của Giang Trì, đúng là rất đẹp
trai.
Chị y tá nhìn Cố Tương rồi
hỏi tiếp: “Cô là em gái của
Phó Viện trưởng Giang à?”
Cố Tương hơi ngạc nhiên, “Tại sao chị lại
hỏi vậy?”
Chẳng nhẽ trông cô không giống vợ của
Giang Trì?
Chị y tá cười đáp: “Bởi vì...Tôi không thể tưởng tượng được Phó Viện trưởng Giang có bạn gái thì sẽ thế nào.
Anh ấy dường như không có hứng thú với phụ nữ.
Trước đây có mấy cô gái trẻ mới đến theo đuổi anh ấy nhưng đều bị anh ấy từ chối đến phát khóc.
Tất cả mọi người đều nói, người như anh ấy chắc chắn chỉ có thể thích đàn ông mà thôi.”
“...” Cố Tương ho một tiếng rồi giải thích: “Tôi không phải em gái mà là vợ của anh ấy.”
Chị y tá nhìn Cố Tương rồi cười bảo: “Cô thật biết nói đùa.”
“...”
Cô đang nói thật mà?
Đâu có chỗ nào là đùa chứ.
Sau khi xử lý xong cho Cố Tương, chị y tá bước ra ngoài.
Cố Tương vừa thiếp đi một chút, khi cô đang mê man thì nghe thấy có người gọi: “Phó Viện trưởng Giang.”
Cố Tương mở mắt và phát hiện Giang Trì đã vào đây, anh đang ngồi trên ghế nhìn cô.
Giang Trì mặc một chiếc áo blouse trắng, bên trong là sơ mi đen và cà vạt, anh ngồi đó nhìn cô.
Ngoài cửa có tiếng người đi lại, nhưng bên trong chỉ có cô và anh.
Sự cô độc này khiến Cố Tương có một cảm giác khó tả.
Nhưng cô vẫn nói: “Cảm ơn.”
Anh đã bảo người đưa cô vào đây nghỉ ngơi, nằm ở đây thoải mái hơn nhiều so với bên ngoài.
Giang Trì nhìn cô, trong mắt không có một tia ấm áp, lời nói thậm chí còn hơi cay nghiệt, “Tôi đã nói là tôi ghét những cô gái phiền phức.”
“...” Cố Tương cảm thấy khó hiểu.
Cô đâu có làm phiền anh.
Khi đến bệnh viện, cô cũng không làm phiền anh và không gọi điện cho anh!
Nếu như cô nhớ không nhầm, chính Giang Trì tự mình chạy xuống cơ mà!
Cố Tương nói: “Anh đi giải quyết việc của mình đi, không cần phải để ý đến tôi, tôi truyền dịch xong sẽ tự về.”
Chẳng phải anh rất bận sao? Tự nhiên anh chạy đến đây nhìn cô rồi còn nói với giọng rất gay gắt.
Giang Trì bảo: “Cô gọi điện để người nhà đến đón đi.”
Cố Tương nằm ở đây trông rất đáng thương, Giang Trì nhìn cô như vậy, trong lòng anh luôn cảm thấy không yên tâm.
Nếu có người nhà đi cùng cô, anh mới có thể yên tâm một chút.
Nghe Giang Trì nhắc đến người nhà, Cố Tương lại nhớ đến mẹ mình...
Chắc chắn lúc này mẹ đang chơi mạt chược ở chỗ nào đó, sao có thể quan tâm đến cô.
Cố Tương nói: “Tôi không sao, anh không cần để ý đến tôi, anh cứ đi đi.”
Chỉ là truyền dịch chứ có phải cái gì ghê gớm đâu, cô một mình đã quen nên chẳng cảm thấy có gì to tát.
Giang Trì nhìn Cố Tương với vẻ khó hiểu, anh chỉ bảo cô gọi điện thoại để người nhà tới đây, chẳng nhẽ điều đó khó lắm à?
Tại sao cứ phải làm ra vẻ đáng thương để anh phải ở đây lo lắng cho cô chứ.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa và một giọng nam vang lên, “Phó Viện trưởng Giang, đã đến giờ họp rồi.”
Giang Trì nhíu mày nhìn Cố Tương, Cố Tương nói: “Anh mau đi đi, thật sự không cần để ý đến tôi đâu.”
Thấy anh rời đi, Cố Tương lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Giang Trì: “...”
Cô không muốn nhìn thấy anh đến mức đó sao?
Giang Trì cứ cảm thấy lòng tốt của mình lại bị coi thành có ý đồ xấu.
Nhưng Giang Trì luôn là một người nghiện công việc nên phải ưu tiên cho công việc trước, sau khi liếc nhìn Cố Tương, anh bước thẳng ra ngoài.
Giang Trì đứng ở cửa và nói với trợ lý Thất Phong: “Giúp tôi trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy chạy lung tung.”
“...”
Hả, trông chừng cô nghĩa là sao? Cô là tội phạm chắc?
Cố Tương phản đối từ tận đáy lòng..