Ma Đại Cổ xoay người, hoàn toàn không để tâm đến lưỡi đao gác trên cổ đang cứa thêm một đường nữa qua vết thương, tức giận nói: “Hoắc Quyết! Cho dù ngươi là Nam Cương vương, thì đây cũng là đại doanh của Vũ Nhiên!”
Hoắc Quyết ngước mắt nhìn, lạnh giọng đáp: “Ta là Nam Cương vương, cho dù đi đến đâu cũng vẫn là Nam Cương vương.”
Ma Đại Cổ chợt hít thở không thông, không biết là do tức giận hay là bị dọa bởi lãnh ý trong mắt hắn, nhất thời không nói được gì.
Doanh trướng nhất thời yên ắng vô thanh.
Vài tên lính thấy Xá Quang lơ đễnh, đang định rục rịch xông lên, liền nghe thấy Xá Quang cười khà khà nói: “Con người ta trước nay rất dễ giật mình, đặc biệt là lúc cầm đao, bị kẻ khác hù liền run tay đấy.”
Đám lính lập tức đứng im.
Xá Quang cười mà như không quay đầu lại liếc bọn họ một cái.
“Nghe nói Vương gia đại giá quang lâm, Tế Yêu không thể đón tiếp từ xa, xin thứ tội.” Giọng nữ êm tai, vừa dịu dàng vừa yêu kiều vô lực vang lên ngoài doanh trướng, như thể xuân thủy trong trẻo, vô thanh làm dịu đi bầu không khí cứng ngắc giương cung bạt kiếm trong trướng.
Rèm trướng được vén lên, thiếu nữ eo thon đeo mạng che mặt thong dong bước vào.
Hoắc Quyết đứng dậy, “Công chúa.”
Tế Yêu công chúa dịu dàng cúi chào: “Vương gia.”
Xá Quang thu đao.
Ma Đại Cổ vừa được tự do, lập tức động thủ, nhưng bị Tế Yêu công chúa chặn lại, “Người từ xa đến là khách.”
Ma Đại Cổ ủy khuất nói: “Nhưng mà bọn họ…”
“Mời đại soái đứng chờ ngoài trướng.” Nàng nâng mi mắt nhìn hắn.
Ma Đại Cổ vốn còn cực kỳ tức giận như thể nhũn ra, cơn tức lập tức chẳng còn, ngoan ngoãn mang theo binh lính lui ra ngoài.
Tế Yêu công chúa nói: “Võ công của Ma Đại Cổ tuy rằng không tinh diệu bằng vương gia và Xá đại nhân, nhưng hắn tinh thông binh pháp, giỏi chinh chiến, là đại tướng đệ nhất Vũ Nhiên.” Nàng ta nói chuyện rất bình thản, hoàn toàn không ý phẫn nộ, nhưng lại lặng lẽ tỏa ra sự uy nghiêm lẫm liệt.
Xá Quang thành tâm thành ý khum tay nói: “Vừa nãy ta thất lễ rồi.”
Tế Yêu công chúa hai mắt khẽ cong nói: “Xá đại nhân khách sáo rồi.” Nàng quay đầu nhìn Hoắc Quyết, “Vương gia đích thân đến đây, nhất định là vì chiến sự rồi.”
Hoắc Quyết nói: “Công chúa cho rằng vẫn cần phải đánh sao?”
Tế Yêu công chúa bàn chân sen khẽ bước, dáng người thướt tha xinh dẹp vô cùng, “Tế Yêu chết trong tay Nhan Sơ Nhất đại nhân tuy rằng không phải ta, nhưng là thế thân của ta. Lúc Nhan đại nhân động thủ, nàng ta vẫn mang thân phận của ta, có khác gì giết ta đâu?”
Hoắc Quyết đáp: “Điểm khác chính là công chúa vẫn còn sống.”
Tế Yêu công chúa nói: “Thế nhưng thể diện Vũ Nhiên hoàn toàn mất.”
“Mất hết thể diện vẫn tốt hơn mất hết quốc thổ.”
Tế Yêu công chúa nghiêng đầu, ánh mắt nhìn bọn họ vừa mang theo sự hồn nhiên vừa mang theo nét khiêu khích, “Vương gia nếu như đã nắm chắc như vậy thì không cần đến đại trướng Vũ Nhiên ta.”
Hoắc Quyết đáp: “Bách tính vô tội.”
Tế Yêu công chúa nhìn hắn chăm chăm một lúc, cười nói: “Là bách tính vô tội, hay là vương gia còn có dự định khác?”
Hoắc Quyết hỏi: “Công chúa nghĩ sao?”
“Ta đích thực có một cách có thể biến chiến tranh thành tơ lụa.”
Hoắc Quyết hai mày khẽ chau.
Xá Quang nghi hoặc hỏi: “Cách gì?”
“Nếu như Nam Cương vương trở thành phò mã của Vũ Nhiên… Vậy tất nhiên là ân oán gì đều hóa giải được rồi.” Tế Yêu công chúa trán khẽ cúi, không thấy khuôn mặt, đã yêu kiều vô hạn, khiến người khác yêu thương.
Xá Quang ha ha cười lớn: “Hay hay hay, cách này quả thực quá tuyệt!”
Hoắc Quyết nói: “Nếu như ngươi tán đồng vậy ngươi đi làm phò mã Vũ Nhiên đi?”
Xá Quang nụ cười cứng đơ, lắp bắp không thành lời.
Tế Yêu công chúa ngây ra một lúc, hai mắt nhìn chăm chú Hoắc Quyết, lúc lâu sau mới thở dài nói: “Thì ra vương gia đã có người trong lòng.”
Xá Quang chấn kinh lặp lại hỏi: “Vương gia đã có người trong lòng?”
Hoắc Quyết thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”
Tế Yêu công chúa nói: “Nếu đã như vậy, ta nghĩ không ra cách nào có thể để hai quân toàn vẹn lui quân.”
Hoắc Quyết đáp: “Na Phi Long và Huống Chiếu đã chết, công chúa chẳng lẽ hi vọng vào Vọng Nam phủ?”
Tế Yêu công chúa bị vạch trần tâm tư vẫn không hoảng hốt, khảng khái thừa nhận: “Không được sao?”
“Vọng Nam phủ có tin tức rồi sao?”
“Xem ra vương gia đã có tin tức của Vọng Nam phủ.” Tế Yêu công chúa hai mắt tìm kiếm dấu vết kẽ hở trên mặt Hoắc Quyết.
Hoắc Quyết đáp: “Vọng Nam phủ đã quyết ý lui binh.”
“Ồ?” Tế Yêu công chúa cười yêu kiều, “ Nếu như Vọng Nam phủ quyết ý lui binh, phía bắc Nam Cương yên ổn, vương gia không có nỗi lo về sau, chính là thời cơ tốt nhất để toàn lực công đánh Vũ Nhiên, tại sao vương gia vẫn phải đàm hòa?”
Hoắc Quyết đáp: “Ta còn có chuyện quan trọng phải làm.”
“Chuyện quan trọng?” Ánh mắt Tế Yêu lóe lên.
“Truy thê.”
Tế Yêu công chúa ngẩn người, sau đó cười nói: “Không ngờ vương gia là một người đa tình.”
Hoắc Quyết đáp: “Hoặc là chúng ta liền huyết chiến ngày đêm không ngừng nghỉ.”
Tế Yêu công chúa nói: “Xem ra, vương gia yêu vợ rất sâu đậm.”
Hoắc Quyết không phủ nhận.
Tế Yêu công chúa nói: “Nếu muốn Vũ Nhiên lui binh, cần có đủ lý do.”
“Điều ước không xâm phạm lẫn nhau của hai nước.”
“Không đủ.” Tế Yêu công chúa lắc đầu.
Hoắc Quyết ngẫm nghĩ nói: “Hung thủ ngày đó giết Tế Yêu công chúa.”
“Ồ?” Tế Yêu công chúa kinh ngạc nhìn hắn.
Chân núi núi Vân Hà, cỏ xanh như ngọc.
So với đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, ngày tháng đông giá, chân núi một năm có ba mùa ấm áp như xuân.
Tịch Đình Vân vẫn mang dáng vẻ Tử Sa phu nhân, có điều không còn ngồi kiệu mềm nữa mà cưỡi một con bạch mã cao to.
Đám người trên đồng cỏ nhìn thấy y, lũ lượt bâu lại, có người ca hát, có người tặng hoa, không chút cố kỵ bày tỏ tình yêu, vồn vã hết sức.
Tịch Đình Vân dở khóc dở cười, khó khăn lắm mới đột phá được vòng vây trùng trùng, lại bị một người lấy hoa che mặt chắn đường đi.
“Tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, đi theo đại gia được không?” Ngữ khí ngả ngớn không giấu được giọng nói vốn có của người đó.
Tịch Đình Vân ngạc nhiên hỏi: “Võ Nữ Tử?”
Võ Nữ Tử ngẩng đầu, cười hi hi nhìn y, “Lâu rồi không gặp, phong thái của bạn hiền…tốt hơn trước nhiều.”
Tịch Đình Vân nhớ đến Họa Cơ, trong lòng áy náy, xoay người xuống ngựa, ngập ngừng nói: “Hung thủ mưu sát Họa Cơ đã phải đền mạng.”
Võ Nữ Tử ngửi ngửi hoa nói: “Nàng bất luận sống hay chết, trong lòng ta vẫn như vậy mà thôi.”
Tịch Đình Vân ngạc nhiên.
Võ Nữ Tử hỏi: “Huynh không nghĩ vậy sao?”
“Ta nghĩ nàng ấy sống thì tốt hơn.”
Lần này đến lượt Võ Nữ Tử ngạc nhiên, “Ồ, thì ra huynh đối với Họa Cơ cũng…”
“Huynh hiểu lầm rồi.” Tịch Đình Vân không biết nên giải thích từ đâu, chỉ có thể vuốt ve bờm ngựa nói, “Huynh đợi ta ở đây sao?”
Võ Nữ Tử đáp: “Không phải đợi, là đón, đón huynh về kinh.”
Tịch Đình Vân chau mày hỏi: “Ý chỉ của hoàng đế sao?”
“Mệnh lệnh của Phủ chủ.” Võ Nữ Tử đáp, “Phủ chủ bảo ta chuyển lời: Tam tư.”
Tịch Đình Vân đáp: “Ta chỉ có nhất tư.”
Võ Nữ Tử và y nhìn nhau một cái, hai người đồng thanh nói: “Tư hữu.” Nói xong, lại cùng nhau cười lớn.
(Tam tư: tư – nhớ nhung, nhớ người thân, nhớ người yêu, nhớ bạn bè)
Võ Nữ Tử nói: “Ta có rượu ngon.”
Tịch Đình Vân cười nói: “Đúng lúc ta thèm rượu.”
Hai người cùng nhau đi đến lều bạt mà Võ Nữ Tử đã thuê, quả nhiên có mấy vò rượu ngon.
Võ Nữ Tử tiện tay cầm lên một vò, mở nắp, ừng ực ừng ực uống hai ngụm nói: “Uống rượu với bằng hữu ngon hơn uống một mình nhiều!”
Tịch Đình Vân không thô lỗ như hắn, uống cũng chỉ từng ngụm từng ngụm.
“Nam Cương sắp bình định rồi.” Võ Nữ Tử bất ngờ bật ra một câu.
Tịch Đình Vân trong lòng khẽ rung động, trước sóng gió vẫn giữ vẻ bình tĩnh nói: “Phủ chủ nhất định rất đau đầu.”
“Huynh đoán sai rồi.” Võ Nữ Tử đáp, “Điều khiến Phủ chủ đau đầu là chuyện khác.”
Tịch Đình Vân thở dài nói: “Đại Trang Triều vẫn luôn không thiếu chuyện khiến hắn đau đầu.”
Võ Nữ Tử ngửa cổ tiếp tục uống rượu.
Tịch Đình Vân bèn lặng lẽ uống cùng.
Đến tận lúc uống hết hai vò, Võ Nữ Tử mới dừng lại, lau lau mép nói: “Kỳ thực, không phải Phủ chủ gọi ta đến.”
“Ta biết.” Tịch Đình Vân bình tĩnh đáp.
Võ Nữ Tử hỏi: “Huynh không trách Phủ chủ sao? Điều kiện Hạ Cô Phong đưa ra quá…”
“Quá hà khắc? Không, nếu ta phải trải qua một cuộc đại chiến sinh tử như vậy, điều kiện đặt ra nhất định còn hà khắc hơn hắn trăm lần.”
“Huynh đã quên hoàng thượng từng làm gì với huynh sao? Chẳng may Hạ Cô Phong hắn cũng…”
Tịch Đình Vân nói: “Ta cảm thấy hắn không phải loại người đó.”
“Chẳng may không phải thì sao?”
Tịch Đình Vân cúi đầu nhìn vò rượu, thần sắc bình thản trả lời: “Vậy thì cứ như thế đi.” Y vén lều bạt nhìn sắc trời, đứng dậy nói, “Ta phải đi rồi.”
Võ Nữ Tử cũng đứng dậy theo, “Văn Tư Tư nhờ ta nói với huynh, Vũ Nhiên đã lui binh, Hình Kỳ Chương muốn liên kết với Nhan Sơ Nhất nhưng bị hắn cắn ngược lại, nguyên khí đại thương, cũng trở về Vọng Nam phủ tĩnh dưỡng, chiến sự Nam Cương đã định.”
Tịch Đình Vân vừa đi ra ngoài, vừa gật đầu tỏ ý đã nghe thấy.
Võ Nữ Tử bất ngờ đuổi theo nói: “Hắn còn nói, Hoắc Quyết đã rời khỏi Nam Cương lên phía bắc!”