• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cúp điện thoại Cổ Tương lai
thẳng đến bệnh viện chỗ Hạ
Văn Hiện đang làm việc.
Lúc cô đến, Hạ Văn Hiến
đang đứng nhận lỗi ở trước
mặt Bạch Vi: “Vi Vi à, chuyện
này chỉ là ngoài ý muốn thôi,
người anh thích là em, lúc
trước là anh nhất thời bị ma
ám nên mới thế.

Vi Vi, em tha

thứ cho anh đi mà!”
Hiển nhiên là anh ta còn
không nghĩ tới chuyện chia
tay Bạch Vi, càng không nghĩ
rằng, chuyện này sẽ truyền tới
tai cô ấy.
Có lẽ ở trong mắt anh ta, anh ta chỉ chơi bời ở bên ngoài một tí thôi, cứ giấu tiệt đi thì Bạch Vi cũng không biết đâu.
Nhưng anh ta không ngờ rằng, cô ả nhìn trông yếu đuối kia lại bẫy anh ta như vậy.
Nhìn dáng vẻ xin lỗi nhận sai của Hạ Văn Hiên, Bạch Vi nói: “Hạ Văn Hiên, chúng ta kết thúc rồi.”
Kể từ lúc cô ả bồ nhí gửi tin nhắn vào điện thoại của Bạch Vi, cô ấy biết, mình và Hạ Văn Hiên đã kết thúc.
Cứ giằng co thế này, chẳng qua là vì cảm thấy mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thôi.
Hạ Văn Hiên van nài: “Vi Vi, em đừng như vậy, em suy nghĩ một chút về trong nhà, ngẫm lại bố mẹ...”
“Anh còn có mặt mũi nhắc tới bố mẹ à?” Bạch Vi nhìn anh ta, “Bố mẹ mà biết chuyện này cũng sẽ cảm thấy mất mặt thay anh đấy, anh biết không? Bây giờ người ta đã kéo đến cả chỗ làm việc của anh rồi, tất cả đồng nghiệp của anh đều đang nhìn vào trò cười của anh kia kìa, anh còn cảm thấy mình có thể giấu giếm được nữa sao?”
Bạch Vi nói thế làm sắc mặt Hạ Văn Hiên rất khó nhìn, anh ta nói: “Em yên tâm, anh sẽ đi xử lý cho xong.”
Bạch Vi cười, “Xử lý à, anh định xử lý như thế nào? Anh cảm thấy anh xử lý cô ta rồi thì những chuyện mà anh làm sẽ không tồn tại nữa à? Thôi đừng tốn thời gian nữa, chúng ta đã kết thúc.

Cho dù cô ta có từ bỏ thì tôi với anh cũng không có tương lai đâu.”
Lúc Cố Tương ở chung với Bạch Vi, không ít lần bị ăn ‘cơm chó’ ngập mặt.
Ở trước mặt người khác, Hạ Văn Hiên là một người bạn trai hoàn hảo.

Bạch Vi vẫn thường xuyên nhắc tới anh ta.

Đến ngay cả phòng tân hôn trước đó của bọn họ cũng do chính Bạch Vi tự tay trang trí.
Bây giờ phát hiện ra chuyện này, tâm tình của Bạch Vi hiển nhiên đã xấu tới cực điểm.
Đúng lúc này, cô ả bồ nhí yếu đuối đến mức không thể tự lo liệu đột nhiên nhảy ra.

Nhìn thấy Bạch Vi đang nói chuyện với Hạ Văn Hiên, bèn chạy thẳng tới quỳ gối cái bịch ở trước mặt Bạch Vi.
Sau đó con hồ ly tinh này nắm lấy tay Bạch Vi, nước mắt rơi lã chã, “Chị à, em và anh Hiên yêu nhau thật lòng, xin chị hãy tác thành cho chúng em đi! Em đã mang thai rồi, đứa trẻ trong bụng vô tội, nó không thể không có bố được!”
Bạch Vi đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế này?
Cô càng không ngờ cô ả này lại còn có mặt mũi chạy đến trước mặt để nói những lời này với mình.
Mặc dù cô không muốn tiếp tục qua lại với Hạ Văn Hiên nữa, nhưng nhìn thấy ả đàn bà này cũng cảm thấy buồn nôn.
Cô quát: “Buông ra.”
Hồ ly tinh không buông tay mà càng nắm chặt hơn, còn dán chặt vào người cô, “Em thật sự rất yêu rất yêu anh Hiên, dù sao chị cũng không yêu anh ấy thật lòng, chị hãy buông tay anh ấy đi!”
Câu nói này làm Bạch Vi đau nhói, cô và Hạ Văn Hiên ở bên nhau nhiều năm như vậy mà không gọi là yêu thật lòng, vậy con hồ ly tinh này mới ở bên cạnh Hạ Văn Hiên được mấy tháng thì được gọi là tình yêu đích thực hả?
Hốc mắt Bạch Vi ươn ướt, nước mắt đảo quanh trong mắt nhưng cô cố nén không cho nước mắt rơi xuống.
Trong bệnh viện có rất nhiều người, Hạ Văn Hiên lại là người quen nên cũng có không ít người tới hóng hớt.
Tất cả mọi người thấy cảnh này cứ như đang xem phim vậy.

Nhưng, cho dù có bao nhiêu người nhìn thì cô ả hồ ly tinh này cũng không hề cảm thấy lúng túng, trước mặt nhiều người như vậy mà cô ta lại muốn ép Bạch Vi tác thành cho mình.

Cứ như không tác thành thì Bạch Vi mới thành người sai!
Cố Tương không nhìn nổi nữa, bèn đi thẳng tới giơ tay lên tát một cú trời giáng vào mặt cô ả bồ nhí.
Cô bồ nhí bị đánh lật sang một bên nên buông lỏng tay Bạch Vi ra.
Bạch Vi nhìn thấy Cố Tương thì ngạc nhiên, “Cậu đến rồi à?”
Đến cả Bạch Vi cũng giật mình sợ hãi trước cái tát này.
Cô ả bồ nhí bị đánh thì ngây ra hai giây, nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại, nhìn vào Cố Tương, “Cô...”
Cố Tương cười khẩy, nói: “Đúng là cái thứ không biết xấu hổ, người ta ở bên nhau nhiều năm rồi, sắp kết hôn đến nơi mà còn không gọi là yêu thật lòng.

Cô chỉ là cái thứ đĩ điếm không biết xấu hổ, làm bồ nhí được mấy tháng mà dám nói là tác thành cho tình yêu đích thực à?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK