Chương 16: Cá cược
Mặc dù video mà Cẩu Vĩ quay không được rõ lắm do ánh sáng và góc quay.
Nhưng Diệp Phong vẫn có thể nhận ra, cô gái hát trên sân khấu mà mọi người xem chính là Đường Đường!
Ngoài tiếng hát trong video, cậu nghe thấy cả tiếng hò hét cuồng nhiệt của người hâm mộ xung quanh:
“Đường An Ni! Đường An Ni! Đường An Ni!”
Đột nhiên, một ý nghĩ kinh người lóe lên trong đầu Diệp Phong, cậu lo lắng hỏi: “Cẩu Vĩ, cậu chắc chắn cô gái trong video chính là nữ hoàng âm nhạc mới nổi Đường An Ni chứ?”
“Đương nhiên! Video này là do đích thân em quay trong buổi biểu diễn hôm trước! Anh Phong, đừng nói đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Đường An Ni đấy nhé?”
Cẩu Vĩ nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Cô An Ni có phải rất đẹp đúng không? Nếu như em có thể chạm vào đôi tay nhỏ bé của cô ấy, đời này của em coi như đáng giá!”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức chỉ trích: “Mẹ kiếp, Cẩu Vĩ, tự soi vào nước đái của mình xem cậu có tư cách gì, tay cô An Ni quý giá như vậy cậu nghĩ cậu có thể sờ được sao?”
“Không sai, cô An Ni là nữ thần của chúng ta, không ai được phép động vào cô ấy!”
Bên kia, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Cẩu Vĩ, trong lòng Diệp Phong như cuộn sóng, cậu vô cùng kinh ngạc!
Đường An Ni - nữ hoàng âm nhạc chính là Đường Đường sợ sấm sét đến mức chui lên giường của cậu sao?
Diệp Phong mất một thời gian dài để ép mình chấp nhận sự thật này.
Nhưng cứ như vậy, rất nhiều điều Diệp Phong cảm thấy kỳ lạ đều được giải đáp.
Thảo nào hôm đó khi tháo kính râm ra, cô ấy đã tự hỏi mình tại sao không biết cô ấy, chẳng trách cô ấy hát hay như vậy, chẳng trách sáng hôm sau có một chiếc ô tô sang trọng đến đón cô ấy!
Diệp Phong không thể tưởng tượng được Đường An Ni chính là người mà cậu vô tình cứu giúp!
Hơn nữa, cậu còn ngủ chung giường với cô ấy một đêm.
Nếu tin này lọt ra ngoài, những người hâm mộ cuồng nhiệt của Đường An Ni nhất định sẽ dùng nước bọt dìm chết cậu.
Lúc này, Diệp Phong đột nhiên nhớ tới trước khi đi, Đường An Ni có trao đổi phương thức liên lạc với cậu, cô nói nhất định sẽ tới tìm cậu!
Chẳng lẽ giữa bọn họ... vẫn còn cơ hội gặp lại sao?
Nhưng một giây sau, Diệp Phong đã ném những suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Có lẽ... Đường An Ni chỉ tùy tiện nói vậy thôi!
Dù sao người ta cũng là một ngôi sao lớn có địa vị cao, sao lại có thời gian quan tâm tới một người nhỏ bé như cậu chứ!
...
“Reng reng reng!”
Lúc này chuông vào học vang lên, tất cả học sinh đều trở về chỗ ngồi.
“Mẹ kiếp! Buổi sáng tiết thứ nhất lại là tiết toán của gã đàn ông liệt dương, chán muốn chết!” Cẩu Vĩ liếc nhìn thời khóa biểu, đột nhiên than thở.
“Không sai! Gã đàn ông liệt dương chẳng những tục tĩu, hơn nữa kỹ năng giảng bài cũng rất kém, nếu không phải hiệu trưởng bảo vệ gã thì gã đã sớm bị sa thải rồi!”, người bên cạnh tiếp lời.
Gã đàn ông liệt dương, à không... Dương Vĩ Nam là giáo viên dạy toán của lớp Diệp Phong.
Vốn dĩ có một cái tên như vậy đã đủ kỳ quái!
Nhưng Dương Vĩ Nam chưa tới ba mươi tuổi, danh tiếng trong trường học của gã cũng cực kỳ tệ.
Trong lớp, gã luôn thích đứng cạnh nữ sinh xinh đẹp, sau đó nhìn xuống từ góc độ từ trên cao, nhìn trộm cảnh xuân trong cổ áo của đối phương.
Rất nhiều nữ sinh đã khiếu nại với lãnh đạo nhà trường, nhưng chú của Dương Vĩ Nam là hiệu trưởng trường, đã giúp gã dìm những chuyện này xuống, vì vậy Dương Vĩ Nam ngày càng quá quắt hơn.
Không chỉ đê tiện hạ lưu, Dương Vĩ Nam còn hay nịnh bợ, thái độ cực kỳ tốt với những học sinh có gia cảnh giàu có, nhưng lại lăng mạ những học sinh xuất thân từ gia đình bình thường.
Sau khi chuông reo, một người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai tám tuổi bước vào với một chồng bài thi.
Nhìn từ xa, người đàn ông cao khoảng một mét bảy mươi, lông mày rậm, đôi mắt hình tam giác lộ vẻ dâm tà, thỉnh thoảng liếc nhìn mấy cô gái đẹp trong lớp, dĩ nhiên nhìn nhiều nhất là hoa khôi lớp Tô My!
“Khụ khụ...”
Đột nhiên, Dương Vĩ Nam hắng giọng, nói: “Các bạn học sinh, mặc dù kỳ thi thử vừa mới kết thúc, nhưng các bạn cũng không nên xem nhẹ! Tôi đã cố gắng soạn những đề toán khó trong các năm lại, khá khó đấy, mọi người nhất định phải nghiêm túc làm!”
Nghe thấy lại phải làm bài kiểm tra, rất nhiều học sinh trong lớp đều oán giận, nhưng bọn họ căn bản không có cách nào phản kháng, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận.
Sau khi cầm tờ giấy làm bài, khóe miệng Diệp Phong nở nụ cười gượng gạo.
Một năm trước, cậu là thiên tài còn đại diện tỉnh Giang Nam đi tham gia cuộc thi Olympic toán học toàn quốc, bài thi bình thường đối với cậu dễ như trở bàn tay!
Nhưng một năm trở lại đây, mỗi khi cậu muốn nghiêm túc suy nghĩ, trong đầu sẽ xuất hiện cảm giác đau đớn như bị não xé rách, nghiêm trọng còn có thể toàn thân co giật, ngất lịm đi.
Vì vậy tờ giấy kiểm tra nho nhỏ này là một sự tồn tại đáng sợ nhất với cậu, theo phản xạ sinh ra cảm giác sợ hãi.
“Gì?”
Đột nhiên, Diệp Phong tùy ý nhìn lướt qua tờ giấy, lại kinh ngạc phát hiện cái “Đề khó” trong miệng Dương Vĩ Nam, ở trong mắt của cậu dễ như “1+1=2” vậy, đáp án lập tức hiện lên trong đầu.
Tình trạng này thậm chí còn mạnh hơn trạng thái đỉnh cao một năm trước của cậu rất nhiều!
Rốt... Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Diệp Phong kinh ngạc, đột nhiên nhớ tới ông Ngụy từng nói, chỉ cần cậu bước lên con đường tu hành, căn bệnh kỳ lạ ban đầu của cậu sẽ được chữa khỏi!
Vì có sự hòa hợp âm dương với Sở Mai Dung nên giờ cậu đã là tu luyện tới cảnh giới Luyện Khí tam trọng, chẳng lẽ căn bệnh lạ kia đã khỏi rồi sao?
Nghĩ tới đây, Diệp Phong lập tức cầm bút máy lên, bắt đầu viết thoăn thoắt.
Một bài kiểm tra toán kéo dài hai tiếng, hầu hết mọi người không thể hoàn thành bài kiểm tra trong thời gian quy định, ngay cả mười học sinh đứng đầu lớp nhanh nhất cũng phải mất một tiếng rưỡi.
Mà bây giờ, Diệp Phong chỉ cảm thấy đầu óc tính toán nhanh nhạy, tiến vào một trạng thái thần bí khó diễn tả, chỉ khoảng mười phút đã làm xong toàn bộ đề trên giấy, hơn nữa còn không hề thấy chỗ khó!
Cậu chắc chắn rằng mọi câu hỏi đều được cậu trả lời một cách hoàn hảo!
Sau khi làm xong tất cả những đề này, cậu nhìn xung quanh, thấy các bạn học xung quanh cậu vẫn đang làm câu hỏi điền vào chỗ trống ở trang đầu tiên!
Về phần giáo viên toán Dương Vĩ Nam, gã thỉnh thoảng quanh quẩn bên cạnh hoa khôi lớp Tô My, chờ cơ hội “Nhìn no mắt”.
Dễ dàng làm xong bài kiểm tra, không còn gì làm, cũng không thể nộp trước, Diệp Phong nằm dài trên bàn, nhắm mắt dưỡng thần.
Sau vài phút, khi Dương Vĩ Nam quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Ngay sau đó, sắc mặt Dương Vĩ Nam chợt trở nên u ám, giận dữ quát tháo:
“Diệp Phong, cậu đang làm gì đấy?”
Tiếng quát của gã ngay lập tức thu hút ánh mắt của mọi người nhìn về phía Diệp Phong.
Trong tình huống như vậy, tất nhiên Diệp Phong không thể ngủ được, chỉ có thể bất đắc dĩ ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó, những lời chửi rủa của Dương Vĩ Nam ập đến như một cơn bão tấn công về phía cậu:
“Diệp Phong, cậu công khai ngủ gật trong thời gian kiểm tra, cậu không cảm thấy xấu hổ chút nào sao? Kỳ thi thử lần này cậu chỉ đạt 8 điểm môn toán, ngay cả một đứa thiểu năng trí tuệ cũng có thể đạt được điểm cao hơn cậu!
Vậy mà cậu lại không có chút lòng cầu tiến nào, một kẻ cặn bã như cậu không xứng làm học sinh của trường trung học Tô Hành chúng tôi, nếu tôi là hiệu trưởng, tôi nhất định sẽ đuổi học cậu!”
...
Nếu là Diệp Phong lúc trước, đối mặt với lời chửi rủa của Dương Vĩ Nam, có lẽ chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng bây giờ, cậu đột nhiên đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Dương Vĩ Nam, trầm giọng nói:
“Hừ... Theo tôi, Dương Vĩ Nam, một tên cầm thú đội lốt người chỉ biết trêu ghẹo nữ sinh, không xứng làm thầy của chúng tôi!”
Dứt lời, tất cả mọi người trong lớp học đều kinh hãi.
Không ai ngờ rằng Diệp Phong lại dám công khai khiêu khích Dương Vĩ Nam.
Dương Vĩ Nam nghe vậy, tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được lắm, bạn học Diệp Phong, cậu lại dám coi thường giáo viên của mình, vu khống tôi như vậy! Chỉ vì thái độ ngủ gật trong giờ kiểm tra của cậu, tôi thấy cậu đã không còn muốn đi học nữa rồi!”
“Thái độ của tôi có vấn đề gì sao? Bài thi quá dễ, tôi làm xong rồi nên nghỉ ngơi một chút, có vấn đề gì à?” Diệp Phong lạnh lùng nói.
“Cậu nói cái gì? Cậu làm xong bài kiểm tra rồi hả?” Dương Vĩ Nam không dám tin hỏi.
“Đúng vậy!” Diệp Phong vẫy tờ giấy đầy đáp án trước mặt Dương Vĩ Nam.
Nhìn thấy những con số dày đặc trên bài thi, Dương Vĩ Nam khinh thường nói: “Dừng, cậu cho rằng viết bừa, nhận được một điểm số rác rưởi thấp kém thì coi như làm xong hả? Học sinh trường trung học Tô Hành phải đạt ít nhất 120 điểm trở lên!”
“Dương Vĩ Nam, ngay cả bài thi mà thầy cũng không thèm nhìn, sao thầy dám kết luận rằng tôi không thể đạt được số điểm đó?” Diệp Phong hờ hững nói.
Dương Vĩ Nam nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn, gã đột nhiên cầm lấy ly nước trên bục giảng, sau đó khạc một ngụm đờm đặc vào trong đó, nghiến răng nói:
“Diệp Phong, nếu cậu đạt được trên 120 điểm, tôi sẽ uống cốc nước có đờm này! Nhưng nếu điểm của cậu thấp hơn 120 điểm, cậu cũng phải uống nó tại đây! Sao nào, cậu dám đánh cược không?”
Nghe thấy màn cá cược cực kỳ ghê tởm này, tất cả nữ sinh trong lớp đều cau mày, vẻ mặt chán ghét.
Diệp Phong nghe vậy nhướng mày, ngẩng cao đầu nói:
“Được! Tôi cược với thầy! Nhưng điều kiện cần sửa lại!”
“Sao... Cậu sợ à? Cảm thấy 120 điểm quá cao, đổi thành 100 điểm cũng không phải không được!” Dương Vĩ Nam cười khẩy.
Theo gã, một kẻ cặn bã như Diệp Phong, người đứng cuối lớp, thậm chí không thể đạt được 60 điểm chứ đừng nói tới 100 điểm.
Huống hồ mới kiểm tra được mười phút, gã không có khả năng thua!
“Ha ha.. Ngược lại, tôi cảm thấy 120 điểm quá thấp!”
Diệp Phong gằn từng chữ: “Bài kiểm tra này nếu tôi không được điểm tuyệt đối thì tôi thua!”
Chương 18: Cậu thua rồi
“Không đạt điểm tối đa thì coi như tôi thua!”
Giọng Diệp Phong vô cùng mạnh mẽ, giống như tiếng sét nổ trong phòng học.
Không chỉ Dương Vĩ Nam mà tất cả học sinh đều nhìn cậu với ánh mắt khó tin.
Bọn họ từng gặp người bốc phét, nhưng chưa từng gặp ai bốc phét đến vậy.
Phải biết rằng, bây giờ chỉ mới mười phút trôi qua kể từ khi tính giờ làm bài, đừng nói là học sinh học, cho dù là giáo sư toán học trong trường đại học cũng không thể làm được một đề thi thử đại học trong thời gian ngắn như vậy.
Hơn nữa tất cả học sinh đều cảm thấy đề bài hôm nay Dương Vĩ Nam đưa ra khó hơn bình thường rất nhiều.
Rất nhiều học sinh giỏi phải vắt óc suy nghĩ mà vẫn không tìm được ra đáp án cho những câu hỏi điền vào chỗ trống ở trang đầu tiên.
Vậy mà bây giờ Diệp Phong lại dám mạnh dạn nói câu này, đây không phải là tự tin, mà là kiêu ngạo quá mức.
Khoa khôi lớp là Tô My chế nhạo: “Diệp Phong, não cậu có vấn đề à? Cậu nghĩ mình vẫn là thiên tài như trước kia sao?”
“Đúng thế! Thành tích khối xếp bét, đi thi thì ngủ. Như vậy đừng nói là thi vào trường trọng điểm, mà ngay cả trường cao đẳng cũng không đỗ nổi!” người bên cạnh nói theo.
“Diệp Phong, cậu mau xin lỗi thầy Dương đi, cậu cứ chém gió như vậy thì chỉ thiệt thân thôi”.
“Ồn ào quá!”
Diệp Phong lạnh lùng nói, sau đó ngẩng đầu nhìn Dương Vĩ Nam, liếc nhìn ly nước đầy đờm đặc trong tay, nói tiếp:
“Dương Vĩ Nam, tôi nhận ván cược này! Nhưng nếu thầy chơi khăm, thu không chịu uống ly đờm này thì sao?”
“Tôi sẽ thua sao?”
Nghe vậy, Dương Vĩ Nam sững sờ sau đó tức giận gầm lên:
“Diệp Phong, tôi thấy cậu điên thật rồi! Được thôi, nếu tôi chơi bẩn, tất cả học sinh có mặt đều có thể làm chứng, tôi sẽ từ chức tại trường trung học Tô Hành”.
Nghe vậy, cả phòng học trở nên huyên náo.
Tất cả học sinh đều không ngờ chuyện lại đi đến nước này.
Ngay sau đó, Dương Vĩ Nam hung hăng lao đến bàn của Diệp Phong, giật tờ giấy trên tay cậu rồi quay lại bục giảng sửa ngay lập tức.
Lúc này, những học sinh khác cũng không có ý định làm bài tiếp, mà háo hức nhìn Dương Vĩ Nam đang chấm bài trên bục giảng.
Có một vài học sinh có gia thế lớn rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía Dương Vĩ Nam.
Bố mẹ của bọn họ đều là lãnh đạo thành phố, chủ doanh nghiệp lớn, cho nên trở thành mục tiêu xu nịnh của Dương Vĩ Nam.
Vì vậy, Dương Vĩ Nam cũng nhắm mắt làm ngơ trước hành động của bọn họ, chuyên tâm chấm bài của Diệp Phong theo đáp án chuẩn.
Nhưng không chấm thì không biết, chấm rồi lại hết hồn!
“Câu đầu tiên, chính xác!”
“Câu thứ hai, chính xác!”
“Câu thứ ba, chính xác!”
...
Diệp Phong đã trả lời đúng hết tất cả câu điền chỗ trống ở hai trang đầu tiên.
Thấy vậy, đám học sinh xung quanh Dương Vĩ Nam không khỏi thốt lên:
“Trời ơi… giỏi quá! Điền đúng hết!”
“Vãi! Lẽ nào sau một năm im lặng, thiên tài Diệp Phong của chúng ta đã trở lại rồi sao?”
“Đúng vậy! Tôi thấy mấy ngày nay Diệp Phong rất khác trước, ngay cả đại ca trường như anh Hào cũng trở thành đàn em của cậu ta, giỏi thật!”
Nghe vậy, những học sinh bên dưới cũng nhớ lại nỗi sợ khi bị chi phối bởi điểm số khủng của Diệp Phong một năm trước.
Lúc đó, Diệp Phong là hạt giống tốt trong cuộc thi toán học cấp tỉnh, cậu thường đạt điểm tuyệt đối trong các kỳ thi thông thường.
Cho dù là vậy thì cũng phải mất ít nhất một tiếng mới có thể làm xong một bài thi hoàn chỉnh.
Bỗng chốc, đám học sinh bên dưới không thể ngồi yên được nữa, tất cả vây quanh bục giảng, muốn xem tình hình chấm bài nhanh nhất.
Chỉ có một mình Diệp Phong vẫn ngồi yên trên ghế, khoanh tay trước ngực, bình tĩnh cười.
Dương Vĩ Nam bị mấy chục học sinh vây quanh nên mặt mũi tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, vô cùng kinh ngạc.
Đề thi lần này là do nhóm nghiên cứu và giảng dạy toán cấp ba của bọn họ biên soạn, bọn họ tập hợp những câu hỏi khó và lạ trong đề thi đại học trong mười năm qua lại, sau đó biên soạn ra đề này, nên độ khó rất cao.
Nhưng bây giờ đã chấm hơn nửa bài thi, mà Diệp Phong chưa sai câu nào.
Dương Vĩ Nam nghĩ nếu chấm theo thỏa thuận ban đầu là 120 điểm thì gã đã thua rồi. Nhưng Diệp Phong lại hung hăng nói nếu không đạt điểm tối đa thì mới tính là thua.
Cho nên bây giờ, chỉ cần sai một câu thì Diệp Phong sẽ thua.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Dương Vĩ Nam nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
Để tránh việc học sinh tự kiêu, gã đã lựa chọn những bài toán khó nhất trong kỳ thi Olympic toán quốc gia cho ba câu hỏi cuối cùng trong đề thi này, thậm chí còn vượt ngoài phạm vi kiến thức của sách giáo khoa phổ thông, học sinh phải vận dụng kiến thức của toán cấp cao mới có thể giải được.
Cho dù Diệp Phong giỏi đến đâu thì cũng không thể trả lời đúng.
…
Vài phút sau, bàn tay cầm bút đỏ của Dương Vĩ Nam khẽ run rẩy.
“Câu thứ 3 từ dưới lên, chính xác!”
“Câu thứ 2 từ dưới lên, chính xác!”
Cho đến lúc này, Diệp Phong vẫn chưa làm sai một câu nào.
Vì vậy, bây giờ là thời khắc then chốt nhất.
Ngay cả những học sinh khác cũng rất mong đợi kết quả.
Mặc dù quan hệ giữa bọn họ và Diệp Phong rất bình thường, nhưng phẩm chất của Dương Vĩ Nam thật sự rất tồi tệ.
Hơn nữa, Dương Vĩ Nam còn là giáo viên có uy quyền, việc học sinh đánh bại giáo viên quả là một huyền thoại.
Khi chấm đến câu hỏi cuối cùng, lưng áo của Dương Vĩ Nam đã ướt đẫm mồ hôi.
Nghĩ lại trước đó mình đã huênh hoang thế nào, nếu lần này gã thua thật thì không biết phải làm sao nữa.
Khi gã nhìn đáp án tiêu chuẩn của câu hỏi cuối cùng và đáp án của Diệp Phong, mắt gã đột nhiên sáng lên mừng rỡ, gã vung bút một cách thô bạo, vẽ dấu X thật to trên bài thi.
“A ha ha ha…”
Dương Vĩ Nam đứng bật dậy, cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp phòng học, nhưng những học sinh khác lại lộ ra vẻ tuyệt vọng, như thể đã gần đến đích nhưng lại trượt chân.
Sau một tràng cười lớn, Dương Vĩ Nam đắc ý nhìn Diệp Phong nói:
“Diệp Phong, sự tiến bộ của cậu đúng là vượt xa sức tưởng tượng của tôi! Nhưng câu hỏi cuối cùng cậu đã làm sai rồi! Nếu cậu tiếp nhận ván cược của tôi thì có lẽ bây giờ đã thắng rồi, đều là do cậu không biết sống chết, nâng cao điều kiện, cuối cùng lại thành một kẻ ngốc!”
Nghe vậy, Diệp Phong nhíu mày, bình tĩnh nói: “Không thể nào! Tôi không thể làm sai!”
“Hừ! Đáp án tiêu chuẩn ở đây, cậu còn cãi à?” Dương Vĩ Nam vừa nói vừa đưa đáp án tiêu chuẩn ra trước mặt Diệp Phong.
Thấy vậy, Diệp Phong bước về phía bục giảng, cầm đáp án tiêu chuẩn lên xem mười mấy giây, sau đó kiên định nói:
“Đáp án tiêu chuẩn sai rồi!”
…
Rầm!
Lời này của Diệp Phong như tảng đá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, khuấy động hàng ngàn con sóng.
Không ai ngờ cậu lại kiêu ngạo, dám chất vấn cả đáp án tiêu chuẩn.
“Hỗn láo!”
Dương Vĩ Nam nghiêm nghị nói: “Diệp Phong, đến lúc này rồi mà cậu còn dám cãi sao? Cậu không xứng làm học sinh của trường trung học trọng điểm Tô Hành!”
“Hừ… Dương Vĩ Nam, thầy mới là tên hề! Thầy đã đọc kỹ câu hỏi cuối cùng chưa? Câu hỏi này cần dùng phương trình giải tích, nhưng trong đáp án tiêu chuẩn, từ bước thứ ba đã làm sai phương trình!”
“Một bước sai thì tất cả đều sai, đáp án cuối cùng càng khác biệt! Thân là giáo viên mà thầy còn không nhận ra điều này, chắc không phải vì thầy cũng không biết làm đâu nhỉ?”
Giọng điệu giễu cợt của Diệp Phong dường như đã đánh trúng điểm yếu của Dương Vĩ Nam, gã chỉ vào mũi Diệp Phong, lớn tiếng mắng chửi: “Thằng nhãi, đáp án của cậu không giống đáp án tiêu chuẩn, cho nên cậu sai rồi!”
“Ha ha… nếu cái gì cũng dựa theo đáp án tiêu chuẩn thì cần giáo viên làm gì nữa? Chỉ cần đưa cho chúng tôi đáp án tiêu chuẩn là được rồi!”
“Cậu hiểu cái gì chứ! Đáp án tiêu chuẩn là chân lý, là vương pháp!” Dương Vĩ Nam tức giận quát lớn.
Gã vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến một giọng nói tức giận:
“Ồ? Tôi không nghĩ vậy đâu!”
Dương Vĩ Nam vốn đang tức giận, nghe thấy vậy còn tưởng học sinh nào đó đang cãi mình, liền mắng chửi: “Hừ… cậu là cái thá gì mà dám cãi tôi…”
Dương Vĩ Nam còn chưa nói hết câu đã dừng lại, giống như vịt bị mắc cổ, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Bởi vì trước cửa phòng học đột nhiên xuất hiện bảy tám người đàn ông trung niên.
Người đứng đầu là một người đàn ông trung niên có gương mặt vuông, khí chất phi phàm, ông ta là người vừa lên tiếng.
Phía sau ông ta nửa bước là một ông già thấp béo đang cúi đầu, mặt tỏ vẻ cung kính, đây là Tôn Bác Văn - hiệu trưởng trường trung học trọng điểm Tô Hành.
Còn chú của Dương Vĩ Nam, trưởng ban giáo dục Dương Phong lại đi cuối cùng như tay sai, điên cuồng ra hiệu cho gã.
Chương 18: Em không nói đùa chứ?
Thấy cửa phòng học xôn xao, trái tim Dương Vĩ Nam đột nhiên đập “thình thịch”, vô thức hỏi:
“Hiệu... Hiệu trưởng Tôn, sao ông lại ở đây?”
Sắc mặt Tôn Bác Văn - hiệu trưởng trường trung học Tô Hành vô cùng u ám khi nghe thấy gã nói vậy.
Lúc này, người đàn ông trung niên có khuôn mặt vuông đứng đầu nói với giọng khiển trách:
“Đồng chí Bác Văn, với tư cách là một giáo viên, điều tối kỵ nhất là tin vào đáp án tiêu chuẩn! Cái gọi là đáp án tiêu chuẩn chỉ là kết luận rút ra sau nhiều năm tìm hiểu và nghiên cứu mà thôi. Nhưng với sự tiến bộ của thời đại và sự phát triển của khoa học, sẽ xảy ra những thay đổi lớn!
Chỉ có thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra sự thật! Là một người thầy giáo, sao cậu có thể gieo rắc cho học trò quan niệm phi lý rằng ‘đáp án tiêu chuẩn là chân lý, là vương pháp’ chứ?”
Bên kia, nghe thấy những lời này, hiệu trưởng Tôn Bác Văn lập tức nở nụ cười khiêm tốn, cúi đầu nói: “Hiệu phó Hà, ông dạy quá đúng!”
Thấy hành động của hiệu trưởng Tôn, Dương Vĩ Nam giật mình, thầm nghĩ thân phận của người đàn ông trung niên có khuôn mặt vuông trước mặt mình nhất định không hề đơn giản!
Nhưng dựa theo cách hiệu trưởng Tôn gọi ông ta thì có lẽ ông ta chỉ là hiệu phó của một trường, sao có thể khiến hiệu trưởng Tôn nịnh nọt như vậy?
Ngay sau đó, Dương Vĩ Nam dè dặt hỏi hiệu trưởng Tôn: “Hiệu trưởng, vị lãnh đạo này là...?”
Không đợi hiệu trưởng Tôn mở lời, người đàn ông trung niên mặt vuông đã chủ động nói với Dương Vĩ Nam:
“Chào thầy, tôi là Hà Quốc Phong, hiện là hiệu phó trường đại học Giang Nam, đồng thời là hiệu trưởng khoa Toán học của trường Đại học Giang Nam! Đương nhiên, tôi cũng là giáo viên dạy toán giống cậu! Hôm nay tình cờ đến thăm trường trung học Tô Hành để thị sát công việc, tôi tình cờ nghe thấy những gì cậu nói, vì vậy tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình với cậu!”
Nghe thấy những lời này, Dưỡng Vĩ Nam cảm thấy chóng mặt, suýt nữa ngất lịm.
Gã không ngờ người đàn ông trung niên trước mặt mình lại là hiệu phó của đại học Giang Nam!
Phải biết rằng, đại học Giang nam là ngôi trường danh tiếng số một ở Giang Nam, thậm chí nếu nhìn khắp Hoa Hạ, đó là trường trường đại học hàng đầu trực thuộc Bộ Giáo dục, thậm chí còn được mệnh danh là “Cambridge Phương Đông”!
Hiệu phó đại học Giang Nam xét về cấp bậc hành chính là lãnh đạo cấp cao, ngang hàng với người lãnh đạo đứng đầu thành phố Tô Hành, chẳng trách hiệu trưởng Tôn lại nịnh nọt ông ta tới vậy.
Tên tuổi của Hà Quốc Phong ở giới toán học trên toàn Giang Nam, vang danh như sấm!
Ông ta là nhà lãnh đạo học thuật quốc gia trong lĩnh vực giải tích, đã giành được nhiều giải thưởng quốc tế trong những năm qua, được hưởng các khoản phụ cấp đặc biệt của quốc gia, thậm chí còn là ứng cử viên sáng giá cho vị trí viện sĩ tiếp theo của Viện Khoa học Hoa Hạ.
Nghĩ tới vừa rồi suýt chút nữa mắng chửi ông ta, Dương Vĩ Nam hối hận đến xanh ruột!
Tuy nhiên, Dương Vĩ Nam lại tính khoản nợ này lên đầu Diệp Phong.
Theo gã, nếu không phải vì Diệp Phong thì gã sẽ không rơi vào tình thế bị động này.
...
Sau khi biết thân phận của đối phương, Dương Vĩ Nam lập tức gật đầu với Hà Quốc Phong nói: “Chào hiệu phó Hà, tôi là Dương Vĩ Nam, là giáo viên dạy toán của trường trung học Tô Hành!”
“Thầy Dương, vừa rồi hình như cậu và học sinh có xảy ra tranh cãi, cậu có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”, Hà Quốc Phong hỏi.
“À...”
Dương Vĩ Nam do dự một lúc, đang cố gắng tìm cớ để che đậy chuyện vừa rồi, nhưng thấy hiệu trưởng Tôn và thầy chủ nhiệm cũng là chú Dương Phong của gã đồng thời nháy mắt với gã.
Trong cơn tuyệt vọng, Dương Vĩ Nam không còn cách nào khác đành phải nói: “Hiệu phó Hạ, vừa rồi có một đề kiểm tra, một học sinh khăng khăng cho rằng mình làm đúng, nhưng so sánh với đáp án tiêu chuẩn lại sai! Thái độ của cậu ta cực kỳ tệ, vì vậy tôi nhất thời nóng nảy mới kích động nói ra những lời như vậy!”
“Ồ? Cậu có thể cho tôi xem bài kiểm tra và đề không?”, Hà Quốc Phong có vẻ hứng thú nói.
Dương Vĩ Nam nghe vậy, lập tức đưa bài kiểm tra và đáp án chuẩn cho ông ta, đồng thời nói: “Hiệu phó Hà, đây là câu hỏi cuối cùng!”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Hà Quốc Phong.
Trong vòng vài phút, lông mày của ông ta nhíu chặt, giống như đang suy nghĩ vấn đề khó nào đó.
Thấy vẻ mặt này, Dương Vĩ Nam cười thầm, nhất định là câu trả lời của Diệp Phong không đúng, nên ngay cả Hà Quốc Phong cũng không nhìn nổi.
“Bốp!”
Hà Quốc Phong hoàn toàn không để ý tới thân phận của mình, đột nhiên vỗ đùi, cả người run rẩy đứng lên.
Thấy cảnh này, Dương Vĩ Nam cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng lẽ câu trả lời của Diệp Phong khiến Hà Quốc Phong rất tức giận sao?
“Đề này là ai làm?”, Hà Quốc Phong chợt hỏi.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả học sinh trong lớp nhìn về phía Diệp Phong.
Diệp Phong nghe vậy không chút sợ hãi, đi ra khỏi đám người, nhìn Hà Quốc Phong không kiêu ngạo không xu nịnh nói: “Hiệu phó Hạ, em là người làm câu hỏi này, câu trả lời của em không thể sai, là đáp án tiêu chuẩn sai!”
Giọng điệu của cậu rất chắc chắn, không cho phép nghi ngờ.
Dương Vĩ Nam ở một bên nghe thấy lời này lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Diệp Phong quở trách: “Diệp Phong, cậu tự cao tự đại, trong mắt không có thầy giáo, cậu cho rằng cậu giỏi lắm sao? Trước mặt hiệu phó Hà có địa vị như vậy, mà cậu còn không biết hối cải hả?”
Ngay sau đó, Dưỡng Vĩ Nam lại ngu dốt nói với hiệu trưởng Tôn: “Hiệu trưởng, Diệp Phong này thường xuyên vi phạm kỷ luật trong lớp, làm ảnh hưởng tới việc giảng dạy bình thường! Vì lo nghĩ cho những học sinh khác của lớp 12-6, tôi đề nghị đuổi học Diệp Phong, kẻ làm xấu mặt trường chúng ta!”
...
“Làm càn!”
Đúng lúc này, Hà Quốc Phong đột nhiên quát lên một tiếng đinh tai nhức óc.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của ông ta, Dương Vĩ Nam vui mừng không xiết, chỉ vào mũi Diệp Phong chửi bới: “Diệp Phong, cậu không nghe hiệu phó Hà nói gì sao, cậu quá tự phụ! Mau chóng cầm cặp sách cút về nhà đi, trường trung học Tô Hành chúng tôi không chào đón loại rác rưởi như cậu!”
Gã vừa dứt lời thì phát hiện hốc mắt Hạ Quốc Phong đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thầy! Dương! Thầy... làm... càn”.
“Hả? Tôi ư?”
Nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Hà Quốc Phong, cả người Dương Vĩ Nam run bần bật, tóc gáy dựng đứng, đột nhiên có linh cảm chẳng lành, gã hét toáng lên: “Hiệu phó Hà, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Hừ!”
Hà Quốc Phong hít một hơi thật sâu, buộc mình phải bình tĩnh lại, rồi nói:
“Câu hỏi cuối cùng trong đề kiểm tra này, đáp án tiêu chuẩn sai!”
Giọng của ông ta không lớn lắm, nhưng nó đã gây náo động cả lớp.
“Cái gì? Đáp án tiêu chuẩn sai thật ư? Sao có thể chứ?”
“Hừ! Có gì mà không thể?”
“Nhưng dù đáp án tiêu chuẩn sai, cũng không có nghĩa đáp án của Diệp Phong đúng!”
Hà Quốc Phong sải bước đến gần Diệp Phong, nghe thấy tiếng bàn luận rôm rả của mọi người, vẻ mặt thay đổi, ánh mắt lộ ra mấy phần tán thưởng, ông ta nở một nụ cười hiền hòa, nói:
“Bạn học! Đáp án của em trong câu hỏi cuối cùng thật sự rất tuyệt vời! Ngay lúc đầu, thầy đã không nghĩ tới cách tính này, sau khi xem câu trả lời của em, thầy đã hiểu ra! Sao em có thể nghĩ ra một đáp án tuyệt diệu như vậy?”
Ngay sau khi ông ta nhận xét xong, tất cả mọi người trong lớp, bao gồm cả Dương Vĩ Nam, đều nhìn Diệp Phong với ánh mắt không thể tin được.
Sao có thể chứ?
Cậu ta thật sự làm đúng câu hỏi kia ư?
...
Không ngờ Diệp Phong nghe vậy, lại tỏ vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
“Cũng không phải quá tuyệt diệu, chẳng qua chỉ là một thuật toán cơ bản mà thôi! Nếu không phải vì tiết kiệm thời gian thì em còn có thể nghĩ ra cách giải càng đơn giản hơn!”
Nghe thấy thế, mọi người xung quanh hoàn toàn không nói nên lời!
Ngay cả đề thi khó mà đáp án tiêu chuẩn còn sai, Diệp Phong không những giải quyết nó một cách dễ dàng, mà còn xem thường nó.
Giả vờ vô hình mới là nguy hiểm nhất!
Hơn nữa, giọng điệu chắc chắn bình tĩnh của cậu căn bản không phải giả vờ, mà chỉ là có gì nói đấy.
Lúc này, trái tim của những học sinh khác đã chịu hàng vạn cú đả kích.
Còn Hà Quốc Phong lại nghe thấy một thông tin quan trọng trong lời nói của cậu, lo lắng hỏi: “Tiết kiệm thời gian? Em mất bao lâu để làm xong đề thi này? Một giờ hay nửa giờ?”
Diệp Phong nghe vậy lắc ngón tay, thờ ơ đáp: “Mười phút! Nhưng không phải mỗi câu hỏi này, mà là toàn bộ bài kiểm tra!”
“Hả?”
Lần này, ngay cả Hà Quốc Phong biết rõ cũng ớn lạnh, trầm giọng nói: “Em không nói đùa chứ?”
“Đương nhiên là không, bạn học ngồi cạnh em có thể làm chứng!”, Diệp Phong nói.
Hà Quốc Phong nhận được câu trả lời khẳng định từ ánh mắt của mọi người trong lớp, trên khuôn mặt Hà Quốc Phong lộ ra biểu cảm cực kỳ phấn khích, ông ta nhìn Diệp Phong như đang nhìn một kho báu quý hiếm nào đó, kích động nói:
“Bạn học, em tên là gì, trước đây em đã từng học toán cao cấp rồi sao?”
“Hiệu phó Hà, em tên Diệp Phong!”
Diệp Phong vừa dứt lời, đôi mắt Hà Quốc Phong đã lóe sáng chưa từng có, ông ta thốt lên:
“Cái gì? Em chính là Diệp Phong ư?”
Chương 19: Từ chối
Trong phòng học, nhìn thấy dáng vẻ kích động của Hà Quốc Phong, Diệp Phong không hiểu chuyện gì, vô thức hỏi:
"Hiệu phó Hà, thầy biết em sao?"
"Diệp Phong, năm ngoái có phải em đại diện cho đội thi đấu của tỉnh Giang Nam đi tham gia cuộc thi Olympic toán học toàn quốc không?", trên mặt Hà Quốc Phong đầy vẻ mong đợi hỏi.
“Đúng vậy ạ!” Diệp Phong hồi đáp.
"Ha ha ha... quả nhiên là em!"
Đột nhiên, Hà Quốc Phong bật cười sảng khoái rồi nói tiếp:
"Cuộc thi năm ngoái, thầy là một trong những giám khảo. Những người chiến thắng đều là học sinh lớp mười hai đến từ khắp cả nước, mà em là học sinh lớp mười một duy nhất! Tuy rằng chỉ giành được giải bạc, nhưng thầy vẫn làm đề nghị đưa lên nhà trường, gửi cho em một lời mời nhập học đặc biệt! Thật đáng tiếc... em đã từ chối đại học Giang Nam của chúng tôi!"
Nghe Hà Quốc Phong nói, mọi người có mặt đều nhớ rằng năm ngoái, Diệp Phong thực sự là thiên tài sáng chói nhất của trường trung học Tô Hành!
Cậu từ chối lời mời đặc biệt từ đại học Giang Nam, điều này đã gây chấn động vào thời điểm đó.
Trong mắt mọi người, Diệp Phong chắc chắn đang cố gắng hết sức để vào được đại học Thanh Bắc hoặc đại học Yến Kinh!
Tuy nhiên, thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu, điểm số của Diệp Phong giảm mạnh không lâu sau đó và việc cậu từ chối vào Đại học Giang Nam đã triệt để trở thành một trò cười!
Không ngờ bây giờ Diệp Phong đã lần nữa khôi phục thực lực, thậm chí thiên phú về mặt toán học so với năm ngoái còn khoa trương hơn!
Ngay sau đó, Hà Quốc Phong lại xem đi xem lại bài kiểm tra, cố gắng kìm nén sự vui mừng trong lòng, hỏi lại: "Diệp Phong, bài kiểm tra này em thực sự chỉ cần mười phút để hoàn thành sao?"
"Đúng vậy!"
Diệp Phong ngẩng cao đầu ưỡn ngực, không kiêu ngạo không xu nịnh nói.
Hà Quốc Phong nghe vậy, hai mắt sáng lên, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Phong, giống như nhìn một khối ngọc bội, trầm tư hồi lâu, ông ta cảm khái nói:
"Thiên tài! Thiên tài hiếm có trăm năm khó gặp! Học sinh Diệp Phong, trước đây là thầy phán đoán sai lầm, lời mời nhập học đặc biệt căn bản không xứng với thiên phú của em! Như này đi... Thầy có thể đặc biệt thu em làm đệ tử thân truyền của thầy, thầy sẽ cung cấp cho em học bổng toàn phần liên thông học đại học, thạc sĩ và tiến sĩ. Nếu em có kế hoạch đi du học trong tương lai, thầy cũng có một vài mối quan hệ, có thể kết nối em với các trường đại học hàng đầu ở nước ngoài!"
Lúc này nghe thấy Hà Quốc Phong ưu ái Diệp Phong như vậy, những học sinh khác trong lớp vô cùng ghen tị.
Bởi vì các điều kiện mà Hà Quốc Phong đưa ra thực sự quá hào phóng!
Liên thông học đại học, thạc sĩ, tiến sĩ, học bổng toàn phần, hơn nữa Hà Quốc Phong là một nhà lãnh đạo ngành học trong lĩnh vực toán học và giải tích, nếu có thể trở thành đệ tử thân truyền, thành tích trong tương lai thành tựu không thể đo lường!
Điều này còn tuyệt vời hơn nhiều so với việc được nhận vào đại học Thanh Bắc!
...
Tuy nhiên, ngay khi mọi người nghĩ rằng Diệp Phong sẽ chấp nhận nó mà không do dự, cậu lại lắc đầu với Hà Quốc Phong và nói một cách kiên quyết:
"Hiệu phó Hà, cám ơn ý tốt của thầy, nhưng đại học Giang Nam không phải mục tiêu cuối cùng của em!"
Những lời này vừa nói ra, nụ cười trên môi Hà Quốc Phong đông cứng lại, sắc mặt tái nhợt, khó coi đến cực điểm.
Ngay lập tức, trong lớp học trở nên im phăng phắc, yên lặng chết chóc.
Cảm nhận được bầu không khí vô cùng ngượng ngùng này, hiệu trưởng Tôn vội vàng ra mặt giải hòa nói:
"Học sinh Diệp Phong, em có biết trở thành đệ tử thân truyền của hiệu phó Hà là cơ hội mà rất nhiều người mơ ước không? Mau đi xin lỗi hiệu phó Hà, xin ông ấy sẽ tha thứ cho em!"
Không ngờ, Diệp Phong nghe được lời này, ngược lại nói như chém đinh chặt sắt: "Em cảm thấy mình không có nói sai gì cả, cho nên sẽ không xin lỗi!"
"Em!"
Hiệu trưởng Tôn vô cùng tức giận, vừa định mở miệng mắng cậu, không ngờ, Hà Quốc Phong ở bên cạnh lại phát ra một tràng cười sảng khoái:
"Ha ha ha... Được được được! Tuổi trẻ có hoài bão. Với tài năng của em, nếu ở bên cạnh tôi, có lẽ thực sự là có tài mà không phát huy được! Học sinh Diệp Phong, tôi hy vọng em có thể thực hiện được lý tưởng của mình, tôi sẽ luôn chú ý đến em!"
Nói xong, Hà Quốc Phong lại quay sang nhìn hiệu trưởng Tôn, trầm giọng nói:
"Hiệu trưởng Tôn, trường của ông có một nhân tài như Diệp Phong thật là một chuyện may mắn. Hi vọng những học sinh khác cũng có thể học hỏi từ niềm tin kiên định vào lý tưởng của em ấy! Được rồi, buổi kiểm tra hôm nay như vậy là ổn, tôi nên trở về thôi!"
"Vậy thì... hiệu phó, để tôi tiễn ông!"
Hiệu trưởng Tôn vội vàng gật đầu cúi người, đi theo bước chân của Hà Quốc Phong và bước ra ngoài, chủ nhiệm Dương Phong và các lãnh đạo khác của trường theo sát phía sau.
Nhất thời, trong lớp chỉ còn lại Dương Vĩ Nam và các học sinh từ lớp 12- 6.
Nhưng bây giờ, ánh mắt của tất cả học sinh lớp 12-6 nhìn Diệp Phong đều hoàn toàn khác trước, tôn kính, kính phục, ngưỡng mộ...
Ngay cả Hà Quốc Phong, một nhân vật hàng đầu trong giới toán học, cũng gọi cậu là "thiên tài ngàn năm có một", điều này đã tạo thêm một sắc thái truyền kỳ dày đặc cho Diệp Phong!
Lúc này, ánh mắt của Diệp Phong rơi vào trên người Dương Vĩ Nam ở trên bục giảng.
Cậu chắp hai tay ở trước ngực, khóe miệng mang theo một nụ cười giễu cợt, nói: "Dương Vĩ Nam, dựa theo những gì chúng ta đã đánh cược lần trước, bây giờ thầy thua rồi!"
"Không! Không thể nào!"
Đột nhiên, sắc mặt Dương Vĩ Nam tái nhợt, ngón tay run rẩy chỉ vào Diệp Phong, phát ra tiếng kêu cuồng loạn:
"Cậu gian lận! Đúng rồi, cậu nhất định là tìm được đáp án tiêu chuẩn cho kỳ thi này ở chỗ nào đó, nếu không làm sao có thể hoàn thành nhanh như vậy?"
Sau khi nghe điều này, Diệp Phong dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Dương Vĩ Nam, lạnh lùng nói:
"Dương Vĩ Nam, có vẻ như thấy không chỉ dạy kém mà ngay cả khả năng logic cơ bản của thầy cũng giống như bị thiểu năng trí tuệ! Nếu tôi nhận được câu trả lời tiêu chuẩn trước, thì tôi không thể trả lời đúng câu hỏi cuối cùng, bởi vì câu trả lời tiêu chuẩn là sai! Về điểm này, trước đó hiệu phó Hà đã chứng minh cho tôi rồi!"
Nói đến đây, Diệp Phong đột nhiên sải bước đi đến bên cạnh bục giảng, bưng lên cốc nước lúc trước Dương Vĩ Nam nhổ nước bọt vào, giơ ở trước mặt gã, mỉm cười nói:
"Dương Vĩ Nam, giờ đến lượt thầy thực hiện những gì đã cược rồi! Nào, dũng sĩ, uống cục đờm nóng hổi mới ra lò này đi!"
...
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Dương Vĩ Nam thay đổi chóng mặt, nhìn cốc đờm nóng gần trong tay, gã chỉ cảm thấy buồn nôn.
Vốn dĩ gã cho rằng, lần đánh cược này Diệp Phong căn bản không có cơ hội thắng, nhưng gã không ngờ rằng, cuối cùng, bản thân quả thực là trộm gà còn mất hũ gạo!
Thấy gã do dự, Diệp Phong nói tiếp: "Sao nào... Dương Vĩ Nam, không muốn uống sao? Như vậy cũng tốt, dựa theo lời cá cược trước đây, nếu như thầy hối hận thì chỉ cần từ chức là được!"
Khi Dương Vĩ Nam nghe thấy điều này, vẻ mặt của gã trở nên vô cùng khó coi.
Bắt gã từ chức, đương nhiên gã không đồng ý, giáo viên ở trường trung học Tô Hành có mức đãi ngộ rất cao, chú của gã là Dương Phong đã tốn rất nhiều công sức mới có thể đưa gã vào!
Nhưng bây giờ bắt gã uống ngụm đờm nóng này, cái gì gã cũng không làm được.
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, Dương Vĩ Nam đột nhiên nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói với Diệp Phong: "Học sinh Diệp Phong, đừng nghiêm túc như vậy! Vừa rồi tôi chỉ đùa với cậu thôi, loại cược này, không nên coi là thật!"
"Hừ!"
Diệp Phong nghe vậy, cười khẩy, lạnh lùng nói: "Dương Vĩ Nam, nếu như tôi thua, chỉ sợ bây giờ thầy sẽ không có bộ mặt khác! Hôm nay hoặc là thầy uống cốc đờm nóng này, hoặc là nhận lỗi mà từ chức, không có khả năng thứ ba!"
Thấy mềm mỏng không được, trong mắt Dương Vĩ Nam hiện lên vẻ tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Hừ... Diệp Phong, cậu cho rằng cậu là ai, hiệu trưởng của trường sao? Cậu dám nói chuyện với thầy giáo như vậy hả? Bây giờ hiệu phó Hà đã đi rồi, cũng không ai chống lưng cho cậu đâu, chung quy cậu vẫn là học sinh của trường trung học Tô Hành, mà chú tôi là chủ nhiệm giảng dạy, chậc chậc..."
Mặc dù Dương Vĩ Nam không nói hết câu, nhưng sự đe dọa trong giọng điệu của gã rất rõ ràng.
"Ồ?"
Diệp Phong nghe vậy nhướng mày, nói: "Nói như vậy, thầy thực sự muốn chơi xấu sao?"
"Ha ha... vậy thì sao? Tôi là giáo viên cậu là học sinh, lẽ nào cậu dám tạo phản sao?" Dương Vĩ Nam ngạo nghễ nói.
"Dương Vĩ Nam, nếu thầy không muốn uống, vậy để tôi giúp thầy!"
Khi nói điều đó, Diệp Phong đã ra tay nhanh như chớp, nắm lấy cổ áo của Dương Vĩ Nam và kéo gã đến trước mặt mình.
Không kịp đề phòng, Dương Vĩ Nam không kịp né tránh, Diệp Phong bây giờ đã là võ giả Luyện Khí tam trọng, cho dù mười tên Dương Vĩ Nam cộng lại cũng không phải là đối thủ của cậu!
Ngay sau đó, Diệp Phong dùng tay phải bóp má Dương Vĩ Nam, buộc miệng gã phải mở ra, sau đó đổ cốc nước chứa đầy đờm nóng vào miệng gã.
“Ộc!"
Một ngụm đờm nóng ngay lập tức đổ vào miệng Dương Vĩ Nam.
"Ọe a a a!"
Mùi vị kinh tởm khiến đồng tử của Dương Vĩ Nam đột nhiên co lại, gã vô thức đưa tay bóp cổ mình, quỳ rạp xuống đất nôn khan, cố gắng khạc đờm ra ngoài.
Cảm giác được trong miệng còn có đờm nóng hổi, sắc mặt Dương Vĩ Nam vô cùng dữ tợn, tất cả đều méo mó cùng một chỗ.
Không ngờ, đờm quá đặc khiến Dương Vĩ Nam không thể nhổ ra được, thay vào đó, nó mắc kẹt giữa răng và lưỡi, trong tuyệt vọng, gã chỉ có thể không ngừng nhai nuốt, lại cảm giác giống như nhau kẹo cao su, nhai như thế nào cũng không nát ra được.
Tuy nhiên, bộ dạng của gã trong mắt người khác, giống như đang ăn một ngụm đờm nóng một cách thích thú.
Nhất thời, rất nhiều học sinh chung quanh che miệng, nôn khan một hồi, đồng thời chán ghét nói:
"Ôi... Thầy giáo Dương thật là ghê tởm, sao có thể ăn đờm hăng hái như vậy, chẳng lẽ chính thầy ấy cũng muốn ăn!"
"Ồ... Thật nóng mắt, cơm trưa hôm nay tôi nuốt không nổi luôn rồi!"
...
Thật không dễ dàng mới cắn đứt miếng đờm nóng trong miệng, Dương Vĩ Nam chỉ muốn nhổ nó ra, nhưng gã lại nuốt nước bọt theo bản năng, nuốt trọn miếng đờm nóng vào bụng bằng một tiếng "ực".
"A a a!"
Dương Vĩ Nam vừa đau đớn hét lên, vừa lao ra khỏi phòng học, cách xa vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm khàn khàn của gã truyền tới:
"Diệp Phong, cậu cứ chờ đó, tôi nhất định sẽ đuổi cậu!"
Nghe những lời cay nghiệt của Dương Vĩ Nam, Diệp Phong không quan tâm.
Đối với cậu bây giờ, một nhân vật nhỏ như Dương Vĩ Nam không có gì đáng sợ.
Lúc này, các bạn học sinh lớp 12- 6 lại chạy đến bên cạnh cậu, cảm thán nói:
"Diệp Phong, hôm nay cậu thật là lợi hại!"
"Đúng vậy, anh Phong, tôi sớm nhìn không vừa mắt Dương Vĩ Nam, anh bắt anh ta nuốt một ngụm lớn đờm nóng, thật sự là quá hả dạ!"
"Anh Phong, xin hãy nhận lấy cái quỳ gối của tôi!"
Đối mặt với những lời khen ngợi của mọi người, trong lòng Diệp Phong rất bình tĩnh, không hề vì điều đó mà cảm thấy lâng lâng.
Cậu biết rằng những người này chẳng qua là kẻ ưa nịnh bợ, căn bản không có tình bạn thực sự nào với cậu cả!
Không có thực lực thì làm sao có thể được tôn trọng!
Chỉ bằng cách không ngừng cải thiện bản thân, mới có thể trở thành một cường giả chân chính!
Giờ phút này, ở trong góc phòng học, nhìn mọi người vây quanh Diệp Phong khen ngợi, trong mắt hot girl của lớp Tô My hiện lên một tia oán hận.
Cả ngày hôm sau, câu chuyện về Diệp Phong lan truyền khắp lớp mười hai, hầu như không ai là không biết, không ai là không rõ.
Cho dù là từ chối lời mời nhiệt tình của Hà Quốc Phong hay ép Dương Vĩ Nam uống đờm, đó có thể gọi là hành động vĩ đại chưa từng có!
Một ngày trôi qua thật nhanh, nhưng khi sắp tan học, Diệp Phong lại nhận được một cuộc điện thoại ngoài dự đoán.
Chương 20: Võ đài ngầm
Người gọi tới không ngờ là ông nội của hoa khôi trường Sở Mai Dung, gia chủ nhà họ Sở - Sở Kinh Quốc.
Diệp Phong vừa bắt máy, giọng nói ôn hòa của Sở Kinh Quốc vang lên: “Cậu Diệp, bây giờ tôi đang ở cổng trường cậu, nếu tiện thì đến đây một lát!”
Diệp Phong nghe vậy cảm thấy hơi kỳ lạ, Sở Kinh Quốc đột nhiên đến tìm cậu, chẳng lẽ khí Huyền Âm trong người Sở Mai Dung lại phát tác?
Sau khi cân nhắc một lúc, Diệp Phong vẫn đồng ý.
Bảy giờ tối, buổi tự học buổi tối vừa bắt đầu, Diệp Phong lập tức chạy ra khỏi cổng trường, cậu nhìn thấy Sở Kinh Quốc đang đứng bên cạnh một chiếc Rolls-Royce cười vẫy tay với cậu.
Ngồi vào trong xe Rolls-Royce, Diệp Phong không thấy Sở Mai Dung, cậu ngờ vực hỏi: “Ông Sở, ông vội vàng tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Cậu Diệp, là thế này, tối nay ở Tô Hành xuất hiện một thần binh tuyệt thế! Thân phận của cậu Diệp phi phàm, tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ cảm thấy hứng thú, nên tự làm chủ tới đây đón cậu, hy vọng cậu bỏ qua cho!” Sở Kinh Quốc chân thành nói.
“Thần binh tuyệt thế?”
Diệp Phong nghe vậy hơi tò mò, cậu biết bảo vật mà Sở Kinh Quốc gọi là thần binh tuyệt thế chắc chắn là vật phi phàm.
“Cậu Diệp, thần binh có linh tính, có thể tự nhận chủ! Bạn của tôi tình cờ có được một món thần binh, tiếc là ông ấy không thể phát huy được sức mạnh thật sự của thần binh. Nên tối nay tổ chức một võ đài đấu võ lớn long trọng, hy vọng tìm được chủ nhân thực sự của thần binh đó!” Sở Kinh Quốc giải thích.
Diệp Phong nghe vậy cũng không khỏi khâm phục sự rộng lượng của người bạn Sở Kinh Quốc.
Người bình thường nếu có được thần binh, e rằng sẽ giấu làm của riêng, sao có thể dễ dàng cho người khác nhìn thấy. Ngay cả khi không thể sử dụng nó, cũng sẽ truyền lại nó như một vật gia truyền.
Mặc dù Diệp Phong không cho rằng mình có khả năng lấy được thần binh, nhưng đi mở rộng tầm mắt cũng tốt.
Khoảng nửa giờ sau, họ đến nơi, đây là một võ đài ngầm ở ngoại thành Tô Hành.
Loại võ đài ngầm này hoàn toàn khác với các cuộc đấu đá bình thường, võ giả trên đài phải ký giấy sinh tử, thương vong cũng là chuyện bình thường, phía chính phủ cũng mắt nhắm mắt mở với những chuyện này.
Vé vào võ đài ngầm vô cùng đắt đỏ, tấm rẻ nhất cũng có giá mấy chục nghìn tệ, còn chỗ ngồi ở hàng ghế đầu thì giá cao tới một trăm nghìn tệ, người có thể mua được tất nhiên không phải người tầm thường.
Ngoài ra còn có các phòng VIP cao cấp hơn, nhưng đây không phải là nơi có thể dùng tiền là có được, chủ nhân của mỗi căn phòng đều là một nhân vật lớn có tiếng tăm trong toàn tỉnh Giang Nam!
Ngay sau khi hai người xuống xe, một cô gái xinh đẹp đón họ từ lối đi VIP yên tĩnh đến cửa một gian phòng.
Diệp Phong ngước mắt lên, nhìn thấy là gian phòng số một tôn quý nhất, không khỏi hơi dao động, cậu vô thức hỏi Sở Kinh Quốc: “Ông Sở, bạn của ông là...?"
“Ha ha, ông ấy là chủ nhân của võ đài ngầm này!”
Sở Kinh Quốc giải thích, sau đó đẩy cửa phòng, ngẩng cao đầu bước vào, Diệp Phong theo sát đằng sau.
Căn phòng rộng hơn năm mươi mét vuông, bài trí vô cùng sang trọng, sàn nhà trải thảm thủ công Ba Tư nhập khẩu, trần nhà treo đèn chùm pha lê Baccarat, ghế sô pha bọc nhung được vận chuyển từ Pháp về qua đường hàng không.
Nhưng trong căn phòng lớn như vậy, chỉ có hai người.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi trên sô pha, mặc âu phục, khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt góc cạnh, hàng lông mày khiến người ta có cảm giác cương nghị và quyền thế.
Ở sau ông ta là một người đàn ông trẻ khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ trang phục samurai đen, lưng thẳng như kiếm, cơ bắp lộ ra như gang, có lẽ là cận vệ của người đàn ông trung niên.
Sau khi thấy Sở Kinh Quốc đi vào, người đàn ông trung niên đứng dậy, cười sảng khoái nói: “Ha ha ha, ông Sở, ông tới rồi!”
“Thiên Qua, hôm nay phải cảm ơn vì lời mời của ông, để tôi có thể tận mắt nhìn thấy uy lực của thần binh!” Sở Kinh Quốc nói.
Đột nhiên, người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn Diệp Phong, hỏi: “Ông Sở, tôi chưa từng nghe nói trong nhà ông có một hậu bối trẻ tuổi như vậy?”
“Thiên Qua, nhà họ Sở chúng tôi không thể đào tạo ra người tài giỏi như cậu Diệp được, cậu ấy đến từ giới Cổ Võ, bệnh của Dung Dung chính là nhờ cậu ấy chữa trị mới có chuyển biến tốt!” Sở Kinh Quốc giải thích.
“Ồ?”
Sau khi nghe thấy “giới Cổ Võ”, ông ta nhướng mày, hơi ngạc nhiên.
Lúc này, Sở Kinh Quốc tiếp tục nói: “Không chỉ vậy, cậu Diệp còn đánh bại Lâm Báo - võ giả Thất phẩm của nhà họ Lâm.
Vừa dứt lời, trong mắt người đàn ông trung niên lóe lên tia sáng sắc bén, giống như kiếm xuyên qua bụi gai, đâm thẳng về phía Diệp Phong, đồng thời ông ta tự giới thiệu:
“Chiến Thiên Qua đến từ Tô Hành!”
...
Nghe thấy câu này, trong lòng Diệp Phong thầm chấn động, hết sức kinh ngạc.
Cậu không ngờ người bạn này của Sở Kinh Quốc lại là anh hùng của thế giới ngầm Tô Hành - Chiến Thiên Qua!
Ở đâu có ánh sáng, thì ở đó có bóng tối!
Mặc dù Diệp Phong chỉ là một học sinh trung học phổ thông bình thường, nhưng cậu cũng từng nghe nói thế giới ngầm Tô Hành có ba thế lực, trong đó thế lực của Chiến Thiên Qua là mạnh nhất, hai người còn lại liên thủ thì mới có thể miễn cưỡng ngang hàng với ông ta.
Truyền thuyết về ông ta nhiều vô số, nghe đồn rằng khi mới bước vào thế giới ngầm, ông ta là một kẻ tàn nhẫn có một không hai. Ông ta từng cầm con dao gọt dưa hấu, dẫn theo mấy chục đàn em, đuổi theo hàng trăm kẻ thù, chém giết trên bảy con phố, cuối cùng, tất cả lưỡi của con dao gọt dưa hấu đều bị mẻ.
Đương nhiên, bây giờ ông ta đã công thành danh toại, không cần phải tranh giành chém giết như thời còn trẻ nữa, người đi đường nhìn thấy ông ta đều phải cung kính gọi một tiếng “Chiến gia!”
Lúc này, khí thế uy nghiêm bộc phát trên người ông ta, đè ép lên người Diệp Phong.
Nếu là loại người nhút nhát, e rằng đã run rẩy vì sợ hãi!
Diệp Phong biết Chiến Thiên Qua đang muốn thăm dò mình, tâm niệm cậu vừa động, huy động lực Bạch Hổ và đứng thẳng lưng, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Chiến Thiên Qua, đồng thời nói:
“Diệp Phong!”
"Vèo!"
Bỗng chốc, căn phòng lớn như có một tia lửa điện vô hình, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Lần này, Chiến Thiên Qua đột nhiên thu hồi ánh mắt, cười lớn nói: “Ha ha ha... quả nhiên là thiên tài bước ra từ giới Cổ Võ, là anh hùng xuất thiếu niên! Xem ra hôm nay cậu Diệp rất có hứng thú với thần binh tuyệt thế, cũng quyết tâm có được nó!”
“Đâu có, ông Chiến quá khen rồi!” Diệp Phong cũng thu hồi lực Bạch Hổ, cười nói.
Cậu biết rằng trong cuộc đối đầu vô hình vừa rồi, cậu và Chiến Thiên Qua ngang hàng ngang sức, không phân thắng bại.
“Sắp đến giờ rồi, cuộc so tài trên võ đài sắp bắt đầu!”
Chiến Thiên Qua nói, sau đó đi đến ban công hình bán nguyện trước gian phòng, Diệp Phong và Sở Kinh Quốc cũng theo sau.
Cấu trúc của võ đài ngầm này giống một sân vận động, gian phòng VIP của họ ở giữa tầng hai, họ không chỉ có thể nhìn rõ võ đài mà còn có thể thấy khán giả ở khu vực ghế ngồi thông thường ở tầng một.
Nhìn từ xa, có hàng trăm người trên khán đài, trên gương mặt đầy vẻ hưng phấn và kích động.
Phía trên trung tâm nhà thi đấu có bốn màn hình điện tử cực lớn, có thể ghi lại 360 độ toàn cảnh trên nhà thi đấu theo mọi hướng.
...
Đúng tám giờ tối, tất cả đèn trong sân thi đấu đột nhiên tắt, chỉ còn lại một bóng đèn tròn trắng chiếu thẳng vào lối đi của các tuyển thủ.
Mọi người nhìn theo thì phát hiện có bốn người đàn ông lực lưỡng đang cố gắng nâng một bục binh khí đi tới bên cạnh lôi đài.
“Rầm!”
Bục binh khí rơi xuống nền bê tông lạnh lẽo, âm thanh rất lớn, mặt đất thậm chí còn nứt toác.
Trên đài trưng bày một hộp kiếm, bên trong hẳn là thần binh tuyệt thế, nhưng bây giờ mọi người khó có thể nhìn rõ hình dáng của nó!
Lúc này, một nam thanh niên mặc âu phục trắng cầm micro xuất hiện trước mặt mọi người, nói:
“Chào buổi tối các vị khán giả, tôi là người dẫn chương trình cuộc đấu trên võ đài tối nay! Tôi tin rằng mọi người đều biết ông chủ của tôi có được một thần binh tuyệt thế! Thần kiếm có linh tính, vật của cường giả! Người đứng đầu trận đấu ngày hôm nay sẽ có được nó!
Được rồi, không nói nhiều nữa, tôi tin rằng mọi người cũng không muốn chờ đợi lâu! Tiếp theo, hãy để thần binh tuyệt thế đã ngủ yên ngàn năm được xuất hiện dưới ánh mặt trời!”
Người dẫn chương trình vừa dứt lời, cảm xúc của tất cả mọi người trong sân đều bùng cháy, vang lên một tràng hoan hô như muốn nhấc cả trần nhà lên.
Lúc này, người dẫn chương trình mới thận trọng đi tới bên cạnh bục binh khí, mở hộp kiếm ra.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào đó, nín thở tập trung tinh thần, vô cùng căng thẳng.
“Ầm!”
Dù mới mở ra một có khe nhỏ, mọi người trong sân đều cảm nhận được một luồng khí lạnh chưa từng có, như xuyên qua viễn cổ, vượt qua thời không, từ bên trong thanh kiếm bắn ra, không thể ngăn cản.
Danh Sách Chương: