Anh tức giận tự hỏi cô có thật thấy phiền phức về lời nói khiếm nhã và dễ dàng bị nó kích tình hay không? Cô sẽ bị khuấy động với bất kì gã đàn ông nào cợt nhã như thế? Cô sẽ chống cự anh nếu anh kéo cô vào vòng tay và bắt đầu làm tình với cô ngay tại đây?
“Đúng, giường.” anh nhại theo, ngay khi anh tiến ra cửa. “Đã trễ rồi, và anh cũng mệt. Ngủ ngon, Josephine - Gặp em vào buổi sáng.”
Anh nhẹ nhàng đóng cửa.
Sau một đêm thao thức, Josephine thức dậy sớm vào sáng hôm sau, cô mặc chiếc áo thun dài tay và chiếc váy tím xanh mượt mà với tâm trạng nhẹ nhõm mặc dù cô hiện tại rơi vào hoàn cảnh không nên có trạng thái trên.
Cô suy xét những ảnh hưởng của Luke đối với cô nặng nề như thế nào. Luke luôn khăng khăng chọn áo quần cho cô - những bộ mà anh ấy thích thường được thiết kế đặc biệt để phô ra những đường cong quyến rũ trên cơ thể cô. Trước đây cô thật ngốc, tại sao cô lại để anh độc đoán với cô nhiều như vậy?
Có thể cô muốn tạo một mối quan hệ tốt đẹp giữa cả hai. Hoặc bởi cô muốn một đám cưới theo mong muốn của cha mẹ. Đống quần áo hở hang dường như là một cái giá khá nhỏ để đổi lấy cuộc hôn nhân yên ổn giữa hai người. Thứ mà không bao giờ đã xảy ra.
Cô bước vào phòng. Blake đã ở đó, anh lặng yên trong chốc lát khi bắt được ánh nhìn đầu tiên của cô.
Một Josephine anh chưa từng nhìn thấy trước đây. Cô mặc một cái váy suông dài tới đầu gối được phủ sọc lớp tím và xanh lá cây, cộng với chiếc áo thun dài tay màu xanh lá. Chúng thật hoàn hảo đi kèm màu mắt của cô. Tóc cô buối gọn ra sau khoe cái cổ nhỏ, nhưng rực rỡ nhất là đôi bông tai vòng kiềng kiều diễm kia. Cô trông ngọt ngào, tươm tất - sửng sốt - cực kỳ sâu sắc.
“Còn mắt kính.” Anh gợi ý.
Thật khó khó tập trung khi nhìn thấy Blake trong bộ âu phục mà trước đây cô chưa thấy bao giờ. Anh thật cao sang trong lớp âu phục này, nó tạo cảm giác đôi chân anh trông dài vô tận. “Đàn ông không bao giờ bỏ qua cho các cô gái đeo kính.” là suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu cô trước khi bắt gặp những câu hỏi không lời trong mắt anh.
“Anh không thích chúng phải không?” cô hỏi.
“Anh không nói thế.” anh đáp lại cứng nhắc. “Anh chỉ không biết em sẽ mặc giống vậy. Đó la tất cả suy nghĩ của anh”
“Em thích kính gọng nhưng Luke thích em đeo kính sát tròng hơn, nó trái hoàn toàn sở thích của em.”
Kết hợp những gì cô đang mặc thì mắt kính khiến cô trông cao ngạo, học giả làm sao. Anh nghĩ thật xa lạ khi so với người phụ nữ đầy đam mê đã từng nằm bên dưới anh. Blake dằn lòng lại. Nhưng công nhận rằng không phải là không có chút thu hút từ dáng vẻ đó.
“Cà phê trong ấm, còn bánh xốp nướng trong khay.” Anh nhắc
“Cảm ơn”
Cô buộc bản thân ăn một chút, nhưng chẳng dễ với cặp chân dài Blake đang duỗi thẳng bên dưới dưới cái bàn, nó đụng nhẹ vào chân cô.
Cô tự hỏi loại tiếp tân gì cô sẽ làm trong công ty anh. Tuy nhiên cô đợi cho đến khi họ vào xe trước khi hỏi anh. “Anh chính xác đã kể gì với nhân viên về em?”
Anh nhún vai “Chỉ là một người bạn cũ.”
“Bạn ư?” nhưng hành động của anh khiến cô cảm thấy không giống như vậy. “Anh có nói em bị bỏ rơi và bị lừa bởi chồng cũ không?”
Anh lắc đầu kiên nhẫn “Nên tránh rủi ro nghe như em là một kẻ đáng thương? Hoặc đó là cách em có thể tự nhìn nhận bản thân em như thế nào?”
“Có thể trước đây em đã tự cho phép mình giống thế.” Cô chậm rãi nói. “Nhưng giờ sẽ không còn nữa.”
“Tuyệt” Anh nói thầm, đồng thời anh cũng cố gắng giữ mắt anh trên mặt đường. Chân cô khép và nghiêng nhẹ về phía cửa xe, anh đánh giá cô có cặp chân đẹp nhất mà anh từng biết ở phụ nữ.
“Em hoàn toàn có khả năng quay lại nghề người mẫu, em biết đấy, nếu em thực sự muốn.” anh đưa ra nhận xét. Quay về một thế giới đầy cái đẹp. Sau một khoảng lặng yên “Em có quyết định trở lại nghề không nếu Luke yêu cầu em?”
Josephine lắc đầu. Cô quá bận để không nhận thấy sự tính toán trong cách phản đối của Luke về công việc của cô với lý do cô đã dành quá nhiều thời gian cho công việc thay vì cho Luke. Lúc đầu, việc nghỉ làm có vẻ là ý tưởng hay để hàn gắn cả hai - chỉ bây giờ tự bản thân cô bắt đầu chợt nhận ra những đòi hỏi của Luke lúc đó được thúc đẩy bởi sự ghen tuông mù quáng về một thực tế không thể chối bỏ rằng nghề nghiệp của cô đang làm lu mờ anh ta.
“Không hẳn.” cô thở dài, tự hỏi làm thế nào mà cô mù quáng đến mức không thấy được điều ấy.
Cô đã không đề cập bất cứ gì mà Blake hỏi về những thứ Luke đã làm, câu trả lời mập mờ cũng có thể đồng nghĩa với việc cô vẫn còn yêu hắn ta. Nếu cô vẫn yêu, vậy tại sao cô gọi hắn là chồng “cũ”.
“Josephine, em có còn yêu Luke không?” anh nói lè nhè lúc xe lướt vào bãi đậu.