Không rõ là thuốc đông máu đẩy nhanh tốc độ khôi phục vết thương hay thể chất của Địch Tử Uyên vốn tốt, anh quấn chăn ngủ trên bàn trong phòng đọc sách cả đêm, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, trạng thái tinh thần rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc đứng dậy không thấy Mạnh Kình đâu, anh vừa hoang mang vừa hoảng hốt, vội vàng mặc bộ quần áo đang phơi bên cạnh rồi lao ra ngoài.
Kết quả, anh lao ra quá nhanh nên đụng phải Mạnh Kình vừa quay về sau khi ra ngoài.
Mạnh Kình ổn định bước chân, giây tiếp theo khẩu súng trong tay chĩa vào trán anh.
“Anh khùng hả?”
Địch Tử Uyên thở phào nhẹ nhõm, anh không hề sợ cô sẽ bóp cò, ngược lại anh còn cười rạng rỡ.
“Kình Kình, em đang ở đây sao? Vậy mà tôi cứ tưởng em đi rồi.”
“Đúng là tôi muốn đi.” Mạnh Kình hạ súng xuống, lạnh nhạt đáp lại: “Nếu không phải anh cần phải ngủ thì tôi đã đi từ tối hôm qua rồi.”
“Là lỗi của tôi, bây giờ tôi đã không sao rồi!” Anh trả lời một cách tích cực: “Giờ chúng ta đi liền đi!”
Cô nghi ngờ nhìn anh: “Không sao ấy hả, anh có thể cầm súng không?”
“Nếu ý em là cây súng trường bán tự động……” Anh thử hoạt động cánh tay bị thương của mình: “Tôi nghĩ nếu cố gắng thì chắc được đấy.”
“Cho dù đi ngay bây giờ thì có lẽ cũng không bắt kịp đợt phân phối vật tư mới. Dù sao có rất nhiều người chơi không nghỉ ngơi chém giết cả đêm mà.”
“Vậy giờ phải làm sao?”
Cô bình tĩnh nói: “Thử vận may, xem xem có thể tìm được địa điểm nào, nếu đã phân chia xong hết, vậy gặp ai thì cướp của người đấy.”
Khi cô nói câu này, giọng điệu điềm nhiên khiến người ta lạnh sống lưng, may mà Địch Tử Uyên đã dần quen với hành vi thổ phỉ của cô, nên anh không hề ngạc nhiên khi cô quyết định như vậy.
Trên thực tế, cô không trách anh trì hoãn chính sự, đã là sự nhân từ lớn nhất.
Anh thử dò hỏi: “Chúng ta đi tìm thuốc ức chế trước, hay lấy vật tư trước?”
“Không cần vội dùng thuốc ức chế, tìm vật tư trước đi.” Mạnh Kình ra hiệu bảo anh vào phòng: “Lấy đồ của anh đi, chúng ta còn thiếu ba con zombie nữa.”
Anh ngạc nhiên nói: “Chẳng phải giết năm con zombie mới có được gợi ý của vật tư sao?”
“Vừa rồi lúc đi ra ngoài tìm hiểu tình huống, tôi đã tiện tay giết hai con.”
“...... Ồ.”
Năng lực chấp hành của cô vẫn khiến người ta cảm thán.
Trùng hợp, khi hai người thu thập xong balo chuẩn bị rời khỏi thư viện thì Tiểu Hạ cũng đang bước xuống cầu thang.
Bởi vì trước đó Mạnh Kình đã ra lệnh nên Tiểu Hạ phải ở trong phòng nghỉ trên lầu 3 suốt cả đêm, cho nên lúc này vừa gặp mặt nhau, Tiểu Hạ vẫn còn hơi căng thẳng.
Cô ấy đứng thẳng người: “Cô Mạnh! Bây giờ trời đã sáng rồi, tôi…… tôi có thể hoạt động tự do phải không?”
Mạnh Kình lười biếng nâng mắt lên: “Sao lại không thể? Đúng rồi, một số đồ đạc còn sót lại của đồng đội cô đang ở trong phòng đọc sách, nếu muốn thì cô có thể lấy đi.”
“Vâng, cảm ơn!”
Tiểu Hạ sảng khoái đồng ý, cô ấy liếc nhìn mấy thi thể bừa bộn cách đó không xa, im lặng một lát, sau đó nét mặt trở nên kiên quyết và hờ hững, mau chóng xoay người chạy về phía phòng đọc sách.
Thôi vậy, kẻ đáng chết đã chết rồi, tóm lại mình còn sống là được.
Chỉ cần còn sống, bất kể là bạn trai mới hay đồng đội mới, sớm muộn gì cũng tìm được thôi.
Quan trọng là…… con đường sau này, mình phải tự vượt qua.
******
******
Toàn bộ trường Trung học Thực Nghiệm Số năm đã bị chiếm giữ bởi các nhóm zombie lang thang, mặc dù mưa đã tạnh, bầu trời vẫn xám xịt và mờ mịt, nhưng dù sao ban ngày vẫn là ban ngày, thị lực của đám zombie nhạy bén hơn ban đêm nhiều, hơi không cẩn thận sẽ bị chúng phát hiện và quần công ngay.
Đặc biệt là khi kỹ năng của người mang gen lặn mất hiệu lực vào ban ngày, Mạnh Kình mất đi ưu thế, không thể lấy cứng chọi cứng, mà chỉ có thể dùng mưu.
Cô đã tìm được một con đường tắt, không ra bằng cửa chính của trường học nữa mà đi vòng ra sau thư viện, băng qua con đường nhỏ rợp bóng cây, đến cánh cổng sau đã khóa, sau đó leo ra ngoài.
“Bức tường kia không quá cao, ở giữa có một khối lõm, có thể giẫm lên đó để leo ra ngoài.”
“Trèo tường thì okela.” Địch Tử Uyên nói: “Nhưng xe máy của chúng ta đậu ở cổng chính.”
“Một chiếc xe máy không đáng để chúng ta đột phá vòng vây, hơn nữa đêm hôm qua mưa rất to, khả năng xe máy còn nguyên ở đó và có thể lái được không cao.”
Anh đột nhiên cảm nhận được nguy cơ: “Vậy tiếp theo nên làm thế nào đây? Chúng ta không có phương tiện đi lại!”
“Phòng dụng cụ thể thao cách cửa sau trường học không xa, bên trong có mấy chiếc xe đạp của nhân viên, lúc đó tôi liếc sơ qua nhưng không thấy rõ lắm, hi vọng có thể dùng được.”
Tuy rằng phương tiện di chuyển bị giáng cấp, nhưng chỉ cần có bánh xe thì vẫn nhanh hơn đi bộ một chút.
Địch Tử Uyên chân thành cảm thán: “Kình Kình, tổ đội cùng em an tâm ghê, chuyện gì em cũng sắp xếp đâu ra đấy.”
“Ừm, không giống anh, chỉ phụ trách làm kẻ ngốc.”
Hai người quan sát bốn phía, lắng nghe tám phương, thận trọng bước đi, lợi dụng địa hình để che chắn, linh hoạt né tránh tầm nhìn của lũ zombie, cuối cùng cũng đến được phòng dụng cụ thể dục mà Mạnh Kình nói.
Quả nhiên, ngoài nhiều dụng cụ thể thao bị bỏ hoang, còn có vài chiếc xe đạp rỉ sét chặn cửa.
…… Cùng với một con zombie đầu trọc đang quanh quẩn ở gần cửa ra vào.
Phán đoán dựa trên quần áo của zombie, chắc hẳn lúc còn sống nó là nhân viên quản lý phòng dụng cụ này.
Mạnh Kình núp sau gốc cây, bắn vào sau ót của đối phương, nhưng độ chính xác hơi kém, chỉ bắn trúng cổ.
Con zombie kia tức giận, lập tức nghiêng đầu xoay người lại, nhưng vừa xoay người lại thì gặp phải Địch Tử Uyên đang lao về phía mình.
Địch Tử Uyên cầm một viên gạch chẳng biết được nhặt từ đâu, cánh tay xoay tròn rồi nện xuống đầu nó, lần này đã hoàn toàn đập ngã xuống, chết hẳn.
“Kình Kình, thủ pháp sử dụng gạch của tôi có phải được chân truyền từ em không? A……” Anh vốn rất tự hào chia sẻ với cô, ai ngờ động tác nện gạch quá mạnh, khiến vết thương đau, anh lẩm bẩm khom lưng xuống: “Đợi đã, đau quá.”
Mạnh Kình thở dài.
Cô nghĩ, nếu dẫn anh vượt ải trong game, sớm muộn gì cô cũng giảm thọ mấy năm.
Hai người bước qua xác của zombie nhân viên quản lý, bước vào trong phòng dụng cụ, nâng từng chiếc xe đạp lên để kiểm tra, cuối cùng miễn cưỡng chọn ra hai chiếc có thể đi được. Dây xích của một chiếc bị rơi ra, Mạnh Kình đặt nó xuống rồi sửa lại.
Bọn họ đẩy xe đạp ra khỏi phòng dụng cụ, chưa đi được hai bước thì thấy một con zombie khác cách đó không xa loạng choạng đến gần, Mạnh Kình quả quyết quay về phòng, lấy một quả tạ, ném vào mặt nó, trọng lượng của quả tạ khiến đối phương ngã xuống sau đó lăn hai vòng.
Có thể thấy, tuy tài thiện xạ của cô hơi không chuẩn lắm, nhưng thủ pháp ném ám khí vẫn rất ổn.
Cô thoạt nhìn không để ý lắm, quay lại thì thấy Địch Tử Uyên cũng theo sát phía sau, anh cầm gậy bóng chày, thừa dịp con zombie chưa đứng lên, cho nó một đập.
Ý tưởng của anh rất đơn giản: “Nếu có thể tiết kiệm đạn thì phải tiết kiệm.”
“Đúng lắm.”
Tiếng động bên này mau chóng thu hút những con zombie ở gần đó, chúng ngửi được dấu vết của người sống, đang vụn vặt lẻ tẻ tụ tập về phía hai người, thấy con zombie hình như lúc còn sống là vận động viên điền kinh chạy nhanh về phía này, cái miệng đầy máu loãng há to, nó chạy nhanh đến nỗi Địch Tử Uyên bất đắc dĩ giơ khẩu súng trường bán tự động lên, từ khoảng cách hai ba mét, tranh thủ từng giây bắn nát đầu nó.
Độ giật của súng trường gần như làm vết thương vết vai anh nứt ra lần nữa, anh hít một hơi thật sâu.
“Kình Kình, chúng ta phải mau chóng rút lui…… Kình Kình?”
Tốc độ rút lui của Mạnh Kình nhanh hơn anh tưởng tượng rất nhiều, chiếc xe đạp bình thường kia bị cô dùng như động cơ, trong nháy mắt đã cách xa mấy chục mét.
“...... Tôi lại làm sai gì hả?” Anh cực kỳ kinh ngạc: “Sao em đột nhiên không cần tôi nữa?!”
Thế là, cảnh tượng tiếp theo, Mạnh Kình đạp xe chạy về phía trước, Địch Tử Uyên điên cuồng đuổi theo đằng sau cô, còn lũ zombie thì đuổi theo sau Địch Tử Uyên.
Có vẻ như mọi người đều khá bận rộn.
*
Vì ba con zombie trước cửa phòng dụng cụ đều bị Địch Tử Uyên xử, cho nên hai con mà Mạnh Kình giết trước đó không tính, vì thể hai người vẫn chưa gom đủ năm mạng zombie.
Vì vậy, sau khi Địch Tử Uyên đuổi kịp Mạnh Kình, hai người tiếp tục sử dụng chiến thuật cũ, tìm kiếm zombie lạc đàn trên đường, hợp lực giết thêm hai con, do Địch Tử Uyên ra đòn cuối cùng.
Sau đó, bản đồ trong đồng hồ xuất hiện đánh dấu vị trí của vũ khí và vật tư.
Đúng là vũ khí và vật tư rất quan trọng, nhưng hiện tại Địch Tử Uyên có một chuyện quan trọng hơn, phải thảo luận với Mạnh Kình ngay lập tức.
“Kình Kình, sao lúc nãy em không đợi tôi?”
Mạnh Kình cắn một miếng bánh quy, bình chân như vại đạp xe, không để tâm lắm đến lời của anh.
“Anh cảm thấy tôi là loại người sẽ dừng lại chờ kẻ ngốc sao?”
“Nhưng chẳng phải chúng ta là đồng đội thân mật vô gian (*) sao?”
(*) Thân mật vô gian (thành ngữ): quan hệ gần gũi, không có khoảng cách.
“Làm ơn bỏ bớt tính từ hình dung nổi da gà của anh, người lề mà lề mề không xứng là đồng đội của tôi.”
Địch Tử Uyên rất tủi thân: “Tại tôi phải bắn con zombie kia, chỉ chậm một bước thôi mà.”
Mạnh Kình bình tĩnh liếc anh: “Tôi để lại cho anh chiếc xe đạp dễ đi hơn, còn tôi đi chiếc xe vừa bị tuột xích, anh còn bất mãn gì nữa?”
“......”
“Đây đâu phải lần đầu tiên anh thấy tôi máu lạnh ích kỷ? Sau này chỉ cần anh không đuổi kịp tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bỏ rơi anh rồi tung bay một mình, cho nên anh tập làm quen đi.”
Anh nhất thời không nói nên lời, sau đó lập tức nghiêm túc suy nghĩ vài giây: “Vậy nếu như tôi đuổi kịp em, chắc chắn em sẽ không chủ động vứt bỏ tôi, đúng không?”
“Nếu như anh có bản lĩnh này, tôi có thể cân nhắc châm chước.”
“Em phải nói lời giữ lời đấy nhá!”
…… Tên ngốc này hình như lại vui lên rồi, mặc dù Mạnh Kình không hiểu lắm tại sao anh vui vẻ như vậy.
Tâm trạng của anh thay đổi nhanh như gió lốc, đến nỗi cô lười đoán.
Kỳ thật, dù Địch Tử Uyên tỏ ra tủi thân, nhưng lòng anh sáng như gương, anh biết cô sẽ không thật sự bỏ rơi anh.
Dù rằng cô nói sẽ không dừng lại chờ kẻ ngốc, nhưng cô vì để anh nghỉ ngơi khôi phục vết thương, đã chờ suốt một đêm.
Cô đối với anh đã tốt lắm rồi, anh cũng không phải loại người không biết điều, nên có thể hiểu được sự nhượng bộ không dễ phát hiện lắm của cô.
Hơn nữa, anh tin rằng, dù cô tiến về phía trước nhanh đến đâu thì anh cũng có thể theo kịp.
Làm bạn với cao thủ, sao có thể không trả giá đắt?
Sớm muộn gì anh cũng sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của cô, không còn là gánh nặng của cô nữa.
“Nói chuyện chính đi Kình Kình, trên bản đồ cho thấy vị trí phân phát vật tư là một khu vui chơi cách đây 5km về phía nam. May mà không xa lắm, đi xe đạp không mất quá nhiều thời gian.”
“Đạp quá lâu, chiếc xe này sẽ hỏng.” Mạnh Kình lạnh nhạt hất cằm ra hiệu: “Anh dẫn đường đi.”
“OK OK.” Địch Tử Uyên đáp lại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Nhưng tại sao lâu như vậy rồi mà trên bản đồ vẫn còn dấu hiệu chứ? Tôi cứ lo nếu vật tư bị lấy hết thì toàn bộ dấu hiệu sẽ biến mất.”
“Suýt chút nữa tôi quên mất.” Mạnh Kình nói: “Đã có vết xe đổ của vòng thứ nhất, lần này những người chơi thông minh sẽ không lấy hết vũ khí và vật tư.”
Suy cho cùng, lấy hết vật tư tương đương với việc kích hoạt cơ chế rương trống, thả ra rất nhiều zombie.
Cơ chế hệ thống biến hóa kỳ lạ hay thay đổi, người chơi không thể nào dự đoán được, mà chỉ có thể cố gắng hết sức để giảm thiểu rủi ro.
Địch Tử Uyên nhớ lại cảnh tượng nguy hiểm trong bệnh viện, anh không khỏi rầu rĩ:
“Chẳng lẽ lần này lại đến lượt chúng ta kích hoạt cơ chế rương trống?”
“Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nguy, đây không phải điều chúng ta có thể quyết định.” Mạnh Kình nói, hơi dừng lại một chút, đuôi lông mày hơi nhướng, rõ ràng vừa nảy ra một ý kiến hay: “Anh thông minh và dũng cảm như vậy, hay là đến lúc đó anh đi gom hết đồ trong rương, còn tôi ở bên ngoài khu vui chơi chi viện cho anh.”
“...Hả…?”
Danh Sách Chương: