Dạ Huyền dẫn Tần Dao về phòng, từ lúc đám hắc y nhân xuất hiện nét mặt của hắn vẫn âm trầm u ám.
Tần Dao không muốn làm hắn lo lắng nên ngoan ngoãn đi ngủ.
Dạ Huyền đợi cô ngủ say mới lặng lẽ rời đi.
Lưu Phi và A Lục vẫn đợi ở địa lao, thấy hắn trở lại Lưu Phi mới lên tiếng báo cáo:
- Bọn họ tất cả đều là tử sĩ, biết là chết vẫn lao vào đây.
Hành động thật sự rất đáng nghi.
Dạ Huyền âm thầm quan sát bọn họ, trên cổ ai cũng mang ấn ký đặc biệt.
Hắn nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Chỗ này không thể ở lại lâu, ngày mai người gửi tin cho Vương Đan nhanh chóng hội họp với chúng ta áp giải bọn họ về kinh.
Tăng cường người bảo vệ Sầm Phong.
- Không cần, đám người này căn bản không phải đối thủ của ta.
Sầm Phong đứng ở cửa, lúc nghe thấy có kẻ đột nhập hắn đã nhanh chóng chạy đến.
Hắn nhìn về phía Dạ Huyền, bất giác nhíu mày.
- Điện hạ có vẻ mệt rồi, ngài đi nghỉ ngơi trước đi.
Ta sẽ giúp bọn họ xử lý.
Hắn vừa nói dứt lời, một thanh phi đao không biết từ đâu phóng đến.
Dạ Huyền nghiêng người né tránh, thanh phi đao cứ vậy cắm thẳng vào tường.
Trên mũi đao còn có một tờ giấy nhỏ.
Dạ Huyền nhổ đao ra nhìn nội dung bên trong, ánh mắt dần rét lạnh.
- Lão hồ linh này đúng là không đơn giản.
A Lục đứng gần nhất, cũng đọc được nội dung bên trong.
Hắn lo lắng nhìn Dạ Huyền, sắc mặt cũng dần thay đổi.
Sầm Phong nhìn biểu hiện của họ, lắc đầu thở dài:
- Điện hạ vẫn nên nghĩ kỹ, lão ta không phải đang nói đùa đâu.
- Ta tự có chừng mực.
Ngươi theo ta...
Dạ Huyền đốt tờ giấy, chấp tay sau lưng thong thả rời đi.
Sầm Phong đối diện với ánh mắt của Lưu Phi và A Lục, không nói lời nào chỉ nhẹ lắc đầu rồi theo sau Dạ Huyền.
Trong nhà đột nhiên chứa một vị hoàng tử, Hà lão gia vừa sợ vừa mừng.
Ông đối với ăn uống nghỉ ngơi của Dạ Huyền đều rất tỉ mỉ.
Cũng căn dặn mọi người trong phủ không nên đến làm phiền sự yên tĩnh của hắn.
Nhưng lại có kẻ cố tình không nghe, cứ ôm mộng bay lên cành cao làm phượng hoàng.
Hà Tịnh San là cháu họ xa của Hà lão gia, phụ mẫu nàng ta vì làm ăn thua lỗ nên chạy đến nương nhờ.
Hà lão gia là người coi trọng tình thân, nên nhiều năm nay vẫn hết lòng chăm sóc họ.
Nàng ta ngày thường đều làm bộ dáng tiểu thư, dựa vào bản thân có chút nhan sắc mà kiêu căng đắc ý.
Biết được Dạ Huyền là hoàng tử thì sinh tâm bất chính, muốn trở thành nữ nhân của hắn.
Sáng sớm, Hà Tịnh San mượn cớ đem thức ăn đến cho Dạ Huyền, đường đường chính chính đi vào phòng.
Dạ Huyền đang thay y phục, thấy nàng ta bước vào thì nhíu mày, gằn giọng:
- Ra ngoài
Hà Tịnh San đặt đồ ăn lên bàn, vờ thẹn thùng quay đi, lúng túng nói:
- Điện hạ tha tội, thần nữ không phải cố ý.
Giọng nói mềm mại đáng yêu, bộ dạng dịu dàng yếu đuối là vũ khí đốn tim bao nhiêu nam nhân của nàng ta.
Trước đây, chỉ cần nàng ta bày ra dáng vẻ này, không thiếu nam nhân vì nàng ta mà vào sinh ra tử.
Nhưng Dạ Huyền lại không trúng chiêu, hơn nữa còn có vẻ tức giận.
- Ta bảo ngươi cút ra ngoài, nghe không hiểu sao?
Trước thái độ âm trầm nguy hiểm đó, cả người Hà Tịnh San lập tức nhũn ra.
Nhưng nghĩ đến vinh hoa phú quý sau này, nàng ta lại như thể được tiếp thêm sức mạnh.
Hà Tịnh San quay đầu lại, chậm rãi đi đến trước mặt Dạ Huyền.
- Điện hạ, thần nữ từ khi nhìn thấy điện hạ đã đem lòng ngưỡng mộ, muốn được ở bên cạnh hầu hạ ngài.
Cho dù là một nha hoàn, thần nữ cũng vui vẻ chấp nhận.
Chỉ mong ngài đừng ghét bỏ ta.
Gương mặt thanh tú e lệ ngẩng lên, đôi mắt xinh đẹp là sự say mê chìm đắm.
Hơi thở thanh khiết thiếu nữ quấn quýt quanh Dạ Huyền, cơ thể mềm mại của nàng ta dựa sát vào người hắn.
Dạ Huyền nhếch môi, bàn tay dần đưa lên chạm vào gò má phiếm hồng của Hà Tịnh San, sau đó dần dần đi xuống.
Nàng ta đắc ý, càng thêm nhu thuận đáng yêu nép vào lòng hắn.
Đôi mắt vốn sâu thẳm của Dạ Huyền giờ đây càng thêm âm trầm, lạnh lẽo như một đầm lầy chết.
Ngay khi Hà Tịnh San còn đang hưởng thụ sự dịu dàng, giây tiếp theo đã trợn mắt không ngừng giẫy giụa.
Dạ Huyền biểu cảm thanh lãnh, dùng sức bóp chặt chiếc cổ nhỏ thon khiến bao người mê đắm của nàng ta.
Hắn hạ thủ không chút lưu tình, khiến Hà Tịnh San vừa đau vừa sợ.
Nàng ta ra sức vùng vẫy, cảm thấy cổ họng đau rát như bị một thanh sắt kẹp chặt.
Gương mặt đỏ bừng, tuyệt vọng kinh hoàng nhìn thẳng vào hắn.
Dạ Huyền nhếch môi, cất giọng khinh thường:
- Thứ thấp kém như ngươi mà dám động vào người ta.
Đúng là không biết sống chết.
Hà Tịnh San cử động yếu dần, hai tay từ từ buông xuống, ngay lúc nàng ta bước một chân xuống quỷ môn quan thì cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra.
Dạ Huyền ngẩng đầu, trông thấy người đến là Tần Dao thì lập tức dừng tay.
Cũng không phải hắn muốn tha cho hành động to gan của nữ nhân này, mà vì hắn biết Tần Dao sợ nhìn thấy người chết.
Hà Tịnh San ngã trên mặt đất, khó khăn hít thở từng ngụm khí như bản thân vừa được tái sinh.
Vừa rồi nam nhân này thật sự muốn giết nàng ta, nếu Tần Dao không đến thì e là hiện tại nàng ta đã trở thành một thi thể.
Tần Dao nhìn thấy tình cảnh trong phòng.
Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì tức giận nhìn về phía Hà Tịnh San không chút hình tượng ngã ngồi trên đất.
- Người vừa làm gì với chàng?
Hà Tịnh San chột dạ tránh né ánh mắt lên án của Tần Dao, cổ họng đau đớn không thốt nên lời.
Dạ Huyền đến nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp bước qua Hà Tịnh San đi về phía Tần Dao:
- Sao nàng lại đến đây?
Tần Dao nhìn hắn, tức giận nói:
- Nếu ta không đến thì chuyện gì sẽ xảy ra hả?
Dạ Huyền kéo nàng vào lòng, thành thật đáp:
- Vậy thì Hà Phủ đã có ma chay rồi.
Tần Dao nhìn bộ dạng dửng dưng của hắn, biết là hắn không hề nói đùa.
Nhưng nghĩ đến có nữ nhân khác dòm ngó hắn, nàng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Tần Dao cuối cùng cũng không thể trốn tránh cảm xúc của bản thân thêm nữa.
Cô thật sự rất để ý...
Dạ Huyền xoa xoa gương mặt đang phùng mang trợn má của cô, thấp giọng cười.
- Quận chúa ghen tuông thật đáng sợ.
Ta vẫn nên cẩn thận giữ mình thì hơn.
Tần Dao túm lấy vạt áo trước ngực hắn, trừng mắt cảnh cáo:
- Chàng biết là tốt.
Mau cởi bộ y phục này ra, ta không thích trên người chàng có mùi của nữ nhân khác.
Dạ Huyền đầu hàng, trong lòng vui sướng không thôi.
Hắn siết lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, cười nói:
- Được thôi, chỉ cần nàng hết giận là được.
Hà Tịnh San trợn mắt, không thể tin nhìn về phía Dạ Huyền.
Người vừa rồi âm trầm đáng sợ muốn lấy mạng nàng ta, mà giờ lại ôn nhu dỗ dành quận chúa.
Nàng ta cắn môi, thất bại này thật khiến nàng ta không cam lòng.
Nhưng cho dù là vậy, nàng ta cũng sẽ không dại mà tìm chết thêm một lần nào nữa.
Tần Dao không để ý đến nét mặt thay đổi hết xanh lại trắng như đèn kéo quân của Hà Tịnh San.
lớn tiếng gọi:
- Thúy Lan, vào đây.
Thúy Lan đứng đợi bên ngoài, nghe nàng gọi thì tiến vào hành lễ:
- Quận chúa có gì căn dặn.
Tần Dao khoanh tay, hất hàm về phía Hà Tịnh San:
- Lôi nàng ta đi, từ giờ cho đến lúc ta và điện hạ rời đi, cấm không cho nàng ta bước chân ra khỏi phòng.
Thúy Lan nín cười, vẫy tay gọi hai tỳ nữ tiến vào đỡ lấy Hà Tịnh San.
Bọn họ đến nhanh đi cũng nhanh, chớp mắt chỉ còn Dạ Huyền và Tần Dao ở trong điện.
Dạ Huyền thấy nàng vẫn không thèm nhìn mình, bâng quơ nói:
- Quận chúa tính khí thật lớn.
Là nàng ta đến phi lễ ta trước.
Nào phải ý của ta...
Tần Dao liếc hắn, hừ khẽ:
- Đừng tưởng ta nhìn không thấy, chàng vừa rồi còn rất hưởng thụ.
Dạ Huyền bị vu oan, lên tiếng giải thích:
- Làm gì có chứ, ta đứng trước mặt nàng mới được xem là hưởng thụ.
Tần Dao trừng mắt nhìn hắn, khẽ mắng:
- Lưu manh.
Dạ Huyền mặc nàng vùng vẫy vươn tay ôm nàng vào lòng.
Hắn không thể nói rõ bản thân hiện tại có cảm giác gì, hắn chỉ biết nữ nhân trong lòng là người mà hắn muốn cả đời chiều chuộng..
Danh Sách Chương: