Tịch Đình Vân vào nhà, đèn trong nhà bếp đang sáng.
Hoắc Quyết đang ngồi chồm hổm trước bếp nhóm lửa, thành quả không tốt lắm.
Tịch Đình Vân nhận lấy thanh củi hắn đưa qua, hai ba cái đã nổi được lửa nấu nước.
Hoắc Quyết đứng sau lưng nhìn y bận rộn, nhẹ giọng nói: “Những lời cô ta nói đều là sự thật.”
Tịch Đình Vân đậy nắp nồi lên.
“Ngươi xuất hiện ở Bình Tiêu Thành, Họa Cơ xuất hiện ở Nam Cương, đều cùng một lúc.”
“Lúc đầu vốn định chứng minh Họa Cơ không phải là do tôi cải trang, không ngờ muốn giấu lại càng lòi đuôi ra.” Tịch Đình Vân thở dài nói.
“Sau đó Võ Nữ Tử xuất hiện, chết thảm cùng với Họa Cơ trên hoa thuyền.” Hoắc Quyết nói xong, nhìn Tịch Đình Vân không chớp mắt.
Tịch Đình Vân lúc đầu là ngạc nhiên, sau đó như hiểu ra, cười khổ nói: “Nếu như vương gia không phải hung thủ, vậy tất nhiên sẽ nghi ngờ tôi rồi.”
Hoắc Quyết lại không hề phủ nhận, “Võ Nữ Tử chết thảm trên lãnh địa Nam Cương, ta thân là Nam Cương vương không có lời nào để giải thích. Thiên Cơ phủ nếu như lấy đấy làm cớ gây khó dễ, ta sẽ vô cùng bị động.”
Tịch Đình Vân theo mạch suy nghĩ của hắn, gật đầu, nói: “Không sai, đặc biệt là trước đó vương gia và Võ Nữ Tử còn phát sinh xung đột nho nhỏ.”
Hoắc Quyết nói: “Sau đó, Dương tổng quản nhận được tin tức về Tiểu Thiên phủ.”
“Vào lúc như thế nhận được tin tức kiểu này, rõ ràng không phải một cái bẫy thì cũng là mồi câu.” Vẻ mặt của Tịch Đình Vân càng lúc càng khổ sở, chân chính là một sai lầm, tất cả mọi tính toán đều sai lầm.
Hoắc Quyết nói: “Dương tổng quản điều tra Trương Viễn, phát hiện đích thực có người như vậy.”
Tịch Đình Vân ôm trán thở dài nói: “Tất nhiên tôi bị bại lộ ngay từ lúc đó rồi.” Thiên hạ này, có thể cải trang giống y hệt một người tồn tại thật trên đời, ai cũng sẽ nghĩ ngay đến Thiên Diện Hồ.
“Ta mang theo ngươi ở bên cạnh, một là để chứng minh mình trong sạch, hai là để tránh những khiêu khích gây chia rẽ.”
Hoắc Quyết nói chuyện từ trước đến nay đều rất ngắn gọn súc tích, chưa từng giải thích dài dòng. Tịch Đình Vân biết lúc này hắn bày tỏ, là sợ những lời của Tế Yêu công chúa làm lung lay mối quan hệ mỏng manh mà hài hòa giữa hai người.
“Ta nhờ ngươi cùng ta dịch dung thành vợ chồng, đích thực là muốn nói cho kẻ khác biết rằng, Thiên Diện Hồ là bằng hữu của ta.” Hoắc Quyết dường như sợ y mất lòng tin đối với tay nghề dịch dung của mình, giải thích: “Thuật dịch dung của ngươi dù có kỳ diệu đến thế nào, cũng không thể ngăn được ta ám thị cho kẻ khác biết thân phận của mình.”
Tịch Đình Vân đáng tiếc nói: “Tôi biết.”
Hoắc Quyết trầm mặc một lúc mới hỏi: “Ngươi không trách ta?”
Tịch Đình Vân nói: “Vương gia còn nhớ mục đích chuyến đi này của tôi chứ? Quan hệ giữa vương gia và triều đình có vững chắc mới có thể xuống núi tương trợ, tôi vui mừng còn không kịp.”
Hoắc Quyết hỏi: “Cho dù biết sẽ bị cuốn vào phân tranh của Nam Cương?”
“Nam Cương vương nhận sắc phong của triều đình Đại Trang, về công về tư, tôi đều có thể coi như đứng về phía vương gia.”
“Về tư?” Hoắc Quyết nhìn y, vẻ mặt vẫn không chút biểu cảm.
Nhưng Tịch Đình Vân biết, hắn không chút biểu cảm không phải vì không hề có chút cảm xúc gì, mà là vì đồ dịch dung khiến hắn không thể thể hiện ra bất kỳ biểu cảm sinh động nào, “Vương gia vừa rồi không phải đã nói, tôi là bằng hữu của ngài hay sao?”
“Ngươi đúng là vậy.”
Tịch Đình Vân cười nói: “Vương gia không sợ hung thủ giết Họa Cơ đúng là đến từ triều đình hay sao?”
“Không thể là ngươi.”
Tịch Đình Vân động dung. Ở cùng với Hoắc Quyết bấy lâu nay, y tất nhiên biết Hoắc Quyết không thích nói dối. “Cũng không thể là vương gia.” Y nói.
Hoắc Quyết nhếch nhếch khóe miệng, có thể coi như cười.
“Nước sôi rồi.” Tịch Đình Vân xoay người.
Vẫn là tiệm mì.
Vẫn là bán mì lạnh.
Vẫn là ông chủ lạnh lùng, bà chủ nhiệt tình. Khách lại gấp đôi ngày hôm qua.
Bà chủ tiệm bận rộn đến mức không có thời gian để ngâm nga, ông chủ rửa bát đến tối sầm cả mặt, thế nhưng khách nhân vẫn cứ tăng lên, hơn nữa còn một lúc thêm đến sáu người.
Một nữ ba nam.
Nữ tử che mặt, tấm mành mỏng như cánh ve hiển nhiên không che nổi thiên tư tuyệt sắc của nàng, càng không thể che nổi ánh mắt như lang như hổ của những nam nhân bên cạnh.
“Công chúa, ngài muốn ăn gì?” Nam tử mặc áo bào màu lam nhanh nhẹn lấy khăn tay ra giúp nàng ta lau bàn ghế.
Nử tử tất nhiên là Tế Yêu công chúa.
Nàng ta thủng thẳng ngồi xuống, chống cằm nhìn bóng lưng của Hoắc Quyết, cười tủm tỉm nói: “Ta muốn ăn lưỡi của ông chủ.”
Nam tử áo lam đen mặt, ăn lưỡi quả thật là một cách nói rất khiến người ta liên tưởng xa xôi.
Nam tử hoàng bào bên cạnh hắn cười ha ha nói: “Không biết là muốn ăn hấp cách thủy, nấu, hay là nướng đây?”
Tế Yêu công chúa nói: “Ăn sống.”
Đại hán áo đen bị đẩy đến trước mặt công chúa, lập tức vác đao đứng lên: “Xin công chúa đợi cho một lúc, tôi sẽ đi cắt ngay!” Nói rồi quả nhiên định đi.
Nam tử áo lam chau mày nói: “Tam đệ, hồ nháo cái gì?! Còn không ngồi xuống?”
Bị giáo huấn ngay trước mặt mỹ nhân, cực kỳ mất mặt. Đại hán áo đen đỏ bừng mặt, sờ sờ gáy nói: “Đại ca, huynh không nghe thấy công chúa nói muốn ăn sao?”
Nam tử hoàng bào cười nói: “Đúng vậy, công chúa muốn ăn, tam đệ mau đi mau đi!”
Một thanh trường kiếm từ bên cạnh nhảy ra, cản tay hắn lại.
Đại hán giật mình thu tay lại, nhìn hai người vừa đột ngột nhảy ra.
Đây là một cặp huynh đệ, một người mắt lệch (Tà Nhãn), một người miệng méo (Oa Chủy), tướng mạo hết sức kỳ quái.
Đại hán áo đen cực kỳ tức giận nói: “Mấy tên mồm méo mắt lệch này ở đâu ra mà dám nhúng tay vào việc của ông nội ngươi!”
“Tam đệ, không được vô lễ!” Lần này đứng dậy là lão nhị hoàng bào. Hắn hướng về phía cặp huynh đệ đó, ôm quyền, nói: “Từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh huynh đệ Hà Tây, không ngờ hôm nay có duyên gặp mặt. Thất kính thất kính.”
Đại hán áo đen tuy rằng thô lỗ, nhưng cũng không phải người không biết trời cao đất dày, nghe nói vậy cũng ôm quyền theo.
Tà Nhãn cười nói: “Nói hay lắm nói hay lắm. Đều nghe nói Tam Đao Khách dưới gốc hoa lê không phải huynh đệ nhưng còn hơn cả huynh đệ, hôm nay gặp được quả nhiên danh bất hư truyền.”
Câu nói này như đánh vào mặt, rõ ràng hồi kính lại sự ngạo mạn vô lễ vừa rồi của hắn.
Nam tử hoàng bào cười khan hai tiếng, nói: “Hai vị không phải luôn theo sát hai bên Bình Chủ đại nhân sao? Sao lại có mặt ở nơi đây?”
Tà Nhãn nói: “Nhận lệnh của Bình Chủ đại nhân, ở đây canh giữ tiệm.”
Hoàng bào nam tử kinh ngạc hỏi: “Cửa tiệm này là của Bình Chủ đại nhân sao?”
Tà Nhãn nói: “Không sai.”
Nam tử áo lam vội vàng đứng dậy nói: “Thật là có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn rồi. Tam đệ, còn không mau xin lỗi?”
Nam tử áo đen cúi đầu xin lỗi.
Tà Nhãn nói: “Được rồi, kẻ không biết không có tội.”
“Hừ.” Tế Yêu công chúa đột nhiên hừ lạnh.
Oa Chủy nắm lấy tay Tà Nhãn nói: “Nàng ta… đẹp.”
Tế Yêu công chúa quay đầu nhìn hắn, “Vậy ngươi có chịu giết một người cho ta không?”
Oa Chủy vừa định đồng ý, liền nghe thấy Tà Nhãn hét to một tiếng: “Tiểu đệ, sao đệ lại trốn buổi luyện công sáng nay?”
Oa Chủy bị hét cho ngây người, ngẩn ra nhìn hắn.
Tịch Đình Vân mang hai bát mì ra, một trái một phải đưa cho họ, “Khách quan, mì của các ngài xong rồi đây.”
Tà Nhãn nhân cơ hội thoát khỏi, kéo theo Oa Chủy vào một góc ngồi.
Tế Yêu công chúa cười lạnh mấy tiếng, đứng dậy quay đầu đi mất.
Nam tử áo lam vô thức cản lại.
Tế Yêu công chúa nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Nam tử áo lam hồi thần, cười lấy lòng nói: “Mì vẫn chưa ăn mà.”
“Ta chỉ muốn ăn lưỡi, không ăn được lưỡi của hắn thì ăn lưỡi của ngươi, ngươi chịu không?” Nàng ta ngạo mạn nhìn hắn.
Sắc mặt nam tử áo lam đại biến.
Nam tử hoàng bào làm dịu không khí nói: “Hay là chúng ta đi ăn lưỡi trâu? Lưỡi trâu béo ngậy, chắc chắn sẽ rất ngon.”
Tế Yêu công chúa cười nói: “Người mời ta ăn lưỡi trâu nhiều lắm, sao đến lượt các ngươi?”
Ba huynh đệ mặt đều biến sắc.
Tế Yêu công chúa đi đến đằng sau Oa Chủy, vươn ngón tay nhè nhẹ chọc vào gáy hắn.
Oa Chủy không hiểu gì quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của nàng ta lóe lên một cái.
“Ta muốn ăn lưỡi trâu, ngươi có mời không?”
“Mời.”
“Vậy còn không đi?” Tế Yêu công chúa nắm lấy cánh tay của hắn kéo đi, Oa Chủy lập tức đuổi theo.
Tà Nhãn há hốc miệng, cuối thở dài một cái, tiếp tục cúi đầu ăn mì.
Tịch Đình Vân hiếu kỳ hỏi: “Huynh không đuổi theo sao?”
“Bình Chủ lệnh cho tôi canh giữ tiệm.”
Tịch Đình Vân nói: “Có lời vừa rồi của huynh, sẽ chẳng còn ai dám phá tiệm nữa đâu.”
Lời của y vừa dứt, liền thấy một tảng đá từ trên trời rơi xuống, khiến cho bếp lò của tiệm mì tan tác.
Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết trong nháy mắt đã trốn ra ngoài tiệm mì, những người khách khác đều lũ lượt rời đi, chỉ còn Tà Nhãn vẫn ngồi ở chỗ cũ, chậm rãi ăn mì, ngay cả nước sôi từ nồi bắn lên người cũng như không thấy gì.
“Ha ha ha…”
Một tràng cười như tiếng chuông bạc vang lên.
Tế Yêu công chúa đứng trên đường, tay phải túm lấy thanh niên mặc cẩm y, ánh mắt nhìn về phía Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết đầy vẻ khiêu khích.
Thanh niên cẩm y ngáp một cái, nói: “Xin lỗi, trượt tay.”
Oa Chủy phẫn nộ nhìn trừng trừng về phía thanh niên cẩm y nói: “Buông, nàng, ra!”
Thanh niên cẩm y cười hi hi nói: “Không buông không buông, ta không buông đấy.”
“Ngươi…”
“Tiểu đệ!” Thấy Oa Chủy định động thủ, Tà Nhãn liền ngăn lại.
Tà Nhãn đứng dậy, cung tay về phía thanh niên cẩm y, nói: “Thủ lĩnh đại nhân đại giá quang lâm, thứ cho chúng tôi đã không đón tiếp từ xa.”