Mục lục
Cực Phẩm Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 163

Tuy nhiên, như ông Ngụy đã nói, để sử dụng “Kim Quang Thần Giáp” này, thực sự tiêu tốn quá nhiều nội năng trong đan điền.

Chỉ kéo dài không đến nửa phút, Diệp Phong đã cảm thấy phần lớn nội lực bị tiêu hao.

Nhưng tên đàn ông mặt sẹo đã bị cậu làm cho sợ hãi, không có bất kỳ sự đe dọa nào, vì vậy cậu quyết định giải tán chiêu này.

Sau một khắc, kim quang trên người Diệp Phong lập tức tiêu tán, con hẻm trở lại bình thường.

Tên mặt sẹo chỉ cảm thấy thân thể nhẹ đi, áp lực như núi biến mất không thấy gì nữa, khôi phục quyền khống chế thân thể.

Ngay sau đó, hắn chậm rãi đứng thẳng lên, nhìn về Diệp Phong phía trước cách hắn mấy mét, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, sợ hãi, run rẩy, nhưng nhiều hơn cả vẫn là kính sợ!

Đột nhiên, hắn như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên hướng về phía Diệp Phong dập đầu, đầu đập lia lịa, từng tiếng ‘bộp bộp’ vang lên, một lúc sau xuất hiện vết máu, nhưng hắn không hề hay biết, vẫn cầu xin tha thứ:

“Đại… đại nhân, là tiểu nhân sai rồi! Van xin đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân! Giết tiểu nhân, chỉ làm bẩn tay đại nhân mà thôi…”

Trong lúc nhất thời, tên đàn ông mặt sẹo khóc sướt mướt.

Nếu những tên lưu manh trong thế giới ngầm của Tô Hành nhìn thấy anh mặt sẹo, người luôn nổi tiếng tàn ác, lại có mặt hèn nhát như vậy, có lẽ chắc chắn sẽ không khỏi kinh ngạc.

Nhưng giờ phút này, Diệp Phong giống như thần thánh trong lòng tên mặt sẹo, hắn căn bản không hề có bất kỳ phản kháng nào.

“Ha ha. . . Vừa rồi không phải anh rất kiêu ngạo sao? Muốn chặt đứt tay chân của tôi để khiến tôi đoạn tử tuyệt tôn cơ mà?”, Diệp Phong lạnh lùng nói.

Cảm giác được trong giọng nói lạnh thấu xương, người đàn ông mặt sẹo toàn thân rùng mình, vô cùng kinh hãi.

“Muốn tôi tha cho anh cũng được thôi! Nhưng phải làm cho tôi ba điều!”, Diệp Phong lạnh lùng nói.

“Đại nhân, đừng nói ba điều, cho dù là ba mươi ba trăm cũng được!”, tên mặt sẹo nghe nói mình còn có cơ hội sống sót, liên tục nói.

“Thứ nhất, từ hôm nay trở đi, anh nhất định phải thay đổi, bắt đầu một cuộc sống mới! Nếu tôi biết anh còn dám tiếp tay cho kẻ ác làm bất cứ việc ác nào, tôi tuyệt đối sẽ không dung thứ! Thứ hai, hai thủ hạ của anh còn sống, dọn dẹp đi, đem họ ra ngoài!”

Nói đến đây, Diệp Phong lại dừng một chút, cúi đầu nhìn người đàn ông mặt sẹo đang quỳ trước mặt mình, tiếp tục nói:

“Thứ ba, Hoa Anh Kiệt kia bảo anh đối phó với tôi như nào, giờ anh đi đối phó lại với hắn như vậy! Ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu!”

Diệp Phong không phải là kiểu “lấy ân báo oán”, cậu là kiểu “người kính ta một thước, ta kính người một trượng! Người phá ta một hạt, ta đoạt người ba đấu!”

Nếu như cậu chỉ là một người bình thường, e rằng hiện tại tứ chi, hậu duệ của cậu đều đã bị đoạn tuyệt, biến thành một kẻ vô dụng!

Mà Hoa Anh Kiệt, kẻ chủ mưu đằng sau, sẽ thoát tội và tiếp tục làm bất cứ điều gì hắn muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK