Cô có cảm giác mình là một người lính xây kim tự tháp vậy, một nô lệ đang đây hòn đá tảng khổng lổ băng qua sa mạc, không bao giờ được nhìn thấy công trình vĩ đại được dự định xây là như thế nào. Không ai có thời gian để đứng lại và giải thích mọi việc, nhất là những phụ nữ làm việc trong đội pháp y. Cô được nghe lại, không trục tiếp từ Majdi, người đã kiệt sức vì khối lượng công việc, rằng các sĩ quan đang điều tra tất cả các công ty taxi trong thành phố. Bọn họ đã nghĩ đến khả năng hung thủ là lái xe, nhưng lý do tại sao thì cô chỉ có thể phỏng đoán. Mối liên hệ mong manh duy nhất của cô tới những diễn tiến của vụ án chính là Ibrahim, nhưng ông lại quá bận bịu.
Hằng ngày cô dành ra một ít thời gian để xử lý những bằng chứng có được từ căn hộ của Sabria. Việc này khó hơn cô tưởng bởi cô phải ngụy tạo nó như thể một vụ án hư cấu. Trong khi đó cô vẫn phải làm việc một cách mẫn cán cho vụ Thiên sứ, vụ duy nhất tại thời điểm này mà bọn họ được phép tham gia, và chính vì vậy cô buộc phải dùng mánh khóe để che mắt về những hồ sơ không được ghi tên, cảnh giác để mắt tới máy móc trong phòng, và thậm chí trắng trợn nói dối các kỹ thuật viên khác trong phòng thí nghiệm đang có vẻ cảm thấy cô che giấu điểu gì đó. Qua những bằng chứng thu thập được ở căn hộ của Sabria, thì không có phát hiện gì đáng kể. Cô vẫn đang chờ các kết quả kiểm tra DNA mẫu máu cô lấy từ chiếc đinh ở hành lang.
Cô sẽ đánh đổi bất cứ điều gì để có lý do xuống phòng làm việc của Ibrahim, và đã có một hoặc hai lần cô đi qua, hy vọng sẽ tình cờ gặp ông nhưng chưa lần nào ông có ở đó. Cô không muốn gọi cho ông cho đến khi có được tin gì đấy. Katya trước đây có thể sẽ lấy hết dũng khí và bất kể thế nào cũng xuống tầng dưới, nhưng bây giờ có đến hai chướng ngại vật cản bước, đó là Daher, ngưòi luôn có phản ứng mỗi khi trông thấy cô và vụ án này là một vụ vô cùng quan trọng vẫn thu hút các đại diện của văn phòng thị trưởng và của bộ nữa. Trên hết, việc đính hôn với Nayir đã bắt đầu khiến cô hoảng hốt vì những thứ nhỏ nhặt nhất. Cô không chắc đó chỉ đơn giản là việc cô lo sợ Nayir sẽ phát hiện ra cô đã tiếp xúc với đàn ông lạ mặt nhiều đến mức nào, hay là sự lo lắng ngày càng lớn dần trong cô, một nỗi sợ hãi tự thân đối với toàn bộ tình huống này, kết hôn với một người đàn ông vẫn có gì đó bí hiểm, lại trong một hoàn cảnh không tốt chút nào.
Bố cô đã vui mừng khôn xiết khi cô nói đã chấp nhận lời cầu hôn. Ông ngay lập tức đi khoe với bạn bè, và không lâu sau thì cô nhận được các món quà. Ông mang chúng về nhà sau những đêm dài ở quán café. Một chiếc vòng vàng đeo tay tính tế từ Qasim. Một túi trà Ấn Độ loại ngon và một chiếc ầm pha trà của Anh chính hiệu từ Awad Mawjid. Một bản kinh Koran bọc da trang nhã từ Imam Munif. Những món quà khiên bố cô vui hơn bất cứ ai khác, và ông đi đâu cũng rạng ngời niềm tự hào và rộng lòng với thằng cháu Ayman hơn qua việc cho phép cậu ta được lấy xe ô-tô bất cứ lúc nào muốn. Thật thích khi được ở bên Abu khi ông đang ở trong tâm trạng như vậy, nhưng nó cũng khiến cô ngày càng lo lắng về hôn nhân của mình khi ở chỗ làm. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô và Nayir không thể dung hòa được những điểm khác biệt? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Nayir, chỉ vì quá yêu cô nên mới nói họ sẽ cùng nhau tìm cách tháo gõ mọi chuyện không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh trở thành một vị thủ lĩnh Hổi giáo già nua rậm râu nào đó, một người sẽ không bao giờ thực sự thay đổi những suy nghĩ khắt khe về việc hành xử đúng mực của phụ nữ? Và tất cả những chuyện đó sẽ ảnh hưởng thế nào tới người cha già của cô đây?
Giữa chừng những lo lắng đó, cô đột nhiên bật ra một ý tưởng cho tình thế tiến thoái lưỡng nan của cô với Ibrahim. Cô gọi điện thoại đi động cho ông nhưng ông không nghe máy, vì vậy cô để lại lời nhắn giải thích tại sao cô cần một bức ảnh toàn thân của Sabria, tốt nhất là trong áo trùm. Ông có thể gửi thư điện tử cho cô hoặc để ảnh trên bàn làm việc của cô. Điện thoại của ông cắt phụt trước khi cô có thể giải thích tại sao cô cần bức ảnh, và cô ngại không gọi lại vì sợ ông nghĩ cô làm phiền mình.
Bực mình, cô nhét điện thoại trở lại túi xách.
Có chút khuây khỏa khi Charlie Becker bước vào phòng thí nghiệm, mái tóc đỏ nâu đung đưa như tiếng cười lả lơi. Những phụ nữ khác chằm chằm nhìn Charlie, nhưng Katya đứng dậy và lên tiếng chào, vì chỗ làm việc của cô gần cửa nhất.
Charlie chào đáp lại và bước đến bên bàn làm việc của cô, rồi ghé người vào gần để thì thẩm nói. “Tôi ở đây gần như cả ngày để giải đáp các câu hỏi, nhưng đến giờ ăn trưa rồi và tôi đang tự hỏi liệu cô có thể chỉ cho tôi chỗ an toàn để dùng bữa không.”
“Một chỗ an toàn?” Katya hỏi lại. Tiêng Anh của cô là nhờ những khóa học ở trường đại học và gần đây hơn là nhờ kho lưu trữ phim cấm của em họ. Cô hiểu Charlie nói gì, mặc dù cô có xu hướng hiểu tất cả các từ theo nghĩa đen.
“Cô biết đây,” Charlie nói, “một chỗ mà cánh đàn ông không thể dòm ngó khi tôi ăn.”
“À.” Katya gật đầu và đứng lên, vơ vội chiếc túi xách trên quầy rồi ra hiệu cho Charlie ra ngoài. “Tôi biết một chỗ an toàn đây.”
Vẫn có cảm giác run run khi rời khỏi toàn nhà, tuy là đi cùng một người Mỹ vụng về, ngưòi đã khiến cho Katya vừa phải rín nhịn một cách khổ sở vừa ngượng ngùng bày tỏ mình khi lần đầu tiên họ chạm mặt trong phòng họp. Giờ thì Katya lại thấy lo lắng là tiếng Anh của mình nghe có vẻ như trong phim hạng B.
Bọn họ dừng lại ở quán Cilantro's gần cửa hàng thời trang Le Château. Charlie thấy bối rối khi cả hai phải đi vào quán bằng lối cửa sau dành riêng cho phụ nữ, rồi lại phải chen chúc trong chiếc thang máy bé xíu để lên tầng hai là khu vực dành cho gia đình, nơi phụ nữ được phép dùng bữa mà không có đàn ông. Khi bọn họ chọn được chỗ ngồi trong góc yên tĩnh gần một bức tường bằng đá phiên xấu xí nhưng trông có vẻ hiện đại, Charlie thở dài với vẻ bàng hoàng rồi ngồi xuống. Katya hơi bất ngờ khi thấy cô có vẻ buồn rầu.
“Tôi lấy làm tiếc là không nói được tiếng Ả Rập” Charlie nói. “Có nhiều điều tôi ước gì mình nói được ngay với cô lúc này.”
“Cô cứ nói bằng tiếng Anh là được mà.” Katya lóng ngóng nói.
“Được, vậy thì, tôi mong là điều này không khiến cô thấy bị xúc phạm, nhưng làm sao cô chịu đựng được công việc ở một nơi như vậy nhỉ? Cánh đàn ông y như những con thú vậy!”
Katya lịch sự mỉm cười. “Đó là vì cô không đeo mạng che mặt.”
“Tôi hiểu chứ!” Charlie ngồi ngả về trước. “Đồ chính là điều khiến tôi bận tâm, thực lòng đấy. Ở đây tôi đã thấy vài phụ nữ phương Tây trên phố, và họ không đeo mạng che.”
“Cánh đàn ông ở văn phòng lúc nào cũng mời tôi ra ngoài.” Charlie nói. “Ý tôi là, tôi tưởng đây là một quốc gia luôn để tâm đến vấn đề phẩm giá kia. Những kiểu mồi chài trắng trợn đó khiến tôi ngạc nhiên. Thật khó làm được việc gì khi mà bất cứ lúc chết tiệt nào cô cũng phải đề phòng những vấn đề tình dục. Tôi xin lỗi, tôi không có ý chỉ trích. Chỉ là - tôi ngán ngẩm điều này lắm rồi.”
Người phục vụ đến và họ gọi bánh mỳ kẹp Reuben. Katya bắt đầu băn khoăn liệu cô có chịu đựng nổi việc người phụ nữ này phàn nàn bằng tiếng Anh suốt cả bữa ăn hay không. Cô cảm thấy mình đang ở thế phòng thủ mất rồi.
“Hãy nói không.” Katya nói. “Họ sẽ để cô được yên.”
“Đúng vậy.” Charlie vừa nói vừa thở dài. “Ơn Chúa là bọn họ quá bận bịu với việc truy tìm tay lái xe taxi.”
“Lái xe taxi?”
“Một tài xế taxi – chắc cô cũng biết việc họ đang điều tra các công ty taxi chứ?”
Katya ngập ngừng gật đầu.
“Bọn họ không cho cô biết sao? Trời đất ơi.” Charlie nháp một ngụm nước. “Chuyện là thế này, trước tiên, người Bedouin tìm dấu vết đã nói với Thanh tra Zahrani từ hai tuần trước rằng tên sát nhân sử dụng chân phải nhiều hơn chân trái và có khả năng hắn lái ô-tô, có thể là để kiếm sống. Ý tôi là, hầu hết đàn ông lái xe, nhưng có vẻ đặc điểm này khá khác biệt. Do đó bọn họ cho rằng hung thủ có thể là tài xế taxi, và bắt đầu điều tra. Sau đó thì phát hiện ra việc Amina al- Fouad đã lên taxi khi bà ta mat tích. Giờ thì bọn họ đang rất hào hứng điều tra các tài xế taxi.”
Katya rất vui. Cô nhận thấy mình hiểu được hầu hết những gì Charlie nói, và tất nhiên Charlie biết mọi tình tiết của vụ án. Mà lại chỉ có cô ở đây cùng Charlie ít nhất một giờ nữa.
“Nhiều khả năng hung thủ là tài xế taxi.” Charlie nói. “Ở đây thì dường như đó là cách duy nhất đàn ông có thể tiếp cận phụ nữ.”
Katya gật đầu. “Chuyện vẫn thường xảy ra như vậy.” Cô nói.
“Ý cô là sao?”
“Phụ nữ vào taxi bị bắt cóc.” Katya đáp. Cô muôn kể cho Charlie nghe về người đàn ông đã đến Sở tháng trước vì vợ anh ta bị bắt cóc. Anh ta và vợ vào taxi còn tay tài xế thì kêu ca là không chạy được. Tay tài xế đó đề nghị anh ta ra ngoài và đẩy xe giúp hắn, và khi anh ta làm vậy thì hắn nhảy lại vào trong xe rồi lái người vợ đi mất giống như một tay cướp người Bedouin dạo trước đã trôi vào quên lãng.
Charlie trông khiếp đảm. “Làm thế nào mà cô đi chỗ này chỗ kia nếu không tin được cánh tài xế taxi chứ?”
“Em họ tôi đưa tôi đi.” Katya nói. “Và thỉnh thoảng một người bạn của bố tôi cũng chở giúp.”
Họ im lặng một lúc.
“Tôi có thể hỏi cô về vụ án đó được không?” Katya nói.
“Được chứ!” Charlie đáp.
“Cô đã nói về thứ vật tế. Chúng tôi nghĩ đó chính là những bàn tay “
“Đúng rồi. Những bàn tay bị chặt.”
“Cô nghĩ điều đó có nghĩa gì?” Katya hỏi. “Hắn chỉ giữ vài bàn tay trong số đó thôi sao?”
Charlie có vẻ bớt căng thẳng hơn và mỉm cười với cô một cách ranh mãnh. “Cô biết không, chưa ai đặt cho tôi câu hỏi đó cả. Ý tôi là, bọn họ hỏi đủ thứ về những vật tế, nhưng không muốn hỏi ý kiến của tôi. Tôi đã nghĩ về vân đề này. Nói chung thì vật tế là một thứ gợi nhớ hữu hình về vụ giết người. Nó giống như một vật lưu niệm, ngoài trừ việc tên sát nhân có thể chọn bất cứ vật lưu niệm nào. Tôi không rõ tại sao hắn ta chi chôn có ba bàn tay ở khu mộ đó. Câu hỏi thực sự, theo tôi nghĩ, phải là tại sao hắn ta lại chặt những bàn tay đó? Bàn tay có ý nghĩa gì?”
Katya nhún vai, không chắc cô phải trình bày ý kiến bằng tiếng Anh thế nào.
“Dựa vào kinh nghiệm đã có,” Charlie nói tiếp, “tôi sẽ phỏng đoán là bàn tay vì lý do nào đây có mối liên quan tới một tổn thương. Một trong những lý thuyết tâm thần học về mộng tưởng là tất cả những mộng tưởng - nhưng nhất là những loại có liên quan đến tình dục - thực chất là cách mà con người ta đối mặt với những ảnh hưởng của một tổn thương. Cô có theo kịp những gì tôi nói không?”
“Có.”
“Thí dụ như, tôi từng có một bệnh nhân tâm thần khi còn nhỏ đã rất ghét mẹ người bạn thân. Bà ta lúc nào cũng nghiệt ngã với anh ta và có vẻ nghĩ rằng anh ta quá nghèo và ngốc nghếch đến mức không thể chơi với con trai bà ta được. Rốt cuộc là bà ta buộc họ phải chấm dứt tình bạn đó. Thời điểm đó đối với bệnh nhân của tôi là một nỗi đau khổ khôn cùng. Nhiều năm sau, anh ta trở nên bị ám ảnh - hiện thời mắc chứng rối loạn lâm sàng như vậy là hơi cực đoan - anh ta bị ám ảnh bởi một mộng tưởng tinh dục là anh ta ngủ với một người đàn ông có vẻ ngoài và hành động rất giống với ngưòi cha của bạn anh ta thuở niên thiếu. Và mộng tưởng đó luôn có sự xuất hiện của bà mẹ xô cửa vào và phát hiện ra chồng mình là đồng tính nam rổi bà ta tức giận, hoặc bị cuôn vào cuộc chơi đó như một kẻ phục tùng. Tôi xin lỗi, tôi có thể thấy là cô không hoàn toàn theo kịp câu chuyện.”
“Không, tôi hiểu được.” Katya nói. “Mộng tưởng là để nhằm hàn gắn những nỗi đau của một điều rất tệ, có thể là từ thời thơ ấu của người ta.”
“Chính xác. Như vậy là một phần mộng tưởng của tên sát nhân này có liên quan đến việc lấy đi những đôi tay của phụ nữ. Những đôi tay đó cực kỳ quan trọng đối với hắn, như vậy, nó chính là lý do. Có thể hắn bị mất một bàn tay. Có thể ai đó bị thương tật ở bàn tay đã bức hại hắn. Có thể là bất cứ lý do nào tương tự thế. Tôi đã gợi ý cho Thanh tra Zahrani tìm những tội phạm có thương tật ở bàn tay trong hồ sơ y tế. Còn phải nỗ lực nhiều nữa, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, để bắt được một tên giết người hàng loạt có thể mất đến hàng tháng, hàng năm. Cô càng có nhiều thời gian thì cơ hội để bắt được hắn ta càng lớn. Tôi thấy cô có điều gì muốn nói.”
“Vâng” Katya nói. Bánh kẹp đã được mang tới, và họ bắt đầu ăn. “Ở Ả Rập Xê-út, khi ai đó bị chặt một bàn tay có nghĩa đó là kẻ trộm.”
Charlie đang nhai bỗng có phần chững lại, vẻ sửng sốt hiện rõ trên nét mặt cô. “Cô biết đây, tôi biết điều đó, tôi chỉ không... Chúa ơi, tôi thật ngu ngốc. Dĩ nhiên rồi. Đó chính là hình phạt đối với kẻ trộm. Vậy có thế tên giết người cảm thấy phải trừng phạt các nạn nhân. Có thể hắn nghĩ họ là những tên trộm.”
“Và còn hơn thế?” Katya nói.
“Ý cô là sao?”
“Ở Ả Rập Xê-út, khi hành hình một phụ nữ, người ta không chặt đầu cô ta. Họ sẽ bắn cô ta từ sau gáy.”
“Thật vậy sao?”
“Vâng. Nếu họ chặt đầu, cái đầu có thể lăn ra và áo trùm bị tụt xuống, và người ta sẽ trông thấy mặt cô ta. Chính vì vậy họ sẽ bắn. Đôi khi họ cho người phụ nữ đó quyền lựa chọn.”
“Lạy Chúa tôi.” Charlie đặt chiếc bánh kẹp xuống. “Như vậy là tất cả chuyện này có thể liên quan tới mộng tưởng của một tên đao phủ.”
“Có lẽ vậy.” Katya nói. “Tên giết người nghĩ rằng hắn giống như một tên đao phủ. Nhưng làm thế nào mà điều đó giúp chúng tôi tìm ra hắn được?”
“Thực ra thì,” Charlie nói, “có thế một người thân của hắn hoặc người nào đó hắn yêu quý đã bị hành hình một cách bất công. Có thể sẽ hữu ích nếu xem xét các hồ sơ hành quyết. Cô có giữ chúng không?”
“Chúng ta có thể mượn được.” Katya vui vẻ nói. “Nhưng còn bàn tay trên phố Falasteen, của Amina al-Fouad. Nó không giống với những nạn nhân khác. Cô có cho rằng hung thủ cũng chính là tên sát nhân Thiên sứ đó không?”
“Cô gọi hắn là gì cơ?”
“Tên sát nhân Thiên sứ.” Giờ thì đến lượt Katya ngạc nhiên. Tại sao Charlie biết hết mọi chuyện mà lại không biết chuyện này nhỉ? Cô giải thích bằng khả năng cô có thể về mười chín cái xác và tầm quan trọng của con số mười chín trong kinh Koran.
Charlie ngừng ăn và lắng nghe một cách chăm chú. “Như vậy chỉ dựa trên thực tế là có mười chín cái xác, cô cho rằng tên sát nhân hình dung hắn là thiên sứ của sự báo thù - một trong những thiên sứ gác cửa Địa ngục. Và hắn đang trừng phạt những ai đáng phải xuống Địa ngục?”
“Đúng vậy.” Katya nói. “Đại loại như thế”
“Như vậy là, nó phù hợp với mộng tưởng về sự hành hình. Những ý niệm tôn giáo cũng là động cơ của một số tên giết người hàng loạt Có lẽ cô nên tìm những kẻ theo đạo giáo chính thông.”
“Điều đó sẽ giúp khoanh vùng đối tượng.” Katya nói. Charlie cười phá lên, nhưng Katya không cho rằng chuyện đó có gì là buồn cười. Charlie dường như nhận ra và không cười nữa.
“Hầu hết những tên giết người hàng loạt nhìn bên ngoài không có vẻ gì điên rồ cả.” Charlie nói. “Thực ra, chúng trông như những người bình thường khác, thậm chí dễ nhìn hơn. Chúng dành khá nhiều thời gian đế cố gắng trà trộn với mọi người.” Cô lại cầm chiếc bánh kẹp lên. “Đúng như cô hỏi, tôi có cho rằng bàn tay bị chặt đó có liên quan đến tên sát nhân Thiên sứ.”
“Nhưng hắn chưa bao giờ chặt tay phụ nữ khi người đó còn sống cả. Và trước đó hắn cũng chưa bao giờ vứt bỏ bàn tay nào trong thành phố hết. Và rõ ràng hắn bỏ lại cả chiếc xắc tay ở đó để chúng tôi nhận diện được bà ta.”
“Đúng vậy. Vụ này có khác biệt. Có lẽ có điều gì đó đã châm ngòi nó, và theo hình dung của tôi đó chính là việc các cô đã phát hiện ra và di dời những cái xác đó khỏi địa điểm chôn cât. Nói cách khác, thì những cái xác cũng chính là chiến lợi phẩm của hắn.”
“Nếu cô nghĩ về vụ này theo cách mộng tưởng,” Charlie nói tiếp, “thì bàn tay trên phố Falasteen có thể là bước tiên về kỹ thuật của hắn. Hầu hết kỹ thuật của những tên giết người hàng loạt có sự tiến hóa. Chúng trở nên thành thục đến mức có thể áp dụng các kỹ thuật đó một cách hoàn hảo. Chúng biết làm thế nào để bắt người, làm thế nào để họ sống sót, làm thế nào để kéo dài nhục hình. Chúng biết cách để không bị bắt. Đó chính là điều khiến chúng trở nên vô cùng nguy hiểm. Nhưng chúng cũng có thể chán ngay việc làm quá tốt, và muốn thứ gì đó khơi dậy sự chú ý hơn. Do đó chúng đổi cách làm.”
“Cô có nghĩ hắn sẽ giết Amina không?” Katya hỏi.
Nét mặt Charlie căng thẳng. “Có. Hắn đã trở nên liều lĩnh đến mức vứt bỏ bàn tay của bà ta ở nơi công cộng và mạo hiểm thu hút sự chú ý. Nhưng hiện tại các cô có một lợi thế. Đối với những tên giết người hàng loạt có tính tổ chức như hắn, nó chính là sự cẩu thả để khai thác. Hắn có thể đã để lại vài bằng chứng. Cô tìm được gì chưa?”
“Tôi không biết nữa.” Katya nói. “Tôi chi chạy các mẫu. Bọn họ không cho tôi biết nó có ý nghĩa gì.”
Charlie nhìn cô dò xét. “Tôi sẽ cố tìm hiểu xem sao.”
Katya mỉm cười.
“Trong khi chờ đợi,” Charlie nói, “với một kẻ có tổ chức như tên này, hẳn sẽ có các quy luật.”
Trên đường trở lại văn phòng, Katya kiểm tra điện thoại và hài lòng khi thấy Ibrahim đã gửi ba bức ảnh toàn thân của Sabria mặc áo trùm, cùng lời nhắn Cảm ơn cô. Cô chào tạm biệt Charlie ở lối vào tòa nhà và ngay lập tức bắt taxi đến trung tâm thương mại. Trước khi lên xe, cô xem xét tài xế một cách cẩn thận và người đàn ông mà cô thấy chắc chắn là một người Pakistan trung niên vui vẻ, có cái bụng phệ, đã ân cần mở cửa xe cho cô và vặn nhỏ tiếng nhạc khi cô vào xe.