Josephine ngước nhìn và nhíu mày thầm trách anh đừng trưng ra bộ mặt đạo mạo nhẵn nhụi kia, hoặc là đứng xa ra đừng cản trở việc hô hấp của cô. “Em không giận.”
“Không đúng. Em đã tránh anh kể từ lúc chúng ta thảo luận về Giuseppi.”
Thực tế cô đang định khuất phục anh bằng thái độ lạnh lùng “lịch thiệp” bất cứ khi nào anh cố gắng nói chuyện với cô, thật điên nhưng phải công nhận nó khiến anh muốn cô nói chuyện với anh nhiều hơn. Anh không thể quen việc phụ nữ dám lờ anh, ngược lại anh thích họ phục tùng anh hơn. “Em vẫn còn giận về điều đó ư?”
Cô trao anh cái nhìn lạnh lẽo. Tất nhiên cô phải như vậy. “Cũng chẳng quá giận bởi anh không thể có tầm nhìn xa về lời đề nghị này, cái mà em giận thực ra là anh chắc chắn đóng cho em cái mã rỗng tuếch hoặc không có óc phán đoán sau tất cả.”
Xét về mặt thông minh được chỉ ra ở đây - thì một người phụ nữ thông minh sẽ không bao giờ lao vào cuộc hôn nhân với một người như Luke mà không hề suy nghĩ. Chắc rồi? Nhưng còn về khả năng đánh giá, suy xét của cô ấy, anh chẳng nghi ngờ - cô chắc hẳn rất giỏi điều khiển một người đàn ông và làm họ mong ước muốn một đêm làm tình với cô.
“Anh có một vài ý nghĩ về nó.” Anh nói như muốn xoa dịu vấn đề.
Và cô có nên khụy gối, rồi cảm ơn anh hay không? Tia nhìn lạnh lẽo không chớp một lần. Josephine đang rất quyết liệt trong những vấn đề liên quan Devlin Associates - có thể anh không chú ý đến nó, nhưng những người khác hẳn đã nhận ra. Sáng nay anh đã chỉ ra là nếu những kĩ năng vì mọi người của cô được bán ra thị trường thì sẽ không một ai trong số họ cần phải đi làm nữa.
“Vậy em có cần biết ơn về nó không, Blake?”
“Em có thể.” Anh trả lời cợt nhã và tay vuốt nhẹ cánh hoa tươi sáng của những bông hoa được đặt trên bàn. Lúctrước hình như ở đây không trưng hoa tươi. “Em đã đặt chúng ở đây?” anh nghi ngờ hỏi.
Cô gật đầu. Cô đã vứt bỏ những cành hoa giả xấu xí và bụi bặm. “Em nghĩ nó sẽ tạo một cái gì đó cho không gian căn phòng. Anh có vấn đề với nó sao?”
Anh lắc đầu. “Hãy dùng tiền một cách tiết kiệm. Đó là tất cả.”
“Em đã” cô mỉm cười, kìm nén tính tự mãn của mình. “Có gì khác mà anh muốn nói không, Blake?”
“Em đã ăn trưa chưa?”
“Chưa,” Cô trả lời dứt khoát.
“Muốn một lát sandwich với anh không?”
Nó không phải là lời mời hấp dẫn nhất cô từng nhận, nhưng sự hiếu kỳ đang khuấy động trong cô. Anh chưa bao giờ mời cô ăn trưa trước đây, vậy tại sao nó lại bắt đầu bây giờ?
“Tại sao không nhỉ?” cô nhún vai.
Phản ứng bất mãn của anh trước thái độ hưởng ứng, không phòng bị của cô càng tăng cao khi gã phục vụ nhà hàng Ý lượn lờ xung quanh, muốn gây sự chú ý từ cô bằng cách giới thiệu các loại sandwich được làm bằng lúa mạch đen kẹp thịt bò ở giữa. Anh nheo mắt quan sát cô nhu thuận chọn sandwich. Cô đang ve vãn tên phục vụ chăng? Biết là cô không có ý đó. Có thể nó là một thông điệp vô thức mà cô phát ra nhưng kết quả không thể bàn cãi là bọn đàn ông xun xoe thể hiện sự ga-lăng trước cô.
Họ ngồi xuống. “Đây là điều ngọt ngào nhất từ anh đấy, Blake.” Cô thì thầm
“Anh có tin tức cho em, và anh nghĩ tốt nhất không nên nói trong văn phòng.”
Có một điềm báo trong cách nói của anh, tay đang cầm sandwich đưa gần miệng cô dừng lại. “Tin tức gì?” cô hạ giọng.
“Anh đang xoay xở lần theo dấu vết của chồng em.” Anh lên tiếng. “Anh đã tìm ra Luke.”