ngày tháng ăn nhờ ở đậu, vì
vậy cô không muốn chuyển
đến chỗ Giang Trì và rồi lại
phải nhìn sắc mặt anh để
sống.
Một trong những điều cô học
được ở nhà họ Mạnh trong
những năm qua chính là ở đời
phải biết vị trí của mình.
Nhưng việc tìm nhà không
phải muốn là tìm được ngay,
việc đó cần có thời gian, vì
vậy cô đành phải ở trong cửa hàng vài ngày.
Vừa dứt lời, cô đã nghe thấy Giang Trì nói: “Cô có thể đến chỗ tôi.”
Đôi mắt đen của anh nhìn thẳng vào Cố Tương, như thể đang nghiên cứu xem cô là loại sinh vật gì.
Cô thậm chí còn nghĩ đến việc đi thuê nhà?
Là chồng của Cố Tương, Giang Trì cảm thấy mình bị sỉ nhục.
“À, không cần đâu.” Cố Tương nói: “Tôi không quen sống cùng người khác.”
Anh đồng ý nhưng cô còn không muốn đâu!
Cố Tương suy nghĩ rất rõ ràng, hiện giờ nhà họ Mạnh gặp vấn đề nên cô không thể không chấp nhận chuyện mình đã có chồng.
Khi hết thời hạn ba năm, cô sẽ ly hôn với anh, vì vậy nếu bây giờ có thể giữ khoảng cách thì phải cố gắng mà giữ.
Giang Trì nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Đây là do cô từ chối đấy nhé, cô đừng hối hận.”
Giang Trì có lòng tốt cho cô đến nhà ở, nhưng cô lại không muốn!
Cố Tương cảm ơn: “Cám ơn ý tốt của anh Giang.”
Cửa hàng có tệ đến đâu thì cũng là chỗ của cô, không có gì là không tốt cả, cô thật sự không thèm đến sống ở chỗ anh đâu.
...
Vừa dứt lời, điện thoại bỗng đổ chuông.
Cố Tương liếc nhìn, là số lạ nhưng cô vẫn trả lời.
Ngay sau khi kết nối, Cố Tương nghe thấy giọng của ông cụ Giang, “Tương Tương à! Là ông đây.”
“Ông nội ạ?” Cố Tương hơi ngạc nhiên, tại sao ông nội lại gọi cho cô vào lúc này?
Ông nội nói qua điện thoại: “Cháu có ở nhà không? Ông tình cờ đi ngang qua nên muốn vào thăm cháu một chút.”
“...”
Bởi vì tối hôm qua đã gọi điện thoại nên bây giờ ông cụ Giang cứ nghĩ rằng Cố Tương đang ở chỗ Giang Trì.
Cho nên, nhà mà ông cụ nói đến đương nhiên là nơi ở của Giang Trì.
Cố Tương liếc nhìn Giang Trì và thấy anh cũng đang nhìn mình.
Vừa rồi Cố Tương cũng đã đồng ý giúp anh giấu ông, vì vậy cô nói: “Cháu không ở nhà ông ạ, cháu đang ở bên ngoài! Chắc phải muộn cháu mới về, ông không cần phải đến thăm cháu đâu ạ, cháu vẫn khỏe.”
Ông nội ân cần nói: “Không sao, bao giờ cháu về, ông sẽ chờ.”
Cố Tương cảm thấy nhức đầu!
Cô có thể cảm nhận được ông nội thật sự rất thích đứa cháu dâu là cô.
Hôm qua ông vừa bảo cô chuyển vào, hôm nay đã đến tận nơi kiểm tra rồi.
Thật sự làm cô rất khó xử!
Sau khi tìm vài lý do nhưng ông cụ vẫn không từ bỏ, Cố Tương đành bất đắc dĩ dập máy rồi nói với Giang Trì: “Ông nội bảo muốn đến nhà gặp tôi.”
Nhất là vừa rồi gọi điện, ông cụ Giang nghe thấy giọng nói của Cố Tương hơi uể oải, dường như bị ốm, vì vậy ông càng quyết tâm đến thăm cô.
***
Sau khi hai người dùng bữa và thanh toán hóa đơn xong, Cố Tương ngồi lên xe Giang Trì và cùng anh về nhà.
Ông đã nhiều tuổi rồi, Cố Tương thật sự không đành lòng để ông chờ mình giữa đêm hôm khuya khoắt.
Cho nên Cố Tương chỉ đành đi cùng Giang Trì về nhà xử lý trước.
Chỗ ở của Giang Trì cách bệnh viện của anh không xa, chỉ khoảng hơn hai cây số.
Bình thường anh đều sống một mình.
Khi hai người đến sảnh, quản lý thấy anh trở về thì chào hỏi: “Mừng anh về nhà.”
Những người quản lý của khu nhà này đều rất nhiệt tình với chủ nhà.
Giang Trì ừ một tiếng rồi dẫn Cố Tương vào cửa, người quản lý rất ngạc nhiên khi lần đầu tiên thấy Giang Trì dẫn một cô gái về.
Đúng là mặt trời mọc từ phía Tây mà!
...
Thang máy nối thẳng đến cửa, hai người vào nhà thì thấy ông cụ Giang đang ngồi trên ghế sofa, chú Đỗ đang cùng ông uống trà.
“Cháu chào ông.” Cố Tương chủ động chào trước..