Trong nửa đầu của bữa tiệc, cô ngồi trong góc nhỏ của hội trường trên một thứ giống như ngai vàng của hoàng gia để gặp gỡ những người phụ nữ và nhận những lời chúc tốt lành của họ. Dường như cứ mỗi ba người cô gặp thì lại có người đại loại như “bạn của tôi trên Facebook.” Rõ ràng là để cố lấp kín căn phòng, mọi người đã lôi kéo bạn bè mình ở Jeddah hết mức có thể, kể cả khi họ chỉ là bạn bè trên Intemet. Nhưng những người phụ nữ đều vui vẻ và hình như đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.
Chỉ đến khi cô rời chiếc ngai và bắt đầu dạo bước qua khán phòng, được hộ tống bởi một tiểu đoàn những cô em họ trẻ trung, thì cô mới nhận ra những vị khách đang nhìn cô bằng ánh mắt nể sợ nhất định không quá-mức-tâng-bốc. Có điều gì đó giống như sự hoài nghi trên nét mặt họ, và Katya đã nghe lỏm được những lời thì thầm bàn tán đủ để hiểu được sự kinh ngạc của họ: rằng một phụ nữ ở tuổi cô lại có thế thu xếp cưới được một người bạn đời giàu có như vậy - nói cho cùng đó là tất cả những lời bàn tán về Nayir. Chú của anh đã chi trả cho mọi thứ. Theo lẽ tự nhiên thì Nayir phải giàu có như một hoàng tử vậy, và Katya, không phải xinh đẹp quá mức hay ở một độ tuổi được cho là đáng ước ao, có lẽ đã phải dùng hết sự may mắn của cả cuộc đời để có được người đàn ông có vị trí như Nayir. Cô không phản bác bất cứ ai có quan điểm đó.
Cô băn khoăn không rõ Nayir đang thế nào. Khán phòng tổ chức bữa tiệc dành cho nam giới ở ngay phía bên kia con phố. Theo cô Nour, người để mắt tới mọi việc ở đó bằng cách cứ mỗi tiếng lại gọi điện cho bố Katya qua di động của ông, thì hội trường của nam giới đã bị kiểm tra bất ngờ đến hai lần bởi một nhóm cảnh sát tôn giáo nhất định sốt sắng để đảm bảo các đám cưới đều được cách ly. Suy nghĩ của bố cô là những cảnh sát tôn giáo đó chỉ đơn giản muốn có ít đồ ăn miễn phí và bánh ngọt thôi.
Sau bốn tiếng đồng hồ, cô Nour tìm ra Katya trong đám đông và nói với cô rằng đã đến lúc chú rể bước vào nên ba trăm phụ nữ có thể ngồi tại chỗ và quan sát người đàn-ông-sẽ-là-chú-rể. Katya được hộ tống đến một góc của sân khâu lớn có lối đi vào và sáng bừng ánh đèn hồng và tím. Cô Nour nhìn ra phía đám đông thở dài.
“Bọn họ là những người tốt bụng.” Bà nói. “Nhưng cuối cùng thì, Katya yêu quý à, cháu đừng đếm xỉa đến những gì bọn họ nghĩ nhé.”
Nayir đứng đối diện với tâm rèm lớn màu đen rất dày và nặng, chẳng hề lay động trong dòng không khí đang lưu thông. Nó được treo đổ xuống từ trần nhà cao chừng mười mét phía trên đầu anh và có cảm giác như vừa bảo vệ quá mức lại vừa như một điềm xấu. Phía sau tấm rèm đó, vô hình và nghẹt thở, là một căn phòng đầy ắp phụ nữ, tất cả đang về chỗ ngồi và dần trở nên yên lặng khi họ chờ đợi anh bước lên sân khấu đó. Anh sẽ như một tay người mẫu thời trang lố bịch đi qua những hàng ghế ấy chỉ để họ thấy gương mặt anh và thuyết phục họ, theo ý Chúa, rằng anh là một người đàn ông tốt, khỏe mạnh, vững vàng, chân thật và mạnh mẽ, một người xứng đáng với tình yêu của Katya.
Cái kiểu đi như diễn thời trang của người mẫu nam này chắc chắn sẽ chẳng ra làm sao hết. Anh đã được nghe kể về những câu chuyện về những phụ nữ chất vấn và chế giễu một cách dâm tục. Anh đã được nghe kể về những tiếng la ó. Anh đã được nghe kể về những người đàn ông bước đi lập cập và vấp ngã. Nhưng điều khiến anh sợ nhất là biết rằng chỉ trong vài phút nữa thôi, ba trăm người phụ nữ kia sẽ chăm chú xoi mói vẻ mặt hoảng hốt của mình.
Anh nghe thấy tiếng lao xao gần chân rèm. Lúc này bọn họ đang đến để xem anh, và từng nguyên tử trong cơ thể anh như cảm thấy sự hối thúc phải quay đi và bỏ chạy. Điều này có thực sự cần thiết không? Anh có thể chỉ cần bước ra khỏi cửa hậu và sẽ không có ai đi theo anh cả. Sau đó anh sẽ trở lại, trong một hoặc hai giờ nữa, khi mà khuôn mặt và hai lòng bàn tay anh không còn đổ mồ hôi như vòi nước thế này. Việc đó mới dễ dàng làm sao, ngoại trừ một điều là anh không thể cử động được. Hai bàn chân anh như hóa đá, cơ thể anh như phiên đá gắn trên hai hòn đá đó. Bất cứ cử động nào cũng sẽ khiến mọi thứ đổ nhào. Rồi tấm rèm được kéo lên và Katya xuất hiện.
Cô thật lộng lẫy. Ngay cả sự lo lắng trong ánh mắt anh cũng không thể xóa mờ được nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô. Cô cầm lấy tay anh và nắm thật chặt.
“Anh đã sẵn sàng chưa?”
Họ đã chính thức kết hôn một ngày trước đó, nhưng họ vẫn chưa qua đêm tân hôn. Đám cưới vẫn chưa kết thúc. Đây là bước cuối cùng, và anh ngạc nhiên rằng nó lại là bước khó khăn nhất trong tất cả.
“Anh không muốn làm việc này.” Cô nói.
Anh có điên không? Anh đã mất bao nhiêu năm tháng để ao ước được kết hôn, ao ước một người vợ của riêng mình, có con cái, có dâu rể, một gia đình thân thiết lớn hơn gia đình mà người chú độc thân đã mang lại cho anh. Đây là cánh cửa đến với thế giới mà anh chưa bao giờ được phép bước qua cho đến tận lúc này, thế giới có giọng nói của một người phụ nữ, của cơ thể cô ấy, cái chạm tay của cô ấy. Một thế giới có nhà bếp, có phòng ngủ, những đứa trẻ la hét, và lúc này đây, sau bao nhiêu năm tháng, cánh cửa đó đang mở ra.
“Không.” Anh nói. “Anh đã sẵn sàng.”
“Chỉ mất vài phút thôi.” Cô nói.
“Okay”
Anh sẽ làm một việc trước đây chưa từng làm và có lẽ sẽ không bao già làm lại lần nữa, và anh tự nhủ rằng đây là điều anh mà mong anh muốn, điều anh đã luôn luôn mong muốn, ngay cả khi lúc này anh không hề tin rằng nó có thực. Không nói thêm lời nào nữa, anh kéo tấm rèm sang bên.
Hai người thấy cả một biển âm thanh, một khán phòng nổ tung trong những tiếng la hét và cổ vũ vui mừng khôn xiết. Nayir nắm tay Katya bước lên sân khấu. Cô bối rối mỉm cười. Nayir nắm chặt những ngón tay cô. Họ để những âm thanh hò reo đó tràn lên khi họ đứng đó ngắm nhìn, hạnh phúc và sợ hãi, lóa mắt bởi những ánh đèn lấp lánh.