• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hừng đông, trong căn phòng khô ráo lạnh lẽo, Thẩm Nghi Du lạc vào tổ ấm tình yêu được xây dựng bởi những cái ôm và nụ hôn của Lý Thù. 

Cậu ngồi trên đùi của Lý Thù, ôm cổ anh, áo ngủ rơi xuống, tụ lại bên hông, tơ lụa mềm mại ma sát trên da mỗi khi cậu cử động.

Tay Lý Thù đặt sau eo cậu, âu yếm cổ và khuôn ngực cậu, có lúc mút vào, lưu lại vô số dấu hôn đỏ thẫm trên người Thẩm Nghi Du.

Chiếc giường hơi đung đưa, nơi được áo ngủ che phủ kết nối chặt chẽ. Chất bôi trơn trôi xuống theo chân của Thẩm Nghi Du. Khi nó chảy ra vẫn còn nóng hổi, nhưng vừa trôi xuống vừa nguội dần. 

“Em phải ngồi xuống.” Lý Thù nói với Thẩm Nghi Du.

Anh ấn vai Thẩm Nghi Du xuống, nhưng Thẩm Nghi Du sợ đau, né sang bên trái. Lý Thù ngước mắt nhìn Thẩm Nghi Du nói: “Hay là để anh đi.” 

Nói xong, anh đè Thẩm Nghi Du xuống giường, xốc áo ngủ của Thẩm Nghi Du lên, nơi được kết nối chặt chẽ lộ ra trong không khí.

Lý Thù cúi đầu, tò mò quan sát, dùng ngón tay chạm vào nơi Thẩm Nghi Du “cắn chặt” anh, vừa thăm dò vào bên trong vừa nói: “Sao anh không vào được?”

Thẩm Nghi Du suýt nữa bị anh thúc phát khóc, nhỏ giọng nói: “Anh đừng đi vào hết…”. Bắp đùi Thẩm Nghi Du mỏi nhừ, mỗi lần làm tình, bụng cậu như bị Lý Thù lấp đầy, tiến sâu vào một chút đều rất khó.

“Nhưng vẫn còn rất nhiều…” Lý Thù kéo tay Thẩm Nghi Du chạm vào anh.

Ngón tay Thẩm Nghi Du bị anh cầm đặt vào nơi nóng bỏng đầy chất bôi trơn, nhiều hơn so với cậu tưởng tượng.

Cậu muốn rút tay về nhưng lại bị Lý Thù bắt được.

“So với ngày xưa hôm nay vào được ít quá” Lý Thù nói. Anh sờ vào nơi dưới rốn ba tấc của Thẩm Nghi Du nói: “Còn chỉ tới được đây.”

“Đừng đi vào nữa…” cả người Thẩm Nghi Du mềm nhũn, nhẹ nhàng kéo cổ tay Lý Thù nói.

“Chắc là do rất lâu không làm, nên chưa thích ứng”, Lý Thù đổi chủ đề: “Cố gắng chen một chút là có thể vào toàn bộ, trước kia làm ba lần em đã có thể nuốt toàn bộ rồi.”

“Anh sẽ chậm một chút” Lý Thù buông tay Thẩm Nghi Du ra, cúi đầu ngăn chặn đôi môi cậu, cố chấp ra vào, càng thúc càng dùng sức.

Thẩm Nghi Du bị anh đưa đẩy, tuy rằng không đau lắm nhưng cảm giác căng đầy so với đau còn khó tiêu hoá hơn, cậu gần như không phát ra được âm thanh nào, chỉ dùng âm lượng nhỏ như mèo kêu xin Lý Thù: “Nhẹ một chút”, “Anh nhẹ một chút…”

Lý Thù nghe lời cậu, thoáng giảm cường độ, lại đột nhiên tăng tốc, giữ chặt lấy eo Thẩm Nghi Du. 

Lưng Thẩm Nghi Du dán sát lấy mặt giường, ma sát lên xuống.

Lý Thù vùi đầu, liếm hôn đầu ngực Thẩm Nghi Du, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn mút.

Tay chân Thẩm Nghi Du mềm rũ, bản năng khát cầu cảm giác an toàn thôi thúc cậu nắm lấy cánh tay Lý Thù, hoặc chạm vào mái tóc ngắn của Lý Thù. 

Nhưng còn chưa chạm tới, Lý Thù bỗng dưng gia tăng sức lực khiến Thẩm Nghi Du thở không ra hơi, tay rã rời buông xuống.

Tối nay, có lẽ chú ý tới việc Thẩm Nghi Du mệt mỏi do vừa ngồi hơn mười mấy tiếng máy bay, Lý Thù chỉ đè cậu ra làm một lần; mặc dù một lần của Lý Thù cũng dài tựa vô tận. 

Lý Thù không dùng bao, bắn vào trong cơ thể Thẩm Nghi Du, sau đó ôm cậu đi xử lý. Tinh dịch trắng đục hoà lẫn với dầu bôi trơn chảy ra giữa hai chân và bụng dưới của Thẩm Nghi Du, anh đều dùng nước lau sạch sẽ.

Sau khi trở lại giường, Thẩm Nghi Du nằm trong ngực Lý Thù, gối lên cánh tay phải của Lý Thù, ngủ một giấc ngắn. 

Tuy nhiên, vì cậu đã ngủ toàn bộ hành trình trên máy bay, khi Lý Thù nói chuyện với luật sư, cậu cũng ngủ một giấc, nên nhanh chóng thức dậy theo đồng hồ sinh học của cơ thể. 

Thẩm Nghi mở mắt, phát hiện ra Lý Thù không ngủ, tay trái của anh cầm máy tính bảng, nghiêm túc đọc tài liệu.

Nhận thấy ánh mắt Thẩm Nghi Du, Lý Thù cúi đầu nhìn cậu, đặt máy tính bảng xuống.

“Mấy giờ rồi?” Thẩm Nghi Du hỏi anh.

“Bốn giờ rưỡi.” Lý Thù nói.

Thẩm Nghi Du nhìn anh chốc lát mới hỏi: “Sao anh không ngủ?”

Lý Thù vuốt ve má Thẩm Nghi Du: “Không muốn ngủ.”

“Không phải em chỉ ở đây một tuần sao” Lý Thù nói: “Mà anh không rõ bao giờ mình mới tới thành phố S được nên không muốn ngủ.”

Anh cúi đầu, nhìn Thẩm Nghi Du, hôn lên đôi môi cậu: “Luật sư nói có lẽ cần một khoảng thời gian nữa, nhưng anh sẽ nghĩ cách giải quyết nhanh nhất.”

“Mỗi ngày đều muốn nhìn thấy em” anh nói.

Câu nói của Lý Thù hoà tan trái tim Thẩm Nghi Du, Thẩm Nghi Du chủ động nói: “Em cũng có thể bay tới đây, so với anh thì em rảnh rỗi hơn.”

“Không cần đâu” Lý Thù từ chối Thẩm Nghi Du, “Bay qua bay lại rất mệt.”

Thẩm Nghi Du nhìn Lý Thù hồi lâu, thật ra cậu muốn nói, thế anh bay qua bay lại thì không mệt à, nhưng cuối cùng vẫn ngập ngừng không mở miệng, cậu nói: “Lý Thù, em muốn chuyển tới đây.”

Chưa đợi Lý Thù phản ứng lại, Thẩm Nghi Du tiếp tục nói: “Em cảm thấy em không hợp sống ở thành phố S nữa, bố mẹ em cũng chẳng muốn em sống trong nước.”

Cậu bảo Lý Thù rằng: “Họ không hy vọng có một đứa con trai đồng tính luyến ái hệt như một quả bom hẹn giờ, em cũng không muốn luôn cùng anh….”

Lúc này, Thẩm Nghi Du nhớ tới lần trước nhắc tới từ “lén lén lút lút” với Lý Thù, cậu hiểu Lý Thù hoàn toàn không cho rằng bọn họ lén lén lút lút, vì vậy dừng lại.

Cụm từ “lén lén lút lút” quả thực nghe như đang oán trách gì đó, mà Thẩm Nghi Du không muốn khiến anh nghĩ mình ra vẻ đáng thương; nên cậu đổi cách nói khác: “Dù sao em cũng cảm thấy hình như mình chẳng có nhà, sống ở đâu cũng như nhau.”

Khi Thẩm Nghi Du nói chuyện, cậu không nhìn Lý Thù, chỉ vùi mặt vào ngực Lý Thù, tay đặt trên cơ bụng rắn chắc của anh.

Lý Thù im lặng rất lâu, quý trọng vuốt ve bàn tay của cậu, thấp giọng nói: “Có lẽ California không phải là sự lựa chọn tốt với em”

“Anh đang suy nghĩ từ góc độ nghề nghiệp”, giọng Lý Thù đầy bình tĩnh.

Thẩm Nghi Du chưa từng tưởng tượng rằng Lý Thù sẽ từ chối, lúc này cậu cũng không rõ nên phản ứng thế nào, cậu ngẩng mặt, trề môi, miễn cưỡng nói: “Vẫn có thể mà”

“Ừm”, Lý Thù luôn để ý cậu, qua chốc lát anh mở miệng: “Nhưng anh đã mua một căn nhà ở Los Angeles”.

“Vị trí không tồi, cảnh quan rất đẹp”, ánh mắt của anh vẫn luôn dừng trên mặt Thẩm Nghi Du, tựa như theo dõi sắc mặt cậu, chầm chậm nói: “Cách trang trí cũng mới lạ, do nhà thiết kế em yêu thích thiết kế. Anh vốn là đi xem nhà với Lý Thi San, nhưng anh vừa bước vào đó liền nghĩ có lẽ Thẩm Nghi Du sẽ thích.”

“Khi đó em đang giận, với cả”, anh dừng lại, chậm rãi thuật lại: “Hồi trước em hình như cũng chưa từng nghĩ tới việc này, nên anh mới không nói với em.”

Thẩm Nghi Du nhìn Lý Thù, sửng sốt nói: “Thế á?”

“Vậy anh mong em sang đây à?”, cậu hỏi Lý Thù.

Dường như Lý Thù cảm thấy câu hỏi của Thẩm Nghi Du thật vô nghĩa, anh nhìn vào mắt Thẩm Nghi Du, hỏi ngược lại: “Em nói thử xem.”

“Anh muốn em tới đây, lúc trước sao không hỏi em?” Thẩm Nghi Du thì thầm.

Lý Thù dời mắt.

Anh cầm tay Thẩm Nghi Du, ngập ngừng một lát, ngắn gọn nói: “Em chưa từng đề cập tới nên anh nghĩ là em không muốn”. Sau đó anh nhanh chóng đổi chủ đề: “Phía nam của California thời tiết tốt, nhưng phía bắc nhất định em không sống nổi. Nếu em đồng ý, anh dẫn em tới căn nhà kia xem thử, thích thì ở lại, không thích thì đổi nơi khác.”

Thẩm Nghi Du ôm Lý Thù, im lặng “ừ” một tiếng.

Lý Thù cũng ôm cậu.

Qua một lát, Lý Thù cảm thấy hình như Thẩm Nghi Du đang khóc, nước mắt rơi trên người Lý Thù, trôi xuống theo cơ bụng.

Thẩm Nghi Du không ngẩng đầu, Lý Thù chẳng thể xác nhận rõ ràng. Anh duỗi tay nâng chiếc cằm nhỏ của Thẩm Nghi Du, để cậu ngẩng mặt.

Thẩm Nghi Du không phản kháng, nhưng cậu nhắm nghiền hai mắt, trên mặt còn vương nước mắt, đôi môi mím chặt, sắc hồng của đôi môi do bị Lý Thù mút vào còn chưa tiêu tan, cũng có thể do khóc nên ửng đỏ.

“Sao lại khóc?” Lý Thù hỏi Thẩm Nghi Du.

Thẩm Nghi Du im lặng, Lý Thù cúi đầu, hôn lên nước mắt của cậu.

Mấy ngày trước, từ khi thấy Thẩm Nghi Du rời khỏi nhà hàng Nhật Bản, trên quãng đường hơn mười km tới sân bay, Lý Thù nghĩ có lẽ anh quả thực không phải một người bạn trai tốt.

Xưa nay anh chưa từng yêu ai; anh không rõ nên tìm cách yêu khoa học và có hệ thống ở đâu. Thậm chí anh còn không hiểu nên dùng xưng hô thân mật hơn gọi Thẩm Nghi Du thế nào, giống như khi Lý Thi San buôn chuyện điện thoại với người yêu, thường gọi bạn trai bằng các biệt danh như “baby”, “cục cưng”.

Tuy vậy, Lý Thù yêu Thẩm Nghi Du, không thua gì bất kỳ ai.

“Đừng khóc”, Lý Thù chẳng biết an ủi, chỉ có thể dán lên tai Thẩm Nghi Du thì thầm.

Thẩm Nghi Du ôm Lý Thù, vùi đầu vào ngực Lý Thù nói: “Lý Thù”

“Em yêu anh.”

Giọng nói của Thẩm Nghi Du rất nhỏ, tựa như mang theo run rẩy, hơi khàn, nhưng vẫn vô cùng êm tai.

Cậu ngẩng mặt, nhìn Lý Thù, đôi mắt trong veo như hồ nước, khiến Lý Thù không thể rời mắt. 

Cuộc đời của con người quá ngắn ngủi, ngắn tới mức mỗi giây, mỗi phút ở bên Thẩm Nghi Du đều khắc sâu trong lòng anh.

Đối với Lý Thù, Thẩm Nghi Du đại biểu cho sự mỹ lệ, sống động và tình yêu; cậu tượng trưng cho tất cả sự vật tốt đẹp nhất trên thế giới này, là ý nghĩa nhân văn tĩnh lặng và đầy yên bình trong cuộc đời của Lý Thù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK