Hoàng Hậu hiện tại vẫn cho rằng Tần Dao si tình với Thái Tử.
Nên mới để Tiêu Ngọc Dung biết được mối quan hệ giữa hai người, đồng thời tỏ ra vô cùng yêu mến Tần Dao.
Nếu Tần Dao muốn yên ổn ở bên Thái Tử, cô không thể không lấy lòng Hoàng Hậu.
Ý đồ rõ ràng như vậy, cho thấy Khương Hoàng Hậu rất coi thường chỉ số thông minh của Tần Dao.
Cô cũng không trách bà ta, dù sao đến cô cũng cảm thấy não của vị quận chúa này thiếu nhiều nhất là chất xám.
Kế hoạch của Hoàng Hậu rất hoàn hảo, nhưng điều kiện tiên quyết là Tần Dao phải yêu Dạ Hiên.
Rất tiếc...
Tần Dao âm thầm cảm thán thay cho tính toán của Hoàng Hậu, ngoài mặt vẫn cười nói:
- Tam công chúa nói quá rồi.
Hoàng Hậu nương nương quan tâm ta chẳng qua là nể mặt phụ thân ta mà thôi.
Tiêu Ngọc Dung cười nhạt, nhìn Tần Dao bằng vẻ mặt coi thường.
- Ta còn tưởng cô là người ngay thẳng.
Xem ra ta đã đánh giá cô quá cao rồi.
Chỉ vì không muốn ta làm khó dễ mà đến thừa nhận yêu Dạ Hiên cũng không dám.
Ta thật không hiểu, chàng thích cô ở điểm nào nữa?
Tần Dao cười cười, đương nhiên là gia thế của ta rồi.
Công chúa à? Cô không cần phí sức lực vậy đâu.
Tần Ninh đứng bên cạnh lần nữa lên tiếng.
- Ta thấy công chúa không cần lo lắng vậy đâu.
Chuyện hòa thân là ván đã đóng thuyền, vị trí Thái Tử Phi này là của công chúa.
Thái Tử là trữ quân, luôn phải vì quốc gia xã tắc mà lo nghĩ.
Đứng trước phúc họa của muôn dân, nhi nữ tư tình chỉ có thể gác lại.
Muội muội ta đã đau lòng lắm rồi, xin công chúa đừng làm khó nữa.
Tần Dao thật sự rất muốn khen ngợi tài ăn nói của Tần Ninh.
So với ảnh hậu thì nàng ta xuất sắc hơn nhiều.
Lời nói ra rất kính kẽ lại thâm tình, nếu là Tần Dao trước đây chắc chắn sẽ vì những lời này mà cảm động không thôi.
Nàng ta làm nhiều như vậy, không ngoài mục đích kéo thù hận cho cô để ngư ông đắc lợi.
Nhưng tương lai như thế nào thì chưa biết được, tạm thời cứ để nàng ta tự do phát huy.
Cao công công đứng bên cạnh đã sắp khóc rồi.
Sao vị nhị tiểu thư này lại nói nhiều vậy chứ? Nếu chọc giận Tiêu Ngọc Dung, ai ở đây cũng sẽ gặp xui xẻo.
Ông ta không thể ngồi yên chờ chết, liền cười nói:
- Nhị tiểu thư, kiêng kị trong cung là nghị luận quốc sự.
Nhị tiểu thư là người thông minh, nên cẩn trọng lời nói.
Tần Ninh nhếch môi, ném cho Tiêu Ngọc Dung cái nhìn khiêu khích.
Tiêu Ngọc Dung thật sự đã bị chọc giận, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ý ngươi là Dạ Hiên thành thân với ta là vì nghĩa vụ sao? Vậy ta chống mắt lên xem, tình cảm thanh mai trúc mã này sẽ đi đến đâu.
Tần Dao đỡ trán, nữ tử nông cạn quả nhiên là bị trúng chiêu.
Nhưng nếu bây giờ cô lên tiếng phản bác, sẽ lại trở thành kẻ không hiểu chuyện.
Dù sao mối quan hệ đã không thể cứu vãn rồi, đành thuận theo tự nhiên thôi.
Tiêu Ngọc Dung tức tối bỏ đi, bầu không khí cũng trở nên nghiêm trọng.
Cao công công lắc đầu, tiếp tục chức trách hộ tống hai vị tiểu thư đến Thanh Loan Điện.
Chỉ là trên đường, không ai nói với ai tiếng nào.
Ồn ào ở ngự hoa viên đã đến tai Hoàng Hậu.
Tần Dao vừa quỳ xuống hành lễ, đã nghe thấy âm thanh lo lắng của bà ta:
- Vừa rồi ở Ngự Hoa Viên uất ức cho ngươi rồi, đứng lên đi.
Tần Dao cũng không lấy làm lạ.
Tay mắt của Hoàng Hậu khắp nơi, có gì mà bà ta không biết.
Cô cúi đầu, cất giọng buồn bã:
- Để nương nương phiền lòng là lỗi của thần nữ.
- Được rồi, tính cách của tam công chúa đó thế nào bổn cung đã lĩnh giáo.
Nhưng dù sao nàng ta có thân phận tôn quý, ngươi vẫn nên nhẫn nhịn một chút.
- Cẩn tuân giáo huấn của nương nương.
Hoàng Hậu thấy Tần Dao ngoan ngoãn thì rất hài lòng.
Lúc này mới chú ý đến Tần Ninh bên cạnh cô.
Vừa rồi nghe cung nữ thuật lại cuộc nói chuyện ở Ngự Hoa Viên, cảm thấy nha đầu này ngược lại rất biết cách ăn nói.
Khương Hoàng Hậu mỉm cười, từ ái nói:
- Vừa rồi may mà có nhị tiểu thư thay quận chúa giải vây.
Cho dù nghị luận quốc sự là không đúng, nhưng bổn cung vẫn rất tán thưởng sự dũng cảm của ngươi.
Tần Ninh quỳ xuống, khiêm tốn đáp:
- Là thần nữ có tội, mong nương nương trách phạt.
Khương Hoàng Hậu xua tay, ra hiệu cho cung nữ bên cạnh đỡ Tần Ninh dậy:
- Ngươi đau lòng muội muội nên mắc lỗi bổn cung có thể hiểu.
Hôm nay là cung yến, không nên làm mất vui.
- Tạ nương nương khoan dung.
Tần Ninh đứng dậy, lấy trong tay áo ra một chiếc hộp tinh xảo dâng lên.
- Lần đầu tiếp kiến Hoàng Hậu, thần nữ có một lễ vật muốn tặng người.
Mong nương nương không ghét bỏ.
Khương Hoàng Hậu gật đầu, tỳ nữ bên cạnh lại đi lên nhận lấy chiếc hộp.
Tần Dao chỉ đứng xem, không nói câu nào.
Khương Hoàng Hậu hỏi ít chuyện nhà, Tần Dao cũng lễ phép đáp lại.
Còn không quên cảm tạ ân điển của Hoàng Hậu dành cho mình.
Mọi người nói chuyện không lâu thì Cao công công quay lại thông báo với Hoàng Hậu cung yến đã bắt đầu.
Tần Dao cùng Tần Ninh đi theo cung nữ đến bàn tiệc dành cho nữ quyến.
Ở đây đã xuất hiện không ít khuê nữ quyền quý.
Trong đó có rất nhiều người Tần Dao từng gặp trong tiệc ngắm hoa lần trước.
Khác với sự lạnh nhạt trước đây, bọn họ vừa trông thấy Tần Dao đã chủ động chào hỏi.
Tần Dao cũng khách sáo vài câu.
Mọi người thoải mái nói vài câu chuyện thú vị bên ngoài, mãi đến khi Tiêu Ngọc Dung đến bầu không khí mới dần yên tĩnh.
Tần Dao ngoan ngoãn cúi đầu, cố lờ đi ánh mắt toé lửa của Tiêu Ngọc Dung.
Cô cũng oan ức quá, người chọc giận nàng ta không phải Tần Ninh sao? Vậy mà cứ cố tình đem thù hận đổ lên đầu cô, cũng quá bất công rồi.
Tần Dao bất bình cũng chỉ gào thét trong lòng, bề ngoài vẫn phải duy trì vẻ ôn lương cẩn trọng.
Bên ngoài bức bình phong, Hoàng Đế cùng sứ thần Tĩnh Quốc bắt đầu thể hiện công phu mặt ngoài.
Bao nhiêu lời hay ý đẹp đều nói ra hết.
Tần Dao vừa ăn vừa nhớ lại chút tình tiết trong quyển sách cổ, xem thử có manh mối nào về sự việc Vân Thành thất thủ năm đó không? Trong lúc thất thần, cô nghe thấy Tiêu Ngọc Dung ở đối diện lạnh lùng nói:
- Chiếc áo lông cáo tuyết trên người của Quận Chúa là do ngũ ca của ta săn.
Nếu huynh ấy biết nó được tặng cho một mỹ nhân thế này hẳn là rất vui.
Tần Dao híp mắt, chậm rãi đáp:
- Ta nghe nói Tĩnh Quốc rất thạo cung ngựa.
Ngay đến nữ tử cũng rất giỏi, ta thật sự rất ngưỡng mộ.
Sắp tới nghe nói bệ hạ sẽ mở hội săn.
Khi ấy vẫn mong được tam công chúa chỉ dạy.
- Những nơi nguy hiểm thế này, nữ tử yếu đuối như Quận Chúa không nên tới thì hơn.
Nếu chẳng may bị thương, sẽ liên lụy người vô tội.
Tần Dao nhấp một ngụm trà, cười nhạt:
- Công chúa có vẻ nghe không ít chuyện xấu của ta.
Chắc cũng biết ta không hề yếu đuối.
Nhất là khi ta không vui, sức lực lại càng lớn.
Sắc mặt mấy cô nương kia tái đi, không hẹn mà cùng cúi đầu giả chết.
Ai chẳng biết Tần Dao là kẻ điên chứ, chọc giận cô sẽ không được sống yên thân.
Tiêu Ngọc Dung bị ánh mắt rét lạnh của Tần Dao làm cho chấn động, so với bộ dạng ép dạ cầu toàn ban nãy đúng là khác biệt.
Tiêu Ngọc Dung không chút sợ hãi, cất giọng thách thức:
- Nếu là vậy thì ta phải lĩnh giáo mới được.
Tần Dao cười với nàng ta.
Hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của người xung quanh.
Đang lúc tình hình căng thẳng, đột nhiên Cao công công xuất hiện.
Ông ta quy củ hành lễ với mọi người, sau đó hướng Tần Ninh lạnh lùng nói:
- Tần nhị tiểu thư, Hoàng Hậu nương nương muốn gặp.
Mời tiểu thư cùng lão nô đi một chuyến.
Tần Ninh buông đũa đứng dậy, sau đó ngoan ngoãn cùng Cao công công ra ngoài.
Trong điện mọi người đều tò mò, nhưng không ai dám lên tiếng hỏi.
Chỉ có Tần Dao là vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không để ý.
Tiêu Ngọc Dung âm thầm nhìn cô, nét mặt có điều suy ngẫm..
Danh Sách Chương: