Cô ta hiểu ngay lập tức ông đang nói gì và không trả lời. Thậm chí không một cái nhún vai.
“Bố chỉ muốn biết con gặp anh ta như thế nào thôi.”
Chỉ có hai người bọn họ ở đây. Constance đang ở tầng trên, giữ vai trò tai mắt thăm dò tình hình của Jamila. Aqmar đã đi làm và Zaki vẫn tránh mặt ông.
“Nhìn này.” Ông nói. “Không có gì mà con nói có thể khiến bố bất ngờ được nữa đâu. Và bố hứa nó sẽ chỉ được biết trong căn phòng này thôi.”
Saffanah không có vẻ gì là muốn trả lời, nên ông quay lại xem TV. Vài phút sau, chỉ đến khi chương trình quảng cáo bắt đầu, cô ta mới lên tiếng. “Ở phòng khám bác sĩ.”
“Sao?”
“Con đã gặp anh ấy ở phòng khám bác sĩ. Anh ấy làm việc ở đó.”
Ibrahim cố tránh nhìn cô ta. Ông dám chắc cô ta sẽ nín thinh nếu ông làm vậy. “Con làm gì ở phòng khám đó vậy?”
“Kiểm tra sức khỏe cho đám cưới.”
Ông hiểu điều đó có nghĩa là mẹ cô ta đã lôi cô ta đến phòng khám phụ khoa để đảm bảo rằng màng trinh của cô ta vẫn còn nguyên vẹn. Cứ như thể Zaki sẽ quan tâm lắm đến việc vợ mình có chảy máu trên giường vào tuần trăng mật hay không vậy.
“Anh ta là bác sĩ à?” Ibrahim hỏi.
“Không ạ. Là thư ký.”
“Anh ta biết tình hình hiện tại của con chứ?”
Cô ta lắc đầu và quay lại xem TV, tay nâng phần đuôi khăn trùm đầu lên rồi che ngang mũi và miệng mình. Đó là một cử chỉ bình thường mà ông vẫn thường xuyên thấy cô ta làm, nhưng giờ nó lại cho thấy cô ta có vẻ như sợ hãi.
Như vậy là cô ta đã có cảm tình với một chàng trai tại phòng khám đó và theo cách nào đấy họ đã quan hệ với nhau. Ông nghĩ chuyện thật hay nếu nó xảy ra trước khi cô ta nhận lời cưới Zaki.
“Ở chỗ nào con đã...” Ngay khi lên tiếng hỏi, ông nhận ra mình đã đi quá xa. Cô ta ngây người và ngồi đó bất động như chính bức tường sau lưng cô ta vậy.