Thẩm Nghi Du cúi mặt, lông mi bị nước mắt thấm ướt, đôi môi mím chặt, chóp mũi và viền mắt ửng đỏ.
Cậu không ngăn cản hành động của Lý Thù, Lý Thù đứng dậy rút khăn giấy, trầm mặc quay trở lại, lau khô nước mắt giúp Thẩm Nghi Du.
Khi lau, khớp ngón tay của Lý Thù không tránh khỏi mà đụng vào hai má của Thẩm Nghi Du, giống trước đây anh cũng sẽ chạm vào Thẩm Nghi Du như vậy, nhưng hiện tại anh chẳng thể làm việc khác nữa.
Ấn đường Thẩm Nghi Du hơi hơi nhíu lại, Lý Thù không thích cậu cau mày, vì vậy anh nhẹ nhàng vuốt xe ấn đường của cậu.
Thẩm Nghi Du không nhìn Lý Thù, cậu giơ tay, vốn dĩ muốn đẩy Lý Thù ra, nhưng không rõ vì sao, khi sắp chạm vào anh, cậu liền từ bỏ ý định này, ngón tay thon dài móc lấy tay Lý Thù, ngón tay ấm áp khẽ chạm vào lòng bàn tay Lý Thù, yên tĩnh kéo tay của anh xuống, sau đó liền bỏ ra.
Trong phòng tĩnh lặng không tiếng động, Lý Thù một lần nữa đeo kính lên, nhìn Thẩm Nghi Du, cảm thấy ruột gan như lửa đốt.
Cho dù vào ngày Thẩm Nghi Du tức giận nói chia tay đó, hình như tâm trạng cậu cũng không tệ như hôm nay.
Hôm đó, rốt cuộc Thẩm Nghi Du cũng không khóc, dáng vẻ còn giữ được lý trí, mà Lý Thù còn nổi nóng với cậu một tiếng liền, thậm chí anh còn nói ra mấy câu quá đáng với Thẩm Nghi Du, bảo Thẩm Nghi Du muốn đi thì đi, đi rồi đừng hối hận.
Thực ra, người hối hận là Lý Thù rất nhanh sau đó, dù tới tận hiện giờ anh mới chịu thừa nhận.
Lý Thù đúng là rất phẫn nộ, anh không thích Thẩm Nghi Du tránh khỏi cái ôm của anh, không thích Thẩm Nghi Du lạnh mặt với anh, không thích Thẩm Nghi Du quay lưng với anh mà sắp xếp hành lý, mang hết toàn bộ đồ đạc cậu để ở nhà anh đi, càng chán ghét nghe Thẩm Nghi Du bảo rằng “Chúng ta thực sự không hợp nhau”.
Anh và Thẩm Nghi Du không có bất kỳ điểm không hợp nhau nào, anh hy vọng Thẩm Nghi Du có thể tỉnh táo lại, đừng bịa đặt sự thật, đừng giận anh. Anh từng bước, từng giây đều không muốn để Thẩm Nghi Du rời đi.
Bắt đầu từ lúc anh cúp điện thoại người bạn nữ của Thẩm Nghi Du gọi tới, cho đến trong hơn 800 tiếng sau mới gặp được Thẩm Nghi Du ở thủ đô, mỗi một thời khắc tỉnh táo, Lý Thù đều đang bí mật thu thập chứng cứ cho thấy trên thực tế, Thẩm Nghi Du chỉ đang náo loạn với anh, nhằm vô hiệu hoá câu nói chia tay của cậu.
Anh cho rằng một mối quan hệ yêu đương nghiêm túc nhất định phải có sự bắt đầu rõ ràng và một kết thúc sáng tỏ.
Lý Thù liên tục tìm kiếm các cụm từ khóa trong quyển Kinh Thánh về Tình Cảm ở Silicon Valley nhằm tìm một định nghĩa chuyên môn cho việc cặp đôi chia tay, sau đó đưa cho Thẩm Nghi Du đọc, để Thẩm Nghi Du biết chịu trách nhiệm.
Trên con đường tìm gặp Thẩm Nghi Du, hành trình đầu tiên của Lý Thù là bay từ Los Angeles tới thành phố S.
Anh nghiên cứu chi tiết năm chương trong quyển sách tình cảm và đọc kĩ các lý luận nền tảng của tâm lý xã hội học về sức hấp dẫn và giao tiếp. Ngoài ra, anh còn tìm hiểu các kỹ xảo trong việc chung sống bên nhau, đánh dấu một loạt ghi chú.
Vừa hạ cánh xuống thành phố S, anh lập tức phát hiện ra Thẩm Nghi Du đã đi thủ đô.
Anh phân tích quỹ đạo hoạt động của Thẩm Nghi Du, lại vận dụng một chút thủ đoạn cần thiết, sau đó để Irene đặt phòng khách sạn mà Thẩm Nghi Du ở, mua vé bay sớm nhất bay tới thủ đô.
Phần thứ hai của hành trình chỉ còn hơn hai tiếng, Lý Thù nuốt táo cả hột (1) mà nhảy tới chương tám về tình yêu và chương chín về “trái cấm”. Anh không hoàn toàn tán đồng với một số nội dung vì anh cho rằng những đoạn này cần được thảo luận chi tiết hơn. Tuy nhiên, anh cũng tìm được một số lý luận có thể tham khảo bèn ghi chép lại.
(1) Đây là thành ngữ 囫囵吞枣, cách đọc tiếng Hán là ‘hú lún tūn zǎo’, âm Hán Việt là Hốt luân thôn táo – nuốt táo cả hột. Thành nghĩa biểu thị khi học tập hoặc làm một việc gì đó, đã không phân tích cẩn thận mà tiếp nhận một cách vội vàng. Nguồn: Đại học Kinh tế và Tài chính Vân Nam
Khi đứng chờ thang máy khách sạn, Lý Thù tiếp điện thoại của Thẩm Nghi Du, chưa nói được mấy câu Thẩm Nghi Du đã bảo anh quay đầu.
Lý Thù làm theo lời cậu và một chuyện không may liền phát sinh.
Anh bỗng dưng quên sạch sành sanh những ghi chép trong quyển Kinh Thánh về Tình Cảm và các kỹ xảo trong giao tiếp mà anh học một cách đầy vội vàng (2).
(2) Câu gốc tiếng Trung là anh học một cách 临时抱佛脚. Cụm từ này mang ý nghĩa: bình thường không lo chuẩn bị, lúc gặp chuyện mới ôm chân Phật. Nguồn: Facebook Tieng Trung Thuong Mai
Sau khi nhìn thấy Thẩm Nghi Du.
Nếu bắt một người thiếu hụt khả năng miêu tả như Lý Thù miêu tả Thẩm Nghi Du, anh sẽ nói Thẩm Nghi Du có một khuôn mặt vừa nhỏ vừa đẹp, làn da mịn màng trắng như tuyết.
Khác với đôi mắt lơ mơ do cận nặng của Lý Thù, đôi mắt của Thẩm Nghi Du đẹp tựa viên đá quý vô giá trên vương miện của hoàng đế thời Trung Cổ. Đôi môi cậu căng mọng và mềm mại như cánh hoa.
Vào buổi tối lần đầu tiên khi Lý Thù thấy Thẩm Nghi Du trên sân thượng, Thẩm Nghi Du đứng trong góc, đèn trang trí sặc sỡ lấp lánh bao phủ cơ thể cậu. Lý Thù hồn vía bay lên mây, không còn nhìn thấy ai khác ngoài cậu.
Ba năm yêu Thẩm Nghi Du là những tháng ngày mộng mơ đẹp nhất trong nhân sinh của Lý Thù.
* Mình để nhân sinh nghe cho văn vẻ, mọi người góp ý xem nên đổi thành trong đời hoặc cuộc đời hem nha.
Thời gian bay từ San Francisco, hoặc từ những nơi khác mà Lý Thù công tác tới thành phố S nơi Thẩm Nghi Du sống đều rất dài. Hồi trước, Lý Thù chưa bao giờ cảm nhận được niềm vui khi ngồi máy bay, anh cảm thấy nó đơn giản chỉ là di chuyển sang nơi khác công tác; cho tới một ngày chuyến bay hơn mười tiếng này mang ý nghĩa là anh sắp được gặp Thẩm Nghi Du.
Khi Thẩm Nghi Du khóc và bảo anh không thể làm như vậy, Lý Thù nghĩ có lẽ Thẩm Nghi Du vẫn chưa hiểu rằng đối với cậu, Lý Thù không thể làm bất kỳ chuyện gì cậu không thích.
Bất luận Thẩm Nghi Du muốn chia tay hay quay lại, muốn anh hôn cậu hay muốn Lý Thù lập tức rời khỏi đây, Lý Thù đều không thể từ chối.
Thẩm Nghi Du không cần khóc.
Trong tiếng thở hơi run rẩy của Thẩm Nghi Du, Lý Thù tập trung nghĩ cách dỗ Thẩm Nghi Du ngừng khóc, cuối cùng nhớ tới một vài cụm từ khoá trong sách.
“Biểu đạt đồng tình và quan tâm.”
“Tích cực lắng nghe.”
Vân vân…
Tuy nhiên, chưa đợi Lý Thù “biểu đạt quan tâm”, Thẩm Nghi Du ngước mắt, nhìn vào đôi mắt Lý Thù. Có lẽ vì khóc dữ quá nên cậu khó tập trung tinh thần. Thẩm Nghi Du nhìn anh mấy giây liền nghiêng đầu đi.
Lý Thù muốn vỗ về cậu, hoặc ôm cậu, nhưng anh giơ tay lên liền buông xuống vì có lẽ Thẩm Nghi Du không thích anh làm vậy. Lý Thù nghĩ.
“Anh…” Thẩm Nghi Du mở miệng, nói một chữ liền ngừng lại.
Giọng cậu đều là giọng mũi, hô hấp khẽ run, bỗng dưng trong mắt lại đong đầy nước.
Lý Thù chẳng nghĩ ra cách gì, chỉ có thể nhắc lại: “Em đừng khóc.”
Hai người ngồi hồi lâu; tưởng như những phút giây lặng im trong phòng này sắp kết thúc nhưng nó lại tiếp tục kéo dài.
Cuối cùng, Lý Thù đánh vỡ sự yên lặng, anh nói: “Anh không muốn chia tay với em.”
Dù anh cũng biết, anh muốn chia tay hay không đều không có giá trị với Thẩm Nghi Du.
“Anh không muốn chia tay với em.” Lý Thù nhấn mạnh một lần nữa, phảng phất như đang phô trương thanh thế.
Anh hỏi Thẩm Nghi Du: “Em muốn gì?”
Thẩm Nghi Du liếc mắt nhìn anh, Lý Thù biết mình có lẽ tự nghĩ linh tinh nhưng anh như được cổ vũ, anh nói với Thẩm Nghi Du: “Cái gì anh cũng có thể cho em.”
“Em muốn gì anh cũng có.” Anh tiếp tục hỏi: “Em nghĩ đến cái gì?”
Anh nói bằng cấp, cổ phiếu, công ty, bất động sản, máy bay, Lý Thù liệt kê tất cả những thứ giá trị mà anh có thể nghĩ ra được tới khi Thẩm Nghi Du ngắt lời anh.
“Lý Thù” Thẩm Nghi Du nhìn anh, nói: “Được rồi.”
“Anh đừng nói nữa.” Thẩm Nghi Du kéo cổ tay Lý Thù, hình như thấy Lý Thù rất buồn cười nên cậu nhếch môi cười một cách khó phát hiện. Tuy nhiên, nụ cười ấy nhanh chóng biến mất không dấu vết.
“Những thứ đó em đều không cần.” Thẩm Nghi Du nói.
Qua một hồi lâu, Thẩm Nghi Du nói: “Em muốn anh có thể vừa lòng với em, hoặc quan tâm em một chút. Nhưng mà điều này quá khó khăn, anh không học được, em không muốn hết lần này tới lần khác nhắc nhở hoặc cưỡng ép anh, vì vậy em không… “
“…Anh quan tâm em.” Lý Thù không nhịn được ngắt lời cậu, “Anh không có gì bất mãn cả.”
Thẩm Nghi Du nhìn Lý Thù, “ừ” một tiếng.
Lý Thù nhìn chằm chằm khuôn mặt của Thẩm Nghi Du, cảm thấy hình như Thẩm Nghi Du muốn nói thêm nhiều điều, nhưng có lẽ vì biểu tình của anh quá khó coi mà Thẩm Nghi Du thì hiền lành nên cậu không nói tiếp.