• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lần bỏ phiếu thứ ba chính là lần bỏ phiếu cực kỳ quan trọng.
Ở một mức độ nào đó, phiên bỏ phiếu này ảnh hướng cực kỳ nghiêm trọng tới giai đoạn sau của trò chơi, thậm chí có thể trực tiếp quyết định thắng thua của một phe.
Mà tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của những người chơi may mắn còn sống.
Trên bàn hội nghị dài, 12 ghế ngồi đã trống gần một nửa, dưới ánh nến trong bóng tối, mọi người đều im lặng, trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ chuyển động tích tắc.
Ngoài dự liệu, Phùng Dao là người lên tiếng đầu tiên.
Nhưng mà đứa nhỏ Phùng Dao này luôn ngu ngơ, bình thường ngoại trừ híp mắt mỉm cười thì chính là lên tiếng hòa giải, chứ chưa hề đưa ra bất kỳ ý kiến nào có thể tham khảo được cả.
Cô ta ngập ngừng hỏi: “Tối nay chúng ta sẽ bỏ phiếu cho ai đây? Tôi thật sự không biết nên bỏ phiếu cho ai cả.”
“Không biết cũng không sao, cứ nghe theo thầy bói đi.” Tôn Giai Hủy đáp, “Đây đã là lần bỏ phiếu thứ ba, thầy bói cũng nên nêu chút ý kiến.”
Lời này rất rõ ràng, cô ta đang ám chỉ người nên nói thì mau lên tiếng nói đi.
Vì vậy, Trương Bắc Thiên, người luôn hạ thấp cảm giác tồn tại trong hai đêm liên tiếp, cuối cùng cũng đưa ra ý kiến mang tính xây dựng đầu tiên của mình.
“Nếu dân thường không biết nên bỏ phiếu cho ai thì cứ bắt chước theo tôi.” Hắn trầm giọng nói, “Tôi là thầy bói, đêm thứ nhất kiểm tra số 4 Vũ Thiến Thiến, người tốt; đêm thứ hai bị chọn làm mục tiêu truy sát, kỹ năng bị vô hiệu hóa; đêm thứ ba tôi kiểm tra số 9 Hoa Việt, u linh.”
Phùng Dao bị sốc: “Anh Hoa là u linh sao? Nhưng chẳng phải đêm thứ hai anh ấy bị tấn công à?”
“Đó chính là điểm cao tay của hắn, hắn dùng khổ nhục kế để giả vờ bị tấn công, để khiến thầy bói thật sự lâm vào thế bị động, thật ra người bị chọn làm mục tiêu truy sát đêm đó là tôi, thẻ kỹ năng của tôi đã biến mất.”
Địch Tử Uyên nghe xong cũng không thể tin nổi: “Ai lại cố ý chém mình một dao để giả vờ bị tấn công chứ? Anh ta bị chém thật mà, cả băng gạc đều dính máu.”
“Mấy anh chàng đẹp trai có phải đều không thông minh giống như anh không?” Tôn Giai Hủy nửa trào phúng, nửa giễu cợt hỏi anh, “Đây là trò chơi bình thường à? Đây là trò chơi thần linh đấy, là trò chơi phải mạo hiểm mạng sống của mình, người chơi thâm niên đều mang theo chút tâm lý của dân cờ bạc, tự chém một dao thì có là gì đâu? Dù sao chỉ cần bản thân không chết thì khi vượt ải mọi vết thương đều sẽ biến mất.”
“...”
Địch Tử Uyên không phải người chơi thâm niên của trò chơi thần linh, thậm chí anh còn không giỏi trò Ma Sói, anh nghĩ đi nghĩ lại, quyết định không tranh cãi với cô ta, nguyên nhân chính là sợ mình nói sai sẽ dẫn mọi người đi lệch hướng, dù sao tình hình trước mắt khiến anh khá bối rối.
Nghe vậy, Phùng Dao hỏi tiếp: “Vậy anh Hoa… anh có muốn nói gì không?”

“Đương nhiên, vội vàng nhận mình là thầy bói rồi hắt nước bẩn vào người tôi như vậy chứng tỏ phe u linh đang đứng ngồi không yên, điều này khiến tôi rất vui.” Hoa Việt chậm rãi nói, “Xin mọi người hãy nghe cho kỹ, tôi mới thật sự là thầy bói.

Đêm đầu tiên tôi kiểm tra số 11 Địch Tử Uyên, người tốt; đêm thứ hai tôi bị truy sát, kỹ năng bị vô hiệu hóa; đêm thứ ba tôi kiểm tra Chu Mạch, cô ấy cũng là người tốt.”
Trương Bắc Thiên cười lạnh chế nhạo: “Mày thật biết cách kiểm tra ấy nhỉ, chỉ toàn kiểm tra người còn sống không thôi, mày làm thế là vì phiếu bầu hay để hỗ trợ cho đồng đội?”
“Lúc trò chơi vừa bắt đầu, tôi đã từng trò chuyện với anh Địch về quy tắc trò chơi, bởi vì có ấn tượng sâu sắc với anh ấy, nên đêm đầu tiên tôi đã kiểm tra thân phận của anh ấy; đêm thứ ba tôi kiểm tra cô Chu là vì người yêu đã bị loại của cô ấy là thợ săn ma, hơn nữa hôm đó anh Lý luôn nhấn mạnh bảo rằng thầy bói hãy kiểm tra người còn lại, tôi nghe theo ý kiến của người đã khuất, bài trừ hiềm nghi của đôi người yêu trước, vấn đề này hoàn toàn hợp với logic.” Mỗi câu mỗi chữ của Hoa Việt đều trật tự rõ ràng.

“Ngược lại là anh, trừ việc hắt nước bẩn lên người tôi, anh báo kết quả kiểm tra thân phận của người đã chết, chết không đối chứng, lập luận của anh không có sức thuyết phục.”
“Lần bỏ phiếu đầu tiên tao đã nghi ngờ mày, vốn định chờ đến đêm thứ hai sẽ kiểm tra thân phận của mày, nhưng ai ngờ đêm thứ hai tao bị tấn công, điều này chứng minh phe u linh cũng đang theo dõi tao, ngày hôm sau tao thấy mày diễn kịch thì tao càng chắc chắn về suy đoán của mình.”
Hoa Việt bình tĩnh lắc đầu, quyết đoán phản bác: “Không đúng, nếu sau đêm đó anh đã xác định tôi là u linh, thì sao lại lãng phí cơ hội để kiểm tra tôi nữa chứ? Anh hoàn toàn có thể dựa vào giả thiết tôi là u linh để tiếp tục soi những người khác.

Lập luận của anh lại không có sức thuyết phục nữa rồi.”
Trương Bắc Thiên đập hai tay xuống bàn, hắn tức giận đến mức mặt mũi tối sầm lại: “Đây đúng là sai lầm của tao, sự chú ý của tao quá dễ tập trung lên một người duy nhất, chờ đến lúc tao phản ứng lại thì không thể đổi mục tiêu khác được nữa.”
“Ồ?”
“Nhưng chẳng sao cả, chỉ cần xác định được mày thì đã có điểm đột phá, hai kẻ kia cũng chẳng khó tìm.”
Hoa Việt mỉm cười: “Anh muốn tìm ai, chẳng lẽ muốn lần lượt chọn từng người chơi khác phe với anh sao? Hiện tại có lẽ sẽ không có ai đứng ra ủng hộ tôi, bởi vì thân phận của người tốt vẫn chưa rõ ràng, không ai dám công khai đứng về phía ai cả.

Nhưng ngay từ đầu cô Tôn đã giúp anh nói chuyện, ai là đồng đội của ai đã quá rõ ràng rồi đúng không?”
Tôn Giai Hủy liếc anh ta một cái: “Tôi chỉ phân tích một cách khách quan để giúp phe dân thường mà thôi, dù sai người tốt không thể phạm sai lầm được nữa, đêm nay nhất định phải bỏ phiếu cho u linh.”
“Vậy làm sao cô có thể dám chắc trăm phần trăm anh ta là thầy bói? Cô độc đoán như thế thì có tốt cho phe dân thường không?”

“Tôi luôn luôn tin tưởng vào trực giác của mình.”
Hoa Việt thâm thúy gật đầu: “Ừ, ban đầu thì cô nói cô phân tích khách quan, sau đó lại nói cô tin tưởng trực giác của mình, cho dù là dân thường thì cô có khác gì bạo dân đâu?”
“...”
Tôn Giai Hủy nhanh chóng quay mặt đi, cô ta và Trương Bắc Thiên nhìn nhau, buộc bản thân phải giữ bình tĩnh, đừng để mình bị đối phương khiêu khích.
Cô ta cười lạnh: “Tôi chỉ muốn phe dân thường sống sót mà thôi, ai tỉnh táo thì nghe lời tôi bỏ phiếu cho số 9.

Nếu người gác đêm còn sống thì đêm nay bảo vệ số 5, ngày mai sẽ có tin tức kiểm tra thân phận mới, sau đó tiếp tục loại u linh còn lại, tôi đảm bảo mấy người có thể thắng.”
Thấy sắp đến thời hạn bỏ phiếu, Phùng Dao lo lắng đến mức vò đầu bứt tai, cô ta thử hỏi ý kiến của những người khác.
“Anh Địch, ý của anh như thế nào?”
“Tôi chẳng biết nữa.” Địch Tử Uyên cũng lo lắng, “Rất xin lỗi, tôi không muốn gạt cô, chúng ta chỉ có dựa vào vận may thôi.”
“Vậy… còn cô Chu và cô Mạnh thì sao?”
Chu Mạch từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Lục Hải, có vẻ rất lơ đãng.
Cô ấy nói: “Nếu những lời này của mấy người thảo luận vào hôm qua thì bạn trai tôi không cần phải chết.”
“...”
“Cho nên chuyện này có liên quan gì tôi đâu, người tốt thua cũng rất đáng đời.”
Mạnh Kình thở dài: “Hai vị chọn thời cơ lộ diện quá trùng hợp, lý lẽ của hai bên đều rất hợp tình hợp lý, chẳng lẽ nhất định phải bỏ phiếu cho một người trong hai người họ à? Nếu bỏ phiếu sai chúng ta sẽ mất đi người có thể cung cấp tin tức hữu ích là thầy bói, thế chẳng phải là được không bù mất sao?”
“Em gái, nếu số người sống còn nhiều thì có lẽ sẽ giữ hai người họ lại, nhưng hiện tại số người không đủ, trong tình huống có một người trong số họ là u linh thì chúng ta nhất định phải loại một người,” Tôn Giai Hủy dở ngô dở khoai đáp lại, “Bất kể là vô tình hay cố tình, tôi hy vọng cô em không phân phiếu.”
Mạnh Kình có chút ủy khuất, cúi đầu: “Được, vậy tôi nghe theo chị Tôn, tôi không có gì muốn nói nữa.”
Phùng Dao nhìn Mạnh Kình, cô ta nhíu mày bối rối.

Kim đồng hồ dần nhích về phía trước, màn hình lớn bắt đầu đếm ngược lần nữa, Tôn Giai Hủy vẫn kiên nhẫn thúc giục những người chơi khác.
“Chọn số 9, mấy người còn do dự cái gì nữa chứ? Hắn có thể dùng cách tự chém mình để lừa lấy lòng tin của mọi người, chỉ có u linh mới có thể mạo hiểm như vậy thôi, bởi vì bọn chúng không có lợi thế về số lượng, bọn chúng cần phải ly gián phe người tốt.”
“Chọn số 5.” Hoa Việt nói ngắn gọn, “Nếu hắn thật sự là thầy bói thì hắn nên sớm chỉ chứng tôi, nhưng hôm qua lúc thợ săn ma bị loại hắn không hề nói gì.

Đợi tới hôm nay hắn mới thừa nhận, còn có đồng bọn trợ giúp nữa, tôi chỉ có thể nói rằng phe u linh quá mức kém cỏi.”
Ánh mắt của Trương Bắc Thiên rất đáng sợ, hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm những người chơi chưa bỏ phiếu, đặc biệt là Địch Tử Uyên và Phùng Dao ở phía đối diện, như thể hắn muốn nhìn chằm chằm họ cho đến khi họ nhập số mới thôi.
Phùng Dao bị nhìn chằm chằm đến mức sợ hãi, cô ta vội vàng nhập số sau đó dựa vào lưng ghế.
Địch Tử Uyên nhìn thoáng qua Mạnh Kình ở phía đối diện, nhưng Mạnh Kình luôn cụp mắt xuống nên ánh mắt của hai người không thể giao nhau.
Anh không tìm được bất cứ người nào có thể gợi ý cho mình, nên chỉ có thể dựa vào trực giác để bỏ phiếu.
Lúc đếm ngược kết thúc, tất cả đã hoàn thành việc bỏ phiếu.
…Trong kết quả của đợt bỏ phiếu này, khoảng cách giữa hai bên là vô cùng nhỏ.
Chỉ kém nhau một phiếu bầu.
【Người chơi Trương Bắc Thiên -- 4 phiếu
Người chơi Hoa Việt -- 3 phiếu】
【Người chơi Trương Bắc Thiên bị hành quyết.】
Trương Bắc Thiên vỗ xuống bàn một cái, hắn lấy thẻ kỹ năng đặc biệt từ trong túi ra rồi đập xuống.
“Người chơi Trương Bắc Thiên xin sử dụng thẻ.”
【Thẻ thêm phiếu bầu chọn: Bạn có thể sử dụng thẻ này bất cứ lúc nào trong phiên bỏ phiếu (trước phiên hành quyết), số phiếu bầu của người chơi lập tức được x3, và sẽ được tính vào số phiếu cuối cùng.】
Thẻ kỹ năng ngay lập tức biến mất, việc kiểm phiếu trên màn hình lớn cũng thay đổi theo:
【Người chơi Trương Bắc Thiên -- 4 phiếu
Người chơi Hoa Việt -- 5 phiếu】

【Người chơi Hoa Việt bị hành quyết.】
Biến cố xuất hiện khiến Chu Mạch sững sờ, cô ấy vô thức ngẩng đầu nhìn Hoa Việt, chỉ thấy Hoa Việt cũng lấy từ trong túi ra một tấm thẻ kỹ năng, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.
“Người chơi số 9, Hoa Việt, xin sử dụng thẻ bình an.”
【Thẻ bình an: Bạn có thể sử dụng thẻ này bất cứ lúc nào trong phiên bỏ phiếu (trước phiên hành quyết), bất kể số phiếu bầu tối hôm đó là bao nhiêu, bạn sẽ buộc phải bước vào đêm bình an và không có người chơi nào bị hành quyết.】
Thẻ kỹ năng biến mất, chữ trên màn hình lớn lại thay đổi:
【Tối nay là đêm bình an, không tiến hành hành quyết.】
Trong 30 giây ngắn ngủi, cục diện đã bẻ hướng thay đổi cực kỳ nhanh.
Chu Mạch nhẹ nhàng thở phào.

Trương Bắc Thiên đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, mặc dù sắc mặt hắn vẫn u ám như thường lệ nhưng không khó nhìn ra lửa giận khó lòng kìm chế trong mắt hắn.
Hắn không nói lời nào, nghênh ngang rời đi.
“Vậy thì chúc các vị đêm nay cũng bình an.”
Tôn Giai Hủy cũng vô cùng chán nản, cô ta đi theo Trương Bắc Thiên rời khỏi đại sảnh.
Mạnh Kình ngồi vững vàng trên ghế, khống chế biểu cảm đến cực điểm.
Hoa Việt tìm thấy thẻ kỹ năng nhưng không nói cho cô biết.

Cô cũng sớm đoán ra anh ta đã chuẩn bị đầy đủ cho bước đi này.
Đây là kết quả trong dự kiến, không có gì bất ngờ cả.
Một tay cô chống cằm, dõi mắt nhìn Tôn Giai Hủy đi xa.
Theo bước chân vội vàng của Tôn Giai Hủy, một chiếc khuy áo ngọc trai từ vạt áo đối phương rơi xuống, dưới ánh nhìn của cô, nó lăn càng lúc càng xa rồi dừng lại ở một góc hẻo lánh.
Đêm nay đã được định sẵn là một đêm không ngủ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK