Đêm, lãnh cung vốn lạnh lẽo lại vang lên tiếng hát sáo trúc.
Âm thanh trầm bổng du dương hòa vào cảnh đêm tĩnh mịch.
Các thái giám cung nữ đi ngang qua đều không khỏi thả chậm bước chân, thương cảm mà lắc đầu.
Lan Phi không quan tâm đến ánh mắt của người khác, nàng hiện tại chỉ đang làm theo cảm xúc và suy nghĩ của mình.
Cánh cửa phòng bị ai đó đẩy ra, ánh nến cũng vì vậy mà tràn vào.
Lan Phi ngẩng đầu, cất giọng vô cảm:
- Đến làm gì? Ta không có gì cần nói với ngài.
Nam nhân đứng quay lưng về phía cửa, hoàn toàn không nhìn rõ diện mạo.
Hắn đặt giá nến lên bàn, nhàn nhạt nói:
- Ta không phải muốn đến nói chuyện cùng ngươi, mà muốn cho ngươi xem cái này.
Hắn lấy ra một chiếc hộp gấm khá dài đưa cho Lan Phi.
Nàng dù khó hiểu vẫn vươn tay nhận lấy.
Lúc mở ra, đôi mày của Lan Phi bất chợt nhíu lại.
Nàng ngẩng đầu, không dám tin nhìn nam nhân trước mặt:
- Đây là ý gì? Mau nói, rốt cục là gì?
Lan Phi mất bình tĩnh túm lấy áo nam nhân, hai mắt mở to nhìn thẳng vào hắn.
Nam nhân vẫn đứng yên bất động, chậm rãi đáp:
- Ngươi nhìn không hiểu sao?
Lan Phi bật cười, hai mắt cũng bắt đầu đẫm lệ:
- Ta tưởng chỉ có ta ngu ngốc, xem ra ả Khương Tú Như kia còn ngu ngốc hơn ta gấp vạn lần.
Haha...!Nếu ả biết chuyện này, chắc chắn sẽ điên mất...!haha..
thật muốn xem cái biểu cảm đó...
Nam nhân gỡ tay Lan Phi ra, lạnh lùng nói:
- Ngươi làm chuyện vô nghĩa hại đến người vô tội mà không chút hối hận ư?
Lan Phi ngưng cười, lạnh lùng nói:
- Sao ta lại hối hận.
Ta nhận ân huệ to lớn của Lâm Tĩnh Dung, đương nhiên phải giúp đích tử thật sự dọn đường rồi.
So với Dạ Hiên, đứa trẻ trong bụng Tần Y Vân càng không thể giữ lại.
Là hoàng đế vô dụng không thể bảo vệ Dạ Huyền, để mẫu tử Khương Tú Như đắc ý nhiều năm.
Ta thay hắn thanh lý môn hộ, có gì không đúng?
- Ngươi oán hận mù quáng, làm chuyện điên rồ hại đến người trong lòng Dạ Huyền, ngươi còn nghĩ hắn sẽ cảm kích ngươi sao?
Lan Phi nhìn hắn, cất giọng dửng dưng:
- Nha đầu Tần Dao đó vốn không hề có ý tốt với Dạ Huyền.
Còn ngu ngốc coi trọng Dạ Hiên, đem quyền lực của Trấn Bắc Hầu giao vào tay hắn.
Nữ nhân này, không xứng ở bên cạnh Dạ Huyền.
Một ngày nào đó, nàng ta sẽ hại chết nó.
Nam nhân đẩy Lan Phi ra, lắc đầu nói:
- Ngươi điên rồi.
Những gì ngươi làm không hề có ý nghĩa, Lâm Tĩnh Dung cũng sẽ không cảm kích ngươi đâu.
Lan Phi nhếch môi, cười cay đắng:
- Ta rất nhanh sẽ đi gặp tỷ ấy tạ tội.
Năm đó bất lực nhìn tỷ ấy hàm oan, ta sớm đã không còn mặt mũi sống nữa.
Ta và tỷ ấy sẽ ở cửu tuyền chờ đợi ngày tàn của Khương Tú Như.
Lan Phi dứt lời thì uống cạn ly rượu độc trên bàn, mỉm cười nói tiếp:
- Cảm ơn ngài hôm nay đã đến, để ta biết trên đời này vẫn còn có chân tình.
Lan Phi gục đầu lên bàn, hai mắt từ từ nhắm lại.
Trên môi nàng là nụ cười mãn nguyện, như một bức tranh tĩnh lặng đến bi thương.
Tần Dao ý thức mơ hồ, vô định đi về phía ánh sáng.
Nàng không rõ vì sao mình ở đây, cơ thể mỏi mệt đến mức muốn đổ gục.
Nàng dừng bước, bên tai là thanh âm quen thuộc của Dạ Huyền:
- Nàng tỉnh rồi à? nghe cung nữ báo lại nàng không ăn gì nên trẫm mới đến xem.
Tần Dao dụi mắt, lúc này mới nhận ra bản thân đang ở trong Điện Thanh Loan.
Trước mặt nàng là Dạ Huyền, hay nói chính xác là Dạ Huyền của 7 năm sau.
Hắn khoác long bào, gương mặt tuấn tú đã mất đi vẻ non nớt mà nhiều hơn là sự trưởng thành.
Hắn không lạnh lẽo âm trầm như ngày thường, đôi mắt tràn ra sự đau thương và quyến luyến.
Đối diện hắn là Quận Chúa Ngọc Dao thật sự.
Nàng đang cười, nhưng nụ cười ấy vô cùng hờ hững:
- Ngươi nhốt ta ở đây là muốn làm gì?
Dạ Huyền tiến đến bên cạnh nàng, bàn tay đưa ra được một nửa đã thu lại.
- Ta nói rồi, ta muốn lập nàng làm hậu.
Chiếu chỉ đã viết xong, ngày mai sẽ là đại hôn của ta và nàng.
Tần Dao ngưng cười, đôi mắt rét lạnh nhìn thẳng vào hắn:
- Ngươi đừng mơ tưởng nữa.
Tốt nhất ngươi nên nghe theo lũ phế vật trong triều ban chết cho ta đi.
Ta thà chết cùng Dạ Hiên ca ca, còn hơn là làm hoàng hậu của kẻ như ngươi.
Tần Dao đứng sau lưng Dạ Huyền, cô nhìn rất rõ bàn tay hắn đang siết lại thành nắm đấm.
Đây là trạng thái phẫn nộ của hắn.
Nhưng đều mà Tần Dao kinh ngạc là hắn có thể kiềm chế cơn giận, vươn tay nắm lấy bàn tay đang bị xiềng xích của Quận Chúa Ngọc Dao.
- Dao Dao, trẫm không muốn tổn thương nàng.
Cho dù nàng có căm ghét trẫm, cũng đừng nghĩ đến cái chết.
Nếu không muốn, trẫm sẽ hoãn lại đại hôn.
Đợi bao giờ nàng nghĩ thông rồi thì cử hành cũng chưa muộn.
Tần Dao trước mặt cười lạnh, hất tay Dạ Huyền ra.
Tiếng va chạm của xiềng xích vang lên trong không gian tĩnh lặng càng thêm rõ ràng.
Nàng nhìn Dạ Huyền, khinh thường nói:
- Có biết tại sao ta thích Dạ Hiên ca ca không? Bởi vì chàng ấy là nam nhân quyết đoán, luôn suy nghĩ cho đại cuộc.
Còn ngươi, ngươi thử nhìn lại bộ dạng bây giờ của mình đi.
Chỉ vì một nữ nhân ác độc mà ngay đến tôn nghiêm của đế vương cũng không cần, sao có thể là minh quân được vạn dân quỳ bái chứ? Không ngại nói cho ngươi biết, cho dù hiện tại ngươi đang mặc long bào, ta vẫn cảm thấy ngươi so với trước kia không hề thay đổi.
Vẫn đáng ghét, ti tiện như vậy.
Bàn tay Dạ Huyền nắm chặt, trong mắt là sự tổn thương và không cam lòng.
Ngay đến khán giả bất đắc dĩ là Tần Dao cũng cảm thấy phẫn nộ.
Sao nàng ta lại nhẫn tâm đến vậy? Sẵn sàng đập vỡ một mảnh chân tình mà không hề cảm thấy có lỗi.
Dạ Huyền buông nàng ra, cất giọng trầm trầm:
- Nàng ghét ta, hận ta.
Vì trước giờ nàng chưa từng biết ta đã chịu đựng chuyện gì? Dao Dao, cái nàng nhìn thấy chỉ có một Dạ Huyền yêu nàng, không phải một kẻ vì sinh tồn mà hai tay nhuốm máu.
Ta chỉ muốn cho nàng những điều tốt đẹp nhất, những thứ mà Dạ Hiên chưa từng cho nàng.
Nàng trong mắt hắn, chỉ là một công cụ hữu dụng để tổn thương ta mà thôi.
- Đủ rồi...
Ngọc Dao Quận Chúa hét lên, căm hận nhìn thẳng vào Dạ Huyền.
- Phụ thân và mẫu thân ta là vì ngươi mà chết.
Đây là điều tốt đẹp mà ngươi dành cho ta sao? Dạ Huyền, cuộc đời này của ta chán ghét nhất chính là ngươi.
Ta thà chết đi, cũng không muốn mắc nợ ngươi.
Nghe cho rõ đây, đời đời kiếp kiếp ta điều oán hận ngươi.
Vĩnh viễn không muốn tên của ta và ngươi viết cùng một chỗ.
Cút, ngươi cút ngay đi.
Tần Dao bị tiếng gào thét thê lương của nàng ta làm giật mình.
Lồng ngực khẽ nhói khi nhìn bóng dáng cô tịch của Dạ Huyền.
Hắn không xứng bị người mình yêu thương đối xử thế này, hắn là bạo quân mà người đời kính sợ kia mà? Thanh Loan Điện lần nữa yên tĩnh, không khí im lìm như một ngôi mộ.
Tần Dao muốn đuổi theo Dạ Huyền, nhưng hai chân cứ nặng như chì không nhấc lên nổi.
Nàng bất lực đứng nhìn, chỉ có thể đau lòng rơi lệ.
Nàng hận nữ nhân đang hả hê mỉm cười cách đó không xa, sao nàng ta có thể lạnh lùng đến vậy?
Tần Dao khóc rất lâu, giống như nước mắt cả đời đều vì khoảnh khắc này mà rơi xuống.
Bên tai nàng, một thanh âm trầm ấm vang lên:
- Nàng chính là cô, người tổn thương hắn chính là cô.
Cô khiến hắn vì yêu sinh hận, khiến hắn trở thành bạo quân vô tình.
Là lỗi của cô, là lỗi của cô....
Tần Dao bịt chặt hai tai, lắc đầu hét lớn:
- Không phải tôi..
Không phải...!Nàng chết rồi, tôi chỉ là người vô tình xuyên đến đây thôi...!Tôi không phải...
Người kia cất tiếng cười, điệu cười đầy sự thương hại:
- Phải không? Cô tự nghĩ kỹ đi...!Cô là ai...?
Tần Dao sững sờ, trong lòng dâng lên nỗi bất an.
Cô biết đây là mơ, nhưng sao cô lại mơ giấc mơ này? Người kia thấy cô hoang mang, tiếp tục nói:
- Nhìn cô xem, chính cô còn không thể tin tưởng bản thân mình...
Tần Dao buông thõng hai tay, bật khóc như một đứa trẻ đi lạc không tìm được đường về.
Một bàn tay dịu dàng lau nước mắt cho cô, giọng nói ấy như có năng lực giúp cô bình tĩnh:
- Dao Dao, đừng sợ...!Ta sẽ bảo vệ nàng....
Danh Sách Chương: