Blake ngay lập tức hiểu vấn đề và đôi mắt điên tiết nhìn thẳng vào cô, “Nó không phải con tôi,” anh gầm lên.
“Không phải?”
“Dĩ nhiên là không, cô ấy sống với một tên luật sư đã vài tháng nay. Cô ấy gọi điện thoại để thông báo vì tiện thể xe ghé ngang qua đây. Tôi vừa mới xuống lầu chúc mừng. Em thật sự nghĩ tôi ôm ấp, ăn nằm với em là tại -”
“Oh, làm ơn đừng ngụy biện” cô ngắt lời. “Vẫn còn chút ít quần áo vứt và dồn một đống trên bàn bếp; thật khó để tôi gọi nó là yêu đương” (Ở đây ta xin giải thích Blake dùng “make love” tức là quan hệ với nhau xuất phát từ tình yêu, nhưng ngược lại Josephine không đồng ý, ngụ ý chỉ đây là “[bad word]” tức chỉ giao cấu, không xuất phát từ tình yêu)
Kiêu ngạo, anh nhíu mày. “Sao tôi không nghe thấy em phản đối lúc ấy.”
Má ửng hồng. “Đó là bởi... là bởi...” Cô lắp bắp
“Vì cái gì, Josephine?” anh nhẹ nhàng nhắc nhở
Bởi cơ thể cô hoàn toàn đáp ứng nhu cầu cơ bản thuần túy, nó mạnh mẽ dữ dội đến mức đe dọa và phá vỡ những quy tắc cô đặt cho bản thân. Nhưng nó vẫn luôn như vậy khi cô ở gần anh?
“Tôi bị hấp dẫn cũng giống như anh.”
Đây không giống bất kì loại tuyên bố hay thổ lộ tình yêu, nhưng anh gật đầu về nhận xét của cô, tồi tệ anh cần kiểm soát cơn phẫn nộ, chỉ nếu anh không cẩn thận những từ ngữ sắp nói thì về sau chắc chắn cả hai sẽ hối hận. Quan trọng hơn hết, những việc không thể nói - đáng lý nên nói ra ngay từ đầu rồi.
“Em có thật sự nghĩ anh vừa rời khỏi vòng tay em và chạy thẳng đến bên Kim không?” anh hỏi lại.
Cô cắn môi. “Làm sao tôi biết được? Anh không bao giờ kể về cô ta và luôn tránh né khi tôi hỏi, còn những đồng nghiệp trong công ty luôn bàn chuyện về cô ta.”
“Họ nói gì?”
“Nói anh không bao giờ quên được cô ta - anh cũng không bao giờ hẹn hò bất kì ai kề từ khi hai người chia tay.”
Anh hít thở sâu. “Well, một phần nhận định kia ít nhất là sự thật.” Anh bắt gặp câu hỏi cảnh giác trong mắt cô. “Anh chưa hẹn hò với ai từ sau Kim.”
Một thực tế khác xâm nhập vào não bộ đang mụ mị của cô. “Ý là anh vẫn còn thích cô ấy?”
“Tất nhiên anh có nhớ cô ấy.” anh bùng nổ. “Anh không phải loại đàn ông bắt cá hai tay - nó không phải bản chất của anh.”
Cô hạ giọng hết mức có thể. “Vậy còn buổi tiệc tối hôm đó?”
Anh lắc đầu. “Anh đã bảo em rồi, vào thời điểm ấy mối quan hệ giữa anh và Kim vừa mới chấm hết. Hàn gắn không được bao lâu, lại gây gổ nhau. Phần lớn thời gian tụi anh tranh cãi, sớm hay muộn chuyện chia tay ắt sẽ xảy ra.” Anh có thể nhận ra sâu trong đôi mắt buồn man mác, cô cần một lời giải thích, “Cô ấy thuộc tuýp phụ nữ anh nghĩ sẽ trở thành một người vợ tốt -”
“Loại phụ nữ gì?” cô hỏi. Từ miệng anh thanh âm nghe thật vô cảm.
“Một người kiên định, logic, bình tĩnh -”
“Thật điển hình làm sao!” cô mỉa mai. “Hoàn toàn trái ngược với loại phụ nữ lập tức nhảy lên giường cùng anh mây mưa, thậm chí không hề yêu cầu một buổi hẹn hò, một bữa ăn tối kỷ niệm?”
“Đừng hạ thấp mình, Josephine.”
“Tại sao? Anh sẽ làm điều đó thay tôi?”
“Thu móng vuốt em về đi, Josephine và hãy lắng nghe anh một lần” anh quát tháo, sau đó nỗ lực điều chỉnh nhịp thở của mình. “Kim cũng nghĩ giống vậy về anh - Cô ấy nghĩ cả hai sẽ dễ dàng thu xếp mọi chuyện cùng nhau - cả hai người: anh và cô ấy có quá nhiều điểm chung để tạo nên một đôi ăn ý.”
“Vậy điều gì làm thay đổi ý kiến anh?”
Anh nhún vai. “Tình cảm không như công thức toán học - em có thể cho ra đáp án đúng nhưng không đồng nghĩa là nó cũng cho ta một người yêu, người vợ hoàn hảo. Anh trở lại bên Kim ngay sau đêm ở với em, nhưng anh phát hiện -” Anh tự hỏi liệu có phải những gì đã xảy ra giữa anh và Josephine khiến cho anh có một cái nhìn khác. “Anh phát hiện rằng giữa hai chúng ta “anh và em” có một lực hút vô hình vượt qua rào cản về lòng tự tôn và lý trí. Lực hấp dẫn ấy không bao giờ bị bào mòn qua năm tháng.”
Josephine nhìn chằm chằm Blake, cuối cùng cũng thừa nhận giữa Kim và anh đã kết thúc. Đồng thời cũng ý thức một chuyện. “Mối quan của chúng ta có lẽ sẽ thay đổi nhiều thứ ở công ty”
Anh nheo mắt. “Ví dụ như?”
“Anh nghĩ chúng ta còn có thể làm việc cùng nhau bất kể chúng ta có “quan hệ” với nhau hay không?”