À còn, cô còn phải viết đại cương.
Bốn năm trước, cô đào hố nhỏ cho mảnh vườn, bốn năm sau, cô trực tiếp đào ra hố to ước chừng có vẻ lấp cả đời mới xong.
Hôm nay Niệm Niệm đi ăn cơm ở nhà ông cụ, cơm trưa thiếu đi một cô nhóc nhỏ nên trong phòng im ắng quạnh quẽ, Kiều Thư có chút không quen.
Trên bàn cơm, Kiều Vọng tuyên bố chính mình đã được điều nhiệm về Giang Thành.
“Lúc sau hẳn là sẽ có một đoạn thời gian dài ở tại Giang Thành, nếu tiếp tục ở nhà của Nguyệt Nguyệt cũng không thích hợp, ta cùng Lưu Diệc đang xem phòng ở, chuẩn bị trước tiên ở tạm chung cư của Diệc ở bên kia, chờ mua phòng rồi trang trí xong liền kết hôn.”
Kiều Minh Nguyệt nhìn Lưu Diệc.
vẻ mặt của chị dâu tương lai bình tĩnh tự nhiên.
Có vẻ hai người đã thương lượng qua, chuẩn bị mài răng ăn kẹo.
Cũng không biết anh cả cho người ta bùa ngải gì mà đã đồng ý thật sự rồi.
Kiều Thư vẻ mặt không vui, “Sao mấy người nhanh như vậy? Tôi nghe nói đâu đó có hai người bảo là theo chủ nghĩa độc thân? Như thế nào bây giờ còn mình tôi là cún độc thân?”
Sầm Nghiên Thanh nhướng mày nhìn về phía Kiều Minh Nguyệt: " Chủ nghĩa độc thân?”
Người đã nói qua về “ Chủ nghĩa độc thân” bốn cái chữ to làm mặt già của Kiều Minh Nguyệt đỏ lên, “Khụ khụ, tuổi trẻ chưa trải sự đời thôi.”
Sau đó cánh tay vỗ cánh tay Sầm Nghiên Thanh, biện hộ: “ Hiện tại em biết điều rồi.”
Bị ghê tởm khiến nổi da gà cả người- Kiều Thư vừa buồn nôn vừa tức phát run. Truyện Linh Dị
Đêm nay, người trong nhà vẫn như thông thường: nằm dài ở nhà, nhàm chán đến thậm chí rủ nhau đánh bài poker, Kiều Thư Kiều Vọng cùng Sầm Nghiên Thanh ba người đánh bài, Kiều Minh Nguyệt ở bên cạnh nhìn, chuẩn bị hình phạt dán giấy lên mặt cho bọn họ, bên trên Sầm Nghiên Thanh là hai vị anh rể, quá áp lực, thua tùm lum, trên mặt toàn là tờ giấy che cả tầm mắt, cuối cùng chỉ có thể ôm Niệm Niệm tới “Gán nợ”, rất nhanh Niệm Niệm cũng bị dán đầy một trán, cha con hai người có nạn cùng chịu. Kiều Minh Nguyệt ở bên cạnh buồn cười chịu không được, lấy di động ra chụp ảnh.
Ảnh chụp nam nhân bị tờ giấy tự động làm mờ, người mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình ngồi trên sô pha, ngồi bên cạnh là Niệm Niệm, một tay hắn vòng qua phía sau lưng Niệm Niệm ôm bé, dạy bé nhận bài.
Kiều Minh Nguyệt nhìn bức ảnh, có chút hoảng hốt.
Do dự một lúc lâu, vẫn đăng lên.
Bọn họ đánh bài tới quá muộn, 10 giờ mới kết thúc, Niệm Niệm đã đi ngủ, Kiều Minh Nguyệt cùng hắn ở phòng tắm, trong tay cầm khăn ướt lau tờ giấy dính trên mặt hắn.
Rõ ràng cô dùng nước để dính lên, có thể là do chất liệu của giấy, lúc xé xuống vẫn luôn có một ít dính ở bên trên, cần phải lấy nước rửa sạch.
Kiều Minh Nguyệt dựa vào bồn rửa tay, xoay người làm ướt khăn mặt, quay lại lau vụn giấy ở sườn mặt cho hắn, Sầm Nghiên Thanh cũng rất phối hợp mà ngẩng cằm, chiếc càn cổ trắng nõn thon dài, hầu kết ngẫu nhiên chuyển động, Kiều Minh Nguyệt bỗng nhiên nổi lên ý đồ xấu, lấy khăn ướt mát lạnh chạm vào yết hầu của hắn.
Cảm giác nguy hiểm cùng với tê dại ập tới, quả nhiên hắn lập tức cúi đầu theo bản năng bảo vệ bộ phận yếu ớt, ánh mắt nhìn xuống cô trong mắt có ý cười, thân thể áp xuống phía trước, “Niệm Niệm ngủ rồi?”
“Đúng vậy.”
Cô mới vừa nói ra tiếng, hắn nhanh chóng đóng cửa phòng tắm, thuận tay kéo áo xuống ném tới trên giá tránh làm ướt, một thân cơ bắp đường cong lộ ra, trắng nõn, thật sự là có vị sữa.
Người đàn ông này quả nhiên rất hiểu cô, hôm nay hắn lại đi phòng phòng tắm của Niệm Niệm tắm rửa, cả người đều là hương sữa rồi mới lại đây, mặt của Kiều Minh Nguyệt không biết cố gắng mà đỏ bừng.
“ Anh như vậy, em có cảm giác tội lỗi.” Cô cố ý oán giận.
Sầm Nghiên Thanh cúi đầu ngửi hương thơm trên người cô, cường thế mà áp cô vào không gian của mình, thấp giọng nói: “Anh cho rằng em rất thích, chẳng lẽ không phải sao? Hửm?” Âm cuối của hắn trầm lại, tràn đầy câu dẫn.
Kiều Minh Nguyệt là người tỉ mỉ, hương vị cô chọn cho Niệm iệm Niệm đương nhiên là hương vị đã được cô duyệt.
Sầm tổng trải qua nhiều lần khảo sát thực tế, lại lần nữa chứng minh được cô là thật sự thích cái hương vị này, đem tóc ướt át dính trên da vuốt đến sau tai.
Hắn sát vào lỗ tai của cô gái, nghiêm túc dò hỏi: “ Em đang kêu tên của anh sao?”
Kiều Minh Nguyệt đứng thẳng người gần sát làn da nóng bỏng của hắn, ôm cổ của hắn hơi thở bật lên ở bên tai hắn, “Thanh Thanh thật tốt.”
“…………”
Sáng sớm hôm sau, vì bị đồng hồ sinh học quấy phá, Kiều Minh Nguyệt hơn 7 giờ đã tỉnh, vừa thấy thời gian, lại quay trở về nằm nghỉ một lát.
Quả nhiên cô còn quá yếu, căn bản dậy không được.
Sầm Nghiên Thanh cũng tỉnh, nhìn thời gian, Niệm Niệm còn chưa có tỉnh, hắn nhỏ giọng nói: “Hôm nay là thứ bảy.”
“?” Kiều Minh Nguyệt vẫn còn đơ, sau khi hoàn hồn thì phản ứng kích động thiếu chút nữa lăn xuống giường.
Thứ bảy!!!
Cô đã đáp ứng với Niệm Niệm có thể cho Bắp tới nhà chơi một giờ vào thứ bảy!!!
Sắp toi rồi.
Kiều Minh Nguyệt lập tức bò dậy, nhìn xem thời gian một lần nữa, khoảng thời gian Bắp đến còn có hơn 4 giờ, cũng đủ thời gian để cô chạy thoát khỏi nơi đây.
Cô chạy đi rửa mặt, còn lôi kéo Sầm Nghiên Thanh cùng nhau, “Anh hẳn là có phòng ở đi? Chúng ta đi qua đó ở năm giờ là được.”
Sầm Nghiên Thanh trấn an cô: “Anh đã tra tư liệu, rắn hoàng kim tính cách dịu dàng, có rất ít trường hợp ăn thịt người.”
“Rất ít?” Kiều Minh Nguyệt nhạy bén mà nhận thấy được, “ Tức là có trường hợp đó rồi???”
“…… Hình như là có.”
Cái nhà này là thật sự ở không nổi nữa!
“Trong nhà còn có rất nhiều phòng, nếu không chúng ta chui ở lầu hai, không xuống dưới là được.” Sầm Nghiên Thanh nói, “ Lúc này không phải em đang rất bận sao?”
Hôm nay mùng năm, mọi người đều ở chuẩn bị đi làm, lúc trước phát đi tin tức cũng có phản hồi.
“Chúng ta ở lầu hai nó sẽ bò lên tới!”
Sầm Nghiên Thanh lấy cho cô lọ phun sương cô thường dùng, “Chúng ta đóng cửa lại, nó vào không được.”
Kiều Minh Nguyệt phun sương lên gương mặt, bộ dáng rất buồn cười: đôi mắt trừng lớn vẻ mặt hoảng sợ: “…… Cho nên lúc em làm việc, ngoài cửa có một con rắn lớn đang chờ ăn luôn em? Ảnh cảm thấy em còn có tâm tư làm việc sao?”
Sầm Nghiên Thanh trầm ngâm một lúc lâu, “ Vậy nhốt con rắn đó lại, cho Niệm Niệm chơi đi?”
“Không được! Nhỡ đâu nó ăn luôn Niệm Niệm thì làm sao bây giờ?”
Kiều Minh Nguyệt từ sáng sớm đã rời giường, loay hoay suy nghĩ nên chạy trốn hay không, lo âu thấp thỏm.
Vẫn luôn lo âu tới giữa trưa 12 giờ, đúng giờ Từ Lập lái xe mang theo Bắp lại đây.
Lúc thấy hắn ôm một con rắn lớn dài hơn 4 mét đi vào cửa lớn, trước mắt Kiều Minh Nguyệt tối sầm, ôm lấy cánh tay của Sầm Nghiên Thanh mới không ngã xuống.
Nhà của cô đã ô uế a a a a a a a a.
Cả nhà đều ở cửa vây xem, Niệm Niệm siêu hưng phấn, lúc nhìn thấy liền chạy tới ôm Bắp bắt đầu chà đạp, Từ Lập ở một bên hỗ trợ ôm rắn, rắn hoàng kim khi trưởng thành có trọng lượng khá lớn, Niệm Niệm là một cô bé nhỏ có khả năng ôm không được.
“Bắp lại trưởng thành!!!” Niệm Niệm dùng gương mặt cọ Bắp, cảm giác lạnh lẽo, ôm đặc biệt thoải mái.
“Nó dài hơn nhỉ bác Từ?” Niệm Niệm ngửa đầu hỏi Từ Lập.
Từ Lập hôm nay vẫn mặc như cũ, tóc dài áo khoác với hình tượng lịch thiệp, đỡ mắt kính trả lời: “ So lần trước gặp mặt trưởng thành một chút, 4 mét hai.”
“Oa! Bắp thật lợi hại! Còn mới 1 mét đâu!”
Bắp là một con rắn có tính cách dịu ngoan, trên thân là vảy vàng sáng ngời, vảy có hoa văn hình thoi màu trắng đan rất đều, ngoài việc là con rắn to bự ra thì thật là một con rắn đẹp.
Lưu Diệc nhìn lại gần xem xét một chút, “Thế nhưng tôi cảm thấy khá xinh đẹp?Màu vàng này rất đặc biệt, khó trách rất nhiều người thích nuôi rắn hoàng kim.”
Xin miễn thứ cho kẻ bất tài, Kiều Vọng lui về sau một bước, nhìn về phía Từ Lập, vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn: “ Đã có chứng nhận của bên bảo hộ động vật quốc gia chưa?”
Đối mặt với sợ hãi, Kiều tổng chọn dùng pháp luật làm vũ khí bảo hộ chính mình.
“Làm rồi ~ bằng không Nguyệt Nguyệt đã báo cáo tôi với chính quyền.”
Kiều Thư thấy rắn cả người không được tự nhiên, hận không thể trốn đến dưới bàn ăn, “Chứng đầy đủ hết rồi? Không đầy đủ hết nói mau, bạn không ngại tôi đi cử báo một đợt nữa nhỉ?”
Từ Lập thở dài, “ Đã đầy đủ hết, nếu không năm trước tôi đã bị bắt.”
Sầm Nghiên Thanh bỏ qua cách gọi thân thiết ' Nguyệt Nguyệt ' của Từ Lập, đồng thời nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Kiều Minh Nguyệt biểu thị công khai chủ quyền, bổn cung là chính cung nên rất hào phóng tự nhiên, cùng Kiều Minh Nguyệt nói chuyện, “ Anh phát hiện cả nhà em có vẻ đều sợ rắn? Khi còn nhỏ có chuyện gì ám ảnh hả?”
Hắn càng nói Kiều Minh Nguyệt càng sợ, kéo tay hắn che lại đôi mắt của mình, “Không được không được, em nhìn không được nữa rồi.”
Kiều Minh Nguyệt khi còn nhỏ được Kiều Thư mang theo lên núi chơi, bị một con rắn đen cắn một ngụm, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, nhân tiện Kiều Thư là người chính mắt chứng kiến hình ảnh em gái bị rắn cắn không buông, ám ảnh hơn cả Kiều Minh Nguyệt.
Đến nỗi, nỗi sợ của Kiều Vọng là do hai người em của hắn sợ, là hắn ôm muội muội cùng con rắn bị mắc răng vào thịt người kia đi bệnh viện.
Ngày đó, là ngày ba anh em siêu nhân họ Kiều vĩnh viễn không thể quên được.
Niệm Niệm thấy mẹ che lại đôi mắt còn tri kỷ mà khuyên: “Mụ mụ mụ mụ không sợ, con đã ôm lấy cổ của nó rồi! Nó không nhìn được người!”
Kiều Minh Nguyệt trực tiếp dựa vào vai của Sầm Nghiên Thanh từ chối xem rắn.
Đúng vậy, bảo bối ngươi ôm lấy đầu nó, vấn đề chính là chiều dài của nó là hơn 4m, coi như dư lại 4 mét còn lại, tính từ đó tới cô khoảng cách đã không đến 2 mét.
Kiều Minh Nguyệt suy yếu mà nói với hắn: " bỗng nhiên em cảm thấy nhà của chúng ta có hơi nhỏ.”
Hai anh em kia đồng ý gật gật đầu.
Sầm Nghiên Thanh nhìn phòng khách ước chừng 100m2, im bặt không nói chuyện.
******
Lời tâm sự của editor
Truyện này tớ edit mà chưa đọc, vừa edit vừa chill, truyện không có drama gì mấy nên các bác nào muốn sảng sau một ngày ẩm ương thì chúc các bác một ngày mới vui vẻ quên đi chuyện đã qua<3