Lúc này trong đình Vọng Nguyệt hồ.
“Tiểu tứ ah! Ngươi lại trốn không luyện công không sợ tam thúc trách phạt ah?”. Vũ Thiên Nguyên cười nói
“ Hắc hắc, có mẫu thân tại cho hắn thêm vài cái là gan hắn cũng không dám”. Vũ Thiên Quân vô liêm sỉ nói.
“Hừ, ngươi gọi ai tiểu nương tử?”. Tần Thanh Thanh lúc này nói
“Uy, hài tử cũng biết nói chuyện, ba năm trước ngươi còn khóc nhè mách mẹ ta khi dễ ngươi đây”. Vũ Thiên Quân quay sang phản bác. Hắn cũng đâu có muốn có hôn ước này ah.
“Ai nói ta là tiểu hài tử? Ta năm tuổi rồi, ngươi không phải cũng chỉ bằng ta ah?”. Tần Thanh Thanh tức giận nói
“Ta nói ngươi là tiểu hài tử ah! Hừ! Ta so với người cường thì người là tiểu hài tử”. Vũ Thiên Quân không có đạo lý nói.
“Hừ! Vũ Thiên Quân! Ta khiêu chiến ngươi, ta cũng không tin thiên phú ngươi so với ta mạnh, ta dù gì cũng là được cho là ba người thiên phú cao nhất Tần gia đây”. Tần Thanh Thanh chống nạnh khiêu chiến,
Nghe tới đây, Vũ Thiên Quân bọn người sửng sốt, năm tuổi ah!! Mới khai mạch cảnh, còn chưa phải đỉnh phong, là cái gì thiên tài? Chẳng nhẽ Vũ gia ta không phải người. Thực ra bọn hắn cũng không biết, đến đời bọn hắn, tu luyện nhanh đến đáng sợ, hai ba tuổi vậy mà đã hiểu chút tu hành, bình thường bồn tuổi bắt đầu hiểu tu hành đã là thiên tài hiếm thấy, khắp nơi tranh đoạt ah! Về phương diện này, Vũ gia trưởng bối gần như dấu nhẹm đi các loại tri thức để cho bọn hắn không kiêu ngạo một bộ ta là đệ nhất, đây là muốn tốt cho bọn hắn ah!
“Ngươi xác định khiêu chiến ta?”. Vũ Thiên Quân gian nan hỏi. Hắn dầu gì cũng là Địa đan cường giả ah! Hắn không xác định mình cường bao nhiêu nhưng hắn chắc chắn một kích phá vỡ ngũ hành hoàn của Vũ Thiên Nguyên! Hắn tu vi cao hơn Vũ Thiên Nguyên ah, thiên phú có lẽ cũng không dưới!
“Hừ! Xác định! Không lẽ ngươi sợ?”. Tần Thanh Thanh đắc ý nói
“Thua cũng không được nói ta khi dễ ngươi ah?”. Vũ Thiên Quân không chắc chắn nói.
“Hừ! Còn phải xem ai thua! Băng sương quyết!”. Tần Thanh Thanh hô lên
“Ồ! Là băng linh thể...”. Vũ Thiên Nguyên bọn người kinh ngạc, cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, Thiên hồn thể Vũ Thiên Nhật e sợ còn mạnh hơn không ít.
Xung quanh Tần Thanh Thanh có sương băng bao phủ, bất ngờ một thanh băng kiếm xuyên qua màn sương đánh về phía Vũ Thiên Quân, Tần Thanh Thanh rất tự tin vào chiêu này, mấy vị đường ca, đường tỷ cho dù là Khai mạch cảnh đỉnh phong cũng khó tiếp chiêu này ah! Phải cho tên hỗn đãn kia ăn chút thiệt thòi thì sau này hắn mới không khi dễ ta!
“Uy! Cũng làm quá thật đi, thiếu gia ta không chơi với ngươi!”. Vũ Thiên Quân hoảng sợ nói. Hắn vung tay lên hình thành khí tràng ném cả băng kiếm và Tần Thanh Thanh về phía hồ.
“A A...”. Tần Thanh Thanh giật mình kêu lên, cũng may không uổng nàng là thiên tài, vận khởi băng sương quyết làm cho mặt nước dưới chân đóng băng rồi mượn lực nhảy về phía đình đài khiếp sợ nhìn Vũ Thiên Quân. “Ngươi làm sao mạnh như vậy?”. Theo nàng thấy Vũ Thiên Quân vừa rồi dùng lực đạo đã tới Tụ Nguyên cảnh ah! năm tuổi làm sao đã Tụ nguyên cảnh? Vừa rồi nàng xem Vũ Thiên Nguyên ba người giao đấu ngàn cũng khiếp sợ không thôi, bọn hắn vậy mà đều có tiếp cận Nhân đan cảnh chiến lực, đây là do bọn hắn chưa dùng toàn lực chỉ là nàng nhìn khồn thấy mà thôi. Nàng tin tưởng khi mình cùng tuổi bọn hắn nàng sẽ không kém thậm chí còn hơn bọn hắn, thế nhưng tên này cũng là hôn phu của nàng Vũ Thiên Quân là có chuyện gì xảy ra? Nàng là Băng linh thể ah? Chẳng lẽ hắn thể chất, thiên phú còn cao hơn nàng? Không phải nói hắn mấy năm nay chỉ đọc sách sao? Không phải đều là tu luyện đi??? Nàng cũng thật nhiều câu hỏi ah!
“Ơ... có lẽ là do ngươi quá yếu đi! Nếu đã khai mạch thì cũng nên cố gắng khai thêm vài mạch, sẽ tốt cho ngươi ah!”. Vũ Thiên Quân một bộ ông cụ non dạy bảo hậu bối.
Không biết vì chịu đã kích quá lớn hay bị Vũ Thiên Quân giáo huấn, mắt nàng đầy sương mù. “Hức... ngươi khi dễ ta!”. Nói rồi nàng quay đi chạy ra khỏi Vọng Nguyệt hồ. Haizzz...Nàng còn là tiểu hài tử đây, đâu như mấy tên yêu quái kia.
“Ta khi nào khi dễ qua nàng...”. Vũ Thiên Quân mặt đầy hắc tuyến. Ba người Vũ thiên Nguyên thì cười ầm cả lên.
“Hừ! Các ngươi có gì đáng cười, lần này ta sẽ kiến nghị với Gia gia lập hôn ước cho các ngươi, xem các ngươi còn cười được hay không, hắc hắc!”. Hắn một bộ có phúc cũng hưởng có họa tự chịu nhìn ba người. Hắn tự tin mình được sủng ái nhất vũ gia ah.
“Ách.... Lão tứ ah! Đại ca ta cho ngươi mười giọt lôi kiếp dịch!”. Vũ Thiên Nguyên đầu tiên chịu thua. Hắn người này thích tự do, từ nhỏ đã muốn chu du thiên hạ thế nhưng gia tộc trưởng bối nói hắn tạm thời còn chưa được ra ngoài, nói hắn chưa đủ thực lực bảo vệ mình do đó còn chưa được ra ngoài. Có quỷ mới tin ah! Hắn lúc này đã chém giết được Thiên đan cảnh yêu thú đây.
“Hừ, coi như ngươi thúc thời! Hắc hắc, hai ngươi đây?”. Vũ Thiên Quân quay sang hỏi hai tên còn lại.
“Ngươi đi đi! Ta chẳng lẽ còn sợ một tiểu nha đầu?”. Vũ Thiên Nhật không mặn không nhạt nói.
“Há há, ta cũng cần một tiểu culi ah”. Vũ Thiên Phượng không tim không phổi nói.
“Ách... các ngươi chờ! Hừ hừ!”. Vũ Thiên Quân cũng chỉ biết im lặng ah.
“Nói việc chính ah!”. Lúc này Vũ Thiên Nguyên nghiêm túc nói. Bọn hắn tuy còn nhỏ nhưng thông minh hiếm thấy, lúc này đã có vài bí mật mà chỉ có bọn hắn biết ah.
“Ờm! Tiểu Quân, ngươi nói Ma Thần sơn là sự thật?”. Vũ Thiên Nhật hỏi
“ Ta chắc có lẽ không nhìn nhầm, thế nhưng hìn như phía dưới phong ấn gì đó,cho dù ta dùng thông thiên nhãn vẫn không thể nhìn ra là gì, thế nhưng ta có cảm giác nó không hại tới Vũ gia ta”. Vũ Thiên Quân suy nghĩ một chút rồi nói
“Uhm! Gần đây không biết gia tộc có chuyện gì xảy ra vậy mà không có một tí tiếng gió, cũng không cho chúng ta vận dụng truyền tống trận ra ngoài Thanh Vân tinh”. Vũ Thiên Nguyên nói
“Cái này ta cũng không biết, nhưng có lẽ liên quan tới việc của Thiên Phượng...”. Vũ Thiên Nhật nói ra suy nghĩ của mình.
Vũ Thiên Phượng tuy rằng thông minh, hiểu chuyện nhưng gần như không nói gì, nàng có thứ hiểu có thứ không hiểu ah, nàng cũng tám tuổi mà thôi.
“Ta nghĩ trong tộc đã dấu chắc không phải việc tốt, Vọng Nguyệt hồ chỉ cho phép chúng ta đời thứ năm đi vào, chắc có lẽ cũng là không muốn cho ngoại nhân biết chúng ta có dị thể, chờ chúng ta trưởng thành chắc sẽ khác ah...”. Vũ Thiên Quân phân tích nói.
....
Nếu có Vũ gia trưởng bối ở đây mà nghe được những điều mấy tên này bàn không biết có sợ đến rớt hàm hay không. Bọn hắn không có thông tin gì, có một chút chuyện của Vũ Thiên Phượng mà suy đoán ra gần như chính xác mọi việc, quả thật không theo lẽ thường ah.
Lúc này trong một căn phòng rộng rãi, thình lình là nghị sự đường của Vũ gia, ở đây có cả người của Tần gia không biết đang bàn luận việc gì, biểu tình mọi người rất trầm trọng, không khí đè nén. Bất ngờ có một thân hình tiểu nhân chạy vọt vào, còn mang theo nước mắt, đúng là Tần Thanh Thanh làm cho bầu không khí ngay lập túc thay đổi,
“Phụ thận! Tên kia lại khi dễ ta, hức..hu hu..”. Nàng mặt đầy ủy khuất nói rồi lao vào lòng một vị nam nhân trên dưới ba mươi tuổi.
“Ồ, là ai khi dễ bảo bối của ta? Hắn làm gì ngươi? Nói đi để ta đi giáo huấn hắn”. Người này là Tần Nguyên Việt là còn trai của đương nhiệm gia chủ Tần gia, tu vi vậy mà cũng có Thông thần trung kỳ cảnh giới. Cũng là một thiên tài ah.
“Là Vũ Thiên Quân, ta cùng hắn giao đấu, bị hắn một cái phất tay ném ta xuống Vọng Nguyệt hồ, may mà ta cơ trí đóng băng chút mặt hồ rồi nhảy lên nếu không đã rơi xuống hồ. Hắn còn nói, đã khai mạch thì nên cố gắng khai thêm vài mạch... Hắn là giáo huấn ta ah, làm như ai cũng ngu ngôc như hắn...”. Nàng ngừng khóc kể ra một hồi.
“Ồ, hiền tế đánh bại ngươi? Một cái phất tay? Không phải đi, hắn cũng mới năm tuổi ah?”. Tần Nguyên Việt thất thanh. Mọi người Tần gia cũng giật mình. Chỉ bọn hắn biết Tần Thanh Thanh thiên phú có bao nhiêu đáng sợ ah. “Còn cố gắng khai thêm vài mạch...”. Tần Nguyên Việt lẩm bẩm nói ra như có điều suy nghĩ gì đó.
“Thế Thần huynh, không biết Hiền tế ta là cái gì cảnh giới?”. Tần Nguyên Việt quay về phía Vũ gia hỏi một người thanh niên hai lăm hai sáu tuổi.
“Ầy, Thật xin lỗi Nguyên Việt huynh, ta cũng không biết, tiểu tử kia cả ngày thần thần bí bí, mấy vị tộc lão cũng không biết hắn tu vi gì”. Vũ Thế Thần áy náy nói.
“Là thế ah...”. Tần Nguyên Việt thở dài. Hắn còn đáng suy nghĩ “Khai thêm vài mạch ...” là có ý gì đây.
....
“ẦM ẦM... OÀNH...”. Đúng lúc này bầu trời Thanh Vân tinh nứt ra, một bàn tay khổng lồ màu vàng đất từ hư không thò vào dò xét phụ cận Ma Thần sơn. Ngay sau đó cũng có một cự thủ màu xanh từ Ma Thần sơn vươn ra ngăn cản bàn tay màu vàng đất, hai bàn tay gia thủ trong chốc lát thì ngừng lại, bàn tay màu vàng đất rút vào hư không, bàn tay màu xanh cũng rút về Ma Thần sơn.
“Điều này sao có thể, Vũ Thần Phách ngươi tên tiểu bối này vậy mà đột phá đến Thần chủ đại năng....”. Trong hư không truyền đến tiếng kinh sợ.
“Hừ! Trần Vạn Xuân, người quả nhiên đã thành tựu Thần chủ, dám đến Thanh Vân tinh ta tác quái, để ngươi có đi không có về...”. Một giọng nói vang lên từ Ma Thần sơn sau đó một bóng người lao vào hư không.
“Tưởng rằng Vũ gia ta sợ các ngươi liên quân sao?”. Lại là một giọng nói vang lên theo đó lại một bóng người lao ra Ma thần sơn đi vào hư không.
Lúc này trên Thanh Vân tinh mọi người mới kịp phản ứng.
“Có chuyện gì xảy ra? Làm sao có người ra tay với Thanh Vân tinh? Dám mạo phạm Vũ gia, chán sống ah”. Có người không biết nói.
“Xem ra có đại năng xuất thủ, Thần chủ ah, Thần cấp thất trọng đại năng, xem ra đại chiến là không thể tránh ah..”. Cũng có người hiểu chuyện thở dài. Bọn hắn phụ thuộc Vũ gia, e rằng rất khó tránh được một kiếp.
“...”.... Mọi người nghị luận rất nhiều.
Chương7: Tai nạn hàng lâm (2)
Lúc này ở Ma Thần sơn cũng đã loạn thành một đoàn.
“Bọn hắn tấn công làm sao sẽ sớm như vậy? Chỉ có Trần Vạn Xuân đến, hắn bị cản lại rồi”. Có một vị Thần cảnh đại năng Tần gia nói ra. Theo lời hắn nói Tần gia mọi người rung động, Trần Vạn Xuân đã đột phá Thần chủ vẫn bị đẩy lùi, nghe thoại Vũ gia muốn chém hắn tại đây ah! Tần gia vẻn vẹn chỉ có một vị đột phá Thần chủ thế nhưng hắn tuổi thọ cũng không còn dài ah. Vũ gia vậy mà muốn chém một vị! Điều này cũng quá điên rồ ah, nên biết Vũ gia một tay Vũ gia lão tổ Vũ Tinh Trần xây nên cũng mới hơn năm nghìn năm. Bản thân hắn cũng không quá đáng mới vạn tuổi ah! Đúng rồi! Vũ Thần Phách! Trần Vạn Xuân nói hắn đã thành tựu Thần chủ, mọi người mộng ah! Hắn cũng chưa đầy 8 nghìn tuổi!
“Ai... phải đánh sao?”. Vũ Chu Vân nói sau đó đứng lên, khí thế thả ra ép mọi người ở đây chỉ có Vũ Thế Thân đứng vững, còn lại ép đến không thở nổi, hắn vậy mà đã đến Thần cảnh lục trọng đáng sợ cường giả. “Thế Thần, đưa mọi người Tần gia đi truyền tống trận, Tần gia không nên tham gia vũng nước đục này”. Hắn quay sang Vũ Thế Thần nói.
“Vâng! Phụ thân”. Nói rồi hắn quay về phía Tần gia nói. “Các vị, Tần gia bao năm nay vì Vũ gia ta mà chịu không ít tổn thất, Ta nếu không chết chắc chắn ngày sau đền bù gấp bội, lần này mong các vị quay về đi, không cần theo chúng ta chịu chết”. Vũ Thế Thần bất đắc dĩ nói ra.
“Thế Thần huynh, ngươi đây là ý gì? Tần gia ta đã nói là làm, việc này chúng ta quản rồi...”. Tần Nguyên Việt tức giận nói. Bọn hắn ;lần này đến đây chỉ có 4 vị Thần cảnh đại năng đi qua truyền tống trận mà đến, căn bản cũng không đóan trước liên quân lúc này lại để Trần Vạn Xuân đến đây công phá trước.
“Ngươi...Ngươi vậy mà cũng đã đột phá Thần cảnh đại năng, điều này sao có thể...’. Tần gia có Đại năng thất thanh nói ra nhìn Vũ Thế Thần.
“Được rồi, Tần gia, Vũ gia ta kết định, nếu Vũ gia ta còn sống một ngày chúng ta sẽ còn giao hảo, nếu Thiên Quân còn sống hi vọng chúng ta vẫn là thông gia, Nguyên Việt huynh, để ta tiễn Huynh đi thôi!”. Vũ Thế Thần mỉm cười nói thê lương rồi vung tay lên bao khỏa mọi người sau đó phóng về phía truyền tống trận. “Ha ha, Thanh Thanh, thế thúc trước nay điên cuồng tu luyện không để ý ngoại nhân, ngươi đứa con dâu này cũng chưa có quà gì, cho ngươi vật này, hi vọng ngươi có thể khai thêm vài mạch...”. Vũ Thế Thần nhìn sang Tần Thanh Thanh cười nói sau đó ném ra một bình sứ màu trắng cùng một viên tinh thể hàn băng.
“Thượng cổ băng tinh!?!.... Thế Thần huynh, vật này quá quý trọng, không nên ah! Còn chất lỏng này, e rằng không đơn giản ah”. Tần Nguyên Việt hoảng sợ nói. Thượng cổ băng tinh ah! Vật này e sợ cả Liệt Thần tinh vực cũng không tìm ra một khối, có lẽ ở tinh vực khác mới có. Bình sứ chứa chất lỏng hắn không biết nhưng đưa cũng Thượng cổ băng tinh e rằng cũng không phải phàm vật,
“Ha ha, sống chết đến nơi rồi, giữ lại làm gì, chi bằng cho Thanh Thanh tạo hóa ah! Chất lỏng này có thể giúp nhà ngươi vị kia kéo dài tuổi thọ có một tia may mắn chữa thương ah! Ngươi cầm đi đi”. Vũ Thế Thần cười nói làm cho Tần gia mọi người giật mình, vị kia mà Vũ Thế Thần nói là Tần gia Thần chủ ah! Đây là vật gì vậy mà giúp hắn chữa thương? Hắn Nguyên hồn bị thương ah.
“Ta Tần gia đã làm được gì mà đòi hồi báo chứ, Vũ huynh, mong thu hồi ah..”. tuy rằng động tâm nhưng quả thật Tần Nguyên Việt không dám nhận, vật này quá quý giá.
“Được rồi Tần huynh! Ba năm nay Tần gia cũng đã bỏ ra đủ rồi! Coi như là Vũ gia ta báo đáp ah! Đi thôi”.
“A A A...!! Vũ gia, ta sẽ quay lại, thù chặt tay ta sẽ đền lại gấp vạn, để cho Vũ gia ngươi đoạn tử tuyệt tôn”. Trên hư không lúc này vang lên tiếng thét đau đớn cùng với ngoan thoại
“Hừ! Cũng chỉ là bọn đạo chích! Vũ gia ta sợ ngươi? Nếu không phải những lão gia hỏa không biết xấu hổ kia, chúng ta lại sợ các ngươi? Lần sau ngươi dám đến ta tất chém ngươi!”. Một giọng nói bá đạo vang lên
“Hừ, so với chuột chạy còn nhanh hơn... e rằng nhưng tên kia mau tới”. Lại một giọng nói khác.
Hư không nứt ra đi ra hai vị lão giả đều là Vũ gia đời thứ hai, sau đó Vũ Thế Phách nói giọng nói vang vọng cả Thanh Vân tinh: “Mọi người nghe rõ, các ngươi có người là trung tâm với Vũ gia ta, có người cũng không phải, các ngươi hiểu ah, lúc này đây Vũ gia ta gặp phải tai nạn ngập trời, sống chết ở ngay trước mắt, có lẽ không đến vài canh giờ sẽ có đại năng phủ xuống, chúng ta cũng không đảm bảo sẽ bảo vệ được Thanh Vân tinh an bình, do đó ta để các ngươi lựa chọn, có thể ở lại Thanh Vân tinh cũng chúng ta đối phó ngoại địch, cũng có thể lập tức đi truyền tống trận rời đi chúng ta sẽ không ngăn cản. Mỗi người đều có gia thân, các ngươi không cần áy náy, bao năm nay các ngươi làm việc cho Vũ gia ta, chúng ta sẽ không oán trách các ngươi! Đi thôi!!!”.
“Vũ tổ, ta thề sống chết với Thanh Vân tinh...”. Có một Vị Thông thần cảnh hô lớn.
“Ha ha, đã chịu ơn thì sẽ trả, ta chắc chắn ở tới cuối cùng, chết không tiếc...”. Cũng có người nói ra.
“Tốt một trận chiến! Vũ tổ cho ta theo ah...”. có rất nhiều giọng nói vang lên ở đại cùng chóng ngoại địch, tuy nhiên cũng có không ít người rời đi.
“Vũ tổ, xin nhận vãn bối một lạy! Ta còn cả gia thân phải gánh vác, không thể ở lại cùng mọi người...’. Có người áy náy nói ra.
...
“Được rồi! Nếu đi thì nhanh một chút rời đi, những người muốn ở lại thì cũng nên tiễn đưa gia thân rời đi. Mở tất cả các truyền tống trận đi đi”. Đây thực ra cũng là cách mà Vũ gia đưa con em rời đi, Vũ gia đời thứ năm đa số là không bị nhận ra, do đó được đưa đi gần hết, chỉ còn lại bốn người Vũ Thiên Quân mà thôi. Nếu ngày sau có thể tìm về sẽ một lần nữa lập lại Vũ gia! Cho dù là địch nhân có ác độc thì cũng không thể ra tay với tất cả ah, khi đó e rằng sẽ chạm vào nhiều người phẫn nộ, các thế lực lớn chắc chắn sẽ không làm việc ngu ngốc như vậy. Tuy nhiên âm thầm tra xét chắc chắn sẽ có! Phải xem vào may mắn ah!
Trong đình Vọng Nguyệt hồ lúc này bốn tên tiểu quỷ cũng đã biết chuyến, lấy bọn hắn trí tuệ đã không phải quá mức hoảng sợ, tuy rằng ban đầu cũng giật mình hoảng sợ thế nhưng rất nhanh đã bình tĩnh, tố chất có bao nhiêu đáng sợ ah! Bọn hắn tuy còn nhỏ nhưng đều đã chém giết không ít yêu thú ah!
“Quả nhiên đã xảy ra chuyện! Xem ra việc của Thiên Phượng đã làm cho các thế gia khác kiêng kị chúng ta, Trần Vạn Xuân ah! Tốt một cái Trần gia, ta còn sống tất diệt hắn!”. Vũ Thiên Nhật mặt đầy tức giận nói ra. Hắn thường ngày lạnh nhạt nhưng cũng che lấp đi hắn là một kẻ chuyên giết chóc ah
“Xem ra chuyện này không đơn giả ah! Theo ta thấy có lẽ còn có đại năng từ ngoại vực tới...”. Vũ Thiên Nguyên suy tư nói.
Lúc này Vũ Thiên Quân đang ngồi xếp bằng, trán đã có mồ hôi, kể từ khi có động tĩnh hắn đã đánh thức nguyên hồn vận dụng thông thiên nhãn dò xét bên ngoài, hắn từ ba năm trước vẫn chưa một lần làm như vậy vì việc này ảnh hưởng rất lớn tới nguyên hồn, thậm chí nguyên anh và linh hồn của hắn cũng chịu ảnh hưởng lớn nên hắn không dám động dùng, theo hắn suy đoán, phải đến Thiên đan cảnh hắn mới dùng được bình thường mà không bị ảnh hưởng nhiều. Lần này dùng đến hắn nhìn ra hư không, bên ngoài Thanh Vân tinh lúc này đứng đầy các loại phi thuyền lớn nhỏ, trên đó đứng không ít người, có người tu vi thấp mới chỉ Nhân đan cảnh, cao thì lên tới Thần cảnh đại năng, có tới gần năm mươi vị Thần cảnh đại năng! Nhìn sâu trong tinh không, lần này hắn cảm giác tinh không vậy mà lớn hơn, đúng vậy! Là lớn hơn, làm cho hắn thấy rất quái dị! Bất ngờ hắn nhìn thấy không ít hơn hai mươi tia sáng đang lao về phía Thanh Vân tinh rất nhanh, cho dù rất xa nhưng khoảng chừng ba bốn canh giờ là sẽ tới! Có đại năng kinh khủng đến đây ah!
“A... Phụt!!!!..”. Vũ Thiên Quân ho ra máu, khuôn mặt tái nhợt thế nhưng ánh mắt lấp lóe sáng ngời, lau đi khóe miệng, hắn vậy mà nhếch miệng cười! Thông minh như hắn làm sao không hiểu ra có người muốn tận diệt Vũ gia hắn ah!!!
“Lão tứ, ngươi như thế nào...”. Vũ Thiên Phượng hoảng sợ nhìn Vũ Thiên Quân, nàng là lần đầu tiên thấy tiểu quỷ này ho ra máu ah
“Không sao, chỉ là quá vận dụng linh hồn và nguyên hồn thôi.... Lần này e sợ Vũ gia ta không xong...”. Vũ Thiên Quân nhìn trời ngưng trọng nói
“Sao có thể...”. Ba người Vũ Thiên Nguyên lại càng hoảng sợ. Bọn hắn đều biết tiểu tử này tuy rằng suốt ngày kéo bọn hắn đi nghịch ngợm nhưng làm việc tính toán rất tốt, chưa bao giờ thấy hắn thiếu ý tưởng ah! Ngoài ra hắn thiên phú vô cùng đáng sợ, hắn đã hình thành nguyên hồn ah! Bí mật này cũng chỉ có bốn người bọn hắn biết mà thôi.
“Mấy tên tiểu tử ngươi lại thần thần bí bí làm cái gì ah...”. Một giọng nói từ rất xa vọng tới, khi tiếng nói dừng lại thì có bốn người xuất hiện, bọn họ đều là Vũ gia đời thứ ba mấy người mạnh nhất! Thần cấp Tứ trọng siêu cấp cường giả!
“Các vị gia gia....”. Bọn hắn ngay lập tức chào hỏi. “Tam gia gia, ngoại giới xảy ra chuyện gì ah...”. Vũ Thiên Phượng lập tức hỏi.
“Các ngươi không cần lo! Mau đi theo chúng ta ah! Ta biết các ngươi hiểu chuyện nhưng việc này không liên quan đến các ngươi, lúc này để chúng ta chống đỡ, mang các ngươi đi mới là chuyện trọng yếu!”
“Tam gia gia, lõa tổ ông ta đã đột phá Thần tôn chưa?”. Vũ Thiên Quân bất ngờ hỏi.
“Hả? Lão nhân gia ông ta lúc này đang bế quan, việc này ta cũng không biết rõ, ngươi hỏi làm chi ah?” Tam gia gia kinh ngạc hỏi
“Ta e sợ có Thần tôn đại năng tấn công Vũ gia ta, mà còn không ít hơn hai mươi vị...”. Vũ Thiên Quân nói ra kinh người.
“Cái gì? Điều này sao có thể? Làm sao ngươi biết? Không được nói bừa ah”. Mấy vị gia gia giật mình hoảng sợ
“Tin tưởng ta ah! Đưa bọn ta đến chỗ Thần Phách lão tổ bọn hắn ah... Có lẽ ta có cách giúp Vũ gia ta giảm bớt tổn thất...”. Vũ Thiên Quân kinh người nói ra
“Lão tứ ngươi định...”. Vũ Thiên Nguyên kinh dị nói ra. “ Ngươi cũng không chắc chắn ah’
“Không làm vậy e là Vũ gia không có lấy một người sống sót ah”. Vũ Thiên Quân ngưng trọng nói.
“Các ngươi nói cái gì....”. Mấy vị gia gia không hiểu mấy tên kia nói gì ah
Vũ Thiên Quân chỉ chỉ dưới đất nói, “Ma Thần sơn có bí mật! Đưa ta đến chỗ Thần Phách Thái gia gia đi”.
“Bí mật?!? Đã vậy đi thôi....”. Tam gia gia cuốn lên ống tay áo mang theo bọn bốn người bay về phía Ma Thần sơn, bọn hắn cũng không có cách đưa bốn tên này đi ah.
Một lát sau bọn hắn đến Ma Thần sơn đỉnh.
“Tứ thúc, Thiên Quân nói có chuyện cần nói với ngài”. Tam gia gia lên tiếng
“Hồ nháo! Có chuyện là cần nói với ta?”. Vũ Thế Phách nói ra
“Thái gia gia! Ta cần ngài phá bỏ thu đồ quán! Cần mượn lực mấy vị Thái gia gia mới được ah?”. Vũ Thiên Quân vội nói
“Phá thư đò quán làm gì? Tiểu quỷ ngươi lại ra cái gì chủ ý?”. Vũ thế Phách không hiểu nói ra, nói xong thì người đã đến trước mặt mọi người.
“Phụ thân (Tứ thúc, Thái gia gia)....”. Mọi người liền chào hỏi.
“Thái gia gia, ta có cách tạm thời ngăn mấy vị Thần tôn để cho Vũ gia ta rời đi...”. Vũ Thiên Quân nói ra.
“Thần tôn?!? Ngăn trở? Làm sao ngươi biết có Thần tôn? Như thế nào ngăn cản?”. Vũ Thần Phách kinh dị nói.
“Ta biết ở dưới Ma Thần sơn có phong ấn một thứ đáng sợ! Ta có cảm giác nó không đối với Vũ gia ta thế nào nhưng chắc chắn sẽ cho những kẻ đến kia tử thương thảm trọng”. Vũ Thiên Quân tự tin nói
Chương8: Tai nạn hàng lâm (3)
Tại đỉnh Ma Thần sơn.
“Ngươi nói là thật? Dưới Ma Thần sơn có phong ấn cái gì mà có thể chém giết Thần tôn đại năng?”. Vũ Thần Phách kinh dị nhì Vũ Thiên Quân nói.
“Ngài không thể tin ta sao? Như vậy đi, ta chỉ cần ngài hủy đi thư đồ quán cầm chế, còn lại ta tự mình giả quyết ah”. Vũ Thiên Quân không chút do dự nói ra.
“Tốt! Để cho tiểu tử ngươi hồ nháo một chút”. Vũ Thần Phách lúc này cũng không rảnh để ý tới Vũ Thiên Quân, hắn còn phải nghĩ cách giảm thiểu thương vong cùng với nghĩ cách cho tộc nhân rời đi ah. “Các ngươi bảo hộ bọn hắn, khi có hiệu lệnh của ta, lập tức đem bọn hắn thoát đi”. Hắn quay sang mấy người Vũ gia đời thứ ba nói, đồng thời hắn cũng ném cho Vũ Thiên Quân một cái ngọc giản. “Dựa theo trên ngọc giản mà phá giải cấm chế, nếu không được thì lập tức theo ngươi mấy vị gia gia rời đi ah”. Cuối cùng hắn quay sang nhìn Vũ Thiên Quân bốn người đầy lưu luyến, bọn hắn chính là hi vọng của Vũ gia ah!
“Vâng! Phụ thân(Tứ thúc, Thái gia gia)”. Bọn người lên tiếng sau đó rời đi tiến về phía thư đồ quán.
Lát sau bọn hắn chạy tới thư đồ quán, mấy danh Vĩ Gia đời thứ ba thật sự không hiểu Vũ Thần Phách vậy mà để cho tiểu quỷ này đi phá thư đồ quán, chẳng lẽ hắn có chút tin tưởng Vũ Thiên Quân có cách mà không phải là tiểu tử này hồ nháo.
“Lão tứ, ngươi định giải phóng tên kia sao...”. Vũ Thiên Nguyên cũng không quá lớn hi vọng, Thần tôn đại năng cũng không phải là bọn hắn lúc này có thể lay chuyển, e rằng cả Vũ gia hắn lúc này cũng rất khó ah.
“Hi vọng ta cảm giác không sai...”. Vũ Thiên Quân gương mặt nhỏ nhắn co lại, cho dù hắn thông minh, thiên phú cao cỡ nào hắn cũng mới năm tuổi mà thôi. “Tam gia gia, không biết phụ mẫu ta bọn hắn đi đâu rồi, muội muội ta đang ở đâu ah?”. Hắn quay sang vị kia Tam gia gia nói.
“Haizzz... cũng không biết mấy tên tiểu quỷ ngươi nói gì. Yên tâm! Mẫu thân người cùng Thiên Liên đều đã được gia tôc sắp xếp, lúc này có lẽ đã rời đi Thanh Vân tinh rồi”. Tam gia gia ngừng lại một chút, “Tiểu Quân, người làm sao biết dưới Ma Thần sơn có người ah? Hắn có thể ngăn cản Thần tôn sao?”. Tam gia gia cũng không dám quá tin tưởng mấy tên tiểu quỷ này. Bọn hắn tuy là hi vọng của Vũ gia nhưng cho đến lúc này bọn chúng vẫn chưa lớn lên ah.
“Tam gia gia! Tin tưởng Lão tứ ah! Bọn ta là có bí mật tạm thời không muốn cho mọi người biết, sau này có cơ hội ta sẽ giải thích ah”. Vũ Thiên Nguyên lúc này kiên định nói ra. Hắn lúc này cũng đành tin tưởng Vũ Thiên Quân ah.
“Haiz... được rồi! Ngươi định như thế nào?”. Tam gia gia quay sang Vũ Thiên Quân hỏi. Hắn cũng bất đắc dĩ. Lúc này bọn hắn nhiệm vụ là bảo vệ mấy tên tiểu quỷ này ah.
“Tam gia gia ngài chỉ cần phá hủy cấm chế sau đó tùy tiện công kích mặt đất, sau đó ta sẽ câu thông với vị kia, hi vọng sẽ kịp trước khi bọn người kia đến...”. Vũ Thiên Quân nghiêm túc nói với Tam gia gia, sau đó đưa ngọc giản mà Vũ Thần Phách cho hắn đưa cho Tam gia gia, khuôn mặt non nớt nhưng lại nghiêm nghị là cho người ta cảm giác quái dị ah.
“Tốt rồi! Các ngươi lùi lại ah! Chúng ta đến phá cấm chế”. Nói rồi bốn người Tam gia gia đia về bốn phía thư đồ quán không ngừng đánh các loại ấn kí phức tạp tiến vào trong thư đồ quán.
“Lão tứ! Nhỡ như người kia không giúp chúng ta thì sao...”. Lần này Vũ Thiên Phượng nói lên thắc mắc. Bọn hắn là biết dưới Ma thần sơn có vật khó lường nhưng cũng không biết là gì? Cũng không biết có thể giúp Vũ gia lúc này không
“Ta cũng không dám chắc chắn thế nhưng đến mấy vị lão tổ cũng không thể cảm ứng được hắn chứng tỏ hắn cũng không đơn giản...”. Ngừng lại một chút Vũ Thiên Quân lại nói, “Nếu ta đoán không sai, hiện tại đang có hơn hai mươi Thần tôn đại năng tiến về phía Thanh Vân tinh, Lão tổ ông ta còn chưa thành tựu Thần tôn, ta thật không nghĩ ra biện pháp nào có thể giúp Vũ gia ta, liều một lần mà thôi...”. Vũ Thiên Quân nói ra suy nghĩ của mình.
“Ngươi xác định là có hơn hai mươi vị Thần tôn...”. Vũ Thiên Nguyên nói.
“Tám phần...”. Vũ Thiên Quân nói ra. “Hi vọng Vũ gia ta có thể vượt qua lần này, chỉ cần ta còn sống, bất kể là ai tham gia lần này tấn công Vũ gia, ta quyết không để hắn sống yên ổn...”. Hắn lần này thực sự là hoảng sợ các thế lực bên ngoài thèm khát lực lượng của Thiên Phượng thể, có lẽ đây là các cường giả bên ngoài tinh vực! Nhưng hắn cũng không nghĩ ra làm sao các vị Thần tôn có thể tùy tiện đến các tiểu tinh vực ah? Đây là do bọn hắn không biết các tinh vực đang sáp nhập vào với nhau ah.
“Đúng vậy! Nếu có thể qua lần này, chờ ta lớn lên chắc chắn sẽ trả thù ...”. Cho dù là Vũ Thiên Nguyên tên thích tự do này cũng đã sinh ra sát khí ah.
“Một người Vũ gia chết đi, ta sẽ bắt bọn hắn đến lại gấp vạn lần...”. Vũ Thiên Nhật mặt đầy lạnh lẽo nói ra.
Đã gần một canh giờ đi qua, cấm chế cũng đã gần như phá diệt hoàn toàn,
“PHÁ...”. Một tiếng trầm đục vang lên, cấm chế bị phá vỡ liên đới đến toàn bộ thư đồ quán cũng sụp đổ, Tam gia gia vung tay lên, toàn bộ thư đồ quán vụn vặt bị ném sang một bên, hắn lau chút mồ hôi ở trán quay sang nói với Vũ Thiên Quân. “Ngươi định tiếp theo như thế nào?”
“Các ngươi oanh kích mặt đất ah, cần phải lộ ra mắt trận phái dưới ta mới có thể làm được việc tiếp theo”. Vũ Thiên Quân không chút nghĩ ngợi nói ra, lúc này hắn đem mấy vị gia gia thành chân sai vặt ah.
“Huh, được! Oanh kích ah”. Tam gia gia quay sang nói với ba vị gia gia còn lại rồi tiếp tục oanh kích vào nền đất. Rất nhanh nền đất đã bị nện mở một hố đường kính trên hai mươi trượng, sâu hơn mười trượng. Lúc này bỗng nhiên công kích đánh vào một màn sáng mỏng vậy mà không thể phá được màn sáng.
“Ồ! Vậy mà thật có cấm chế bảo vệ! Tiểu Quân ngươi nói là thật?!?”. Mấy vị gia gia giật mình nói. Bọn hắn ban đầu cũng không tin tưởng Vũ Thiên Quân ah. “Hi vọng người kia mà Tiểu Quân nói có thể giúp vũ gia ta”. Mấy vị gia gia thầm nghĩ.
“Haaaa... Quả nhiên! May mắn ta không đoán sai, để ta đến ah”. Vũ Thiên Quân thầm mong may mắn, tại vì hắn đã biết đây là cấm chế bảo vệ mắt trận, vận dụng thông thiên nhãn hắn có khả năng tìm hiểu sau đó phá vỡ mắt trận giúp người kia thoát khốn. Hắn nhảy vào hố sâu, nhẹ như chim yến, đứng vào bên cạnh cấm chế sau đó vận dụng thông thiên nhãn nhìn thẳng vào cấm chế, lần này hắn thật không còn kiêng kị đến việc tổn thương nguyên hồn cùng với nguyên hồn ah.
“Hả? Tiểu Quân đã đột phá đến Địa đan cảnh...”. Lần này bốn vị gia gia cùng giật mình, không. Là khiếp sợ, đây là thứ mà bọn hắn khiếp sợ nhất từ trước tới nay, bọn hắn không hình dung được có việc gì làm bọn hắn khiếp sợ hơn. Năm tuổi! Chỉ mới năm tuổi ah! Hắn đã Địa đan cảnh, đó là cái gì đáng sợ thiên phú? So với Vũ Thiên Nguyên còn đáng sợ hơn vô số, bọn hắn Vũ gia có lẽ Vũ Thiên Nguyên có thể chất đáng sợ nhất, còn mạnh hơn cả Vũ Thế Thần. Tuy nhiên bọn hắn không biết Vũ Thiên Nguyên bọn người là Khai mạch tám mốt mạch nhưng đều biết bọn hắn chiến lực nghịch thiên không hợp lẽ thường nhưng bon hắn nhìn ra được Vũ Thiên Nguyên hơi nhỉnh hơn so với Vũ Thế Thần, là Vũ gia đương thời đệ nhất, thế nhưng Vũ Thiên Nguyên mười hai tuổi cũng mới Nhân đan cực hạn, tuy răng đây cũng là do áp chế cảnh giới thế nhưng vẫn không thể sánh kịp với Vũ Thiên Quân ah. Vũ Thiên Nguyên đó là Ngũ hành thánh thể, đó là một loại siêu cấp thánh thể gần như là bản nguyên sinh ra các loại thánh thể khác, Vũ Thiên Quân lúc này còn mạnh hơn...là gì ah? Thật ra bọn hắn là không biết Vũ Thiên Quân cũng có chút gian lận ah!
“Chúng ta cho dù bỏ mình cũng phải giữ lại Thiên Quân cùng Thiên Nguyên ah...”. Một vị gia gia nói.
“Đúng vậy! Chỉ cần bọn hắn còn Vũ gia ta chắc chắc vươn ra tinh không, nắm giữ các đại tinh vực ah...”. Một vị khác cũng nói. Bọn hắn Vũ gia đời này quả thật quá đáng sợ, dị thể liên tục xuất hiện, theo như lão tổ đoán thì là đại thế đã đến, Vũ gia các loại huyết mạch thức tỉnh cũng làm cho bọn hắn có dự đoán, tìm hiểu thêm và huyết mạch Vũ gia nhưng vẫn không có manh mối, điều này làm cho bọn hắn thở dài không thôi.
Lúc này bên ngoài Thanh Vân tinh các loại phi thuyền nhiều vô kể, người cũng rất nhiều, cảnh giới không đều, phân thành năm khi vực chủ yếu, phân biệt là Trần gia, Đoàn gia, Viên Gia, Thiên Vân Tông cũng với Vô Cực Tông. Thiên Vân Tông cùng với Vô Cực Tông là tồn tại ngang hàng với Bát đại thế gia, năng lực cũng rất lớn, lần này đến đánh Thanh Vân tinh, Lý, Lục, Phong tam gia vậy mà không đến, không biết bọn hắn định làm gì. Ở trong một chiếc phi thuyền lớn ngồi khá nhiều người đang bàn luận, bất ngờ Trần Vạn Xuân đã ở, ngồi ngàng hàng hắn bất ngờ cũng có ba người cũng đều là Thần chủ đại năng ah! Bọn hắn là Đoàn gia, Viên gia cùng với Thiên Vân tông lão tổ, xem ra Liệt Thần tinh vực cũng không phải không có Thân chủ ah!
“Ngươi nói là Vũ gia ít nhất có ba vị Thần chủ?”. Người này là Viên gia Thần chủ.
“Điều này sao có khả năng...?!?”. Đoàn gia Thần chủ không tin tưởng hỏi.
“Hừ! Ta cần lừa các ngươi tất yếu? Ta gia thủ cùng với hai người là hai tên tiểu bối Vũ Thần Phách cùng Vũ Thần Không, ngươi nói Vũ Tinh Trần có hay không đã đột phá Thần chủ?”. Trần Vạn Xuân tức giận nói, hắn làm chim đầu đàn đánh vào Vũ gia hòng chiếm lấy chỗ tốt, không ngờ Vũ gia vượt qua hắn tưởng tượng ah.
“Tiểu bối? Vũ Thần Phách và Vũ Thần Không đột phá Thần chủ? Điều này sao có thể? Thần chủ đột phá khó đến mức nào các ngươi cũng hiểu ah? Bọn hắn tu hành quá đáng mới năm nghìn năm mà thôi!”. Đoàn gia một vị Thần chủ tam trọng nói ra. Hắn tuổi cũng hơn ba vạn ah.
“Ta một cánh tay là Vũ Thần Phách chém, các ngươi nghĩ ta cần nói dối? Xem ra những năm này Vũ gia không lộ ra ngoài là do bọn hắn thực sự không muốn tranh đấu thôi”. Trần Vạn Xuân nói. Hắn không thể không thừa nhận, Vũ gia cũng thật đáng nể, bọn hắn có thực lực nắm giữ Liệt Thần tinh vực nhiều hơn so với lúc này ah, những năm này Trần gia hắn một mực tranh đấu nhưng so với Vũ gia lúc này vẫn kém nhiều ah.
“Như vậy chúng ta công hay không công?”. Một mực im lặng Thiên Vân lão tổ nói. Bọn hắn trước nay chia cắt Liệt Thần tinh vực, nếu không phải lúc này các Tinh vực sáp nhập bọn hắn cũng không muốn mạo hiểm đánh với Vũ gia, Thiên Phượng thể cố nhiên đáng sợ thế nhưng bọn hắn cũng khồn tin Vũ gia dám công nhiên khiêu chiến cả tinh vực. Bọn hắn dựa vào lần này có Thần tôn đại năng muốn cướp đi Thiên Phượng thể chắc chắn sẽ ra tay với Vũ gia, Vũ gia rất khó tồn tại, bọn hắn chỉ đi theo sau thu lợi mà thôi.
“Nếu lúc này công tới ta e chúng ta sẽ tổn thương thảm trọng, không lâu nữa sẽ có mấy vị Thần tôn đến đánh Vũ gia, khi đó đến công cũng không muộn, Vũ gia tất diệt!”. Viên gia lão tổ nói.
Chương9: Tai nạn hàng lâm (4)
“Ha ha... Đã tới ah! Nguyệt Vũ yêu bà! Vẫn là bản tọa nhanh hơn ah!”. Một tiếng cười cản rỡ vang lên làm cho cả liên quân bên ngoài Thanh Vân tinh giật mình.
“Hừ! Nhanh hơn thì làm được gì? Thiên Phượng thể không phải là một mình ngươi Hồng Vân có thể nhúng tràm ah?”. Một giọng nói lạnh lùng trong trẻo truyền đến.
Ngay sau đó lại có hơn mười đạo nhân ảnh xuất hiện, nhanh đến đáng sợ hàng lâm bên ngoài Thanh Vân tinh, bọn hắn đều là Thần tôn đại năng siêu cấp cường giả ah!
“Nơi này là Thanh Vân tinh, Liệt Thần tinh vực ah?”. Một người hỏi sau đó tiện tay bắt một vị Thần cảnh cường giả đến trước mặt hỏi.
“Hồi bẩm tiền bối! Nơi này là Thanh Vân tinh đúng a!”. Hắn run sợ không dám ngẩng đầu nói ra.
“Ahh, đúng a! Vậy các ngươi đến đây làm gì? Thiên Phượng thể xác thực trên Thanh Vân tinh?”. Nguyệt Vũ Thần tôn hàm súc thú vị hỏi. Hắn nhìn như chỉ mới ba mươi ah, không những thế còn đẹp đến khó hình dung, vô cũng mỹ lệ.
“Hồi bẩm tiền bối! Bọn ta đay là vây lại Vũ gia, không cho bọn hắn mang theo Thiên Phượng thể bỏ trốn đợi các vị tiền bối đến ah”. Tên này cũng không thể nói không thông minh, nếu hắn nói là đến vây công Vũ gia, e sợ trước khi bọn hắn giao chiến cướp đoạt Thiên Phượng thể thì đã diệt sạch liên quân ah.
“Uhm! Xem ra bọn ta phải cảm ơn các ngươi ah!”. Nguyệt Vũ Thần tôn nũng nịu nói ra.
“Đây là việc bọn vãn bối phải làm ah”. Tên kia run rẩy nói. Hắn thật sự không dám ah, nếu quả thật để mấy tên này giận lên một tát đập chết hắn. Lão tổ cũng không dám ra mặt cho hắn ah.
“Huh! Ngươi đi đi”. Nguyệt Vũ nói. “Chúng ta tranh đoạt ah! Kẻ nào có bản lĩnh kẻ đó chiếm được ah!”. Nguyệt Vũ quay về phía mười mấy tên Thần tôn kia nói,
“Tốt! Tùy theo bản lĩnh ah”. Không có người phản đối.
Lúc này mấy vị Thần chủ đại năng Đoàn gia, Viên gia, Trần gia, Thiên Vân tông nhìn về phía mười mấy tên Thần tôn mặt đầy kính sợ. Thế giới lực ah, bọn hắn tiểu thế giới hình thành, thế giới lực mỏng manh, căn bản cũng không dám sử dụng, sử dụng đồng nghĩa với việc tử vong ah. Bọn hắn tuy là Thần chủ đại năng, một bước xa là tới Thần tôn nhưng bọn hắn cũng không biết đó là ngày tháng nào ah.
“Ồ! Nửa bước Thần tôn cường giả! Hắn vậy mà để cho mấy tên kia vây quanh không rời đi.”. Có một vị Thần tôn kinh dị nói. Theo lẽ thường thì một vị nửa bước Thần tôn sẽ không để cho mấy vị Thần chủ vây quanh ah.
“Haha, Tinh vực sáp nhập có Thánh Thần đại nhân xuất thủ cho dù là chúng ta cũng không dám rời đi tinh vực, hắn có lẽ cũng là ở lại thủ hộ gai tộc ah..”. Có một vị khác nói
Nghe mấy vị Thần tôn nói, bọn người liên quân giật mình hoảng sợ, Vũ Tinh Trần vậy mà đã một bước vào Thần tôn, hắn mới hơn một vạn tuổi mà thôi! Nếu hắn thật muốn rời đi e rằng ở đây không ai cản được, thế nhưng bọn hắn cũng khó hiểu ah, vì sao hắn không ra tay đối phó liên quân? Không rời đi Liệt Thần tinh vực cũng thôi nhưng cũng không cần để bọn hắn vây quanh mà rút đầu co cổ ah? Xem ra là có chuyện bí ẩn
“Không biết các vị tiền bối giáng lâm ta Vũ gia là có việc gì ah?”. Lúc này từ Thanh Vân tinh bay lên bốn người Vũ gia đời thứ hai, Vậy mà thuần một sắc Thần chủ! Điều này làm cho liên quan hoảng sợ không thôi. Vũ gia phải diệt ah. Bọn người liên quân thầm nghĩ.
“Ồ! Chủ sự đâu sao không ra nói chuyện? Ngươi còn chưa đủ tư cách!”. Có Thần tôn miệt thị nói
“Hồi tiền bối! Gia phụ có bệnh trong người không được khỏe nên không ra tiếp đón được, mong các vị lượng thứ! Ta ở đây xin thứ lỗi bồi tội ah”. Vũ Thần Không bốn người cung kính cúi đầu với mười mấy vị Thần tôn.
“Hừ! Dài dòng thật nhiều! Giao ra Thiên Phượng thể, tha cho Vũ gia các ngươi khỏi diệt tộc!”. Có một vị Thần tôn nói ra.
“Đi thôi! Bọn ta lần này đến chỉ cần mang đi Thiên Phượng thể, sẽ không làm khó dễ gia tộc các ngươi”. Lại một vị Thần tôn nói ra, hắn già nua thân thể, xem ra tuổi thọ không còn nhiều.
“Các vị tiền bối đến Vũ gia ta đòi đem đi một tên tiểu bối cho hắn chịu chết ah! Việc này Vũ gia ta làm không được!”. Vũ Thần Không kiên định nói ra. Việc này không chỉ là mặt mũi mà còn là tôn chỉ của Vũ gia, mặt khác hắn cũng không tin những Thần tôn cường giả này sẽ không ra tay với Vũ gia hắn, Vũ gia một khi có khả năng chắc chắn sẽ không để việc này trôi qua như vậy.
“Ha ha, rất thẳng thắn, Hồng Vân ta không thể không bội phục ngươi! Nếu như không phải ta bất đắc dĩ cũng sẽ không ra tay! Nếu Thiên Phượng thể rơi vào tay ta, ta đảm bảo giữ hắn một mạng”. Hồng Vân thần tôn nói ra.
“Hắc hắc, Hồng Vân lão quỷ, ngươi cũng không cần mèo khóc chuột ở đây...”. Có một vị Thần tôn giọng nói bỉ ôi vang lên.
“Hừ! Các ngươi đã không thức thời thì chịu chết đi”. Lập tức có Thần tôn xuất thủ.
“Ha ha, ngươi cũng chỉ hơn ta mấy mươi vạn tuổi thôi, cho ta vạn năm tất diệt ngươi! Hôm nay Vũ gia ta yếu thế nếu may mắn có người tất tru sát những kẻ tham gia vây giết Vũ gia ta ngày hnay”. Vũ Thần Phách cuồng bạo nói ra. Hắn như phong ma ngăn cản một kích của một Thần tôn, bị đánh cho rơi thẳng xuống Thanh Vân tinh như một hỏa tiễn.
“Vũ gia ta không bằng các ngươi cũng phải thử một lần cá chết lưới rách ah!”. Vũ Thần Không bi thống nói lên. “Tất cả Vũ gia con cháu nghe lệnh, toàn lực chạy rời đi Thanh Vân tinh, nếu một ngày cường đại lên quay lại báo thù ah”. Hắn nói vang vọng cả Thanh Vân tinh sau đó thiêu đốt tiểu thế giới, sử dụng thế giới lực, hắn quyết tử cũng phải làm trọng thương Thần tôn ah.
Gần như đồng thời cả ba vị Thần chủ Vũ gia đều thiêu đốt tiểu thế giới, bọn hắn quyết tử để cho gia tộc hạt giống rời đi ah. Đơn giản bọn hắn đã nhận được truyền tin, Vũ gia còn có một vị Thiên tài yêu nghiệt Vũ Thiên Quân, hắn và Vũ Thiên Nguyên về mọi mặt đều mạnh hơn Vũ Thiên Phượng rất nhiều, đó mới là hi vọng chân chính của Vũ gia. Chỉ là bọn hắn không biết lúc này, Vũ thiên Quân đang làm một việc mà Vũ Tinh Trần phụ thân bọn hắn đang kiềm giữ.
Lúc này Vũ Thiên Quân ngồi xếp bằng, vận dụng thông thiên nhãn nhằm hủy đi cấm chế, hắn mặt tái nhợt thế nhưng vẫn cố gắng, hắn sử dụng gần nghìn tích Lôi kiếp dịch nhưng vẫn không đủ bù vào tiêu hao, thêm vào lúc trước vạn dụng thông thiên nhãn nhìn tinh không làm cho hắn Nguyên hồn cùng linh hồn bị thương không nhẹ.
“Oanh!”. Cấm chế vỡ vụn, mắt trận lộ ra rạn nứt, hắn nguyên hồn xuất khiếu nhằm câu thông Nhân Vật bên dưới Ma Thần sơn. Hắn không biết lúc này, ở trong nội điện Vũ gia tổ đường, Vũ gia Lão tổ phun ra một ngụm máu!
“Oa!!! Điều này sao có thể? Cấm chế sao lại bị hủy? Vị kia muốn thoát khốn sao? Hả? Vậy mà tấn công đến... Thần tôn... Quả nhiên”. Vũ Tinh Trần lẩm bẩm sau đó lại cười lên. “Ha ha, Vũ Tinh Trần ta hi sinh cả đời trấn áp Ma nhân lại đến mức một ngày bị người liên thủ diệt môn! Các người chờ bị tàn sát ah! Hắc hắc! Phá được tốt ah!”. Hắn lau đi khóe miệng máu đen bay ra bên ngoài.
Thanh Vân Tinh lúc này đã loạn thành một đoàn, Thần tôn đại năng xuất thủ, bốn người Vũ Thần Không đều thiêu đốt thế giới lực, thế nhưng bọn hắn đều bị bốn vị Thần tôn đè lên đánh, tùy thời mất mạng, còn lại các vị Thần tôn tấn công Thanh Vân tinh hòng tìm ra Thiên Phượng thể. Vũ Tinh Trần nhìn bốn Vũ Thần Không mắt như nứt ra, đó đều là con hắn ah!
“Không! Các ngươi các loại ti tiện ác nhân, Vũ gia ta làm gì để các ngươi độc ác như vậy! A A A ....Các ngươi mau dừng tay”. Vũ Tinh Trần phát điên lao về phía Vũ Thần Không bọn người hòng mang đi bọn hắn. Ngay lúc này có một đại thủ hứng hắn đánh tới.
“Giao ra Thiên Phượng thể ah...”. Một vị Thần tôn xuất thủ với Vũ Tinh Trần.
“Nằm mơ!”. Vũ Tinh Trần tức giận phản kháng, hắn tuy chưa phải chân chính Thần tôn nhưng hắn tự tin lúc này hắn chiến lực đã không kém Thần tôn.
“OÀNH....”. Bon hắn đã giao thủ.
Phụ cận Ma Thần sơn lúc này đã loạn lên, liên quân theo chân các vị Thần tôn đánh vào Thanh Vân tinh tấn công đã tới Ma Thần sơn gặp phải Vũ gia cũng với thế lực phụ thuộc phản kháng đánh lên. Lúc này bọn hắn mới thấy Vũ gia có bao nhiêu đáng sợ, gần ba mươi danh Thần cảnh đại năng! Một lần đánh cho liên quân không kịp trở tay, diệt một thành của cả liên quân!
“Vận nhi! Mau mang Liên nhi lùi lại, để ta đến ngăn cản”. Vũ Thế Thần vung đao lên mở ra một con đường lớn đối với phía sau nói. “Mọi người cố gắng ngăn cản cho nữ nhân cũng hài tử rời đi, lúc này rời đi mới được ah!”. Bọn hắn là tính toán lúc hỗn loạn rời đi.
“Thế Thần ngươi cũng mau mang tộc nhân rời đi ah! Việc đoạn hậu để bọn ta mấy lão già này đến đón”. Vũ Chu Vân hét lớn, tiện tay chụp chết một mảng lớn liên quân. Bọn hắn Vũ gia nhân số ít đến thương cảm, nếu là gia tộc bình thường, dùng năm nghìn năm sinh sôi có lẽ cũng phải vài nghìn đến một vạn người, bọn hắn lúc này kể cả nữ nhân, hài tử có lẽ còn chưa được ba trăm người ah! Mặt khác nếu tính tuổi tác, lấy hắn hơn nghìn tuổi Thần cảnh lục trọng siêu cấp cường giả có lẽ vẫn còn là thiếu niên ah!
“Ha ha, các ngươi mau đi đi! Bọn ta những năm này ở ẩn, cũng phải cho bọn đạo chích kia biết phạm vào Vũ gia ta hậu quả! Các ngươi đời thứ tư bảo hộ nữ nhân cùng hài tử rút đi ah, các ngươi là hi vọng của Vũ gia ta”. Có một vị khác đời thứ ba nói ra.
“Ha ha, chạy đi đâu! Các ngươi Vũ gia lần này đừng hòng có ai chạy thoát! Các ngươi mau chăn bọn hắn, Vũ Chu Vân để ta đến đối phó! Thiên Phượng thể có lẽ đang ở trong nhóm người nữ ấu kia ah”. Một giọng nói vang đến, thình lình là Thần cảnh lục trọng thiên cường giả siêu cấp, chỉ là không biết hắn là thế lực nào.
“Ha ha, Trần Vạn Niên, bằng ngươi cũng dám nói đối phó ta? Trần Vạn Xuân mới có tư cách này”. Vũ Chu Vân khinh cười nói. Tuy cùng là Thần cảnh lục trọng thiên nhưng hắn tự tin đè lên đánh Trần Vạn Niên.
“Thêm ta Đoàn Thanh Tùng đây...”.
Chương10: Ma đạo
Lại có một nhánh quân tiến đến, đứng đầu cũng là Thần cảnh lục trọng thiên. Xem ra mấy thế lực kia cũng là dốc hầu hết lực lượng ah, Thần cảnh lục trọng thiên đã là tối đỉnh của bọn hắn.
“Om xòm như vậy! Hai ngươi cũng chưa có tư cách này!”. Vũ Chu Vân bá đạo nói ra xong trực tiếp xuất thủ đánh thành một đoàn với hai tên kia vậy mà còn chiếm chút thượng phong
“Điều này sao có thể? Ngươi sao có thể cường đại như vậy?”. Đoàn Thanh Tùng cùng Trần Vạn Niên càng đánh càng hoảng sợ, bọn hắn vậy mà không thể áp lại Vũ Chu Vân! Vũ Chu Vân chỉ là hậu bối của bọn hắn mà thôi.
“Hừ! Không có gì là không có khả năng”. Vũ Chu Vân hừ lạnh nói. “Ngày Vũ gia ta trở về tất diệt các ngươi toàn gia”. Vũ Chu Vân lạnh lùng nói.
“Ha ha, ngày đó không có khả năng ah”. Một giọng nói truyền đến mang theo uy áp đáng sợ. Người tới là một vị Thần chủ
“Thiên Vân lão tổ? Ngươi vậy mà cũng tham gia vây quét Vũ gia ta, Ha ha, Tốt một cái Thiên Vân tông ah”. Vũ Chu Vân hoảng nhiên nói, hắn lúc này có thể áp chế ba vị Thần cảnh lục trọng thiên nhưng gặp phải một vị Thần chủ hắn chỉ có thể chạy mà thôi! Nhìn về phía tộc nhân đang đào tẩu, hắn cắn răng: “Đã vậy thì chiến đi! Để ta thưởng thức một chút thủ đoạn của Thiên Vân lão tổ ngươi’.
“Ha ha, như ngươi mong muốn! Thiên tàn vân phi! Đi!”. Thiên Vân lão tổ đã ra chiêu.
Trong lúc Vũ gia nữ ấu đang bị truy sát, phạm vi thư đồ quán vẫn chưa có đại chiến xảy ra, cũng có ít người đến đây lập tức bị mấy vị Vũ gia Thần cảnh diệt sát. Lúc này có bảy người đang đứng, bốn vị trung niên cùng ba tên hài tử, bọn hắn đang nhìn một đứa trẻ năm sáu tuổi đang ngồi. Hắn đã ngồi như vậy gần ba canh giờ câu thông với vị nào đó dưới lòng đất.
Sau khi phá vỡ cấm chế cùng mắt trận, Vũ Thiên Quân vận dụng thông thiên nhân cũng để cho nguyên hồn xuất khiếu nhằm câu thông với vị đại năng mà hắn từng cảm ứng được. Lúc này hắn chỉ nhìn thấy một màu đen như mực, hồi lâu, hắn cuối cùng cũng nghe được một tiếng thởi dài...
“Huhhhh.... Ngươi cuối cùng đã đến...”. Một tiếng nói già nua vang lên.
“Hả? Tiền bối ngài biết ta sao?”. Vũ Thiên Quân ngạc nhiên hỏi
“Ha ha, nếu không phải ta cố ý để ngươi biết ngươi lúc này đạo hạnh làm sao có thể thấy ta..”. Giọng nói già nua thí vị nói.
“Há? Ngài sao phải như vậy ah?”. Vũ Thiên Quân khó hiểu nói.
“Ta cảm ứng được khí tức đồng nguyên trên người ngươi ah....”. Giọng nói già nua vang lên đầy vẻ tang thương
“Đồng nguyên? Là gì ah?”. Vũ Thiên Quân lại hỏi
“Ma khí! Tuy rằng rất mỏng nhưng tinh khiết vô cùng...”. Giọng nói già nua vang lên.
“Ma khí?!? Ta làm sao lại có ma khí?”. Vũ Thiên Quân hoảng sợ nói ra, hắn làm sao lại có ma khí. Đó là đắc trăng của ma tu cùng Ma tộc ah
“Ha ha, điều này có lẽ phải xem bản thể của ngươi ah...”. Giọng nói lại vang lên
Bỗng Vũ Thiên Quân cảm giác lung lay thì giật mình hoảng sợ, hắn nguyên hồn cùng linh hồn vậy mà trở về cơ thể, hắn dám khẳng định người này so với Thần tôn chắc chắn cường hơn rất nhiều ah. Nghĩ tới đây hắn ánh mắt sáng lên, vội nói
“Tiền bối! Ta tìm ngươi để cầu ngài giúp ah’. Vũ Thiên Quân vội vàng nói. Bọn người Vũ gia đời thứ ba cùng Vũ Thiên Nguyên thấy Vũ Thiên Quân bỗng nhiên tỉnh lại sau đó hô to thì giật mình không thôi.
“Đối phó với mấy tên Thần tôn tiểu tu sĩ sao?”. Giọng nói già nua vang lên. “Lúc này ta không làm được... Di?!?”. Một bóng đen bỗng nhiên hư không xuất hiện trước mắt bọn người Vũ gia làm cho bốn tên Vũ gia Thần cảnh suýt nữa xuất thủ nhưng nghe hắn nói thì ngừng lại, xem ra đây là đại nhân vật bị phong ấn phía dưới Ma Thần sơn ah.
“Ma khí, ngươi là ma tộc?” Tam gia gia bọn người giật mình nói
“Ngươi tại sao lại không làm được? Ngươi mạnh hơn bọn hắn ah...”. Vũ Thiên Quân vội vàng nói mà không để ý dị trạng của bóng đen. Hắn đang nhìn chằm chằm vào Vũ Thiên Nguyên ah.
“Điều này sao có thể? Ngũ hành hỗn độn thánh thể?”. Loại thể chất này sao có thể tồn tại. Hắn khiếp sợ nói ra. “Hả? Thái cổ ma mạch, không trách ta cảm thấy đồng nguyên, ha ha, Thái cổ ma mạch, ta đã có truyền thừa, oa ha ha ha...”. Bóng đen như điên dại cười lên đột nhiên lại im bặt. “Đây là cái gì? Thần mạch bản nguyên? Cửu khiếu nguyên anh? Điều này sao có thể?”. Người này giật mình liên tục, Thiên phượng thể bị hắn trực tiếp bỏ qua ah.
“Tiên bối, người làm sao mới có thể giúp ta...”. Vũ Thiên Quân vọi vang nói, hắn lúc này cũng không rảnh để ý cái gì Ngũ hành hỗn độn thánh thể hay Thái cổ ma mạch, Thần mạch cái gì đó a.
“Làm sao để ta giúp ngươi? Huh, ta lúc này đã không thể giúp ngươi nhưng hai ngươi có thể tự giúp mình”. Bóng đen nhìn về Vũ Thiên Quân cùng Vũ Thiên Nguyên tự tin nói ra,
“Hả? Mong tiền bối kiến giải?”. Vũ Thiên Quân nghi ngờ hỏi, cái gì mà tự giúp mình? Có thể tự giúp mình hắn đã không phải đi xin giúp đỡ ah.
“Ha ha, ta lúc này chỉ là một tàn hồn, kỳ thật đã chết từ lâu thế nhưng lực lượng của ta vẫn còn, lúc này ta đem truyền lại cho hai người các ngươi, tuy rằng có chút tác dụng phụ nhưng không sao, ta sẽ giúp các ngươi tiêu trừ”. Bóng đen cười nói.
“Không thể (Không được!)”. Vũ gia mấy vị gia lập tức nói. Tiếp nhận Ma khí khác gì biến bọn hắn thành Ma tộc. Bọn hắn là hi vọng của Vũ gia ah.
“Tiên bối! Là cái gì tác dụng phụ ah?”. Lúc này Vũ Thiên Nguyên nói ra, hắn cũng đã hiểu chút, ở đây chỉ có hắn và Vũ Thiên Quân có thể tiếp nhận lực lượng chứng tỏ người này nhận định chỉ có hai bọn hắn tiếp nhận mà không có lớn lao ảnh hưởng, xem ra hắn cũng không có ý hại bọn hắn.
“Ha ha, tiểu tử ngươi rất tốt! Nếu ta còn sống chắc chắn nhận ngươi làm đệ tử, nam nhân làm gì cũng phải thẳng thắn dứt khoát, không nên dài dòng như đàn bà ah”. Bóng đen cười lên vui vẻ. “Cũng không có quá lớn ảnh lớn, lấy ngươi Ngũ hành hỗn độn thánh thể tiếp nhận năng lượng của ta, ngũ hành chuyển tiếp chỉ phụ tải lên thân thể ngươi mà thôi, linh hồn cũng có chút hao hụt nhưng yên tâm, đã có ta ở, sau khi lực lượng trôi qua tu vi của ngươi cũng sẽ trướng đại, một lần đến Thần cảnh cũng không phải không thể, ha ha”. Bóng đen cười nói. “Còn về phần tên tiểu quỷ này, lấy hắn Thái cổ ma mạch, tiếp nhận ma khí chỉ lợi vô hại, e rằng còn có kinh hỉ”. Bóng đen càng nhìn hai tên tiểu quỷ này càng yêu thích ah, hắn mặc dù chỉ dựa vào tàn hồn mà sống thể nhưng qua bao tuế nguyệt hắn cách nghĩ cũng nhẹ hơn nhiều ah.
“Thật chỉ như vậy? Ma khí tại sao lại không ảnh gưởng tới bọn hắn?”. Tam gia gia bọn người nghi ngờ hỏi.
“Đó là do thể chất nguyên nhân. Bọn hắn thể chất dung nạp Ma khí cũng như các loại lực lượng khác đều được”. Bóng đen nói ra rồi im bặt. “Huh, có vẻ không đúng lắm, làm sao Thần Ma nhị mạch có thể tồn tại trong một thể ah”. Hắn nhìn về phía Vũ Thiên Quân rất tò mò ah
“Nếu vậy mau một chút ah! Tiền bối ngài cần ta giúp gì sao?”. Vũ Thiên Quân nói ra
“Không cần! Sau đó ngươi tiếp nhận của ta truyền thừa là được, ha ha, ta rút cục cũng có truyền nhân ah! Được rồi! Hai người các ngươi đến đây đi, bản thể năng lượng của ta bị phong ấn ở dưới”. Hắn cười nói nhưng mọi người đều nghe vẻ đắng chát, hắn tuyệt đối không đơn giản là bị trấn áp!
Đi xuống hố sâu vào trong lòng đất, một màu đen kịt, Vũ Thiên Nguyên bỗng nhiên nói ra. “Tiền bối! Nếu ta không sai thì có lẽ lần tiếp nhận Ma khí này có thể khiến hai ta hoàn toàn nhập ma ah?”.
“Cũng không hẳn là vậy! Ah! Các ngươi nghĩ thế nào là Ma? Là Ma thì như thế nào? Ma thì không thể cứu giúp người khác sao? Thứ để nhận định một người không phải là lực lượng mà hắn sử dụng mà là cách hắn vận dụng như thế nào, cho dù là Thánh hiền vận dụng sức mạnh đi tàn sát người vô tội thì cũng khác gì đại ma đầu”. Hắn ngừng lại một chút nói tiếp. “Yên tâm đi! Có ta tại, trước khi các ngươi mất đi ý chí ta sẽ mang các ngươi rời đi, ha ha, ngày sau lớn lên là do các ngươi rồi, có lẽ sau lần này ta sẽ triệt để vẫn lạc ah”. Hắn nói việc sống chết mà dường như không có chút cảm xúc nào, có lẽ hắn sống quá lâu đến tê cứng ah.
“Tiền bối! Ngươi vì sao phải giúp chúng ta ah?”. Vũ Thiên Quân hỏi.
“Ha ha, cũng không có lí do gì đáng nói, ta lão đầu tử này cũng không còn tồn tại được bao lâu ah, coi như là lưu lại truyền thừa thôi”. Hắn đạm mạc nói. “Ở đây chỉ phong ấn ta khi còn sống một nửa năng lượng, có lẽ cũng đưa các ngươi tạm thời đạt tới Thần tôn đỉnh phong, sau ba canh giờ ta sẽ mang các ngươi rời đi để tránh các ngươi thần trí bị Ma khí ảnh hưởng mà biến thành khôi lỗi do đó trong ba canh giờ bất kể như thế nào các ngươi cũng phải lui đi”. Hắn ngừng lại một chút nhìn hai tên tiểu tử trước mắt: “Huyết mạch của gia tộc các ngươi có lẽ không đơn giản ah? Cho ta một giọt máu ah!”. Hắn chân thành nói với hai người Vũ Thiên Quân.
“Cho!”. Vũ Thiên Quân hai người cũng không suy nghĩ nhiều mà đều rạch bàn tay ném ra một giọt máu về phái bóng đen.
Bóng đen nhìn soi mói hồi lâu cuối cùng trợn mắt lên: “Chẳng trách hai người các ngươi có thể thức tỉnh thể chất đáng sợ như vậy, xem ra mấy cái Thánh thể mà ta nhìn thấy cũng là gia tộc các ngươi ah! Thái sơ sinh linh ah, các ngươi đều là hậu duệ của Thái sơ sinh linh!”. Bóng đen dung động nói ra
“Thái sơ sinh linh?”. Vũ Thiên Quân hai người nhìn nhau không hiểu.
“Uhm, sẽ nói với các ngươi sau, tiếp thu năng lượng của ta ah”.
Hai người Vũ Thiên Quân chỉ thấy một cơn gió thổi đến sau đó bọn hắn cảm thấy như phô thiên cái địa dòng nước lũ màu đen Ma khí tiến vào cơ thể thông qua thất khiếu cùng với lỗ chân lông khiến cho bọn hắn quái dị đó là bọn hắn vậy mà không cảm thấy đau đớn thay vao đó là thoải mái vô cùng như là hạn hán mà gặp mưa rào, rất dễ thấm ah.