Trên bàn cơm chủ yếu là Niệm Niệm nói chuyện phiếm cùng ông cố nội. Ông hỏi bé đã quen Giang Thành chưa?, ngày thường thích chơi cái gì?, tháng 9 đi nhà trẻ có lo lắng không?, công tắc lảm nhảm của Niệm Niệm được bật lên thành công, hai cứ thế đáp qua lại.
Kiều Minh Nguyệt nói thấp giọng bên taiSầm Nghiên Thanh: “ Ông của anh nói nhiều nhỉ.”
“ Ừ, không phải bởi vì tuổi lớn, bình thường vẫn luôn nói rất nhiều.”
“Ha, em biết ngay, nhà em có ai nói nhiều đâu.”
Sầm Nghiên Thanh cười khẽ, “ Ùm, trách anh.”
Cơm nước xong, ông ôm Niệm Niệm đi bắn pháo hoa, kêu Lý quản gia lấy ra một đống đồ vật đưa cho Kiều Minh Nguyệt.
Lý quản gia cười thân thiện: “Kiều tiểu thư lần đầu tiên tới nên ta có chút hấp tấp, không chuẩn bị tốt, đây là thủ trưởng tự tay tìm.”
Kiều Minh Nguyệt liền mở ra một cái hộp.
Bên trong hộp gỗ tinh xảo vòng tay phỉ thúy trong suốt, nhìn độ trong của ngọc là biết giá trị xa xỉ, những loại kiểu này đều là vật lưu trữ gia truyền, cô cũng không dám nhận.
Nhìn thấy cô đang do dự, Lý quản gia cười cười, “ Vật này vốn dĩ là do phu nhân để lại cho cháu dâu tương lai, bây giờ người đã không còn nữa, toàn bộ tấm lòng đều ở bên trong này.”
Càng nói Kiều Minh Nguyệt càng ngượng ngùng không muốn nhận.
“ Vậy được rồi, cháu để lại cho Niệm Niệm làm của hồi môn.” Kiều Minh Nguyệt nói.
“Không cần không cần, còn có một phần ở chỗ này,” Lý quản gia vội vàng chạy vào trong, chạy một lúc mớ dọn xong đồ vật, “Còn có một ít công ty cổ phần gì đó, thủ trưởng nói qua năm lại chuyển cho con bé.”
Kiều Minh Nguyệt: “……”
Hoá ra cô cũng có ngày này, nhờ con mà mẹ thăng cấp.
Sầm Nghiên Thanh chọn đại một hộp mở ra nhìn, là một chuỗi vòng cổ làm bằng trân châu, mỗi một viên trân châu đều mượt mà no đủ, màu sắc cũng không tồi, được người ta bảo dưỡng không tệ.
“ ừ, đây là tấm lòng của ông nội.” Sầm Nghiên Thanh thay mặt nhận, "Đưa đến địa chỉ nhà mình, hay là cất ở chỗ khác?”
“Trong nhà khả năng là không biết để ở chỗ nào, cứ để tạm đi, khi nào đuổi anh cả ra thì lấy gian phòng đó để đồ vật.”
Sầm Nghiên Thanh đồng ý gật gật đầu.
Ngoài phòng Sầm Hán cũng không chê mệt, ôm Niệm Niệm bắn pháo hoa, chuyên môn bắn vào bồn hoa cảnh mà hắn tỉ mỉ chăm sóc, phá hoại một chậu hắn so với người khác còn vui vẻ hơn.
Niệm Niệm chơi một lát liền thấy tiếc, “Ông cố, đây đều là thứ người vất vả nuôi dưỡng ra, làm hỏng thì quái đáng tiếc, chốc lát nữa con giúp người trồng lại nhé!”
Bồn hoa cảnh chủ yếu là tạo hình, yêu cầu khống chế hình dạng cây quanh năm, bộ rễ của thực vật cũng phải chú ý xem xét, hiện tại đang là mùa đông, phần lớn các cây đều rụng lá ngủ đông, Niệm Niệm phá hoại cũng là mấy cây rớt sạch lá, chỉ làm ngã chậu gốm, trồng lại một lần nữa là được.
Sầm Hán cảm động hai mắt chảy nước mắt: “Niệm Niệm thật hiểu chuyện! Không có việc gì, ông nội nhàn rỗi, ngày mai tự mình trồng!”
Trời đã tối, Sầm Hán đương nhiên không có khả năng mang theo cháu cố bảo bối đi nghịch bùn, chơi chán pháo hoa, liền mang theo cô bé đi thư phòng để xem triển lãm thư pháp.
Niệm Niệm hiện tại đang học ghép vần chữ Hán, thấy một phòng thư pháp tác phẩm sợ ngây người.
Ôm cổ ông cụ vẻ mặt hưng phấn: “ Lúc đi học cháu cảm thấy có chút kì lạ, cảm giác chữ viết quá xấu, hoá ra ông cố mới biết viết chữ thật sự!”
Đem ông cố nội nói chỉ trên trời mới có, khiến cho mặt của ông sắp nở ra rồi.
Sầm Hán hết sức vui mừng, bế bé tới ghế trên đứng, chọn cây bút lông cho cô, tự mình phục vụ nghiên mực, Niệm Niệm cảm thấy rất hứng thú với thư pháp, một già một trẻ ở thư phòng một bên nói chuyện một bên viết chữ, ấm áp hài hòa.
Kiều Minh Nguyệt nhàn rỗi không có việc gì làm, đi theo Sầm Nghiên Thanh lên lầu xe phòng ngủ, còn có phòng sách của hắn. Đồ vật rất nhiều, sách của Sầm Nghiên Thanh khi còn nhỏ xem đều ở chỗ này, hắn chọn một ít từ trên kệ xuống dưới, cho cô nhìn xem Niệm Niệm có thể thích hay không, Kiều Minh Nguyệt xem hắn chọn tiếng Trung tiếng Anh tiếng Pháp đều có, vốn định nói không cần thiết phải đánh đố nhau như vậy, nhưng tưởng tượng Niệm Niệm học tập nhiệt tình, chuẩn bị trước cũng không thừa.
Cô dựa vào bàn lật xem một quyển tiếng Trung vẽ cảnh vật, theo phong cách thủy mặc, rất thú vị.
Hắn cùng cô cùng sóng vai dựa vào, trong tay cầm một quyển cơ sở vật lý lật xem, hỏi hắn: “Cái hạng mục kia nếu hiện tại không có việc gì chúng ta tán gẫu một chút?”
“ Được,”
Nói chuyện này, thái độ Kiều Minh Nguyệt rất chuyên nghiệp, “ Giấy tờ để ở trên bàn làm việc trong nhà, anh có thể nhìn chi tiết, Em sẽ nói tóm tắt một chút cùng anh, em muốn làm nghề làm vườn tiết mục, cùng loại với chương trình nghề làm vườn thế giới.”
“Gameshow?”
“Không phải, nghề làm vườn, không phải chương trình hài hước.” Kiều Minh Nguyệt chậm rãi cùng hắn giải thích, “Giống như là phim phóng sự, ký lục lại quá trình xây dựng vườn hoa, đồng thời còn đi phỏng vấn những người nghề làm vườn khác và vườn hoa của họ, dựa theo thời gian trình tự tới quay chụp, mỗi tuần đổi một nhân vật.”
“ ý tưởng của em là muốn kéo mọi người cùng yêu thích nghề làm vườn, ở trong nhà lúc nào cũng có hành cùng tỏi, chương sẽ dạy mọi người chăm sóc như thế nào. Một năm bốn mùa, mỗi mùa người làm vườn sẽ làm gì, cùng với một số người giới thiệu hoa cỏ cùng với các cách nuôi trồng phù hợp ……”
Cô muốn không chỉ mỗi trình chiếu lên mà những người xem có thể thực hành bên ngoài luôn, như vậy mới đúng với mục tiêu của cô ban đầu.
Sầm Nghiên Thanh nghe xong, gật gật đầu, “Cho nên công việc cần đoàn đội quay chụp, dựa vào khu vực mà phân loại quay chụp, chủ yếu chia làm Trường Giang lưu vực, Lưỡng Quảng Phúc Kiến Hải Nam, cùng với khu vực phương bắc rét lạnh.”
Kiều Minh Nguyệt tán đồng gật gật đầu, “Đúng vậy, Trung Quốc quá lớn, phải quan tâm đến người xem, chúng ta yêu cầu phải có đoàn đội quay chụp, thời hạn nội dung mỗi tuần có giới hạn, còn cần cắt nối biên tập phối nhạc,...”
“Đồng thời còn muốn quan tâm hoa viên xây dựng của em.” Sầm Nghiên Thanh buông sách xuống, dắt tay cô sờ soạng, ánh mắt lại nhìn kệ sách, tự hỏi, “Như vậy sẽ rất bận, nếu em muốn giám sát từng khu vực quay chụp, chỉ sợ không kịp, anh có kiến nghị là ở mỗi một khu vực, tìm người quản lí, còn em thì đi khách mời.”
“Em đã liên hệ người,” Kiều Minh Nguyệt ôm cánh tay của hắn, “ Em có trong nhiều diễn đàn, ở trong đó cũng có danh tiếng, việc mời người không là vấn đề, vấn đề chỉ còn ở chỗ thực hiện.”
“Ở trong giới nổi tiếng tìm một người làm vườn? Bọn họ càng thích ứng với màn ảnh, có kinh nghiệm, có thể bớt đi được rất nhiều việc” Sầm Nghiên Thanh kiến nghị.
“ Ừm, em đã phát tin tức, có một số người nói sẽ suy xét, đợi qua tết này em lại hỏi lại.”
“Chuẩn bị tính đi tìm người ở đâu” Sầm Nghiên Thanh nhìn về phía nàng, “ Anh nhớ là Ngụy Lam ở phương diện này tương đối, ừm lành nghề.”
" Đúng rồi, cho nên em cũng tính đi tìm hắn.” Kiều Minh Nguyệt nhướng mày, “Xin người đừng ghen, đây là Ngụy Lam thiếu nợ em, lúc trước em mất công diễn với hắn ba năm.”
Sầm Nghiên Thanh cong cong khóe môi, “ À? Không có bồi dưỡng ra tình cảm?”
Kiều Minh Nguyệt cả người đều dựa vào người hắn, bộ dáng dính người, chân thành nói: “Không có, em với Ngụy Lam không hợp.”
“Sao em khẳng định được?”
“Lúc truớc thời điểm bọn em quen nhau, mục đích của hắn không thuần, ta không thích đàn ông tâm cơ.”
“Cho nên em cảm thấy mục đích của anh rất đơn thuần?”
“Anh cũng không đơn thuần,” Kiều Minh Nguyệt dùng ngón tay chọc chọc ngực hắn, cười khẽ: “Nhưng mà em thích sự không đơn thuần của anh.”
Không thể không thừa nhận, sự không vui một chút của Sầm Nghiên Thanh đã được cô dập tắt không còn chút nào.
Kiều Minh Nguyệt là người rất biết nói chuyện.
Lúc thích hợp cô sẽ bày ra sự thiên vị, làm người được cô thiên vị sẽ có cảm giác anh là duy nhất.
Đôi lời thú tội của editor:
Xin lỗi mọi người vì lại phải chia chương, nhưng mà nay lễ chạy đi chạy lại ship hàng mệt quá nên xin phép edit được gì đăng luôn.
Chúc mọi người ngày 20/10 vui vẻ và những ngày khác đều là ngày lễ 20/10, chúc chúng ta sẽ luôn yêu và được yêu <3.