• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điểu phục thú cùng (4) – Lần sau không được thế nữa.

Dương Vũ Hi nói: “Chuyện này rốt cuộc thực giả thế nào, e rằng chỉ có bắt được Huống Chiếu mới biết được.”

Hoắc Quyết nói: “Có lẽ còn một người nữa biết.”

Dương Vũ Hi ngẫm nghĩ một lát, đoán: “Vương gia đang nói đến Na Phi Long?”

“Đem hắn đến… không, đợi đã.”

Dương Vũ Hi không hiểu tại sao Hoắc Quyết lại do dự, “Na Phi Long đang bị nhốt trong nhà giam của Na phủ, vương gia muốn thẩm vấn, lúc nào cũng có thể.”

“Ừm.” Hoắc Quyết không để tâm đáp một tiếng, ánh mắt bất chợt chuyển đến cửa phòng.

Không lâu sau, bèn có một thị vệ đi đến, dừng lại bên cửa phòng, “Khởi bẩm vương gia, Tịch đại nhân nói ngài ấy đã đi nghỉ rồi.”

Hoắc Quyết chau mày, lúc sau mới nói: “Đi xuống, canh gác.”

Thị vệ hơi ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn Dương Vũ Hi, dường như không hiểu câu canh gác từ miệng Hoắc Quyết là canh gác thư phòng, hay là canh gác Tịch Đình Vân.

Dương Vũ Hi phất tay nói: “Nếu như Tịch đại nhân tỉnh thì lập tức đến báo.”

Thị vệ thấy Hoắc Quyết không phản đối, lúc này mới đi khỏi.

Dương Vũ Hi quan sát sắc mặt, thấy Hoắc Quyết hai mày nhíu chặt, nhớ đến vết tích trên cổ hai người bọn họ, trong lòng cũng đã biết được một chút, thăm dò nói: “Tịch đại nhân lần này đồng cam cộng khổ cùng vương gia, tình nghĩa sâu sắc. Đợi sau khi ngài ấy hồi cung, nhất định sẽ nói tốt cho chúng ta trước mặt hoàng đế. Những ngày sau của chúng ta chắc rằng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”

Hoắc Quyết dường như không vui, “Ai nói y sẽ hồi cung?”

Dương Vũ Hi hiếm khi thấy hắn biểu lộ vui giận ra ngoài, trong lòng thầm kêu hỏng bét, trên mặt vẫn phải bình tĩnh hỏi: “Chẳng lẽ vương gia đã thuyết phục được Tịch đại nhân ở lại Nam Cương?”

Sắc mặt Hoắc Quyết càng tồi tệ hơn.

Vậy có nghĩa là chưa. Dương Vũ Hi khẽ yên tâm, “Tôi nghe nói Tịch đại nhân và Phương phủ chủ quan hệ không tầm thường. Phương phủ chủ lại là phái Bảo Hoàng thiên hạ đều biết, cho nên mới đoán rằng Tịch đại nhân chắc hẳn phải trở về cung.”

Hoắc Quyết cầm cây bút trên bàn nghịch một lúc, bất ngờ hỏi: “Ngươi còn nhớ mật thư mà mẫu phi gửi cho ta không?”

Dương Vũ Hi nói: “Vương gia chỉ bức mật thư nói rằng Tịch đại nhân có thể tin tưởng, có thể tranh thủ được sao?”

“Chính là vì bức thư này, ta mới có ý kết giao với y…”

Dương Vũ Hi chợt cảm thấy bức thư này hết sức kỳ lạ, “Vương gia, theo những gì ngài nói lúc trước, vương phi sớm đã đề phòng Huống Chiếu. Nếu đã như thế, vương phi tại sao không nói rõ không thư? Nếu như nàng lúc đó nói ra địa điểm của trúc lâu, hiện giờ vương phi và vương gia đã mẫu tử đoàn viên rồi.”

Cây bút trong tay Hoắc Quyết chậm rãi gõ lên góc bàn.

“Vương gia, có một câu, tôi giấu trong lòng, thực sự không nói ra không thoải mái.” Dương Vũ Hi nói, “Tịch đại nhân là người thế nào, những ngày ở cùng nhau, tất nhiên không có gì để nói. Nhưng ngài ấy dù sao cũng là đại nội tổng quản, người trong quan trường, thân bất do kỷ, huống chi ngài ấy còn là thân tín của hoàng đế. Có những lúc, có một số chuyện không nhất định là ngài ấy muốn làm, nhưng lại là những việc không thể không làm.”

Hoắc Quyết trầm sắc mặt: “Ý ngươi là sao?”

“Tôi muốn nói rằng, giả dụ bức thư đó là giả…” Dương Vũ Hi thấy Hoắc Quyết không có ý định ngắt lời, mới to gan nói tiếp, “Bút tích có thể bắt chước, vương phi tài mạo song toàn, người ngưỡng mộ vô số, có một hai trang bút tích lưu lạc bên ngoài cũng không phải chuyện kỳ lạ. Như vậy liền có thể giải thích tại sao vương phi lại gửi một bức thư không đầu không đuôi lại chẳng liên quan gì đến mình như vậy. Tại vì bức thư này căn bản không phải do vương phi viết ra, mà là có người mượn lời vương phi, muốn tiến cử Tịch đại nhân với vương gia!”

“Nói tiếp đi.”

“Người đó có thể là muốn giúp vương gia, biết Tịch đại nhân là một lương tướng có thể dùng, cố ý tiến cử với vương gia. Vậy thì, người này nhất định phải có hai điều kiện, một là biết rõ tâm địa của Tịch đại nhân, hai là đứng về phía vương gia. Trong lòng vương gia có nghĩ ra người nào như vậy không?”

Hoắc Quyết không nói.

“Còn có một khả năng khác, người đó hy vọng Tịch đại nhân có thể tiếp cận vương gia… nguyên nhân này khó mà nói ra.” Dương Vũ Hi thấy Hoắc Quyết không phản ứng, lại thêm lửa vào, “Nói đến điều này, Tịch đại nhân dường như đến là vì nhờ vả.”

“Nói xong rồi?”

Dương Vũ Hi nhìn khuôn mặt âm trầm của Hoắc Quyết, trong lòng sợ hãi. Chẳng lẽ trọng lượng của Tịch Đình Vân trong lòng vương gia còn nặng hơn mình nghĩ?

Hoắc Quyết chậm rãi nâng cây bút trong tay lên.

……

Lại muốn coi thường ông sao?

Dương Vũ Hi không biết nói gì.

Rắc.

Hoắc Quyết một tay bẻ cây bút làm đôi.

Sắc mặt Dương Vũ Hi khẽ biến.

Hoắc Quyết ném hai đoạn bút gãy về phía ông.

Dương Vũ Hi đón lấy.

Hoắc Quyết thản nhiên nói: “Sau không được thế nữa.”

Dương Vũ Hi nắm lấy bút, lúc sau mới đáp: “Vâng.” Ông chậm rãi lùi ra khỏi cửa, khối nặng nề đè nén không ngực mới tuôn ra. Khoảng khắc cây bút gãy làm đôi, ông gần như tưởng rằng Hoắc Quyết sẽ trở mặt với mình.

Có điều hiện giờ cũng chẳng khác là bao.

Ông cúi đầu nhìn cây bút gãy, cười khổ. Nếu như không phải nể tình mình đã hầu hạ lão vương gia bao năm, lại chăm sóc vương gia từ nhỏ đến lớn, chỉ sợ ngọn lửa giận này đã tuôn ra lâu rồi.

Chẳng ngờ một đại nội tổng quản lại có thể khiến vương gia quan tâm bảo vệ đến mức này, ngay cả một câu nghi ngờ cũng không thể nói.

Sầu muộn trong lòng Dương Vũ Hi càng nặng thêm. Lúc này, ông thực sự hy vọng suy đoán của bản thân lúc trước là sai. Nếu như bức thư đó thực sự là thủ đoạn Tịch Đình Vân làm, mà mục đích chỉ là để tiếp cận vương gia thì…

Ông không dám tưởng tượng ra phản ứng của vương gia sẽ như thế nào.

Xá Quang vừa tiến vào trong viện đã nhìn thấy Dương Vũ Hi quay mặt ra cửa lớn thở ngắn than dài, không khỏi hiếu kỳ vỗ vai ông hỏi: “Dương tổng quản có tâm sự sao?”

Dương Vũ Hi quay đầu nói: “Xá đại nhân. Không, tôi chỉ là đang nghĩ, mùa đông sắp đến rồi.”

“Đúng vậy, sắp đến rồi. Phải rồi, vương gia trong thư phòng hả?”

“Xá đại nhân muốn gặp vương gia, để tôi đi thông báo một tiếng.”

Dương Vũ Hi xoay người liền đi, lại bị Xá Quang kéo đến một bên, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Vương gia dự định xử lý Na Phi Long thế nào?”

Dương Vũ Hi đáp: “Vương gia không nói.”

“Vậy sản nghiệp của Na gia…”

Kỳ thực hắn vừa mở miệng, Dương Vũ Hi đã biết hắn muốn nói gì. Nếu như nói phái Nam Cương vương đáng tin nhất trong lục bộ, từ đầu đến cuối chỉ có Xá gia. Điều này ngoại trừ giao tình kinh doanh giữa hai nhà suốt mấy đời, càng bởi vì Xá gia đứng cuối trong lục bộ, chỉ có Nam Cương vương phủ mới có thể cho Xá gia lợi ích mà họ cần. Lần này vương gia mang Na Phi Long trở về Na phủ, Xá Quang vội vàng đến hỗ trợ, một là vì giúp đỡ, hai là vì muốn lập công. Có công lao rồi, đợi đến khi Na gia bị diệt vong, Xá gia mới danh chính ngôn thuận nhận lấy lợi ích.

Dựa vào công lao Xá Quang lần này lập được cùng với quan hệ giữa Xá gia với Nam Cương vương phủ, hắn vốn không cần phải lo lắng. Nhưng hiện giờ giữa đường nhảy ra Bàng Tiểu Đại cùng Nhan Sơ Nhất, hẳn buộc phải hỏi thêm câu này.

“Xích đại nhân,” Dương Vũ Hi cười cười nói: “Vương gia để đại nhân điều tra đường lui, chính là đã giao tính mạng vào tay ngài, đại nhân còn lo lắng gì nữa?”

Xá Quang lập tức kích động, cười ha ha hai tiếng, nói: “Dương tổng quản nói gì vậy! Ta chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi. Na Phi Long tên đó ta vốn đã không vừa mắt, muốn hỏi xem vương gia định lúc nào đối phó hắn, ta còn chuẩn bị rượu thịt, ở một bên thưởng thức.”

Dương Vũ Hi cười nói: “Xá đại nhân có thú vui thật hay.”

“Ha ha ha, đến lúc đó mời Dương tổng quản cùng làm một chầu! Ờ, đúng rồi, còn có Tịch đại nhân nữa! Chúng ta thỏa thuận rồi nhé không say không về.” Tiếng cười của Xá Quang còn chưa dứt đã nhìn thấy một thị vệ vội vội vàng vàng chạy về phía thư phòng.

“Xảy ra chuyện gì?” Dương Vũ Hi gọi hắn lại hỏi.

Thị vệ nói: “Na Phi Long mua chuộc được giám ngục coi giữ hắn, khóa chặt nhà lao từ phía trong rồi.”

“Cái gì?” Dương Vũ Hi ngây ra, nhưng lại không hề lo lắng. Nhà giam bị khóa đồng nghĩa với việc khóa người ở bên trong, Na Phi Long trừ khi định không ăn không uống làm thần tiên, không thì cũng chỉ còn một con đường chết.

Thị vệ nói: “Hắn còn nói, muốn nói chuyện với vương gia.”

Dương Vũ Hi cười lạnh nói: “Tên này, những thứ khác không nhiều, chỉ có lời là lắm.”

Xá Quang nói: “Người trước khi chết vẫn hay muốn nói nhiều, để tránh sau này không còn cơ hội nói nữa mà.”

“Xảy ra chuyện gì?” Hoắc Quyết nghe động tĩnh đi ra.

Dương Vũ Hi liền thế này thế kia truyền đạt lại một lượt.

Hoắc Quyết nói: “Đi.”

Dương Vũ Hi hỏi: “Có cần thông báo với Tịch đại nhân không?”

Hoắc Quyết đi vài bước mới nói: “Không cần.” Hắn ngừng một lúc lại nói, “Sau này nói lại với y cũng vậy thôi.”

Lúc Na gia kiến tạo địa lao tuyệt đối không nghĩ đến nơi này sau này sẽ được con cháu đời sau của mình hưởng dụng, cho nên xây dựng hết sức qua loa. Con đường đi vào nhà giam hết sức chật hẹp, chỉ lách được một người đi vào.

Cuối con đường dài chính là phòng giam, tổng cộng hai tầng, tầng dưới là thủy lao, tầng trên là hình phòng.

Na Phi Long vốn bị nhốt trong hình phòng, nhưng không biết đã sử dụng thủ đoạn gì, dụ được thị vệ canh chừng hắn thả hắn ra khỏi hình giá, còn bị hắn lấy mất chìa khóa.

Hoắc Quyết đứng ngoài phòng giam, cách hàng rào sắt lạnh lùng nhìn Na Phi Long điên cuồng quất lấy quất để vào thi thể thị vệ đang trói trên hình giá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK