• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Tiểu Yến Thời gia (Kai’Sa Team)
 

 
Có lẽ tiếng loa lỗi thời công suất quá lớn đánh thẳng vào Thời Yến, khiến anh hơi bối rối không biết bây giờ Trịnh Thư Ý đang nghĩ cái gì. 
 
Hơn nữa câu nói của Trịnh Thư Ý quả thật làm cho anh khó mà tiếp lời được nữa.
 
Sau một lát yên lặng, Thời Yến kéo tay Trịnh Thư Ý, quyết định bỏ qua luôn khâu này.
 
“Không còn sớm, về nhà đi.”
 
“Ừ, anh nói đúng, không còn sớm.”
 
Ngoài dự liệu, Trịnh Thư Ý lại gật đầu phụ họa lời anh, “Nên về nhà rồi.”
 
Chuyện khác thường nhất định có trá, Thời Yến đứng yên không nhúc nhích, cẩn thận quan sát cô mấy lần, chắc chắn cô thật sự không náo loạn mới gọi điện kêu tài xế tới. 
 
Nhưng vừa lên xe, Trịnh Thư Ý đã nói: “Tới Thái Lâm Phủ.”

 
Thái Lâm Phủ là tiểu khu cô ở.
 
Tài xế không nghĩ nhiều, nhấn chân ga phóng đi.
 
Thời Yến nghiêng đầu liếc Trịnh Thư Ý một cái, mím chặt môi, nới lỏng cà vạt một chút sau đó dè dặt ‘đã biết còn hỏi’: “Không về nhà à?”
 
Trịnh Thư Ý quay mặt đi không nhìn anh, “Về chứ, em nghe lời anh mà.”
 
“Về nhà em đấy.”
 
Thời Yến chăm chú nhìn cô chốc lát, sau đó thu hồi ánh mắt, bình tĩnh phân phó tài xế nhưng giọng lại cắn chặt không buông.
 
“Trở về Bác Cảng Vân Loan.”
 
Tài xế đáp lại, đánh tay lái chuẩn bị quay đầu.
 
Trịnh Thư Ý thấy thế lập tức cao giọng nói: “Tôi phải về Thái Lâm Phủ!”
 
Tài xế nắm vô lăng không biết làm sao, nhìn Thời Yến qua kính chiếu hậu.
 
Nhưng lần này, Thời Yến chỉ bình tĩnh gật đầu: “Được, nghe cô ấy.”
 
Trịnh Thư Ý: ?
 
Cô ngạc nhiên nghiêng đầu qua, thấy Thời Yến cũng đang nhìn mình, cô lập tức thu hồi ánh mắt, làm bộ chẳng có chuyện gì xảy ra.
 
Anh không đau khổ níu giữ cô như trong tưởng tượng, thậm chí một câu cũng chẳng nói. 
 
Dỗ cô đôi câu sẽ chết sao?!
 
Trịnh Thư Ý càng tức.

 
Nghẹn một bụng tức đến cửa tiểu khu, Trịnh Thư Ý giận đùng đùng xuống xe, vừa đi vào cửa mấy bước đã phát hiện Thời Yến theo sau lưng mình. 
 
Quay đầu lại, cô bất ngờ đụng phải ánh mắt anh.
 
Dưới hoàng hôn mờ tối, gọng kính của anh bỗng nhiên lóe sáng, nhưng vẫn không so được với ánh mắt ấy. 
 
Lúc anh nhìn thẳng vào cô, dường như cả thế giới trong mắt anh đều là cô, đôi mắt sâu hút toát ra sự nóng bỏng mà chỉ có ở những lúc thân thiết nhất mới thấy được. 
 
Trước mặt đông đảo quần chúng, anh không nói gì, nhưng ánh mắt đã trắng trợn bộc lộ tất cả. 
 
Trịnh Thư Ý rất không có tiền đồ đỏ mặt mấy giây. 
 
Sau đó cô bỗng xoay người lại.
 
Có lẽ anh sẽ không dỗ người khác, chỉ biết sắc dụ.
 
Đến cửa thang máy, Trịnh Thư Ý đi vào, Thời Yến cũng im lặng bước theo cô.
 
Thang máy chậm rãi lên cao, hai người đều không lên tiếng.
 
Cho đến vài giây sau.
 
“Em làm gì vậy.”
 
Trịnh Thư Ý ngọ nguậy hếch cằm, “Em về nhà, anh đi theo làm gì.”
 
“Không làm gì.”
 
Thời Yến đứng bên cạnh cô giống như anh hàng xóm tình cờ gặp được trong thang máy, “Chuẩn bị qua đêm trên chiếc ga trải giường màu hồng.”
 
Trịnh Thư Ý: “… Nói trọng điểm đi, em đồng ý cho anh qua đêm ở nhà em à?”
 
“Thế thì sao giờ?” Thời Yến đứng thẳng tắp, tay tỉnh bơ nắm tay cô, “Thật sự không về nhà với anh?”
 
“Không về.”
 
Mấy giây sau, Trịnh Thư Ý dùng chút khí phách cuối cùng hất tay anh ra, “Thời Yến, em nói cho anh này, con người em rất trọng thể diện, hôm nay anh hại em mất mặt như vậy trước thần tượng của mình, em sẽ không để yên cho anh đâu.”
 
Nói xong, cửa thang máy vừa lúc mở ra, Trịnh Thư Ý co cẳng đi tới nhà mình.
 
Trên hành lang trống trải, tiếng giày cao gót của cô rất vang.
 
Tóm lại khí thế rất đầy đủ. 
 
Nhưng khi đứng trước cửa, cô lại đột nhiên dừng.
 
Cô đưa tay sờ quần áo, sờ túi quần, sau đó bất động.
 
Thời Yến đứng sau lưng cô, rảnh rang nhìn. 
 
Lúc lâu sau, giọng anh mang theo ý cười, “Sao thế, lại đang khấn à?”
 
 Trịnh Thư Ý: “…”
 
Cô không nói gì, xoay người trở lại thang máy.
 
Lần này Thời Yến cho cô mặt mũi, không hỏi gì mà chỉ đuổi theo bước chân cô, không hề lộ ra chút mất kiên nhẫn nào.
 
Chẳng qua khi xuống dưới lầu, Thời Yến dắt tay Trịnh Thư Ý lần nữa, cô không hất tay anh ra nữa. 
 
Cô chỉ vùi đầu, vẫn tức giận. 
 
Thậm chí sau khi lên xe Trịnh Thư Ý cũng an phận rúc trong góc, không lên tiếng.
 
Rốt cuộc nguyên nhân là hôm nay chạy gấp tới bệnh viện quá, ngoại trừ di động thì cô không mang gì cả. 
 
Thế là kế hoạch bỏ nhà ra đi chưa đầy nửa tiếng đã tuyên bố thất bại.
 
-
 
“Tối muốn ăn gì?”
 
Sau khi về đến nhà, Thời Yến cởi áo khoác, đi vào bếp.
 
Trịnh Thư Ý không nhìn anh mà xoay lưng đi tới phòng ngủ, lạnh nhạt ném lại một câu: “Không muốn ăn, không có hứng.”
 
Thời Yến xắn ống tay áo, không nhanh không chậm nói: “Không ăn thật à? Lần sau anh có thời gian xuống bếp chẳng biết là khi nào đâu.”
 
Trịnh Thư Ý dừng chân, ngửa người ra sau, xoay người giống như cái com-pa, quả nhiên thấy Thời Yến đã đứng bên bàn đảo bếp*.
 
(*) Bàn đảo:

 
“Bồi tội với em à?”
 
Thời Yến ung dung gật đầu: “Có thể không?”
 
Trịnh Thư Ý: “Vậy phải xem tài nấu nướng của anh thế nào.”
 
Trong mắt Thời Yến rốt cuộc có chút ý cười, anh xoay người mở tủ lạnh: “Cũng đủ dùng, em muốn ăn gì?”
 
Trịnh Thư Ý: “Mãn Hán toàn tịch*.”
 
(*) Mãn Hán toàn tịch: Bữa tiệc huyền thoại, cũng là bữa tiệc lớn nhất tại Trung Quốc thời nhà Thanh. Bữa tiệc này được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc, quy tụ đầu bếp và các hơn 300 món ăn đặc sắc đến từ khắp mọi nơi. (st)
 
“…”
 
-
 
Cuối cùng Thời Yến dĩ nhiên không thể làm được Mãn Hán toàn tịch, chỉ nấu đơn giản ba món một canh.
 
Nhưng giằng co một hồi như vậy, Trịnh Thư Ý đã nguôi giận hơn phân nửa, nể tình anh mà ngồi xuống. 

 
“Em không đói lắm nên là, nếu hương vị không ngon em sẽ không tạm chấp nhận đâu.”
 
Thời Yến: “Ừ.”
 
Nhưng vừa nuốt thìa canh cải đầu tiên vào miệng, Trịnh Thư Ý đã ngẩn người, yên lặng gục đầu xuống.
 
Hận vị giác quá mạnh, hận cái miệng không chịu khống chế, hận Thời Yến còn giấu đòn sát thủ.
 
Nửa giờ sau, Trịnh Thư Ý nhìn chén cơm sạch sẽ của mình, vừa dùng khăn lau miệng vừa nói: “Lần này tạm tha, sau này anh mà còn lừa em nữa thì dù anh có biến thành đầu bếp Michelin em cũng không nguôi giận đâu.”
 
Thời Yến đặt đũa xuống, thong thả múc cho cô một chén canh rồi mới lên tiếng: “Thật ra anh không tính là lừa em mà.”
 
Ánh mắt Trịnh Thư Ý hơi đình trệ, cô cẩn thận ngẫm nghĩ.
 
Hình như cũng đúng.
 
Cho tới giờ Thời Yến chưa hề nói mấy lời kiểu như “Tống Nhạc Lam không phải chị anh”. 
 
“Thế nhưng anh biết em thích chị ấy như vậy mà lại không nói cho em.”
 
Trịnh Thư Ý nghĩ một lúc, vẫn không nhịn được chất vấn, “Chuyện lớn như vậy thế mà anh chẳng nói gì.”
 
“Anh chưa từng đề cập đến sao?”
 
Thời Yến đưa chén canh cho cô, “Lần trước cùng em đi ăn mì, anh còn hỏi em có muốn nói chuyện với chị ấy hay không.”
 
Trịnh Thư Ý nháy mắt bị lời của Thời Yến kéo về một đêm nọ trong trí nhớ. 
 
Hình ảnh vui cười ngày đó vẫn còn trước mắt, nhưng sau khi chân tướng lộ ra lại trở thành hai màu đen trắng.
 
“Nếu chị anh không làm việc trong công ty các anh, bình thường chị ấy làm gì vậy?”
 
“Chị ấy à, mỗi ngày đều ca hát nhảy múa, không có chuyện gì khác.”
 
“Anh cười cái gì?”
 
“Không có gì.”
 
“Thế anh cho em xem ảnh đi, em có chút tò mò.”
 
“Anh không có ảnh chụp chị ấy.”
 
Trịnh Thư Ý dần dần nắm chặt quả đấm.
 
“Thời Yến.”
 
Nghe giọng cô dường như có gì đó sai sai, Thời Yến dừng trong chốc lát rồi mới ngẩng đầu lên.
 
Nhưng anh còn chưa lên tiếng thì Trịnh Thư Ý đã thấy nụ cười giống y hệt đêm đó trong mắt anh. 
 
Khi ấy cô còn tự mình đa tình, cho rằng anh sẽ rất vui vì có cô ăn cơm cùng. 
 
Hóa ra là xem hài kịch miễn phí. 
 
“Sao thế?”
 
Thời Yến nhẹ giọng hỏi.
 
Trịnh Thư Ý đứng phắt dậy, “Anh thật phiền quá!”
 
Nhìn cô nhớn nhác ngay cả dép cũng không đeo đã chạy vào phòng, Thời Yến khoác tay lên ghế, cả người buông lỏng, sau đó ----- cười thành tiếng.
 
Nhưng ba tiếng sau, khi Thời Yến xử lý xong công việc, chuẩn bị về phòng tắm, anh không cười được nữa.
 
Anh thử vặn khóa cửa lần thứ hai, hơi dùng lực, vẫn không mở được.
 
Khóa?
 
Thời Yến giơ tay gõ gõ cửa, “Thư Ý?”
 
Không ai đáp lại.
 
“Thư Ý? Đã ngủ chưa?”
 
“Thư Ý?”
 
Đợi một lúc lâu, bên trong rốt cuộc truyền đến tiếng nói.
 
“Ghế sofa trong phòng khách lớn, gối đầu phòng cho khách cũng mềm, tự anh chọn đi.”
 
“…”
 
-
 
Trong ba tiếng đồng hồ vừa rồi, Trịnh Thư Ý cảm giác mình giống như đứa ngốc, chốc thì vui vẻ xoa gối, lát lại tức giận bứt tóc. 
 
Vui vẻ vì cô thế mà lại có quan hệ mật thiết với thần tượng của mình như vậy.
 
Chị gái ruột của bạn trai cô đấy!
 
Chị gái ruột bình thường có thể ngồi chung một mâm ăn cơm, tết đến sẽ phát bao lì xì cho cô đó!
 
Đây là chuyện mà Trịnh Thư Ý dù có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
 
Tức giận là vì lần đầu tiên gặp mặt cô đã làm chuyện ngu ngốc.
 
Thời Yến còn trơ mắt nhìn, biết rõ Tống Nhạc Lam xuất hiện sau lưng cô mà cũng không nhắc nhở.
 
Mất mặt trước chị gái của bạn trai + thần tượng, giờ nhớ lại Trịnh Thư Ý vẫn nổi da gà.
 
Trong ba tiếng này, Tống Nhạc Lam bên kia cũng không nhàn rỗi.
 

Việc đã đến nước này, ảnh chụp là bằng chứng, cô ấy không còn biện pháp nào giãy giụa nữa.
 
Dù có một phần vạn khả năng truyền thông không moi ra được quan hệ giữa cô và Tần Hiếu Minh thông qua tấm ảnh này thì đây vẫn sẽ là vết nhơ không thể tẩy sạch của bọn họ sau này.
 
Cân nhắc lợi ích nhiều mặt, mười giờ tối, Tống Nhạc Lam lựa chọn công khai bí mật đã chôn giấu hơn hai mươi năm nay.
 
Trong nháy mắt bài viết đăng lên, thứ bị lag ngoại trừ weibo còn có các lập trình viên và nhân viên các công ty truyền thông đã tan tầm về nhà. 
 
Chỉ gần mười phút, phàm là người dùng mạng 4G đã đều biết tin tức này. 
 
Quan hệ phía sau của Tần Hiếu Minh không phức tạp, hai người vừa tuyên bố quan hệ vợ chồng một cái, truyền thông tự nhiên cũng sẽ biết Tống Nhạc Lam chính là Thời Hoài Mạn, con gái Thời Văn Quang, chị gái Thời Yến.
 
Khi các phần mềm mạng xã hội đang nổ tung, Trịnh Thư Ý đã tiêu hóa gần xong chuyện này, đang khoanh chân ngồi trên giường bôi sữa dưỡng thể. 
 
Nhưng cô không hề được hưởng yên tĩnh.
 
Đầu tiên là Khổng Nam gọi điện mãi để xác nhận cô ấy có hoa mắt không, sau đó lại đến Tất Nhược San gọi tới hét chói tai. 
 
“Thật hay giả vậy!!! Tống Nhạc Lam á!!! Hóa ra lại là chị ruột bạn trai cậu!”
 
Tất Nhược San kích động quá mức, giọng nói lớn chói tai. Trịnh Thư Ý ghét bỏ ném điện thoại qua bên cạnh, mở loa ngoài, tiếp tục bôi trát.
 
“Là thật, nhưng cậu bình tĩnh chút đi, sắp thủng màng nhĩ tớ rồi.”
 
Tất Nhược San nào có thể bình tĩnh được, nếu đột nhiên biết bạn trai của bạn thân mình là em trai của minh tinh lớn nhà nhà đều biết mặt, bạn có thể bình tĩnh sao?
 
Huống hồ lúc này cô ấy vốn đang uống rượu với bạn, cồn xông lên cộng thêm tin tức quá mức chấn kinh, cô ấy có thể nói câu hoàn chỉnh đã là không tệ.
 
“Trịnh Thư Ý cậu quả là không có tâm gì cả! Chuyện lớn như vậy mà cậu lại ngậm miệng không nói với tớ?!”
 
Trịnh Thư Ý cười nhạt: “Nói ra cậu có thể không tin, hôm nay tớ cũng mới biết chuyện.”
 
Tất Nhược San: “Không thể nào!! Ngay cả chuyện này mà Thời Yến cũng không nói với cậu! Thật quá đáng!!”
 
“Đúng vậy!”
 
Vừa nhắc tới việc này Trịnh Thư Ý liền tức, chợt đậy nắp lọ dưỡng thể lại rồi quẳng qua bên cạnh, “Hiện giờ tớ đang khóa anh ấy ở ngoài cửa đấy, trước khi tớ nguôi giận anh ấy đừng hòng vào được.”
 
Vừa dứt lời, khóa phòng đột nhiên chuyển động.
 
Trịnh Thư Ý chỉ kịp sửng sốt, Thời Yến đã đẩy cửa đi vào.
 
Trong tay anh còn cầm chìa khóa.
 
“…”
 
Dường như là phản ứng bản năng, Trịnh Thư Ý lập tức nhảy xuống giường đuổi người.
 
“Em cho anh vào à! Anh đi ra ngoài, ra ngoài đi! Em còn chưa hết giận!”
 
Lần này Thời Yến có chuẩn bị, sẽ không sơ ý bị cô đẩy ra.
 
Nhìn cô múa may mấy cái móng vuốt trước mặt mình, Thời Yến dứt khoát bắt lấy tay cô, ôm ngang người, ném lên giường.
 
“Bịch” một cái, Trịnh Thư Ý còn chưa hoàn hồn, Thời Yến đã cúi người áp xuống, hai tay chống hai bên bả vai cô. 
 
Bởi vì Trịnh Thư Ý giãy giụa nên hơi thở còn chưa bình thường lại, trong nháy mắt nhìn vào mắt Thời Yến, cô đột nhiên nín thở.
 
Trong phòng ngủ ấm áp, ánh đèn mông lung như trải một lớp lụa mỏng, chiếu lên càng làm đôi mắt anh thêm sâu thẳm.
 
Anh lẳng lặng nhìn cô, ánh sáng trong con ngươi thoáng động.
 
Dịu dàng đến tận cùng chính là một loại hấp dẫn.
 
Một lát sau, anh đưa tay vén tóc trên mặt Trịnh Thư Ý ra, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc em muốn làm sao mới hết giận?”
 
Bị hơi thở của anh bao vây, Trịnh Thư Ý cảm giác không khí có chút mỏng manh, thiếu dưỡng khí tới mức căng thẳng.
 
Thời Yến lại nhích tới gần, hơi thở phả lên mũi cô.
 
“Ừm? Nói đi.”
 
Đúng vào lúc này.
 
Trong chiếc điện thoại đang đặt bên gối đột nhiên truyền tới giọng nói không chút kiêng kỵ của Tất Nhược San.
 
“Ha ha ha chuyện này không phải đơn giản sao! Một nháy xóa tan hận thù thôi sếp Thời!”
 
“…”
 
Trong chớp mắt này.
 
Trịnh Thư Ý đột nhiên muốn đào mấy cái lỗ để chui xuống*.
 
(*) Bản gốc là ‘dùng ngón chân đào ra mấy căn phòng’, ẩn dụ diễn tả sự bối rối và xấu hổ, bởi khi xấu hổ người ta sẽ cong ngón chân lại. Ở đây tớ xin phép đổi từ cho dễ hiểu hơn nhé.
 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang