“Không phải em nói ‘lòng thành tràn đầy ’ sao Kiều tiểu thư?” Hắn hỏi thấp giọng.
Kiều Minh Nguyệt nhướng mày: “Sầm tổng gấp vậy sao?”
“Ừ, anh rất vội, giống như em hôm nay gấp gáp muốn kết hôn cùng anh.” Hắn nói, “Hơn nữa, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta.”
Không hổ là người đàn ông đã có vợ, tự tin quá.
Dù sao cô cũng không thiệt, chớp chớp mắt, “Vậy……”
“Trong nhà không nuôi thú cưng, lập trường của anh sẽ luôn vững.”
Kiều Minh Nguyệt vừa lòng, ngửa đầu ôm lấy cổ hắn chủ động hôn hắn.
Hắn còn hỏi trước cách âm trong phòng tốt không?
Rất tốt.
Hắn mở vời hoa sen hơi nước bốc lên, không rõ là hơi nước hay là hơi nhiệt của người, cửa pha lê rất nhanh đã mờ mịt một tầng sương trắng, bọt nước chậm rãi tụ tập trên mặt pha lê bóng loáng rồi chảy xuống, để lại từng dòng vệt nước, phác họa mờ ảo ra bóng người đang quấn lấy nhau.
Cách xa bốn năm, thể lực của người đàn ông này vẫn tốt như vậy.
Không thua năm đó chút nào.
Kiều Minh Nguyệt hưởng thụ bá tổng hương sữa đến mức hao hết sức lực, thế nhưng lại thấy hơi tội lỗi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sầm Nghiên Thanh thần thái đầy sức sốn, rời giường đi xuống lầu chạy bộ buổi sáng, bất ngờ phát hiện trong nhà lại có thêm một người.
Lại thêm.
Ngoài Kiều Thư cùng chị dâu tưởng lai, bây giờ anh rể cả của hắn cũng xuất hiện.
Thật là một hình ảnh hài hòa của người một nhà:)
Tất nhiên là tối hôm qua Kiều Minh Nguyệt chưa kịp nói với hắn chuyện Kiều Vọng về từ đêm qua, Lưu Diệc cũng đợi cả buổi tối, đến lúc qua nửa đêm mệt chết nên cũng đã quên nói rõ ràng cùng bạn trai.
Vì thế mới sáng sớm, hai người đàn ông hai mặt nhìn nhau ở cửa phòng bếp.
Dì Ngô dậy sớm chuẩn bị cơm sáng đi đến, “Ồ, Sầm tiên sinh dậy thật sớm, à, vị này chính là kiều đại tiên sinh tối hôm qua về sao?”
Kiều đại tiên sinh.
Xưng hô của dì Ngô luôn quý tộc như vậy.
Màn giới thiệu giữa hai người đều vào tay dì hết.
Kiều Vọng từ hồi đại học đã học tiếng Latinh, về sau lại tự học vài loại ngoại ngữ khác, một lòng đam mê con đường ngoại giao, không để ý đến chuyện bên ngoài, cho nên một mặt nào đó có thể nói hắn là người có chút ngây ngô.
Không sai, ý là nói hắn hơi ngốc.
Ngẫu nhiên ngốc 3 năm sẽ có 1 giờ để lộ ra một tia khôn khéo.
Sầm Nghiên Thanh chủ động chào hỏi: “Chào anh cả.”
“A…… Không nghĩ tới là cậu,” Kiều Vọng có chút hồi ức, Kiều Minh Nguyệt đào hoa từ nhỏ đến lớn, hắn cũng không nghĩ tới cuối cùng con bé sẽ lựa chọn Sầm Nghiên Thanh, nhưng mà về tình cảm có thể tha thứ.
Khi đó Kiều Minh Nguyệt còn nhỏ mới đi nhà trẻ lớp mầm, kiều Thư cùng Sầm Nghiên Thanh ở lớp lớn hơn mỗi lần, Kiều Minh Nguyệt ăn cơm sáng đều đưa đồ ăn mình không thích đưa cho Sầm Nghiên Thanh, Sầm Nghiên Thanh lần nào cũng hỗ trợ tiêu diệt sạch sẽ.
Kiều Vọng cũng coi như là nhìn Sầm Nghiên Thanh lớn lên, hiện tại nhìn Sầm Nghiên Thanh cũng giống như nhìn em trai, em gái ruột của mình, hắn thể hiện vẻ mặt hòa ái dễ gần, nhìn người đối diện đang mặc thể dục mới đưa ra đề nghị: “Cùng nhau chạy bộ buổi sáng đi?”
“Được.”
Hai người hợp ý mà ra cửa chạy bộ buổi sáng.
chạy bộ buổi sáng là thói quen tập luyện của Sầm Nghiên Thanh, còn lí do Kiều Vọng chạy bộ buổi sáng là tuổi già rồi không có thói quen ngủ nướng, lại cảm thấy chính mình có trách nhiệm giữ dáng, mới nhất thời hứng khởi đi chạy bộ buổi sáng.
Vì thế Sầm Nghiên Thanh không thể không chạy theo tốc độ của ông anh rể, đồng thời cofb phải trả lời các câu hỏi của hắn.
Các câu hỏi cũng loanh quanh vấn đề rất cá nhân như: nhà có mấy người, là con thứ mấy, thành phần gia đình như thế nào, làm kinh tế hay là làm chính trị, chuyện cha mẹ như thế nào, linh tinh.
Nói thật mấy vấn đề này, chỉ cần Kiều Vọng chú ý hoặc là lên mạng tra một giây đều có thể tìm được đáp án.
Hai người một bên chậm chạy một bên nói chuyện phiếm, Sầm Nghiên Thanh phát hiện có gì đó sai sai.
Bọn họ rõ ràng là chạy vòng quanh hồ, chạy tinh tinh như thế nào sau đó nhìn không thấy hồ nữa?
Kiều Vọng nhìn về phía hắn: “Ngươi biết đường không?”
Sầm Nghiên Thanh: “…… Tối hôm qua mới dọn qua đây.” Chắc chắn không phải bởi vì hắn mù đường.
Kiều Vọng ngửa mặt lên trời thở dài: “A, xem ra chúng ta không cẩn thận nên đã chạy ra tiểu khu.”
Sầm Nghiên Thanh nghi hoặc, lúc chạy trên đường cũng không có thấy cổng của tiểu khu.
Không sao, hắn có đeo đồng hồ có thể gọi điện thoại cho Kiều Minh Nguyệt.
Kiều Minh Nguyệt vừa mới tỉnh, đang đánh răng liền nghe được một cái tin tức làm cô vui vẻ cả ngày.
Sầm Nghiên Thanh đi theo Kiều Vọng chạy bộ buổi sáng, hai tên mù đường chạy linh tinh, chạy lạc ra khỏi tiểu khu.
Kiều Minh Nguyệt thật sự là nhịn không được, đứng ở bên cạnh bồn rửa tay cười đến mức đánh thức Niệm Niệm.
Điện thoại bên kia Sầm Nghiên Thanh: “…… Kiềm chế một chút, vợ ơi mau đến đón anh.”
“Anh, anh…… Ha ha ha ha…… không thể tìm hướng dẫn tự trở về sao?”
Sầm Nghiên Thanh âm thanh rất bình tĩnh, “Vấn đề là anh không biết vị trí cụ thể.”
“Vậy anh, a không được rồi cười đau bụng, đồng hồ của anh có lịch sử quãng đường không? Anh đi theo bản đồ để đi trở về? Chắc không có khả năng chạy đến trung tâm thành phố nhỉ ha ha ha ha ha ha ha ha ha ——”
Tiếng cười của vợ mới quá hung hăng ngang ngược, Sầm Nghiên Thanh không có biện phát, chỉ có thể bất đắc dĩ đỡ trán, chờ cô cười xong mới nói: “Anh không biết đường, anh gửi định vị, em tới đón đi.”
Hắn hạ giọng xuống, Kiều Minh Nguyệt cũng bớt lại không cười nữa, tìm cái áo lông vũ bọc từ đầu đến chân, đeo đại cái ủng trắng chuẩn bị ra cửa cứu vớt người chồng cô mới nhặt được cùng với người anh cả không đáng giá.
Niệm Niệm còn hỏi nàng: “Mụ mụ sớm như vậy đi ra ngoài làm gì nha?”
Kiều Minh Nguyệt cười càng lớn, “Đi tìm ba cùng bác lớn của con, bọn họ chạy bộ lạc đường.”
“A? Bọn họ chạy ra ngoài sao??”
“Có thể là đã chạy ra hệ Ngân Hà ha ha ha ha ha, ta đi phi thuyền đón hắn trở về.”
Kiều Minh Nguyệt nhiều nhất là có cái bằng lái xe, thậm chí không có bằng lái xe điện, chỉ dám lén lút cưỡi xe điện mini mà dì Ngô thường dùng để mua đồ ăn, lấy chuyển phát nhanh để đi đón người.
Cô đi theo định vị lái xe qua, không tới năm phút đã tìm được.
Ừm, hai người bọn họ chạy bộ căn bản là không ra tiểu khu được, chỉ là chạy tới khu rừng cây nhỏ trong góc mà thôi.
Kiều Minh Nguyệt từ xa xa thấy hai người đã muốn cười, vì mặt mũi hai người mới cố nhịn.
Tới trước mặt hai người mới nhớ ra.
Xe điện mini rõ ràng cũng chỉ có thể trở một người trưởng thành..
Trước mặt hai người đàn ông, một là chồng mới tậu, một cái là anh ruột, cô phải lựa chọn ai?
“Sầm Nghiên Thanh lên xe.” Cô quyết đoán gọi chồng mới, hào khí vỗ vỗ ghế sau.
Sầm Nghiên Thanh có chút kinh ngạc, được sủng ái nên thấy lạ, lại có một chút sợ hãi, hắn nhìn anh rể, suy nghĩ cuối cùng vẫn là lựa chọn nghe lời vợ, chân dài sải bước lên ghế sau của xe điện nho nhỏ, chân quá khổ tìm được chỗ để chân, ôm eo Kiều Minh Nguyệt, quay đầu lại nhìn Kiều Vọng ngượng ngùng.
Kiều Vọng nhìn hai người bọn họ, bất đắc dĩ nói: “Anh thì sao?”
“Anh á, chạy theo sau bọn em nhé? Không phải anh vẫn luôn chạy bộ buổi sáng sao? Chỉ là thuận tiện rèn luyện thôi nhề.” Kiều Minh Nguyệt chớp chớp mắt, vẻ mặt “Em nghĩ cho anh”.
Sầm Nghiên Thanh nghĩ thầm: Nếu không em thuận tiện buộc dây lên đầu anh em rồi kéo?
Ầy nhầm rồi, đây là quá trình nuôi cún mà
Kiều Vọng cũng cảm thấy có chút không thích hợp, hắn uyển chuyển mà đề nghị một chút: “Nếu không hai người đi chậm, anh đi từ từ? Hoặc là, em gái thiện lương một chút, đẩy xe đi trở về cùng bọn anh?”
Thế nhưng hắn còn bắt cô đẩy xe giữa trời lạnh cùng hắn.
Kiều Vọng ở bên ngoài 6 năm ngoài việc nhiều thịt ra, xem ra da mặt cũng dày lên không ít.
Kiều Minh Nguyệt không kiên nhẫn: “Ầy, chúng ta còn vội vàng trở về ăn cơm sáng đâu! Anh cả Kiều anh không nên lãng phí thời gian, chạy vài bước có sao đâu?!”
Kiều Vọng: “…………”
Rất nhanh, Kiều Minh Nguyệt căn bản không đợi hắn, đã phát động xe điện mini gào thét mà đi, đi một phút thì dừng lại chờ anh cả, đồng thời đưa điện thoại cho Sầm Nghiên Thanh, hơn nữa còn dặn dò hắn: “Chụp một bức ảnh anh trai chạy theo chúng ta, chụp kính chiếu hậu, đúng đúng đúng, chính là nơi này, không cần lo lắng hắn sẽ thấy, hắn khẳng định biết! Cứ thế mà làm!”
Sầm Nghiên Thanh khó xử mà thở dài: “Chúng ta mới vừa kết hôn, Em như vậy không phải hại anh sao? Không thể lưu cái ấn tượng tốt trước mặt anh rể sao?”
“Ô, hóa ra anh gả lại đây chuyện thứ nhất không phải lấy lòng em, mà là lấy lòng anh trai em sao?”
Sầm Nghiên Thanh lập tức giơ lên di động chụp kính chiếu hậu, hơn nữa còn có ý tốt nhắc nhở cô: “Vợ ơi hắn chạy tới rồi, có thể lái xe.”
“Rất biết thời biết thế.” Kiều Minh Nguyệt sờ sờ đầu hắn, dính một tay toàn hương sữa, tâm tình sung sướng khởi động xe tiếp tục đi phía trước.
Cứ như vậy, hai người bọn họ kéo anh cả trở về nhà.
Đúng lúc Kiều Thư cùng Lưu Diệc đều ở bàn ăn, từ sáng sớm nghe được tin từ dì Ngô cùng Niệm Niệm miêu tả sinh động, biết được Kiều Minh Nguyệt đi đón hai người chạy bộ lạc đường, đã cười đến không kềm chế được ở trên bàn, tới lúc Kiều Minh Nguyệt tiến vào phòng, kể lại quá trình cô đón người (anh cả), tất cả mọi người trên bàn cơm cười banh nóc.
Tuy rằng điều này thật không lễ phép, nhưng đến cả Tạ Trì vẫn là nhịn không được cúi đầu cười trộm.
Mới nói xong đã tới, Kiều Vọng một chân mới vừa bước vào cửa, vừa ngẩng đầu đã đập vào mắt vài ánh mắt đồng tình.
Kiều Vọng: “……”
Hắn có cảm giác năm mới sẽ không quá thuận lợi đâu.
Cơm sáng ngày tất niên kết thúc trong bầu không khí hân hoan sung sướng, cơm nước xong, Kiều Minh Nguyệt vừa thấy trong nhà nhiều người nhàn dỗi như vậy liền tiếp đón cả nhà bằng cách đi giúp cô trồng mầm hoa.
Cô có tiền, lười phải đi pha trộn đất cho nên trực tiếp mua đất đã trộn đầy đủ, 30L mà hơn 60 đồng, cô trực tiếp mua hai mươi túi để ở trong sân, lúc cần dùng liền trực tiếp mở ra.
Kiều Minh Nguyệt có kinh nghiệm tự mình xây dựng vườn nhỏ, làm lại một cái sân liền rất đơn giản, chậu hoa đã có, cô tỉ mỉ chọn lựa chậu gốm đế La Mã phù điêu, còn tất cả đều là kính, giá cả trên trời, mỗi một chậu đều trồng một loại tưởng đồng phù hợp, bởi vìmỗi một chủng loại lại thích hợp với một kiểu khác nhau, cô đang cần một cái đèn hiệu quả, cho nên cũng không muốn chơi bồn hoa, trực tiếp cho chúng nó ở tại phòng.
Một loại Tulip gieo 30 phôi trên một cái bồn, Kiều Minh Nguyệt tin tưởng hệ sinh thái rậm rạp thì phát triển mới có hiệu quả, có tiền liền trực tiếp mua một đống nhét vào cùng nhau, hoàn toàn không lo lắng chúng nó loạn lên, dù sao loại này xác suất nảy mầm không cao, hỏng một cô còn có 29, cũng đủ xem hoa.
Quả là ngguyên tắc của người có tiền.
Mua mầm thì mua loại to, mầm to không dễ dàng chết mà chỉ cần một vài năm là có thể xem hiệu quả, cô không có thời gian đi chăm sóc mầm nhỏ, bận rộn thật sự.
Cho nên ở nơi này tất cả thực vật đều đã lớn, căn bản không phải do cô chăm.
Gia đỉnh lớn bao gồm Lưu Diệc còn chưa có chính thức đều thay quần áo cũ để trồng cây, dọn hoa non, trồng mầm hoa, tưới nước, bón phân.
Còn may nhân lực nhà cô nhiều.
Niệm Niệm cũng mặc tạp dề nhỏ vào tới hỗ trợ làm việc.
Niệm Niệm có đủ trang bị riêng về nghề làm vườn, chỉ riêng tạp dề đã có có năm bộ, ủng nhỏ cũng là mỗi năm mua 5 đôi, còn có mũ cùng bao tay, so với bác hai không biết cố gắng thì đáng tin cậy hơn nhiều.
Niệm Niệm 3 tuổi dù đào ra giun cũng không thét chói tai.
Kiều Thư trừng lớn đôi mắt mặt trắng bệch, nằm liệt, chỉ vào con sâu màu trắng nằm trên mặt đất màu mỡ, ngón tay run rẩy, không nói được câu gì.
Niệm Niệm bình tính lấy vôi sống rải lên, sau đó rắc vào hố hắn đào một ít vôi sống cùng một ít thuốc sát trùng, sát xong, còn dùng mang bao tay lay lay sâu, xác định xem nó đã chết chưa. Một chân bé dẫm bẹp lại dùng xẻng nhỏ trong tay mang thi thể sâu ném vào hố làm phân bón hoa, ngay sau đó liền bắt đầu hành động quen thuộc, đảo phân cùng hỗn dinh dưỡng.
Kiều Thư đã sợ ngây người.
Hắn biết Niệm Niệm rất mạnh, nhưng không nghĩ tới Niệm Niệm lại men đến vậy.
Hắn vẻ mặt hoảng sợ nhìn Kiều Minh Nguyệt: “Rốt cuộc em dạy đứa bé thế nào vậy!”
Cháu gái đáng yêu của hắn đâu?!
Không cẩn thận đã biến thành loli cuồng bạo???
Kiều Minh Nguyệt ghét bỏ mà nhìn hắn một cái: “Kiều Thư anh có thể có khí chất hơn được không, chỉ là một con sâu?”
Cô bận thật sự, phôi trong tay cần kiểm tra có hư hay không, sau đó giao cho Lưu Diệc trồng xuống, Lưu Diệc trồng xong tới phiên anh cả tưới nước, thực hiện một cái dây chuyền sản xuất hoàn mỹ.
Sầm Nghiên Thanh một bên giúp cô, vừa rồi cô đã dạy hắn tỉa lại nguyệt quý, hiện tại công việc của hắn chính là tỉa lại mầm, sau đó giao mầm cho Kiều Thư và Niệm Niệm cùng Tạ Trì phần loại.
Cắt xong nguyệt quý còn phải cắt cẩm tú cầu, vào mùa đông, cẩm tú cầu chỉ còn lại đỉnh cùng mầm trên cành, còn lại trụi lủi, kỳ thật cũng không cần tỉa mấy, bởi vì phần lớn cẩm tú cầu sẽ nở hoa ở cành cũ, cần phải giữ lại mầm ở trên đỉnh, nếu cắt đi rất có thể mùa hè một đóa hoa đều nhìn không thấy.
Nhưng là một ít mầm nhỏ yếu ớt hoặc là mầm đã khô héo cần cắt bớt. Cành nhỏ thì nở hoa cũng nhỏ, không cần giữ lại vì sẽ lãng phí dinh dưỡng, còn mầm khô héo sẽ không thể nở hoa, yêu cầu tìm kiếm những cành này cắt rớt là được.
Những kiến thức này rất rõ ràng, Sầm Nghiên Thanh học cũng rất nhanh, cắt xong đưa cho Kiều Minh Nguyệt kiểm tra một lần, nếu cô cảm thấy cành nào không vừa mắt liền cắt.
Chỉ với thời gian 3 tiếng đã làm xong việc.
Đến bữa cơm trưa mọi người đều ăn thật sự hăng say.
Cơm tất niên ăn ở nhà Kiều Minh Nguyệt, dì Ngô đã sớm bị đồ ăn xong xuôi, tủ lạnh nhét tràn đầy, từ buổi sáng đã bắt đầu nặn bánh trôi làm viên cá kẹp ngó sen, bọn họ làm việc làm mệt mỏi xong thì đi ăn vụng hai miếng, đồ ăn vụng lúc nào cũng ngon nhất.
Niệm Niệm vẫn là lần đầu tiên ăn đồ ăn của Giang Thành, sau khi hưởng qua thì hoàn toàn không rời đi phòng bếp món nào ra lò đều phải nếm thử.
Trẻ con đều không thoát khỏi sự hấp dẫn của đồ chiên.
Kiều Minh Nguyệt cầm một miếng ngó sen, mở vẫn đang nóng hôi hổi, tản ra mùi ngó sen, cô đem một nửa đưa cho Sầm Nghiên Thanh, thấy nhà mình vô cùng đông vui, nhớ tới hắn hôm nay không thể về nhà ăn Tết, có chút áy náy, hỏi hắn: “Anh không quay về nhà ăn Tết không sao sao?”
Sầm Nghiên Thanh cắn một ngụm, nóng cả miệng nhưng mà ngon, còn có vị thơm ngọt tràn ra, “ Tết năm nay ba mẹ cũng chưa về, bên kia còn có việc chưa xong, rốt cuộc người nước ngoài không cóTết Âm Lịch.”
“Mụ mụ làm gì đó?” Kiều Minh Nguyệt hỏi hắn.
Sầm Nghiên Thanh đã lười so đo việc trước khi kết hôn cô còn không điều tra gia đình hắn.
“ Nhà vật lý học, ba là hoạ sĩ.”
“ Nhà Vật lý học?” Kiều Minh Nguyệt nói thầm, “Khó trách Niệm Niệm thông minh như vậy.”
Nói thầm xong lại nói, “A, vậy ông năm nay ăn Tết một mình?”
Sầm Nghiên Thanh gật gật đầu, “ gần như vậy.”
“Ngày thường là anh với ông cùng nhau ăn Tết sao?”
“U, Sau khi bà qua đời, mỗi năm anh qua với ông.”
Giọng nói của hắn bình thường, như là trần thuật một sự thật.
Kiều Minh Nguyệt lại cầm một cái bánh trôi đưa cho hắn, “Hay như vậy đi, bên này 8 giờ ăn cơm, nên chúng ta mang theo Niệm Niệm, 6 giờ mang ánh trôi qua cho ông?”
Ông bà của Kiều Minh Nguyệt qua đời từ sớm, ông ngoại bà ngoại còn chưa thấy ngoài đời bao giờ, lúc này nghe Sầm Nghiên Thanh vừa nói, lại cảm thấy quá đáng thương, tâm bắt đầu đồng tình.
“ Được, bên kia giờ ông ăn cơm cũng tầm 6 giờ, chúng ta qua ít nhiều thì ăn một chút.”
“Ok.”
Rõ ràng còn chưa tới thời gian ăn cơm, Niệm Niệm đã ăn đến bụng nhỏ phình ra, trong tay cầm một miếng cá, bên ngoài bọc vỏ dì Ngô sáng chế, ném tới trong nồi chiên một lần vớt ra tới lại chiên một lần nữa, toàn bộ con cá xốp giòn, một ngụm cắn xuống liền vỡ ra.
Dì Ngô nhắc nhở nàng: “Niệm Niệm ăn cá chú ý cẩn thận tổn thương cổ họng!”
Sầm Nghiên Thanh ôm cô bé lại đây, bế lên tới trên đùi chính mình, xé cá cho bé ăn, xương cá lớn cùng đầu còn có cái đuôi đều ném, chọn phần mềm mại đút cho nàng.
Kiều Minh Nguyệt cùng Niệm Niệm thương lượn chuyện đi nhà ông nội.
Niệm Niệm chưa gặp ông nội bào giờ, nhưng từ khi sinh ra tới nay cô bé tiếp xúc với rất nhiều người lớn tuổi trong thôn, hơn nữa Niệm Niệm gan to không sợ người lạ, vô cùng vui vẻ gật đầu.
Kiều Minh Nguyệt lại nói việc này cho những những người khác.Mọi người đều không có vấn đề gì.
Niệm Niệm lại đi phòng bếp cầm ngó sen mang theo, một bên thổi một bên ăn,lắc lư bay nhảy một vòng, bỗng nhiên phát hiện một sự kiện.
“Mụ mụ mụ mụ!” Niệm Niệm mỡ đầy miệng, ngửa đầu nhìn cô, “Vì sao trong nhà không có pháo hoa???? Năm nay không bắn pháo hoa sao?”
Kiều Minh Nguyệt sờ sờ nàng đầu: “Bảo bối, trong thành cấm pháo nổ, không thể bắn pháo hoa.”
Trong nháy mắt kia, mắt của Niệm Niệm mất đi ánh sáng.
Sầm Nghiên Thanh đang gọi điện thoại cho ông, ông vội vàng hủy bỏ kế hoạch cơm tất niên ban đầu, bảo Lý quản đưa nhóm họ hàng về toàn bộ, hắn phải hoá thân làm một người già goá vợ.
Sầm Nghiên Thanh cũng chưa nói dối, hắn đúng thật là mỗi năm đều ăn Tết cùng ông, chỉ là còn ăn Tết cùng một ít thân thích nữa mà thôi.
Nghe vậy, hắn lại bổ sung một câu: “Phiền Lý quản gia chuẩn bị chút pháo hoa, Niệm Niệm muốn bắn pháo hoa.”
“Không thành vấn đề không thành vấn đề!”
Sắp xếp xong, Sầm Nghiên Thanh nói cùng Niệm Niệm: “Ông nội ở vùng ngoại thành nên có thể bắn pháo hoa, tí tối chúng ta qua bắn pháo.
Niệm Niệm lại bừng nắng hạ, ăn ngó sen càng hăng say.
Buổi tối 6 giờ, những người khác còn đang chuẩn bị cơm tất niên, Kiều Minh Nguyệt rửa mặt thay quần áo mới cho Niệm Niệm, tóc búi hai búi nhỏ thành Na Tra, mỗi một búi lại thắt lên trên một cái nơ con bướm màu đỏ, Niệm Niệm Niệm đỉnh đầu lại nhớ tới giữa trưa ăn bánh trôi nước miếng ngăn không được chảy xuống, một bên Sầm Nghiên Thanh thấy vậy phải lấy tờ giấy lau khô cho cô.
“ Ở bên ông nội cũng có bánh trôi ăn.” Sầm Nghiên Thanh an ủi cô bé.
Hai người lái xe đến nhà chính, kỹ thuật lái xe của Sầm Nghiên Thanh không tồi, nhưng chức năng dò đường của hắn thiếu hụt, rõ ràng là một đoạn đường nhỏ, chỉ tối tăm chút, hắn không cẩn thận đi qua, vòng một vòng mới tìm được đường, điều nàylàm cho Kiều Minh Nguyệt không thể không hoài nghi chuyện sáng nay hắn cùng kiều Vọng chạy bộ buổi sáng lạc đường.
“Không phải là anh đưa Kiều Vọng đi lạc đường chứ?”
Sầm Nghiên Thanh cười cười, không đáp lời, dừng xe mang theo vợ cùng con xuống xe.
“Ai da Niệm Niệm bảo bối của ta!” Ông đã sớm canh giữ ở cửa, thấy Sầm Nghiên Thanh lái xe ngứa mắt, tức giận đến thiếu chút nữa cao huyết áp, lúc này thấy Niệm Niệm gương mặt lại hiền từ, tuổi đã lớn mà vẫn muốn duỗi tay ôm bé.
Niệm Niệm cũng rất nể mặt mà ôm cổ ông, ngoan ngoãn kêu: " Chào ông nội.”
Âm thanh ngọt ngào gọi ông ngoại không thể không nhắc đến lí do vì thấy cổng lớn bày biện một đường dài pháo hoa.
Hơn nữa đêm đó, Niệm Niệm ở trong viện của ông bắn pháo hoa, làm cho hoa trong bồn của ông tỉ mỉ chăm sóc nổ tung.
Đôi lời than thở của editor: Mấy hôm nay bận quá nên không ra chương đều được, mỗi ngày chỉ mong tác giả viết ít ít thôi ><. Nhưng mà vẫn gáng edit nè thấy t dễ thương chưa.
Quay lại với truyện, thấy ông Thanh sợ vợ mà buồn cười quá má ơi, giăng boi si tình từ nhỏ.
Cũng có nhiều lời muốn than thở nhưng tóm lại là chúc mọi người đọc vui vẻ, có gì cứ thảo luận xôm lên cho vui nhé.