Những người tham dự buổi liên hoan thường niên nếu không phải uống say ngất trời thì cũng buôn chuyện nhiệt tình, dường như chẳng ai thấy lạnh, chỉ có Thẩm Nghi Du co mình cạnh lò sưởi, lạnh tới mức tay chân đóng băng.
Cậu đứng cạnh Lý Thù được hơn nửa tiếng.
Lý Thù có năng khiếu trong việc im lặng, nhưng anh không khiến người khác chán ghét. Thẩm Nghĩ Du lại chẳng nghĩ tới việc rời xa lò sưởi, cậu liền câu được câu không ngắm trời tán chuyện với Lý Thù, tiện thể nghĩ xem nên kiếm cớ gì để về sớm.
Lý Thù và một trong những nhà sáng lập của công ty, Chúc Ưng Bạc, là bạn đại học. Hồi ở trường, hai người từng làm cùng nhau một dự án. Lần này Lý Thù tới thành phố S nên tiện đường tìm Chúc Ưng Bạc nghiên cứu và thảo luận tình hình thị trường khu vực. Tối nay vừa vặn là buổi liên hoan thường niên của công ty Chúc Ưng Bạc nên Lý Thù liền tới xem bầu không khí công ty thế nào.
“Tôi vốn định tới năm phút liền về.” Lý Thù nói với Thẩm Nghi Du.
“Vì sao chưa về?” Thẩm Nghi Du thuận miệng tiếp lời, sau đó lập tức cảm thấy câu hỏi của mình hơi dư thừa.
Mà Lý Thù lại im lặng không trả lời.
Hai người trầm mặc được một hai phút, trong làn gió rét, Thẩm Nghi Du ôm chặt cánh tay, cuối cùng nghĩ được một cái lí do về nhà sớm, dự định đi tạm biệt Chúc Ưng Bạc, bỗng nhiên cậu nghe thấy Lý Thù hỏi: “Cậu rất lạnh đúng không?”
Thẩm Nghi Du ngẩng đầu, phát hiện Lý Thù đã cởi chiếc áo khoác bên ngoài hoodie ra, giống như bạn học thời cắp sách tới trường cho mượn bút, đưa áo cho Thẩm Nghi Du nói: “Mặc áo của tôi đi.”
Thẩm Nghi Du ngẩn ngơ, nhìn mặt Lý Thù hai giây rồi từ chối theo bản năng: “Không cần đâu.”
“Mặc đi.” Lý Thù so với cậu cao hơn nửa cái đầu, anh cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt nghiêm túc, tay vẫn giơ trong không khí.
Thẩm Nghi Du cảm thấy dường như anh cực kì muốn đem áo nhét trực tiếp vào tay cậu, nhưng do không có kinh nghiệm ở mặt này nên không biết làm thế nào mới chuẩn, vì vậy vẫn đang suy nghĩ.
“Thực sự không cần.” Thẩm Nghi Du hơi muốn cười, không tiếp nhận, vẫy vẫy tay với Lý Thù: “Tôi có việc về trước nhé.”
“Tôi cũng về” Lý Thù trả lời rất nhanh. “Cậu mặc trước đi.”
Cuối cùng đại khái là xây dựng xong tâm lý, Lý Thù nhét áo vào lòng Thẩm Nghi Du xong liền vội vã rút tay về, lùi về sau một bước, tựa như phòng ngừa Thẩm Nghi Du đưa áo lại cho anh.
Thẩm Nghi Du dở khóc dở cười mà cầm áo, nói cảm ơn với Lý Thù rồi mặc lên người.
Áo khoác của Lý Thù là áo bông, trên áo không có mùi nước hoa, bên trong vẫn còn lưu lại độ ấm, Thẩm Nghi Du vừa mặc lên liền thấy ấm hẳn.
Nhưng Lý Thù chỉ còn mặc một chiếc hoodie mỏng, sau khi cởi áo khoác ra thì mặc còn ít hơn so với Thẩm Nghi Du lúc nãy.
Thẩm Nghi Du hơi cảm động, nhìn Lý Thù nở nụ cười, nói: “Tôi vào trong liền trả lại anh.”
Lý Thù không trả lời, không tự nhiên mà nghiêng đầu sang chỗ khác, ngừng một chút rồi nói: “Tôi đi tìm Chúc Ưng Bạc” sau đó liền rời đi.
Qua một khoảng thời gian, Lý Thù và Chúc Ưng Bạc cùng nhau tới.
“Để tôi bảo tài xế đưa hai người về” Chúc Ưng Bạc nói: “Nghi Du, nhà cậu ở đâu?”
Lúc đó nhà của Thẩm Nghi Du vẫn đang sửa, cậu thuê nhà gần phòng làm việc. Cậu nói địa chỉ nhà cho Chúc Ưng Bạc, Chúc Ưng Bạc nhân tiện bảo: “Khách sạn mà Lý Thù ở cũng gần đó, hai người vừa vặn thuận đường. Tôi tiễn hai người xuống.”
Bọn họ sau khi xuống lầu, tài xế đã đợi sẵn, Lý Thù và Thẩm Nghi Du cùng nhau ngồi ở ghế sau. Trong xe rất ấm, Thẩm Nghi Du cởi áo khoác của Lý Thù. Khi cậu ngẩng đầu liền phát hiện Lý Thù đang nhìn mình.
“Sau này cậu ra đường nên mặc nhiều một chút.” Lý Thù nói với cậu.
Thẩm Nghi Du “Ừ” một tiếng, giải thích: “Không ngờ rằng lạnh thế này.”
Lý Thù hơi mở miệng, tựa như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng im lặng.
Cuộc nói chuyện kết thúc ở đây, hai người yên tĩnh ngồi gần nửa tiếng. Lúc tới nhà Thẩm Nghi Du, Lý Thù khăng khăng bắt Thẩm Nghi Du một lần nữa khoác áo của anh. Anh tiễn cậu tới nhà rồi mới đi.
Lý Thù rất cố chấp, Thẩm Nghi Du không đành lòng từ chối liền đồng ý với anh. Lý Thù vẫn tiếp tục cách 70, 80 cm đi cạnh Thẩm Nghi Du, còn không ngừng nghiêng đầu ngắm Thẩm Nghi Du.
Nhà Thẩm Nghi Du thuê ở một khu dân cũ kĩ, cây xanh rậm rạp, ánh sáng gần như bằng không, đường đi tối đen. Toà nhà mà Thẩm Nghi Du ở sâu trong khu dân cư, hai người không nói một lời mò mẫm đi mãi rốt cuộc tới nơi, có chút ánh sáng ló ra từ toà nhà.
Thẩm Nghi Du xoay người, ngẩng mặt nhìn lý Thù: “Tới nơi rồi.” Sau đó cậu một lần nữa cởi áo đưa Lý Thù và: “Hôm nay thực sự cảm ơn anh.”
Sau khi tạm biệt nhau, Thẩm Nghi Du đi vào toà nhà, đi chưa được mấy bước thì nghe thấy Lý Thù ở đằng sau gọi tên cậu.
“Thẩm Nghi Du”. Lý Thù nói: “Cậu có thể cho tôi cách liên lạc không?”
Thẩm Nghi Du quay người nhìn anh, không trả lời.
Lưng Lý Thù thẳng tắp, anh đứng dưới bậc thang ngập ngừng, coi như là bình tĩnh nói với Thẩm Nghi Du: “Công việc của tôi không ở thành phố S, nhưng cuối tuần sau tôi có thời gian qua đây… Sau này tôi có thể sẽ thường xuyên tới đây.”
“Nếu tôi tới thành phố S, chúng ta…” Lý Thù dừng lại mấy giấy mới nói: “… Em có thể gặp anh không?”
Đèn trong phòng sinh hoạt ở tầng 1 bỗng nhiên bật sáng, ánh đèn vàng mờ ảo xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh, phản chiếu trên mặt Lý Thù. Anh đeo kính cận, đặc biệt chăm chú nhìn Thẩm Nghi Du, bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng y hệt như đang thương thảo công việc.
Anh khiến Thẩm Nghi Du cảm thấy đây có lẽ là câu nói gần với bắt chuyện nhất của anh ấy rồi.
Dù sao cũng khá hơn câu “Mặc ít như vậy không sợ lạnh à”.
Thẩm Nghi Du không nhịn được bật cười, hỏi Lý Thù: “Nhưng mà vì sao chúng ta phải gặp nhau?”
Lý Thù đứng xa xa, im lặng nhìn Thẩm Nghi Du, bộ dạng như một thí sinh cái gì cũng không biết nhưng rất muốn đoạt phần thưởng nên cứng đầu dự thi.
Thẩm Nghi Du cảm thấy ánh mắt phảng phất đang nói, anh chịu thua trước vấn đề này nhưng anh nhất định phải gặp Thẩm Nghi Du.
Cuối cùng Thẩm Nghi Du thoả hiệp, thở dài nói số điện thoại của mình cho Lý Thù, cậu nói: “Thời gian rảnh có thể ra ngoài với anh, bận thì không đi được.”
“Được.” Dường như rất dễ dàng khiến Lý Thù vui vẻ, trong mắt anh có ý cười mờ nhạt. Anh nói với Thẩm Nghi Du: “Anh đến thành phố S sẽ nhắn tin cho em.”
Thẩm Nghi Du nghiêng người đi vào, cậu đi tới tầng 3 thì mở cửa, bật đèn rồi đi tới bên giường nhìn xuống, vừa vặn thấy Lý Thù quay người, từ từ đi về. Trong tay anh cầm một chiếc di động, màn hình vẫn phát sáng.
Mấy giây sau, điện thoại của Thẩm Nghi Du rung rung, biểu thị có tin nhắn mới tới từ số di động của nước ngoài, đối phương viết: “Anh là Lý Thù.”
Thẩm Nghi Du lưu số điện thoại của Lý Thù lại nhưng không hồi âm. Lý Thù lại gửi một tin nhắn nữa:
“Bởi vì nếu không gặp được em, anh sẽ thấy không dễ chịu.”
Thẩm Nghi Du cầm điện thoại nhìn hồi lâu mới hiểu anh trả lời bù câu hỏi lúc nãy của cậu, vừa buồn cười vừa khó hiểu, trong lòng nghĩ sao lại có con người kỳ quái thế này. Cậu hỏi Lý Thù: “Chỗ nào không dễ chịu.”
Lý Thù hồi âm rất nhanh: “Ngực thì bức bối đầu thì chóng mặt. Nhịp tim tăng cao.”
“…” Thẩm Nghi Du bó tay, “Vậy anh nên đi bệnh viện khám xem.”
Lý Thù được hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo: “Anh muốn gặp em.”
Họ lại nhắn thêm hai, ba tin vớ vẩn, sau đó mới chúc ngủ ngon lẫn nhau.
Trước khi đi ngủ, thực ra tâm trạng của Thẩm Nghi Du cũng không tốt lắm, nhưng Lý Thù đã hoà tan sự khó chịu đó, giúp cậu cảm thấy giờ không muốn cãi nhau với mẹ mình nữa.
Thậm chí trong cả giây phút không vui nhất trước khi quyết định chia tay, Thẩm Nghi Du nghĩ lại biểu hiện hỗn loạn của Lý Thù liền thấy, nếu để cậu chọn lại, cậu vẫn chọn yêu Lý Thù.
Có lẽ mặt thú vị và mặt gây tổn thương người khác của Lý Thù là được bán chung với nhau, không thể chỉ mua mặt thú vị mà bỏ lại mặt kia. Lý Thù luôn là Lý Thù, xưa nay chưa bao giờ thay đổi. Kẻ học hư chỉ có Thẩm Nghi Du.