Nguyên mộc tinh lâm bên trong, hắc vân cuồn cuộn, Vũ Thiên Quân cũng đã độ kiếp đến giai đoạn mấu chốt.
Lôi vũ lúc này đã có hơn mười cái dung nhập vào cơ thể hắn làm cho vốn đang không ổn định vì vận dụng cả hai mạch lại càng thêm hỏng bét, hắn một bên người gần như sụp đổ, cho dù lấy Ma mạch cường đại cũng không kịp khép lại, cánh tay máu chảy ra không ngừng, thế nhưng lúc này dị biến nổi lên, hắn ma mạch cùng thần mạch vốn là song song lúc này quỷ dị mà quấn lấy nhau, hắn thể nội vùng ngực vậy mà hình thành thái cực đồ án, một đen, một tím, đồng thời tỏa ra một loại đạo vận hư ảo ẩn ẩn chống lại loại đạo vận đang kiềm giữ không cho hắn động đậy, không những thế đồ án vậy mà hấp thu lực lượng của lôi vũ làm cho nó dần thêm rõ ràng. Ban đầu nó hấp thu rất chậm rồi sau đó chuyển động nhanh dần rồi xoay tròn liên tục không ngừng hấp thu lôi vũ, hắn bên ngoài như hình thành một vòng xoáy khổng lồ hút lấy lôi vũ cũng như nguyên lực xung quanh không ngừng tẩm bổ hắn thân thể.
Lôi vũ cùng loại kia đạo vận cùng phá hủy lực lượng bị đồ án thái cực phân giải cung cấp cho Vũ Thiên Quân hai mạch, thức hải cùng với Tiểu ma giới mới hình thành, hắn Thần mạch tu vi rất nhanh đạt tới Thông thần cực hạn!
Gần một canh giờ qua đi, Lôi vũ bị Vũ Thiên Quân hấp thu không biết bao nhiêu, lực lượng phân giải ra chủ yếu bị Tiểu Ma giới cùng Nguyên hồn hấp thu đi còn loại kia đạo vận bị đồ án thái cực đồng hóa trực tiếp chuyển tới linh hồn của hắn. Vũ Thiên Quân linh hồn lúc này ngồi phía trên Thái cực đồ án, đạo vận bí ẩn tràn ngập như một tôn thần nhân đang ngôi đó ngộ đạo, sau khi loại đạo vận kia bị hấp thu, Vũ Thiên Quân đã có thể cử động, hắn mở mắt nhìn bầu trời.
“Hắc hắc! Ngươi đã không làm gì được ta ah! Lôi kiếp dịch ta đến rồi”. Vũ Thiên Quân như điên nhảy vào kiếp vân mà không biết hành động này của hắn làm cho mấy tên cường giả quan sát gần như phát điên.
“Hắn vậy mà không chết... Còn nhảy vào kiếp vân...”. Một vị Thần cấp tam trọng cường giả run sợ nói.
“Không sai! Hắn đã nhảy vào kiếp vân!”. Một vị Thần cấp ngũ trọng run giọng nói ra. Dù là hắn cũng không dám tin tưởng vượt qua loại kia Lôi vũ, người này đã không phải hắn có thể hình dung ah.
“Lại một vị Tinh không yêu nghiệt sao?”. Một vị Thông thần cường giả run giọng nói. Lấy hắn tu vi gặp loại này yêu nghiệt chỉ có thể nhìn lần mà ngưỡng vọng mà thôi.
“Tinh không yêu nghiệt... Ta nghĩ vị này đã vượt qua cấp độ đó rồi...”. Một vị cường giả run giọng nói ra. Tinh không yêu nghiệt đã là đỉnh cấp cự đầu yêu nghiệt, bọn hắn đa số đều là Thánh tử, Thánh nữ của các Thánh địa hoặc Truyền nhân của các siêu cấp ẩn thế Thế gia ah. Bọn hắn đều là những yêu nghiệt vượt cấp khiêu chiến rất đáng sợ.
“Vị này thật không biết đạt đến cấp độ nào, e rằng có thể sánh ngang Siêu cấp ma nhân Vũ Thiên Quân tám năm trước ah”. Vị này Thần cấp ngũ trọng thiên nói ra, ngữ khí kinh người, Vũ Thiên Quân mà biết không biết có hay không lao vào đánh hắn một trận hay không, Vũ Thiên Quân ta ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái ah, khi nào là mà nhân...
“Ngươi kia đã chết...”. Có một vị Thần cảnh nói ra.
“Nghe nói năm đó nội tình rất khó nói, hắn là bị ép mà nhập ma, cứu đi tộc nhân ah...”. Một vị khác thở dài nói.
“Đúng vậy, hắn năm đó chỉ là mượn Ma khí đề thăng tu vi tạm thời thôi cũng không phải là hắn bản thân...”. Lại có một vị có vẻ hiểu biết nói.
“Huh! Bọn hắn loại này yêu nghiệt không phải là chúng ta có thể lý giải, nhanh đi thôi, không cần để tên kia hiểu nhầm”. Vị kia Thần cảnh ngũ trọng thiên nói ra. Bọn hắn tuy rằng muốn biết người độ kiếp là ai thế nhưng hắn vừa xong độ kiếp, có thể bị thương, bọn hắn lúc này tiến đến rất dễ hiểu nhầm, loại này yêu nghiệt thủ đoạn rất nhiều, bọn hắn vẫn là không nên dây vào.
Vũ Thiên Quân lao vào lôi vân, quả nhiên lấy Lôi vũ lôi kiếp cường độ sinh ra rất nhiều lôi kiếp dịch, hắn nhìn xung quanh thấy đầy lôi kiếp dịch, có lẽ cũng phải hơn năm vạn giọt, nhiêu đo đủ cho hắn dùng một thời gian dài ah. Hắn nhanh chóng thu đi lôi kiếp dịch, đồng thời chuẩn bị lợi dụng Ma anh điều khiển cơ thể rời đi, nơi này có người đã nhìn thấy hắn thiên kiếp, không cần ở lại lâu.
Lôi vân tản đi, Vũ Thiên Quân thân hìn cũng biến mất, hắn lúc này đang chạy vào trong Nguyên mộc tinh lâm tìm tiểu Thanh xà kia ah. Gần ba canh giờ sau hắn cuối cùng đã cảm ứng thấy tiểu Thanh xa kia khí tức, hắn trước đó dùng Ma khí bao khỏa tiểu Thanh xà cũng là để đánh dấu ah. Lúc này tiểu Thanh Xà tình huống không ổn lắm, nói đang bị một con Tử dực ưng nhìn chằm chằm. Con tử dực ưng này cảnh giới chỉ có Tụ Nguyên cảnh mà thôi, thế nhưng như vậy cũng là đủ để uy hiếp đến tính mạng của tiểu xà rồi ah.
“R réc...”. Tử dực ưng kêu lên sau đó từ trên trời lao xuống nhắm thằng tiểu Thanh xà thế nhưng tiểu Thanh xà lúc này được Ma khí mà Vũ Thiên Quân cho bảo vệ, Tử dực ưng tạm thời không làm gì được nó nhưng có lẽ không lâu sau khi Ma khí tản đi, tiểu xa chắc chắn phải chết.
“Uy! Dám khi dễ tiểu xà của ta? Ngươi là muốn chết!”. Một trận gió thổi qua, Vũ Thiên Quân đứng trước mặt tiểu xà nhìn nó thú vị, một tay vung lên Tử dực ưng cổ đã bị hắn nắm trong tay. Tử dực ưng tuy rằng chỉ có Tụ Nguyên cảnh thế nhưng nó là yêu thú ah, hình thể to lớn, dài cũng gần một trượng, sải cánh cũng hơn ba trượng, bị một tên thiếu niên mười hai mười ba tuổi thân hình nhỏ bé nắm trong tay có vẻ hơi không hợp cảnh cho lắm.
“Ha ha! Có chim nướng ăn ah”. Vũ Thiên Quân vận lực, Tử dực ưng lập túc mất mạng sau đó hắn nhìn tiểu xa. “Ha ha, chúng ta cũng thật có duyên ah”. Vũ Thiên Quân vô sỉ nói.
Tiểu xa nghe không hiểu nhưng bản năng cho nó thấy tên này không muốn giết nó ah.
Nói rồi Vũ Thiên Quân không để ý đến tiểu xà mà cầm theo Tử dực ưng đi tới thác nước nơi xa xa.
“Không biết ta đã bao nhiêu tuổi rồi ah? Mọi người không biết thế nào rồi, vẫn khỏe đi?”. Vũ Thiên Quân vừa đi ra thác nước vừa nghĩ nói. “Aiii...trước lo bản thân ah, sau đó lại tìm cách tìm bọn hắn”. Vũ Thiên Quân hình tượng lúc này có thể nói là tiểu ăn mày ah, quần áo từ tám năm trước lúc hắn mới năm tuổi còn chưa đổi đây, rách đi không ít chỗ, máu cũng dính trên đó không ít, mặt mũi còn dính chút bùn đất... ah, tóc hắn còn xõa đến gần đất đây. “Haizzz... ta sắp thành dã nhân rồi ah”. Nhìn mình từ mặt nước hắn cười khổ nói. Sau đó hắn để nguyên quần áo nhảy xuống nước.
“A... cuối cùng cũng có cảm giác còn sống ah”. Sau khi nhảy xuống hồ nước, hắn vùng vẫy một hồi sau đó để cho thân thể tự nhiên nổi lên mặt nước, nhìn lên bầu trời suy nghĩ xuất thần. Hắn phải tìm Cửu thải thánh liên cứu mẫu thân, tìm tộc nhân, còn phải báo thù! Đúng! Hắn phải báo thù, hắn phải để cho ngày đó những kẻ tấn công Vũ gia phải trả giá gấp vạn lần Vũ gia phải gánh chịu.
Chỉnh sửa một chút y phục, mà cũng không phải chỉnh sửa, hắn quần áo đã quá ngắn, hắn quyết định làm thành một cái khố che đi chỗ yếu hại mà thôi, nửa trên cởi trần, tóc được buộc lại hơi có vẻ lộn xộn, hắn còn chưa bao giờ buốc tóc đây. Sau đó hắn đem Tử dực ưng làm sạch theo cách mà hắn nghĩ, chỉ còn lại hai cái đùi và phần thân mà thôi, còn lại bị hắn vứt bỏ, là kinh nghiệm không có ah!
Sau đó không lâu, thịt có lẽ đã chín, có mùi thơm bốc lên, Vũ Thiên Quân bỏ lên miệng nếm thử.
“Phi! Sao lại không có chút vị nào vậy? Không phải ta đã làm đúng cách ah”. Hắn không biết cần phải cho chút gia vị ah. “Haizzz...Biết thế này trước đây ta đã học chút nấu nướng ah! Ăn tạm vậy đi”. Vũ Thiên Quân bất đắc dĩ ngồi ăn lấy thịt của Tử dực ưng, tuy rằng thơm nhưng gần như không cảm thấy vị gì.
“Tiêu tử ngươi lén lút cái gì?”. Vũ Thiên Quân đang nhăn nhó ăn thịt thì bất ngờ hướng về bụi cây phía xa phất tay một cái, tiểu Thanh xà bị hắn nắm trong tay làm cho nó giật mình hoảng sợ giãy dụa không thôi.
“Còn chưa khai chút linh trí nào...”. Nguyên hồn từ Thức hải nói ra
“Nó có một tia Huyết mạch là Thái cổ thời đại, hình như cũng gần Ma tộc, cho hắn chút Ma khí của ta xem ah”. Ma anh ngồi ở Đan điền cũng nói.
“Huh! Ma anh nói đúng, lấy Thái cổ Ma mạch sinh ra Ma khí có lẽ nó có cơ hội thức tỉnh huyết mạch ah”. Nguyên hồn cũng đồng ý nói.
“Ha ha, tiểu tử, phải xem ngươi ah!”. Vũ Thiên Quân cười nói theo đó Ma anh ném ra một đạo Ma khí truyền vào tiểu Thanh xà thể nội, sau đó nó điên cuồng hét lên, thân thể trướng lên đông thời ở trên mặt đất lăn lộn không thôi.
“Chuyện gì xảy ra?”. Vũ Thiên Quân không đoán được chuyện gì xảy ra
“Đây là đang thức tỉnh huyết mạch, phải xem nó ah, thành công kích phát huyết mạch thì nó có cơ may sống sót bằng không chắc chắn phải chết! Đợi đi”. Nguyên hồn lạnh nhạt nói.
“Ồ! Là vậy ah, dù sao cũng chưa có chuyện, đợi nó một lát vậy”. Vũ Thiên Quân nhàm chán nói. Hắn cảm thấy thú vị mà thôi, sống hay chết hắn không quá coi trọng, ít nhất lúc này còn không phải.
Gần một ngày trôi qua, tiểu Thanh xà mới ngưng lăn lộn, hắn ngày hôm nay thân thể nổ ra mấy lần sau đó lại tái tạo lại, lúc này suy yếu không động đậy tuy nhiên có thể cảm nhận được nó cường đại hơn nhiều so với trước, thân thể dài gần một trượng, vảy màu xanh lúc này vậy mà có chút hắc khí tản ra, đang nhìn Vũ Thiên Quân ánh mắt đầy cảm kích sau đó truyền ra chút truyền âm ngắt quãng.
“Cho....ta...”. Thanh âm non nớt truyền vào tai Vũ Thiên Quân
“Cho ngươi? Ma khí ah!”. Vũ Thiên Quân lúc này thu lại vẻ nhàm chán nói sau đó vung tay lên, một đạo Ma khí gấp đôi lúc trước theo đó đánh vào Tiểu Thanh Xà thể nội. Lần này tiểu Thanh xà không không đau đớn lăn lộn như trước mà lặng im luyện hóa Ma khí, khí tức không ngừng tăng lên, Vũ Thiên Quân theo đó cảm nhận thấy tiểu xà như đánh vỡ xiềng xích bản thân, Khai mạch cảnh đã đến mười hai mạch, theo đó nó không ngừng khai mạch, rất nhanh đã đến ba mươi sáu mạch, thế nhưng Ma khí cũng nhanh hao hết.
“Ồ! Tiểu từ này cũng không đơn giản ah! Hắc hắc! Thành toàn cho ngươi ah”. Vũ Thiên Quân lại cười quái dị nói. Thử nghĩ ngày sau đứng trên lưng một tên Khai mạch tám mốt mạch mà ngao du thiên địa thì có bao nhiêu tiêu sái ah. Nói rồi hắn vung tay lên ném ra một đạo Ma khí bao lấy tiểu Thanh Xà trợ nó khai mạch.
Chương17: Thần cảnh phía trên
Bên trong Nguyên mộc tinh lâm
Tiểu xà, ah không, lúc này nên gọi nó là Đại xà rồi, nó dài hơn một trượng, ma khí lăn lộn, Khai mạch đã tới bảy mươi tám mạch, lúc này nó mới chậm lại, dường như có cái gì đó ngăn cản nó khai mạch.
“Chuyện gì xảy ra, sao không tiếp tục khai mạch?”. Vũ Thiên Quân không giải thích được nói, chỉ còn ba mạch mà thôi vậy mà không khai tiếp, hắn nghĩ là Tiểu xà cố ý ah! Đây là cái gì chó má logic ah
“Nó huyết mạch không đủ...”. Ma anh lạnh lùng nói ra. “Cho nó một giọt chân huyết ah! Lấy chúng ta huyết mạch dư sức giúp nó ah”. Nguyên hồn cũng vội nói ra.
“Thử một chút xem sao”. Vũ Thiên Quân cũng không nghĩ qua nhiều mà bức ra một giọt máu đỏ tươi vậy mà có mùi thơm ném vào miệng tiểu Thanh xà, nuốt một giọt máu đó xuống không lâu sau Ma khí lại tiếp tục lăn lộn cuồng bạo lên, tiểu Thanh xà rít lên thảm thiết cả vùng gần thác nước làm cho nhiều tiểu yêu thú xung quanh chạy tán loạn.
Quả nhiên như Ma anh nói, nó huyết mạch không đủ, sau khi thêm vào một giọt máu huyết của Vũ Thiên Quân đã xảy ra dị biến, nên biết hắn lúc này máu huyết là hậu duệ Thái sơ sinh linh ah. Nó khai mạch rất nhanh đã đên tám mươi mạch, còn mạch thứ tám mốt cần đến hơn ba canh giờ mới hoàn thành, nó chính thức bước chân vào tầng thứ siêu cấp thiên tài mà Vũ Thiên Quân đặt ra, dĩ nhiên cũng có mạnh yếu, lấy hắn và Vũ Thiên Nguyên dẫn đầu ah.
Sau khi Khai mạch cảnh đến tám mốt mạch, thân thể Tiểu Thanh xà lại nhanh chóng trướng đại lên đại tới ba trượng, Tu vi lập tức đột phá Tụ nguyên cảnh nhanh chóng đạt đến đỉnh phong sau đó không dừng lại mà đột phá Nhân đan cảnh mới dừng lại, theo đó bầu trời vậy mà cũng có hình thành lôi kiếp làm cho Vũ Thiên Quân cũng hoảng sợ nhìn lên bầu trời.
“Tiểu xà này tại sao cũng có lôi kiếp? Không phải nói Thông thần mới có lôi kiếp ah? Chẳng lẽ là do khai tám mốt mạch?”. Vũ Thiên Quân nghi ngờ nói.
“Có lẽ cũng sai biệt lắm, tránh một chút đợi hắn độ kiếp ah”. Nguyên hồn nói ra.
“Hắc hắc, chúng ta hấp thu lấy lôi kiếp ah...”. Ma anh cười quái dị nói.
“Đây là hắn kiếp nạn, chúng ta không thể mãi bao che ah”. Vũ Thiên Quân linh hồn nói ra. Nói xong Vũ Thiên Quân phóng lên trời rời đi phạm vi lôi kiếp.
Thanh xà gặp phải lôi kiếp là một loại thanh lôi công kích uy lực cũng rất mạnh, Vũ Thiên Quân không biết mạnh bao nhiêu nhưng lấy Thanh xà lúc này có thể so với thông thường Nhân đan cực hạn yêu thú mà vẫn bị đánh cho huyết nhục tan nát, hắc huyết chảy ra không ngừng.
Nửa canh giờ qua đi, Thanh xà độ kiếp hoàn thành, bên hồ khắp nơi bừa bãi, trong một hố ta nằm một con Thanh xà dài gần mười trượng, thân hình to lớn khỏe mạnh, không những thế dưới bụng còn sinh bốn cái cự trảo móng vuốt sinh ra hàn mang sắc bén, lúc này nên gọi nó là Thanh giao rồi.
“Ha ha, vậy mà phản tổ huyết mạch, không phải cú như vậy sẽ có một ngày ngươi sẽ thành Thái cổ Thanh long sao? Hắc hắc”. Vũ Thiên Quân cười nói chạy tới, hắn cũng không có mấy bất ngờ nhìn hình dạng của Thanh giao lúc này, xà loại nếu có cơ duyên sẽ có cơ hội lột xác thành Rồng ah.
“Đa tạ chủ nhân thành toàn, ta ngày sau dù có hi sinh tính mạng cũng quyết không hối hận”. Một giọng nói trẻ con nhưng kiên định truyền vào tai Vũ Thiên Quân làm hắn mừng rỡ không thôi, hắn còn đang tính cách lừa nó làm sủng vật đây.
“Ồ? Vậy mà nhận ta làm chủ, ha ha, tốt lắm, ngươi cái tiểu tử này ta nhận”. Vũ Thiên Quân Vui vẻ nói sau đó tung ra vài giọt chất lỏng. “Cái này cho ngươi”.
“Hả? Đây là...Lôi kiếp dịch?!?”. Thanh giao không dám xác định nói ra.
“Ồ... Ngươi vậy mà cũng biết nó, không sai, nó gọi lôi kiếp dịch”. Vũ Thiên Quân chắc chắn nói ra.
“Ta là theo trong truyền thừa kí ức mới biết...”. Theo nó phản tổ huyết mạch thì cũng có kí ức truyền thừa. Lôi kiếp dịch loại này thần vật chỉ có số ít Thiên kiêu có ở trong lôi kiếp mà thôi, bọn hắn đều là tồn tại không yếu hơn Thái sơ sinh linh là bao ah, tại Thái cổ đó chính là vô địch tồn tại! “Vật này quá quý trọng...”. Thanh giao run rẩy nói, nó cũng đã nhận ra, vị này trước mặt có lẽ cũng là một phương cự đầu yêu nghiệt, Đi theo hắn có lẽ không sai lầm ah
“Ha ha, vật này ta có không ít, cho ngươi vài tích mà thôi, cần thêm thì tới lấy”. Vũ Thiên Quân không có gì nói ra.
“Vậy mà có không ít...”. Thanh giao khóe miệng giật giật, thứ này cho dù là tại Thái cổ cũng không nhiều ah.
“Đã ngươi phụng ta làm chủ, từ sau gọi ngươi Tiểu Thanh ah”. Vũ Thiên Quân nói. “Thân thể ngươi to như vậy...”. Nhìn quái vật trước mắt Vũ Thiên Quân cũng không biết nên làm thế nào ah.
“Tuân theo ý nguyện chủ nhân”. Tiểu Thanh nói ra sau đó thân thể thần kì thu nhỏ lại cchir còn bằng ngón tay, cuộn tròn nằm trên vai Vũ Thiên Quân.
“Uy... còn có thể thu nhỏ”. Vũ Thiên Quân thú vị hỏi.
“Một chút thiên phú thôi, ta theo truyền thừa thì đã có”. Tiểu Thanh như không có gì nói.
“Ha ha, được rồi! Cũng nên xem đây là nơi nào ah? Tiểu Thanh ngươi có biết đây là nơi nào?”. Vũ Thiên Quân đi theo dòng nước tùy tiện hỏi Tiểu Thanh, nơi này hắn không biết chút nào ah.
“Ta chỉ biết nơi này gọi là Nguyên mộc tinh lâm, yêu thú rất nhiều mà thôi, có lẽ có cả đã vượt qua Thần cấp cảnh giới”. Tiểu Thanh cũng không biết nhiều nói ra.
“Ồ, vượt qua Thần cấp là cái gì cảnh giới...”. Vũ Thiên Quân ngạc nhiên nói, hắn còn thật không biết ah.
“Gọi là Thánh tổ cảnh giới, về sau là gì ta cũng không biết”. Có lẽ do chưa hoàn toàn phản tổ, Tiểu Thanh chỉ biết nhiêu đó mà thôi.
“Thánh tổ sao...”. Vũ Thiên Quân suy nghĩ. “Rất nhanh ta sẽ đạt tới!”. Vũ Thiên Quân kiên định nói. Tiểu Thanh đang nằm trên vai hắn giật mình suýt ngã, nó tuy rằng không thấy cảnh giới của Vũ Thiên Quân thế nhưng nó cảm giác cũng chưa tới Thần cảnh ah. Vũ Thiên Quân Thần mạch lúc này mới Thông thần cực hạn ah!
Đi dọc theo dòng nước hai ngày, Vũ Thiên Quân linh hồn không ngừng có cảm giác có gì đó kêu gọi hắn đi về phía nào đó, hắn cũng không lạ lắm cảm giác này, khi hắn còn bé hắn đã có khả năng tầm bảo đây, có lẽ là do Thái sơ sinh linh truyền thừa, thật không rõ hắn là kế thừa loại nào Thái sơ sinh linh, hắn còn chưa biết bất kì Thái sơ sinh linh nào ah. Tiện trên đường nếu gần hắn sẽ tiện tay thu vài loại dược thảo hay khoáng vật mà thôi, mục đích chủ yếu của hắn là tìm hiểu nơi này ah.
“Ta cảm thấy Ma mạch...”. Ma anh lúc này bất ngờ nói ra.
“Ma mạch?”. Vũ Thiên Quân hỏi lại, nơi này sao lại có Ma mạch.
“Không biết! Cảm thấy đồng nguyên mà thôi, nơi kia hình như phong ấn gì đó”. Ma anh truyền ra tin tức, gần là phía đông ah.
“Há, vậy đi xem một chút”. Vũ Thiên Quân lợn con không sợ cọp nói, kì thật hắn có Ma mạch Thần chủ cảnh chỉ cần không phải quá đi trêu chọc Yêu thú đại năng thì cơ bản có thể bình yên ah.
Theo Ma anh chỉ dẫn, Vũ Thiên Quân đi đến một ngọn núi, trước mặt hắn là một cái sơn động đen kịt không chút ánh sáng.
“Ồ! Có chút phiền toái!”. Nguyên hồn nói ra. “Nơi này có cấm chế, ảo trận, bị phá đi không ít”. Vũ Thiên Quân linh hồn cũng nói. Tiểu Thanh một mực nghe ra, nó không biết chủ nhân là bị gì ah, vậy mà thích tự kỉ một mình, xem nó là không khí ah.
Vận dụng thông thiên nhãn gần một canh giờ Vũ Thiên Quân mới tìm được khe hở của cấm chế phá vỡ mà đi vào, thật không biết khi nó hoàn chỉnh có bao nhiêu mạnh mẽ ah.
“Ồ! Ma khí nồng như vậy mà không hề tiết ra ngoài, xem ra là có gì hạn chế nó ah”. Vũ Thiên Quân ba cái nói chuyện ah. “Vào xem một chút”.
Đi vào sơn động một mảnh đen kịt nhưng lấy linh thức của Vũ Thiên Quân thì không thành vẫn đề, linh thức của hắn Ma khí cũng làm ngơ ah, nếu là kẻ khác linh thức chưa hẳn sẽ nhẹ nhàng như vậy. Sơn động cao gần một trượng, lấy Vũ Thiên Quân lúc này chiều cao mét rưỡi vậy là cũng đủ cao rồi. Hắn như đi dạo bộ như vậy đi sâu vào trong sơn động, càng vào sâu Ma khí cũng dần tăng lên nhưng cũng không nhiều, rất khó nhận ra. Tiểu Thanh lúc dường như rất hưởng thụ, nó rất thích trong ma khí ah, dường như tiếp nhận Ma khí mà khai mạch cùng với một giọt máu đã làm cho nó huyết mạch biến dị ah.
“Nơi này bên dưới hình như phong ấn một cái Ma khí”. Đi không biết bao lâu Ma anh lại truyền ra tin tức.
“Huh! Không yếu Ma khí”. Nguyên hồn cũng truyền lại tin tức.
Đi tiếp không lâu sau Vũ Thiên Quân thấy một cánh cửa bằng đồng, phía trên khắc họa đồa án không hiểu thế nhưng có thể nhìn ra nó rất tà ác, Vũ Thiên Quân vung tay lên đẩy ra cảnh cửa, lập tức Ma khí tuôn ra mạnh mẽ như phả vào mặt làm cho tóc hắn tung lên.
“Hả? Làm sao lại có người tiến đến nơi này”. Một giọng nói suy yếu gài nua vang lên.
“Ồ, mới Thông thần tu vi, uy, tiểu tử đừng bước vào cánh cửa”. Lại một giọng nói vang lên. Thế nhưng đã chậm, Vũ Thiên Quân đã bước vào, sau đó cánh cửa bất ngờ đóng lại.
Chương18: Lão quái bị nhốt - Không biết khí linh
“Ầm... Ầm...”. Như có vô số cơ quan khởi động, mặt đất rung lên, Vũ Thiên Quân có thể cảm nhận thấy hắn đang bị chìm xuống, cả đại điện nơi hắn đứng đang bị chìm xuống làm cho Tiểu Thanh hoảng sợ không thôi thế nhưng Vũ Thiên Quân gương mặt vẫn bình tĩnh vì hắn Ma anh cảm nhận được kêu gọi càng lúc càng gấp rồi.
“Ài...lại một người bị nhốt như chúng ta ah”. Một tiếng thở dài vang lên, giọng đầy bất đắc dĩ.
“Không biết chúng ta có cơ hội hay không rời khỏi đây”. Lại một giọng nói vang lên.
“Ha ha, ta bị nhốt ở đây ba vạn năm rồi, tu vi cũng đã tới bán bộ Thánh tổ cũng có gì dùng ah, không phải sẽ bị vậy chết ở đây”. Lại một giọng cười thê lương vang lên. Bọn hắn siêu cấp tu vi, phát hiện cấm chế nghĩ là có bảo vật nên tiến vào ai ngờ bị nhốt, một cái đã ba vạn năm ah, đã có mấy lần người đến đây rồi ah, thế nhưng không có một ai có biện pháp dời đi. Nơi đây linh thức bị hanjc hế gắt gao, bọn hắn nếu không lên tiếng căn bản không biết ai bên cạnh, một màu đen ah, tuy nhiên tu vi là có tinh tiến nhưng vẫn không khắc phục được gì.
“Ồ, ba cái Thần tôn đỉnh phong, năm cái Thánh thần, bốn cái...không biết cảnh giới, các ngươi là bị nhốt ở đây sao?”. Một giọng nói Thiếu niên vang lên ngắt lời mấy vị lão nhân làm cho bọn hắn im lặng một lúc.
“Ngươi... Ngươi có thể cảm ứng được tu vi của bọn ta”. Một giọng nói hoảng sợ vang lên.
“Sao có thể? Đã đi vào nội địa làm sao có thể thả đi ra linh thức, không đúng, lấy ngươi Thông thần tu vi làm sao có thể cảm ứng được tu vi của ta”. Lại có một giọng lành lùng vang lên.
“Ồ! Ta không biết ngươi cảnh giới gì, Tử phát lão đầu, ngươi là cảnh giới gì ah?”. Giọng nói thiếu niên lại vang lên.
“Ngươi... Ngươi có thể nhìn thấy ta?”. Gióng nói vẫn lạnh lùng nhưng không che được sự hoảng sợ.
“Có gì khó sao? Như vậy chắc thấy được ah”. Vũ Thiên Quân Ma anh mở mắt, há miệng phun ra một đóa hỏa diễm màu xanh đen sau đó ra thể nội dần dần sáng lên màu xanh như một cái đèn giữa đêm tối, Ma khí xung quanh nó vậy àm không ảnh hưởng tới chút nào.
“Các ngươi thấy ta ah?”. Vũ Thiên Quân lại nói. “Không phải thả ra linh thức là được sao? Các ngươi tu vi cao như vậy vậy mà không biết dùng linh thức ah?”. Vũ Thiên Quân khó hiểu nói, hắn linh thức mở ra liền thấy bọn hắn ah.
“Đó là cái gì hỏa diễm... Ngươi có thể thả ra linh thức...”. Một giọng nói kinh sợ vang lên, người nói là một vị Mỹ phụ ah.
“Ma khí dường như không ảnh hưởng đến ngọn lửa đó, không biết là loại nào Thần hỏa?”. Một ông lão hoảng sợ nói. Lấy hắn đan đạo trình độ, hỏa diễm sử dụng cũng không yếu ah.
“Hắn linh thức vậy àm không bị Ma khí nơi này ảnh hưởng”. Một ông lão bên người Ma khí nhấp nháy hoảng sợ nói.
“Uy! Các ngươi làm sao vậy? Sao lại bị nhốt ở đây? Ah! Ta như thế nào ra ngoài”. Vũ Thiên Quân không thú vị nói, nghe mấy lão gia hỏa kia nói, bọn hắn bị nhốt rất lâu rồi ah.
“Không biết vị này Tiểu huynh đệ tên là gì ah?”. Là vị kia Mỹ phụ nói, bọn hắn đã nhìn thấy chút hi vọng thoát đi nơi này, tuy rằng tiểu tử kia nhìn không được tốt lắm nhưng chắc là có thủ đoạn không có ai biết ah.
“Ah! Ta gọi Vũ Thiên Quân, gặp qua các vị tiền bối!”. Dừng một chút. “Các ngươi như thế nào bị nhốt ah? Nơi này nhiều như vậy Ma khí chắc cũng không phải tự nhiên vào là vào ah”. Vũ Thiên Quân lại hỏi.
“Ài... Bọn ta là thấy có cấm chế nên tò mò đi vào, ai ngờ... Đã có mấy lần người vào đây ah, đều bị nhốt trong lồng sáng này, công kích đều không được, Ngươi tiểu tử này tại sao lại đến đây, bên ngoài cấm chế không đơn giản ah”. Người nói là một trung niên tóc đỏ.
“À...Là thế ah! Ta cảm thấy có thứ cần lấy ở đây nên đến đây... Di! Các ngươi nói màn sáng là cái này?”. Vũ Thiên Quân đang nói thì bất ngời bị một màn sáng bao quanh thì kinh dị nói. “Ồ! Thật mạnh linh lực, không phải ở đây tu luyện rất tốt sao?”. Vũ Thiên Quân ngạc nhiên nói.
“Ách... Tiểu huynh đệ, trước tìm cách rời khỏi ah, nơi này tu luyện là tốt nhưng không rời đi được thì có gì dùng ah”. Vị kia Mỹ phụ lại nói, Tiểu quỷ này tuyệt đối là cố ý ah, như thế nào không thấy bọn ta bị nhốt đây.
“Ah... Quên mất! Vô ý ah!”. Vũ Thiên Quân xấu hổ nói, hắn quên mất mình đang bị nhốt đây. “Nơi này cũng thật thú vị ah”. Vũ Thiên Quân nhìn xung quanh đánh giá nói. Nơi này cho hắn cảm giác quái lạ, như là bên trong cái gì ah, đúng vậy! Là bên trong cái gì đó.
“Thú vị...”. Mấy vị lão quái như bị đánh bại. Bọn hắn bị vây nơi này bao nhiêu năm đối với tiểu tư kia thành nơi thú vị.
“Các ngươi có cảm thấy hay không nơi này giống như đang trong vật nào đó, giống như một cái tu luyện tràng ah”. Vũ Thiên Quân giọng nói vang lên. “Chỉ là nó có thể di chuyển mà thôi”. Hắn bổ sung.
“Bọn ta cũng đoán như vậy, thế nhưng không có cách nào rời đi”. Vị kia tử phát lão gải lạnh lùng nói.
“Ta đoán là do các ngươi bị đánh vào Ma nguyên ấn ký”. Vũ Thiên Quân giọng nói hữu lực vang lên.
“Cái gì là Ma nguyên ấn ký? Ta khi nào thì bị hạ ấn ký?”. Một vị lão quái giật mình nói đồng thời kiểm tra thân thể nhưng vẫn không thấy gì.
“Ngươi nói chúng ta thật bị hạ xuống ấn ký”. Vị kia tử phát nói ra, giọng nói không còn lạnh lùng nhưng vẫn uy nghiêm vô cùng, hắn cũng có cảm giác như vậy.
“Ta cũng cảm thấy bị hạ xuống ấn ký nhưng không hề tìm thấy”. Một vị Bán bộ Thánh tổ nói.
“Ma nguyên ấn ký?!? Ngươi làm sao biết Ma nguyên ấn ký? Nó không phải đã thất truyền từ Thượng cổ sao?. Vị kia ma khí lăn lộn lão giả nói.
“Há? Các ngươi vậy mà cũng không biết? Nơi này quả nhiên thú vị ah! Đợi một lát tìm cách ra khỏi vòng sáng lại nói chuyện với các ngươi, hắc hắc, Tiểu Thanh tu luyện chút đi”. Vũ Thiên Quân nhìn mấy lão quái như nhìn hài tử thấy đồ chơi thú vị nói sau đó nhắm mắt lại ngội xuống, không để ý bọn hắn.
“Vâng! Chủ nhân”. Tiểu Thanh im lặng nói, nó cũng không biết làm sao, mấy tên lão quái kia còn không ra được nó làm được gì ah? Đợi chủ nhân ah.
Thấy Vũ Thiên Quân im lặng mấy vị lão quái cũng không biết làm gì, lúc sau một giọng nói vang lên.
“Ma Luyện, Ma nguyên ấn ký là vật gì ah?”. Tử phát lão giả lành lùng hỏi.
“Thứ này ta cũng không phải rất rõ, nghe nói là thủ đoạn của Thái cổ Ma tộc khống chế thủ hạ, bị hạ xuống loại này ấn ký chắc chắn cả đời phụng kẻ hạ ấn làm chủ, thế nhưng theo Thái cổ suy bại cũng đã thất truyên...”. Ma Luyện chính là vị kia ma kí lăn lộn quanh người nói.
“Tôn người hạ ấn làm chủ...”. Có một vị tức giận nói, hắn đường đường Thần tôn đỉnh phong ah, không lâu sau sẽ là Thánh Thần siêu cấp đại năng ah!
“Vậy hắn là đang cho chúng ta tu luyện sau đó giúp hắn làm việc ah”. Một vị lão giả khác lại nói, giọng nói chua chát.
“Ta cũng không rõ việc này, đây là tương truyền thôi, thật không rõ ràng”. Ma Luyện dừng lại một chút. “Xem tiểu huynh đệ kia ah! Hắn Thông thần tu vi mà đến được đây, xem ra cũng có thủ đoạn không đơn giản”. Ma Luyện thở dài, loại này tu giả đại năng rất không thích đặt vận mệnh bản thân trong tay người khác ah.
“Ài...cũng đành như vậy”. Hết cách bọn hắn đành ngồi xuống tu luyện. Bọn hắn cũng bất đắc dĩ ah, bao nhiêu năm tìm cách bọn hắn hi vọng rời đi đã nhạt dần, hi vọng tu vi cao hơn có thể phá đi màn sáng mà rời đi ah.
“Hi vọng ngươi có cách rời đi nơi này ah”. Tử phát lão giả nhìn về phía Vũ Thiên Quân lặng thầm nói ra mặc dù hắn chỉ thấy một màu đen kịt mà thôi.
Vũ Thiên Quân ngồi xuống tu luyện cũng đã được ba canh giờ. Kỳ thực hắn cũng không phải là đang tu luyện mà là đang cùng Ma anh và Nguyên hồn trao đổi.
“Ngươi nói Ma nguyên ấn ký là thật sao? Kẻ nào hạ ấn ah?”. Vũ Thiên Quân hỏi Ma anh.
“Không sai! Là Ma nguyên ấn ký, ta truyền thừa ấn ký cũng có, sau này có việc lại dùng ah”. Ma anh không có gì nói.
“Ta truyền thừa ấn ký cũng có loại này ấn ký, nếu ta không sai thì kẻ hạ ấn là đại năng Thái cổ Ma tộc thế nhưng e rằng hắn đã vẫn lạc”. Nguyên hồn nói.
“Hắn đã chết làm sao có khả năng hạ ấn?”. Vũ Thiên Quân khó hiểu nói. Đã chết còn hạ cái gì chó má ấn ký ah. Còn may hắn Ma anh tại, cái kia ấn ký không tác động lên hắn.
“Có lẽ là khí linh...”. Ma anh nói ra.
“Khí linh? Cái nào Binh khí mà lại có Khí linh?”. Vũ Thiên Quân đầu đầy sao hỏi.
“Chúng ta đến đây là do ta cảm thấy có thứ kêu gọi ta đến đây, xem ra thứ này không phải là bị phong ấn mà là Khí linh đã quá suy yếu mà thôi”. Ma anh như có suy nghĩ nói ra.
“Uhm! Ta cũng nghĩ vậy! Nơi này Khí linh xem ra có cảm ứng đặc biệt với Thái cổ Ma tộc nên mới kêu gọi chúng ta tới đây”. Nguyên hồn có cùng suy nghĩ.
“Há? Là vậy ah! Ma anh, do ngươi câu thông Khí linh rồi”. Vũ Thiên Quân linh hồn lại nhắm mắt ngủ say để cho Ma anh khống chế thân thể. Lúc này Vũ Thiên Quân Linh hồn xung quanh có một loại đọa vận tràn ngập vô cùng thần bí, không biết là gì thế nhưng nó đã từng chống lại Thiên kiếp loại kia đạo vận xem ra cũng rất cường đại ah.
Sau khi để Ma anh khống chế thân thể, Vũ Thiên Quân tu vi liên tiếp nhảy lên vọt đến Thần chủ trung kỳ mới dừng lại, xem ra lần trước hấp thu Lôi vũ hắn tiểu Ma giới cũng cường đại lên không ít ah. Thả ra linh thức, hắn Thái cổ Ma khí tràn ngập nhằm câu thông cái kia không biết Khí linh.
Chương19: Ma Long Thành - Dã tâm
Trong màn sáng Vũ Thiên Quân nhắm mắt im lặng, nằm trên vai hăn Tiểu Thanh không ngừng hấp thu xung quanh linh khí cùng ma khí vô cùng thư sướng. Đã qua ba canh giờ nhưng hắn vẫn không câu thông được với Khí linh kia nên hắn quyết định không lưu lại trong màn sáng nữa.
“Tiểu Thanh! Ở nơi này tu luyện ah, ta ra ngoài rất nhanh sẽ trở lại”. Vũ Thiên Quân đặt xuống Tiểu Thanh đẻ nó tiếp tục tu luyện, hắn muốn ra ngoài đi tìm cái kia khí linh ah.
“Chủ nhân ngươi cẩn thận ah”. Tiểu Thanh yên lặng nói rồi tiếp tục hấp thu linh khí cùng ma khí để tu luyện, nó cảm thấy rất nhanh sẽ đạt đến Nhân đan trung kỳ ah.
“Đi cái kia đại môn ah, ta cảm thấy có hồn thể ba động”. Nguyên hồn chỉ về một cái cánh cửa nói. Bọn hắn thả ra linh thức rất nhanh nhìn thấy ba cánh cửa, Nguyên hồn là nói một trong ba cánh cửa đó.
“Đi thôi”. Lúc này Ma anh khống chế thân thể đi ra màn sáng, kì lạ là màn sáng vậy mà không có chút ngăn cản hắn, có lẽ liên quan đến cái kia Ma nguyên ấn ký ah.
Đi vào đại môn Vũ Thiên Quân đánh giá con đường này, nó giống như con đường bình thường không có mấy khác biệt, đi một lát sau hắn nhìn thấy một cái bình đài cao khoảng nửa trượng, trên đó lơ lửng một đoàn sáng màu xanh im lặng nằm đó, bên trong nó nằm một cái tiểu nhân cao khoảng một thước, nó lúc này đang bị một cây kiếm nhỏ màu đen gim ở ngực cắm xuống bình đài làm nó không thể nhúc nhích. Như có phát hiện nó quay đầu nhìn về phía Vũ Thiên Quân, cảm thấy hắn Thải cổ Ma khí nồng nặc thì vui mừng không thôi.
“Là ngươi! Ngươi đã đến! Thật may ngươi không bị cái kia Ma nguyên ấn ký hạ xuống”. Tiểu nhân truyền đến giọng nói suy yếu nhưng mang theo vẻ kinh hỷ.
“Ngươi là cái kia Khí linh đi? Là ngươi kêu gọi ta đến?”. Vũ Thiên Quân đánh giá xung quanh nói.
“Đúng vậy! Là ta kêu gọi ngươi tới...”. Khí linh vui mừng nói ra.
“Há! Là vậy ah? Nếu ta cũng hạ xuống cái kia ấn ký vậy không phai thành ngươi nô bộc”. Vũ Thiên Quân giọng nói bỗng nhiên lạnh xuống, hắn may mắn là có Ma anh ah.
“Ấn ký hạ xuống ta cũng không quản được!”. Khí linh giọng nói run lên nói. “Ta từ lâu bị trọng thương, ngươi cũng thấy ah, hạ xuống ấn ký là do Chủ nhân trước khi vẫn lạc thì hạ xuống rồi, chờ đợi kẻ kế thừa hắn mà thôi”. Khí linh lúc này giọng đầy bi thương nói, Chủ nhân của nó đã vẫn lạc ah, người kia là người cho nó linh trí ah.
“Người kia đã chết còn hạ xuống ấn ký làm gì? Tìm người kế thừa?”. Vũ Thiên Quân không hiểu nói.
“Chỉ cần có kẻ mang Thái cổ Ma mạch thì có thể kế thừa Chủ nhân hết thảy ah, hắn làm ra nơi này là tạo ra mấy tên thuộc hạ cho Tân chủ nhân thôi”. Khí linh buồn bã nói.
“Tân chủ nhân? Không phải là nói ta đi”. Vũ Thiên Quân giật mình nói, đào tạo ra một đám Thần tôn, Thánh thần chỉ để làm nô bộc, vị này Ma tộc không biết đã tới cảnh giới nào ah.
“Đúng vậy! Ngươi chính là tân chủ nhân của nơi này, cũng chín là chủ nhân của ta”. Khí linh suy yếu nói, giọng nói mang theo không ít bi thương.
“Lấy người kia cảnh giới vậy mà vẫn bị giết? Còn nữa, ngươi là bị sao ah?”. Vũ Thiên Quân giật mình nói, Lão Ma cảnh giới thông thiên cũng bị giết, vị này cái thế Ma nhân cũng chết, alf có chuyện gì ah.
“Năm đó đại chiến tàn khốc, chủ nhân là bị vây công ah. Còn ta là bị một cái Thiên Nhân tộc đại năng dùng thần hồn kiếm đã thương, gim ở trên Thần đài, đã tiêu hao rất nhiều rồi, nếu ngươi không đến có lẽ ta cũng nhanh biến mất”. Khí linh suy yếu nhưng tức giận nói.
“Ồ? Cuộc chiến là cuối Thái cổ hay Thượng cổ ah?”. Vũ Thiên Quân nổi lên tò mò hỏi.
“Hả? Ngươi làm sao biết cuộc chiến nào?”. Khí linh kinh dị nói, không lẽ vị này trước mắt là Đại năng chuyển thế. Có vẻ cũng đúng ah, nhìn hắn còn nhỏ như vậy đã có Thần chủ cảnh, có lẽ đã từng là siêu cấp đại năng chuyển thế trùng tu ah.
“Ta biết một vị tham gia Thái cổ đại chiến...”. Nghĩ đến Lão ma Vũ Thiên Quân thở dài nói.
“Tham gia Thái cổ đại chiến....”. Khí linh hấp một ngụm khí, thời đại đó không phải bị dấu đi sao? Nó cũng chỉ được sinh ra ở Thượng cổ mà thôi. “Ta là Thượng cổ mới sinh ra...”. Khí linh yếu ớt nói.
“Há! Việc này sau lại nói! Ngươi nói ta là Tân chủ nhân nơi này ah?”. Vũ Thiên Quân cảm thấy nên nói chính sự rồi.
“Đúng vậy! Chỉ cần luyện hóa bình đài này, ngươi sẽ trở thành chủ nhân nơi đây”. Khí linh chỉ xuống bình đài bên dưới mình nói.
“Huh! Làm thế nào để giúp ngươi thoát ra ah?”. Vũ Thiên Quân nhìn khí linh hỏi.
“Lấy ngươi lúc này cảnh giới không thể giúp ta thoát khốn...”. Khí linh chán nản nói, nếu cứ như vậy nó sẽ nhanh chóng biến mất ah.
“Ồ? Không phải chỉ là Thần hồn chi kiếm thôi sao? Đốt nó là được ah”. Vũ Thiên Quân ngạc nhiên hỏi lại.
“Đốt nó?!? Ngươi thế nào đốt nó?”. Khí linh kinh dị sau đó khing thường nói.
“Uy! Ta dù sao cũng là chủ nhân mới của ngươi ah? Dám khinh thường ta? Sau đó lại dạy dỗ ngươi!”. Vũ Thiên Quân như túc giận nói, lại dám khing thường hắn. Sau đó ma anh há miệng khẽ phun, một đoàn lửa màu xanh đen xuất hiện ở tay trái Vũ Thiên Quân.
“Ah! Thái cổ Thanh hỏa... Ngươi... Ngươi là Hoàng tộc Thái cổ Ma tộc...”. Khí linh nhìn thấy đoàn hỏa diễm này thì biết tên kia lấy đâu ra tự tin, loại hỏa diễm này được xưng Thái cổ song tổ hỏa một trong, cùng một loại khác là Thái thanh Thần hỏa của Thái cổ Thần tộc, một loại là Nguyên anh chi hỏa, một loại là Thần thức chi hỏa không gì không đốt ah.
“Ồ? Cũng có chút kiến thức? Ngươi nói xem cái này Thần thức chi kiếm phải đốt bao lâu...”. Vũ Thiên Quân đắc ý nói.
“Sử dụng nó, ngươi đồng thời cũng sẽ đốt chết ta...”. Khí linh kinh dị sau đó lại ảm đạm nói.
“Ách...!!!”. Vũ Thiên Quân còn chưa nghĩ đến ah. “Vậy cái này thì sao?” Vũ Thiên Quân Nguyên hồn lại khẽ thổi, tay phải hắn xuất hiện một đoàn lửa màu trắng xanh rất nhạt.
“Hả?...Thái Thanh Thần hỏa... Ngươi...Ngươi tại sao lại có thể có Thái Thanh thần hỏa? Ngươi là quái vật gì?”. Khí linh thân thể run lên bần bật, làm sao một người có thể mang hai loại Thần hỏa của hai tộc vốn là tử địch ah.
“Há! Hóa ra cũng có việc ngươi không biết”. Vũ Thiên Quân rất là hăng hái đánh giá khí linh, còn tưởng hắn bách sự thông đây. “Đốt!”. Vũ Thiên Quân Vung lên tay phải Thái Thanh Thần hỏa tiến về phía bình đài đốt cái kia Thần hồn chi kiếm.
“Xuy xuy...”. Không ngừng vang lên tiếng đốt cháy, Thần hồn chia kiếm chầm chậm bị hòa tan, đây là do Vũ Thiên Quân cảnh giới thấp hơn kẻ phát ra Thần hồn chi kiếm quá nhiều, nếu là gần hoặc cùng cảnh giới, có lẽ chỉ cần nháy mắt ah.
“Làm sao để luyện hóa cái này bình đài...”. Đợi gần một canh giờ, Vũ Thiên Quân thấy Thần hồn chi kiếm mới hòa tan chưa đến một phần mười thì không đợi nữa mà nhìn Khí linh hỏi.
“Huyết tế ah..”, Khí linh nói ra, tên quái vật rối cục là sao, còn nhỏ như vậy, cảnh giới lại cao đến đáng sợ, thân mang hai loại thần hỏa lại không biết luyện hóa bảo khí như thế nào, hắn thật không phải Đại năng chuyển thế? Hay hắn còn chưa lấy lại trí nhớ kiếp trước.
“Huyết tế ah...”. Vũ Thiên Quân là nghe tới huyết tế nhưng còn chưa bao giờ thử đây. Rạch ngón tay ra một giọt huyết, Vũ Thiên Quân đang định theo Pháp quyết mà Ma anh truyền thừa ký ức có được thì bình đài đột nhiên run lên làm cho cả cái đại điện rung lên, bên ngoài mấy vị lão quái đang tu luyện cũng bị đánh thức, mặt đất bên ngoài cũng bị rung lên dữ dội như là có động đất qua đây.
“Ngươi là cái gì huyết mạch...”. Khí linh hoảng sợ nói. Chỉ một giọt máu bình thường mà thôi làm cho nó bản thể rung lên như vậy, bản thân nó vậy àm cũng có xúc động tự nguyện nhận chủ, huyết mạch có bao nhiêu đáng sợ.
“Há... Ngươi cũng không biết, vậy để sau đi”. Vũ Thiên Quân cao thâm mạt trắc nói ra.
Bình đài run lên,sau đó Vũ Thiên Quân như có cảm giác vật nào đó thêm ra trên cơ thể mình, uhm, là như vậy, hắn cảm giác như mình có thêm một bộ phận cũng chính là cái này xung quanh hắn, vật này tên là Ma long thành, nó bản thể là một cái Ma long Thánh cốt sau đó được tiền chủ nhân thêm vào các loại tài liệu mà luyện thành Ma long thanhg như lúc này, cái này là một cái phi hành pháp bảo, có thể di chuyển trong tinh không, đồng thời nó có thể tự hành công kích như một cái Ma long thế nhưng yếu hơn nguyên Ma lông ban đầu, đại khái Thánh thần sơ kỳ tả hữu, nó phòng ngự lại rất kinh người, cho dù là Thánh tổ cũng không phải muốn phá là phá được, mặt khác nó còn có một cái tu luyện tràng có thể cho hai mươi người đồng thời tu luyện. Đây là một cái toàn diện Ma khí ah! Vũ Thiên Quân nhận định.
“Nhận chủ nhanh như vậy...”. Khí linh kinh dị nói sau đó lâm vào ngủ say, nó là suy yếu, sau đó để cho Thái Thanh thần hỏa lau đi cái kia Thần hồn chi kiếm nó lại tỉnh lại tìm cách hồi phục ah. Dù sao nó cũng đã nhận chủ rồi.
“Vậy mà ngủ rồi, cho ngươi khôi phục chút hồn lực ah”. Vũ Thiên Quân nhìn Khí linh một chút rồi ném ra hơn mười giọt Lôi kiếp dịch, vật này có lẽ giúp nó khôi phục chút ít lực lượng ah. Hắn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Khí linh đây.
Từ lúc Vũ Thiên Quân đi vào Ma long thành cũng đã gần mười canh giờ qua đi, hắn lúc này đang đi ra ngoài đến tu luyện tràng, cũng chính là nơi nhốt mười hai vị cường giả kia, về khía cạnh nào đó mà nói thì bọn hắn chính là thuộc hạ mà tiền chủ nhân Ma long thành chuẩn bị cho hắn ah.
“Các ngươi tỉnh lại ah...”. Vũ Thiên Quân hô lớn, hắn lúc này khống chế Ma long thành, chỉ một ý niệm, nơi đây Ma khí tản đi, chỉ còn nồng đậm linh khí vây quanh, theo đó mấy vị cường giả kia cũng nhao nhao tỉnh dậy nhìn Vũ Thiên Quân ánh mắt kinh dị.
“Tiểu huynh đệ, ngươi vậy mà có thể xua đi Ma khí”. Một vị lão giả nói.
“Ngươi có cách rời đi nơi này ah...”. Lại một vị khác kích động nói ra.
“...”. Mấy vị lão giả nhao nhao nói.
“Huh! Ta đích xác đã tìm ra cách rời đi”. Vũ Thiên Quân chắc chắn nói. “Thế nhưng ta vì sao phải cứu các ngươi?”. Vũ Thiên Quân quái dị nói, các ngươi lúc này là thuộc hạ của ta ah, vì sao ta phải thả đi? Vũ Thiên Quân nghĩ lấy mười hai người này sức mạnh, chỉ cần hắn ra khỏi đây, rất nhanh hắn có thể báo thù cho Vũ gia rồi, mặt khác lấy bọn người này năng lực, hắn có thể rất nhanh hơn tìm ra các loại bảo vật cứu mẫu thân cùng tìm lại tộc nhân thất lạc ah.
“Vì sao phải cứu chúng ta...”. Một vị cường giả lẩm bẩm nói ra.
“Chúng ta không thù không oán ah, giúp chúng ta một cái nhân tình, sau này chúng ta chắc chắn sẽ báo đáp ngươi gấp vạn lần...”. Một vị cường giả lại la lên.
“Ngươi rút cục muốn thế nào?”. Vị kia tử phát cường giả nói. Lấy hắn bán bộ Thánh tổ cảnh, lời nói nói ra mấy vị kia lập túc im lặng.
“Huh, như ta đã nói, các ngươi bị hạ xuống Ma nguyên ấn ký ah, vật kia là một loại nô dịch cường giả mà Thái cổ Ma tộc tạo ra, các ngươi lúc này đích xác chính là như vậy, hiện tại ta chính là nắm các ngươi sinh tử”. Vũ Thiên Quân suy nghĩ chút nói ra sau đó cao giọng nói. “Nhận ta làm chủ, tha cho các ngươi một mạng!”. Vũ Thiên Quân giọng nói hữu lực vang lên.
Chương20: Nhận chủ
Dưới mặt đất bên trong Ma long thành, trong tu luyện tràng.
“Nhận ngươi làm chủ... Không có khả năng!”. Một vị Thần tôn chắc chắn nói.
“Bằng ngươi Thông thần tu vi cũng muốn thu bọ ta vi thủ hạ, ha ha, tiểu tử, khi ta tung hoành tinh không, ngươi gia gia còn chưa ra đời ah”. Một vị Cường giả cuồng ngạo nói.
“Tiểu huynh đệ! Còn trẻ tuổi không nên làm quá tuyệt ah!”. Vị kia mỹ phụ nói ra.
“Khặc khặc! Tiểu tử ngươi quá khinh thường bọn ta ah, ta thà chết cũng không cam chịu dưới kẻ khác”. Ma Luyện cười lạnh lùng vang lên, một cái vắt mũi chưa sạch tiểu tử cũng dám thu hắn làm thủ hạ, trên đời này cũng thật lắm kẻ ngông cuồng ah.
“Ngươi dựa vào cái gì thu chúng ta làm thủ hạ? Dựa vào cái kia Ma nguyên ấn ký sao?”. Vị kia Tóc đỏ lão giả nói. “Ngươi có thể giết ta cũng không có khả năng để ta nhận ngươi làm chủ”. Hắn đã chuẩn bị tâm lý thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành ah.
“Muốn ta nhận ngươi làm chủ! Hừ! Nằm mơ!”. Vị kia Tử phát lão giả nói.
“Ha ha, ta dựa vào cái gì thu các ngươi làm thủ hạ sao?”. Vũ Thiên Quân cười to nói. “Thứ nhất, ta lúc này nắm giữ sinh tử của các ngươi trong tay, không có lệnh của ta, các ngươi chắc chắn cả đời bị vậy chết ở đây. Thứ hai, các ngươi tưởng mình cường đại lắm sao? Hừ! Tu luyện mấy vạn năm cũng chưa tới Thánh tổ cảnh, các ngươi có cái chó má gì tự hào, bản thiếu gia năm nay...chưa đến hai mươi đã...”. Vũ Thiên Quân dừng lại một chút, hắn cũng không biết chính xác mình đã bao nhiêu tuổi ah, sau đó hắn lại để Ma anh khống chế thân thể, hắn khí tức không ngừng tăng lên, hắn nói tiếp. “...Thần chủ cảnh giới!”.
Lời hắn vừa nói ra mấy vị cường gải giật mình động dung, chưa đến hai mươi, nhìn tên tiểu tử kia chắc còn chưa đến mười lăm ah vậy mà đã Thần chủ cảnh? Điều này...
“Không đúng! Ngươi làm sao có thể là Thần chủ cảnh, ngươi không phải mới Thông thần cảnh...sao?”. Vị kia mỹ phụ thất thanh la lên, thế nhưng con ngươi cũng nhanh co rụt lại. “Không có khả năng...”. Cho dù là Thông thần cảnh, mười lăm tuổi Thông thần cảnh cũng không phải là bọn hắn có thể nghĩ, bọn hắn mười lăm tuổi còn chưa chắc đã tới Nhân đan cảnh ah.
“Ngươi là cái nào đại năng chuyển thế trùng tu sao? Không cần tiêu khiển chúng ta”. Vị kia tử phát lão giả lạnh lùng nói, bọn hắn đã có cảm giác như là bị bỡn cợt ah.
“Há! Bản thiếu gia cần lừa các ngươi, ta có tất yếu phải lừa các ngươi?”. Vũ Thiên Quân ngạc nhiên nói. “Còn cái gì chuyển thế thì các ngươi quên đi, ta trước nay không có bao nhiêu ký ức, ta chỉ biết khi ta một tuổi đến nay mà thôi...”. Vũ Thiên Quân không hiểu nói, bọn này nghĩ ta là ai? Ta là Vũ Thiên Quân, khi nào thành tên nào đó chuyển thế, chuyện cười ah!
“Về phần Thông thần cảnh giới...”. Vũ Thiên Quân linh hồn mở mắt nắm giữ thân thể, Ma khí thu vào thể nội, cảnh giới hạ xuống đến Thông thần cực hạn. “Ta đích xác là có cái này một cảnh giới!”.
“Có cái này một cảnh giới... Ý gì?”. Vị kia Tử phát không hiểu nói.
“Nói ngươi cũng không hiểu, cho các ngươi suy nghĩ hai canh giờ, sau hai canh giờ không đồng ý các ngươi cả đời ở đây mà chết già đi”. Vũ Thiên Quân lộ ra hàm răng trắng cười nói.
“Không biết vị tiểu huynh đệ kia, không, không, là cái kia Thần chủ cảnh giới có phải là Thái cổ Ma tộc”. Vị kia Ma Luyện nãy giờ mặc bất ngờ hỏi, hắn cũng ko dám xác định cái kia Ma khí là Thái cổ Ma khí ah.
“Ồ? Ngươi vậy mà có thể nhận ra ta Thái cổ ma mạch, không tồi ah”. Vũ Thiên Quân ngạc nhiên nhìn về phía Ma Luyện.
“Ngươi thật sự là Thái cổ Ma tộc hậu nhân?”. Ma Luyện kinh hỷ nói, Thái cổ Ma tộc ah, vị này lớn lên chắc chắn chính là một vị siêu cấp cường giả Ma tộc, không chừng có thể sánh ngang đại năng Thượng cổ ah.
“Không biết! Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết ta là Nhân tộc”. Vũ Thiên Quân nói.
“Ngươi không phải có Thái cổ Ma mạch sao? Làm sao lại là Nhân tộc?”. Ma Luyện không hiểu nói.
“Nhân hay Ma tộc thì có gì khác biệt? Ta không có hứng thú! Các ngươi mau lựa chọn ah”. Vũ Thiên Quân nhàm chán nói.
“Ngươi thật sự có Thái cổ Ma mạch?”. Ma luyện lại hỏi một cái vấn đề.
“Đúng vậy! Ngươi hỏi không chán ah?”. Vũ Thiên Quân trừng mắt nhìn hắn nói, tay trái xuất hiện một đoàn lửa Màu xanh đen. “Vật này gọi Thái cổ Thanh hỏa, ngươi cứ nói đi”. Vũ Thiên Quân nhìn Ma Luyện như nhìn một tên ngu si nói.
“Thái cổ Thanh hỏa, ha ha, quả nhiên là nó, trước đó không dám chắc chắn... Ha ha, Ma Luyện ta nguyện đời này đi theo chủ nhân, chết không hối tiếc”. Ma Luyện bất ngờ cười lớn sau đó như nghĩ ra cái gì liền quỳ xuống cung kính nói. Đi theo một vị mang Thái cổ Ma mạch, không những thế còn là Hoàng tộc Thái cổ Ma tộc, đó là một việc vô cùng vinh quang ah, cho dù là tại Thượng cổ, một vị bình thường Thái cổ ma tộc cũng là tồn tại vô địch, huống chi là Hoàng tộc.
Hành động của hắn làm cho mấy vị cường giả ở đây giật mình không thôi, Ma Luyện đường đường Thánh thần đại viên mãn đại năng, một chân bước vào Thánh tổ cảnh vậy mà tình nguyện nhận một tên tiểu bối làm chủ.
“Há! Tốt!”. Vũ Thiên Quân cũng giật mình, không biết tên này là cái gì nổi điên. “Đứng lên đi! Lúc này màn sáng còn chưa trừ được, đợi lát nữa tên kia tỉnh lại sẽ giúp ngươi trừ đi.
“Đa tạ chủ nhân”. Ma Luyện cung kính nói sau đó lạnh lùng nhìn mấy vị cường giả. “Khặc khặc! Chủ nhân lúc này còn chưa lớn lên, nhận các ngươi làm thủ hạ là vinh hạnh của các ngươi, ngày sau hắn lớn lên chắc chắn kinh sợ vạn tộc, đánh ra một phương tinh không ah, khi đó các ngươi muốn làm thủ hạ của hắn cũng không có khả năng”. Ma Luyện tin tưởng Vũ Thiên Quân ngày sau lớn lên chắc chắn sẽ như Thượng cổ đại năng, một tay che trời, khinh thường quần hùng, bễ nghễ tinh không ah.
“Ha ha, Ma Luyện ngươi cái nhát gan Ma tộc không cần đi nói chúng ta”. Một vị cường giả lạnh lùng nói, hắn ta cũng có Thánh thần trung kỳ tu vi Siêu cấp cường giả ah.
“Đúng vậy! Không cần nghĩ chúng ta sẽ như ngươi”. Lại một vị khác nói.
“Ha ha. Xem ra các ngươi không biết Thái cổ Ma tộc tại Thượng cổ là cái gì tồn tại ah, Thượng cổ sụp đổ một phần là do Đại năng Thái cổ Ma tộc gây nên ah, các ngươi nói Thân mang Thái cổ Ma tộc Hoàng tộc huyết mạch chủ nhân sẽ là cỡ nào đáng sợ, hắn còn chưa đến mười lăm tuổi đi, đã Thần chủ cảnh, cho hắn thêm trăm năm, ngàn năm hắn sẽ đạt đến cái gì độ cao? Vượt qua Thánh tổ cảnh cũng không phải không có khả năng, khi đó tinh không này có ai có thể chống lại hắn...”. Ma Luyện vui vẻ nói ra, thu thêm cho chủ nhân vài tên thủ hạ cường đại hắn sau này làm việc cũng dễ hơn ah. Chỉ cần bọn hắn mười hai người đã đủ để khiếp sợ một mảng lớn tinh không rồi.
“Việc này...”. Mấy vị cường giả kia lại lâm vào im lặng.
“Lúc này ta còn chưa lớn lên mới cần có các ngươi, như thế này đi, nhận ta làm chủ, một vạn năm sau ta thả các ngươi rời đi, khi đó đi hay ở là do các ngươi”. Vũ Thiên Quân giọng nói vang lên, hắn tin tưởng một vạn năm sau hắn đã cường đại đến hắn cũng không biết rồi, có bọn người này hay không cũng không đáng kể ah.
“Một vạn năm...”. Ông lão tóc đỏ thở dài nói. “Tốt! Bị nhốt ba vạn năm rồi, thêm một vạn năm cũng không quá bao nhiêu, ta Xích Đan Tử nhận ngươi làm chủ”. Nói xong Xích Đan tử quỳ xuống cung kính hướng Vũ Thiên Quân. “Chủ nhân!”. Hắn làm như vậy vì hắn biết Thượng cổ suy tàn quả thật có Thái cổ Ma tộc đại năng xuất thủ ah.
“Hi vọng Vạn năm sau ngươi còn nhớ lời hứa hẹn này...”. Mấy vị cường giả nói ra. Thay bằng bị nhốt cả đời đến chết, làm thuộc hạ một vạn năm cũng không phải không chấp nhận được, huống chi nhìn vị kia chắc cũng không phải loại người cực hung cùng ác ah.
“Nhận ngươi làm chủ là có thể nhưng không thể hạn chế tự do của chúng ta quá nhiều cũng như không được ép bọn ta làm những việc bọn ta không muốn ah”. Vị kia mỹ phụ nói rồi quỳ xuống.
“Được! Võ Tử Hiên ta nhận ngươi làm chủ một vạn năm!”. Tử phát lão giả cũng nói xong cũng quỳ xuống cung kính. Đến đây mười hai người cũng đều đã nhận Vũ Thiên Quân làm chủ, bọn hắn ngày sau chính là Thập nhị hộ pháp Vũ gia danh chấn tinh không, mỗi vị đều không kém một phương cự đầu đại nhân vật thế nhưng bọn hắn một đời tận chung mà thủ hộ Vũ gia, kể cả khi Vũ gia gần như lâm vào ngủ đông!
“Ha ha, yên tâm đi, ta người này không hiểu hết sự đời nhưng ta tuyệt không làm việc trái lương tâm, đạo nghĩa, không những thế, vạn năm sau e rằng ta đuổi các ngươi cũng không muốn đi”. Vũ Thiên Quân tự tin nói. “Ta thu các ngươi ũng không phải để đi theo ta mà là để các ngươi bảo vệ gia tộc ta tộc nhân mà thôi!”.
“Tộc nhân của ngươi..”. Mấy vị cường giả quái dị nói. Lấy tiểu tử này yêu nghiệt thiên phú, gia tộc hắn có bao nhiêu đáng sợ? Còn cần bảo vệ?
“Ha ha... Không cần nghĩ đi”. Vũ Thiên Quân cười nói sau đó giọng chuyển lạnh. “Gia tộc ta bị diệt, tộc nhân gần như toàn diệt, chỉ còn vài tên tiểu bối chúng ta chạy thoát cùng với một ít nhân vật đời trước mà thôi, ta là xảy ra ngoài ý muốn nên mới có cảnh giới lúc này, khi ta đủ thực lực chắc chắn sẽ trả thù, diệt sạch thế lức năm đó ra tay với gia tộc ta”. Nói đến đây Vũ Thiên Quân mắt đỏ lên, sát khí tràn ngập làm cho cả mấy vị cường giả cũng nhíu mày, hắn còn trẻ thế nhưng sát khí cũng không khỏi quá nặng đi.
“Ha ha, không cần lo lắng!”. Vũ Thiên Quân bất ngờ tỉnh lại. “Chỉ là lần trước để Ma khí nhập thể ảnh hưởng chút thôi, hắc hắc”. Vũ Thiên Quân xấu hổ cười nói, có Ma anh tại, hắn tin tưởng hắn rất nhanh sẽ trừ đi toàn bộ tai họa nhầm đó.
“Thông báo cho các ngươi một tin nhé! Đại ca ta thiên phú không dưới ta. Lúc này hắn có lẽ đã tới Thần chủ cảnh rồi... Hắn hơn ta tám tuổi... hắc hắc”. Vũ Thiên Quân thú vị nhìn mấy lão quái trước mặt.
“Thần chủ...”. Mấy vị lão quái động dung, hơn tiểu tử này tám tuổi, không quá đáng cũng mới hai mươi mà thôi, Thần chủ khi nào tu luyện dễ như vậy? Bọn hắn những năm này tu luyện là đầu gỗ ah, một so với một lại càng thêm đáng sợ ah. Xem ra cái kia bị diệt cũng không phải đơn giản.
“Được rồi, các ngươi đã nhận ta làm chủ vậy ta cũng không keo kiệt, trên người ta lúc này cũng chỉ có vật này đáng chút tiền thôi”. Vũ Thiên Quân ném cho một người gần một nghìn giọt Lôi kiếp dịch. Màn sáng vậy mà không chút ngăn cản, xem ra nó chỉ cản vật từ bên trong đi ra mà thôi. “Haizzz...Kì thực ta rất nghèo ah, đến quần áo cũng không còn”. Vũ Thiên Quân ngửa mặt nhìn lên thở dài nói.
“Lôi...Lôi kiếp dịch!?!”. Xích Đan Tử giật nảy mình nói ra. Vật này hắn cũng chỉ có trong điển tịch mới nhìn thấy, vị tiểu chủ nhân này vậy mà nói đáng chút tiền... Con mẹ nó! Phá gia chi tử ah.
“Thật là Lôi kiếp dịch! Ha ha, Võ Tử Hiên, lão phu e rằng đến Thánh tổ cảnh trước ngươi, ha ha ha! Đa tạ chủ nhân ban bảo”. Ma tộc thân thể cường hoành biến thái thế nhưng bọn hắn Linh hồn lại rất khó đột phá do đó bọn hắn bị kẹt lại cảnh giới chủ yếu là do Nguyên hồn không có đột phá mà thôi. Lúc này có Lôi kiếp dịch, vật này tác dụng đó là tinh lọc hồn lực cùng làm lớn mạnh linh hồn ah, đối với Ma tộc đây chính xác là Thần vật ah.
“Hừ! Ma Luyện ngươi không cần đắc ý”. Võ Tử Hiên hừ lạnh nói. Bọn hắn bị khốn cùng nhau cũng đã hơn hai vạn năm, tu luyện cảnh giới cũng là sàn sàn nhau ah. Hắn nhìn lôi kiếp dịch ánh mắt không dấu được vẻ hoảng sợ, vật này Phụ thân hắn vị kia thánh tổ cũng không có ah.
“Lôi kiếp dịch...”. Vị kia mỹ phụ run giọng nói, có vật này, Nguyên hồn bị thương cungx có thể chữa trị ah. “Đa tạ chủ nhân ban bảo!”. Lúc này nàng mới thật tôn Vũ Thiên Quân làm chủ, vật này cho dù Thánh tổ đại năng cũng chưa chắc đã có.
“Đa tạ chủ nhân ban bảo...”. Còn lại mấy vị cường gải cũng nhao nhao cảm ơn, càng hiểu chủ nhân bọn hắn mới hiểu tên kia có bao nhiêu đặc dị, có bao nhiêu thủ đoạn không ai biết.
“Tu luyện đi, vật này ta cũng không còn nhiều, dùng tiết kiệm một chút, đợi ta khoảng một năm sau độ kiếp mới có tiếp”. Vũ Thiên Quân không tim không phổi nói ra, hắn thấy vật này Vũ gia hắn cũng có không ít ah. Hắn nói làm cho cả mấy vị suýt nữa phun huyết mà chết.
“Không còn nhiều...”. Một vị run giọng nói.
“Một năm sau độ kiếp lại có...”. Một vị khác nói sau đó mắt lóe lên kinh hỉ, điều này không phải nói bọn hắn Nguyên hồn cùng linh hồn lực có thể vô hạn tăng lên ah.
“Hắn Thiên kiếp có Lôi kiếp dịch...”. Vũ Thiên Quân lôi kiếp có bao nhiêu cường đại ah. Bọn ngươi có chung một câu hỏi.
“Tu luyện đi, khi nào tên kia tỉnh ta đưa các ngươi ra ngoài chơi, haizz, ta cũng đã lâu chưa được chơi đủ rồi...”.