“Anh Địch, anh vẫn thích giúp người thế à?”
Nghe câu này xong, người đàn ông áo đen lập tức xoay người lại, quả nhiên, khuôn mặt tuấn tú mang đường nét phương đông này, gặp một lần thì rất khó quên được, nếu không phải soái ca Địch Tử Uyên thì còn có thể là ai?
Mạnh Kình đứng sau lưng anh, trong lòng không khỏi cảm thán.
Thật vậy… Mỹ mạo của người đàn ông này, hoàn toàn được đổi bằng chỉ số thông minh mà.
Chẳng những bị cướp mất mảnh ghép, mà còn bị trào phúng một trận, biết rõ trong phòng kia có zombie, thế mà phản ứng đầu tiên lại là đi cứu người, thật là thú vị mà.
Thú vị hơn nữa chính là cơ chế ghép đội của trò chơi Thần Linh thật sự có chút khó hiểu, nó thật sự sẽ sắp xếp những người chơi từng cùng vượt ải vào cùng một trò chơi một lần nữa.
Với cơ chế này, có thể xảy ra tình huống tốt khi đối tác cũ lần nữa hợp tác với nhau, hoặc tình huống xấu khi kẻ thù gặp nhau thì hết sức đỏ mắt, hoặc tình huống xấu hổ như cô và Địch Tử Uyên, thật không biết phải định nghĩa như thế nào.
Địch Tử Uyên chợt nhìn thấy Mạnh Kình, anh vô cùng sững sốt và ngạc nhiên, nhưng ngoài sự ngạc nhiên ra, anh có vẻ khá vui mừng.
“Cô Mạnh? Thật sự là cô Mạnh sao?”
“...!Nếu không phải thật, thì chẳng lẽ là giả à?”
“Xin lỗi, chủ yếu là do tôi không dám nhận bừa.” Anh thấp thỏm chà sát hai tay, vẫn thành thật như lúc trước, “Lần này cô ăn mặc rất đẹp.”
“Cảm ơn, tôi vốn đẹp mà.” Mạnh Kình nói, “Nhưng nếu ý anh là quần áo, bộ đồ lần trước tôi vất vả lắm mới chọn được đấy.”
“Hả? Tại sao cô phải chọn bộ đó?”
Cô thản nhiên đáp: “Anh đã biết lý do rồi mà, vì để giết em trai tôi.”
Trước kia lúc sống cùng dì, dì của cô là một tín đồ thời trang, gu thẩm mỹ và cách ăn mặc của cô bị dì ảnh hưởng.
Dù là sau này cô tự kiếm tiền đóng học phí, kinh tế không dư dả gì thì cô cũng có thể phối quần áo rẻ tiền thành quần áo chất lượng cao.
Sau khi vào trò chơi Thần Linh, cô có thực lực xuất chúng nên điểm tích lũy rất cao, tất nhiên có thể mua được bất cứ loại quần áo nào mà cô thích.
Nhưng lúc tham gia trò chơi U Linh, cô đã cố ý chọn một bộ quần áo quê mùa và tầm thường nhất.
Bởi vì trò chơi đó nằm trong kế hoạch của cô, cô biết rằng Mạnh Húc sẽ đến.
Nhiều năm qua, Mạnh Húc luôn cho rằng cô dễ bị bắt nạt nên đương nhiên cô phải giữ lại hình tượng ấy, tránh để cậu ta nảy sinh nghi ngờ.
Sau đó để cho cậu ta chết đi trong sự sợ hãi khi chưa hề chuẩn bị tâm lý.
Địch Tử Uyên sửng sốt, lúc nãy anh còn chìm đắm trong niềm vui khi gặp lại người quen, bây giờ anh mới nhớ lại rằng, trong trò chơi U Linh, Mạnh Kình đã lừa anh từ đầu tới cuối.
Anh gần như quên mất, cô là u linh, đêm đầu tiên đã tự tay giế t chết em trai mình, nhưng sau đó những giọt nước mắt mà cô rơi chân thật đến mức khiến anh chưa từng nghi ngờ cô.
Anh hít sâu một hơi, nhịn không được mà lùi về sau nửa bước, đánh giá lại cô một lần nữa.
Bộ âu phục nhỏ màu kaki giản dị với quần yếm ống rộng càng tôn lên vẻ ngọt ngào của cô.
Cô đứng thẳng, đút tay vào túi quần, ánh mắt sắc bén, hoàn toàn không còn dáng vẻ nhu nhược nhát gan như trước đó, rõ ràng vẫn là gương mặt ấy, nhưng lại mang vẻ sắc sảo ưu tú, khác biệt rất nhiều so với dung mạo trong trí nhớ của anh.
Anh không khỏi nhớ tới đêm cuối cùng trong trò chơi, cô ném thẻ bài đầu hàng – thứ có thể quyết định sự sống chết của anh lên bàn một cách nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi.
Anh thận trọng hỏi cô: “Cho nên… em trai của cô, thật sự do chính tay cô giết?”
“Chứ sao nữa?”
“Nhưng đó là em ruột của cô mà…! Tôi cũng có anh trai, anh chị em máu mủ tình thâm, sao cô có thể ra tay được?”
“Tôi giết nó, chứng tỏ nó đáng chết, với lại tôi cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với anh về vấn đề này.” Mạnh Kình tỏ vẻ không muốn nói chuyện với kẻ ngốc, cô xoay người muốn bỏ đi, “Được rồi, tạm biệt anh Địch, sau này nhìn thấy zombie thì đừng có vội đi cứu người, có thể sống mới chuyện quan trọng nhất.”
“...”
Địch Tử Uyên sững sờ nhìn bóng lưng rời đi của cô, ai ngờ chưa tới vài giây sau, cô đột nhiên quay lại, lướt qua anh, đi thẳng vào phòng 2009.
Anh lại càng hoảng sợ, theo bản năng muốn nhắc nhở cô bên trong có zombie, nhưng một lát sau lại thấy cô ung dung bước ra, trong tay cầm một mảnh ghép dính máu, đó chính là mảnh ghép mà anh làm rơi rồi bị thanh niên áo hoa kia nhặt.
Hai người lúc ấy còn suýt nữa đánh nhau.
Cô giơ tay huơ huơ trước mắt anh: “Dù sao anh cũng định đưa nó cho người khác, giờ tôi chặn ngang lấy đi, anh không có ý kiến gì chứ?”
“À… tôi… tôi không có ý kiến.” Địch Tử Uyên sửng sốt, “Chỉ là, cô cứ thế đi vào mà không bị zombie phát hiện sao?”
“Nó bận gặm cái xác kia nên không để ý tới tôi.”
Mạnh Kình là người mang gen lặn, ban đêm người mang gen lặn được zombie xem là đồng loại, nên đương nhiên không bị tấn công.
Cô vốn chỉ thuận miệng bịa lý do, ai ngờ Địch Tử Uyên nghe xong thì gật gật đầu, tin tưởng không hề nghi ngờ.
“Thật may… nhưng quá nguy hiểm, lần sau đừng vì một mảnh ghép mà mạo hiểm như thế nữa.”
Mạnh Kình liếc anh, muốn cười nhưng vẫn giữ thể diện cho anh.
“Vậy chúc anh Địch chơi suôn sẻ, chúng ta từ biệt nhau đi.”
Cân nhắc đến ba xác chết trong thang máy vẫn còn ở đó, cô cố ý đổi sang thang máy khác ở phía bên kia.
Nhưng khi cô đến gần thang máy, quay đầu lại thì phát hiện Địch Tử Uyên đi theo sau mình.
Cô dừng lại, anh cũng dừng lại, anh cúi đầu đứng đó, giả bộ như không có chuyện gì.
Cô hơi cạn lời: “Còn có chuyện gì ư, anh Địch?”
Địch Tử Uyên do dự một chút, dường như anh cũng cảm thấy quyết định của mình có chút không đúng đắn, nhưng anh vẫn lấy hết can đảm để nói ra.
“Kỳ thật tôi nghĩ… trong trò chơi này hai chúng ta cũng không quen biết ai khác, hôm nay có duyên gặp lại, chi bằng đi cùng nhau, nếu không hành động một mình rất nguy hiểm.”
“Anh đi chung với tôi còn nguy hiểm hơn.” Cô thành thật nói với anh, “Ngay cả em trai ruột tôi cũng dám giết, nói không chừng lúc nào đó sẽ giết anh.”
“Không thể nào, đây đâu phải trò chơi nhất định phải cô sống tôi chết, hơn nữa cô cũng không tệ như vậy.” Hắn nói chuyện logic rõ ràng, “Tuy tôi không biết bối cảnh gia đình cô, nhưng cuối trò chơi U Linh cô đã cứu tôi, chứng tỏ bản tính của cô lương thiện, tôi bằng lòng tin tưởng cô.”
Mạnh Kình bình tĩnh giơ tay ngăn cản: “Đừng, đừng tin tôi, lần trước cứu anh không phải vì tôi tốt bụng, chẳng qua là không muốn lãng phí thẻ kỹ năng nên mới dùng cho anh.
Ngay từ đầu chúng tôi đã lên kế hoạch để cô Chu dùng nó cứu vị hôn phu của cô ấy, anh chỉ được hời mà thôi.”
“...”
“Tránh xa tôi một chút, cảm ơn.”
Cô nhấn nút thang máy, Địch Tử Uyên cũng bắt chước đi theo, cố ý muốn dùng sự chân thành để làm cô cảm động.
“Cô Mạnh, tôi thật sự sẽ không gây cản trở, tôi cũng không có ý gì khác, tôi chỉ muốn đi cùng người quen, nếu không, tôi không biết phải làm sao.”
“Anh biết hay không biết thì liên quan gì tới tôi?”
“Nhưng ít nhất chúng ta…”
Địch Tử Uyên chưa kịp nói xong thì thang máy từ tầng cao nhất đi xuống.
Cửa vừa mở ra, họ nhìn thấy một con zombie cơ bắp cuồn cuộn, phân tích từ thể hình, đại khái trước khi chết nó là huấn luyện viên tập thể hình.
Thấy con zombie bị lột nửa da đầu giơ hai tay lên, định nhào về phía trước, Địch Tử Uyên phản ứng cực nhanh, lập tức tung một cước vào zombie, đá nó về lại thang máy.
Anh dùng một tay ấn nút đóng cửa thang máy, tay còn lại tóm lấy cổ tay của Mạnh Kình, rồi chạy thục mạng không quay đầu lại.
Mạnh Kình như một con búp bê vải bị anh kéo đi, lát sau, khi thấy không thể rút tay ra được nên cô đành mặc kệ, mãi cho đến khi anh cảm thấy đã đến nơi an toàn thì mới chủ động buông tay cô ra.
Anh thoáng nhìn thấy năm vết đỏ rõ ràng trên cổ tay cô, trên mặt hiện lên vẻ áy náy: “Xin lỗi, cô Mạnh, tình huống cấp bách, tôi không nghĩ ngợi nhiều…”
“Tôi biết anh không nghĩ nhiều.” Mạnh Kình mặt không đổi sắc, xoa xoa cổ tay, “Nhưng không thể không nói, khí lực của anh rất lớn, một cước vừa rồi cũng không tệ, từng học võ hả?”
“Ừ, tôi học Tán Thủ (*) mấy năm, cũng từng học bắn súng nữa.” Anh nghĩ nghĩ, sau đó cường điệu bổ sung thêm, “Cho nên tôi mới nói tôi sẽ không gây cản trở cho cô, thời điểm mấu chốt tôi còn có thể bảo vệ cô.”
(*) Tán Thủ: võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).
Giọng điệu của cô mang ý tứ sâu xa: “Tôi không cần bất cứ ai bảo vệ, cho dù muốn tìm đồng đội, tôi cũng sẽ chỉ tìm người miễn dịch, bởi vì người miễn dịch sẽ không bị lây nhiễm nên nguy cơ tương đối nhỏ.”
“Vậy không phải rất trùng hợp sao? Tôi là người miễn dịch!” Địch Tử Uyên lập tức vui vẻ, anh không chút do dự thừa nhận, “Khi trò chơi mới bắt đầu, tôi cảm thấy người miễn dịch không bị lây nhiễm là an toàn nhất, nên đã giành giật từng giây để chọn nó!”
… Thật sự rất thẳng thắn.
Mạnh Kình vốn chỉ muốn thăm dò thử một chút, nhưng hóa ra anh chàng này vẫn hệt như lúc trước, có gì nói đó, căn bản không cần cô phí tâm tư.
Anh thậm chí còn không hỏi thân phận của cô.
“Nếu anh cam tâm tình nguyện thì cứ đi theo đi.”
Một khắc kia, cô đã nảy ra ý tưởng mới.
Nếu anh nhiệt tình muốn lập đội, OK, thích thì chiều, nếu ban ngày có zombie tấn công cô, anh sẽ là vũ khí miễn phí.
Khi cô cần vị trí của thuốc ức chế tiếp theo, nếu không tìm được người thích hợp để ra tay thì có thể cận thủy lâu đài (*) giết anh để lấy tin tức.
(*) Cận thủy lâu đài: Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
Dù tính toán thế nào thì vụ mua bán này chỉ có lời chứ không lỗ.
***
Nhiệm vụ chính của trò chơi này là tìm đủ mảnh ghép, sau đó sống sót rời khỏi thành phố.
Một bức tranh ghép hình hoàn chỉnh cần 9 mảnh ghép, nhìn thì dễ, nhưng thực tế lại cực kỳ khó khăn.
Bỏ qua chuyện phạm vi bản đồ quá rộng, tìm kiếm mảnh ghép ở các ngóc ngách nhỏ khó khăn biết nhường nào.
Tổng cộng có ba bức tranh ghép hình, rất khó để chỉ tập trung hoàn thành một bức, trong quá trình tìm kiếm có thể tìm trúng mảnh trùng lặp, hơn nữa còn có mảnh thuộc loại SSR (*), số lượng ít ỏi.
(*) SSR viết tắt của từ Super Super Rare.
Chỉ nghĩ thôi đã đau đầu.
Do bên trong cao ốc Starlight có nhiều zombie lang thang khắp nơi, nên không có cách nào để tìm kiếm cẩn thận, Mạnh Kình và Địch Tử Uyên chỉ chọn những tầng ít zombie tập trung để lục soát càng nhiều phòng càng tốt.
Trong quá trình tìm kiếm, họ tìm thêm được một mảnh ghép trong khoảng trống giữa các khung ảnh trên tường, nhưng nó giống với mảnh ghép đầu tiên của Địch Tử Uyên, từ đó có thể suy ra, trong cùng một tòa nhà thì chỉ có một loại mảnh ghép.
Điều này có nghĩa là bọn họ phải liên tục đến những nơi khác nhau, không thể trốn ở một chỗ quá lâu.
Mạnh Kình giữ mảnh ghép bị trùng cũng vô ích, cô tiện tay ném cho Địch Tử Uyên: “Cho anh đấy, cất đi.”
Địch Tử Uyên mỉm cười nhận lấy: “Được, cảm ơn.”
… Cảm ơn cái gì mà cảm ơn.
Hai người như đặc công chấp hành nhiệm vụ trong phim ảnh, tả xung hữu đột, di chuyển nhanh như chớp, lách qua những khu vực nguy hiểm có nhiều zombie, cuối cùng khi bọn họ rời khỏi tòa cao ốc, sắc trời đã gần sáng.
Mạnh Kình đi thẳng đến chiếc moto cô giấu trong bụi cây, khá tốt, chưa bị trộm mất.
Bây giờ, lúc nào cô cũng phải cẩn thận, vì ban ngày zombie không xem người mang gen lặn là đồng loại, muốn cắn thì cắn, cô không khác gì người bình thường.
Cô chỉ vào xe gắn máy: “Anh chở tôi được không?”
Dù sao cô cũng không quen có người sau lưng, cô ngồi sau anh, nếu tình huống không ổn, ít nhất còn có thể đâm anh một dao.
“Không thành vấn đề!” Địch Tử Uyên sảng khoái đồng ý, “Tôi lái moto rất ổn, trước kia tôi có một chiếc Dodge Tomahawk (*) được độ (**) với giá hơn sáu trăm vạn.”
(*) Dodge Tomahawk:
(**) Độ xe: là việc tác động vào những chiếc xe khiến nó thay đổi cấu trúc để cho chiếc xe khác đi so với dạng nguyên gốc của nó được bán trên thị trường, Hay nói cách khác là thay đổi “cấu trúc, tính năng” như gắn app hay chỉnh sửa các bộ phận trên xe khác với những gì nhà sản xuất đã cài đặt sẵn.
“...Tôi không quan tâm đ ến chiếc Dodge Tomahawk mấy trăm vạn của anh, mau lên xe đi.”
“À, à, được.”
Sự thật chứng minh, Địch Tử Uyên thật sự không nói dối, anh nói mình lái rất ổn, thì đúng là ổn thật.
Anh chỉ phụ trách lái xe, lộ tuyến thì hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của Mạnh Kình, Mạnh Kình chọn những con đường nhỏ vắng vẻ thanh tịnh, nên xác suất gặp zombie tương đối thấp.
Nếu hình dung chính xác một chút thì anh là tài xế, chỉ là tài xế này hơi nhiều chuyện.
“Cô Mạnh, chúng ta đi đâu đây?”
“Đến trung tâm thương mại Phong Tín đi, tìm trong những tòa nhà lớn trước rồi sau đó từ từ chuyển sang những nơi nhỏ hơn.” Mạnh Kình nói, “Còn nữa, đừng có gọi cô Mạnh cô Mạnh, cứ gọi thẳng tên đi.”
“Được.” Địch Tử Uyên rất biết nghe lời, “Kình Kình, em có thể vòng tay ôm eo tôi, lát nữa tôi tăng tốc, cẩn thận đừng để bị văng ra ngoài.”
“Tôi bảo anh gọi tên tôi, chứ ai bảo anh gọi nhũ danh.”
Mạnh Kình trợn tròn mắt, một tay vòng lấy eo anh.
Thời dịp tình hình giao thông thông thoáng, Địch Tử Uyên thật sự tăng tốc, trong tiếng xé gió, giọng của anh bị ngắt quãng.
“Vậy Kình Kình, em có nhớ hình mẫu của mảnh ghép lúc nãy không? Hoa hồng đỏ, chân dung cô gái hay tòa lâu đài? Chúng ta phải chọn phương hướng chạy trốn trước, đúng không?”
“Chân dung cô gái, có thể đổi vé xe lửa.” Mạnh Kình lạnh lùng mở miệng, “Nhắc lại lần nữa, đừng gọi nhũ danh của tôi, cũng đừng xưng hô “chúng ta”, anh là anh, còn tôi là tôi, tôi cũng không hứa sẽ trốn thoát cùng anh.”
Kể từ trò chơi U Linh, Địch Uyên tự nhiên sinh ra cảm giác kính nể Mạnh Kình, anh muốn tổ đội với cô, là xuất phát từ việc muốn theo đuổi cảm giác an toàn, chứ không có nghĩa là anh sợ cô.
Để tránh cho vị tiểu tổ tông này đâm mình một dao từ phía sau lưng, anh cười khan một tiếng, khôn ngoan thay đổi chủ đề và bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Ừm, em ở đâu trong Thành phố của Thần…? Sau khi vượt ải, nếu có thời gian, mọi người có thể thăm hỏi lẫn nhau.”
“Chung cư Bạch Hải ở khu D, người ngoài không thể vào nếu không có sự cho phép của chủ nhà, tôi sẽ không cho anh quyền hạn ra vào.”
Thành phố của Thần chia thành bảy khu từ A đến G, khu D là khu trung tâm phồn hoa nhất, chung cư Bạch Hải là nơi ở đắt đỏ nhất trung tâm thành phố.
Địch Tử Uyên kinh ngạc: “Thanh toán một lần hay trả góp?”
“Tôi không thích trả góp.”
Con đường phía trước có một ổ gà chưa lấp, anh mất tập trung nên không né nó, toàn bộ chiếc xe máy gần như suýt bị lật.
Cánh tay đang ôm eo anh của Mạnh Kình siết chặt, cô cạn lời thở dài.
“Nếu anh muốn đồng quy vu tận với tôi thì cứ nói thẳng, đừng dùng cách thức ngu xuẩn như vậy.”
“Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không ngờ khả năng giảm xóc của chiếc xe này lại kém như thế.” Ngoài xin lỗi, Địch Tử Uyên còn nói ra lời cảm thán từ tận đáy lòng, “Nhưng điểm tích lũy của em nhiều thật đấy, thế có nghĩa là mỗi trò chơi em đều có thành tích vượt xa người bình thường.
Nếu tôi có thể luôn được tổ đội với đại thần như em, mỗi ván có thể hưởng ké hào quang thì có lẽ bây giờ không cần phải ở cư xá nhỏ rồi.”
“...Dè dặt một chút, đừng nói hết suy nghĩ trong lòng cho tôi nghe.” Mạnh Kình qua loa lấy lệ, “Tôi biết, anh là thiếu gia nhà giàu, từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, nên đương nhiên không quen ở nhà dột.”
Giọng điệu của anh rất tủi thân: “Trong trò chơi tôi là phế vật, có thể nằm không hưởng thắng đã là may mắn rồi, nên nào có quyền kén cá chọn canh?”
Mạnh Kình “Ồ” một tiếng: “Anh xác định thực lực của mình tương đối chuẩn xác đấy.”
“...”
“Vậy thì đừng kén cá chọn canh, cứ từ từ tích lũy điểm, tích tiểu thành đại.”
“...”
Địch Tử Uyên bi thương quá độ, nên lại đi thẳng vào một cái hố to, khiến chiếc xe bị nảy mạnh lên lần nữa.
“...Rất xin lỗi, lần này cũng không phải cố ý.”.
Danh Sách Chương: