Lão Hồ từng nói: “Phàm là những người có khuôn mặt đẹp, tất cả chất dinh dưỡng đều tiêu hao hết trên mặt, đầu óc phần lớn không được sáng sủa cho lắm.” Hôm nay, ta hoàn toàn tán thành, Phượng Hoàng chính là như vậy.
Trường phương chủ thường ngày đã có quá nhiều công việc vặt vãnh cần phải xử lý rồi, chỉ vì một thứ cây cỏ nhỏ xíu đó mà phải đi quấy rầy Lão nhân gia nàng hay sao, thật là không biết nhìn ra trông rộng gì cả, tự nhiên muốn chọc giận nàng, nàng nổi giận thì đương nhiên không chịu cho rồi. Việc này mắc mớ gì tới chuyện oán thù của hai giới.
Huống hồ, chẳng qua chỉ là một loại cây cỏ, chỉ cần tiện tay biến hóa một chút, cần gì phải tốn công tốn sức chạy vạy như thế. Chả hiểu Phượng Hoàng u sầu cái nỗi gì nữa.
Ta lấy một sợi tơ hồng trong áo ra, vuốt vuốt ở trước mặt Phượng Hoàng, “Nếu ta có thể trồng được Linh Chi Tiên Thảo, ngươi lấy cái gì cảm tạ ta đây?”
Phượng Hoàng nhìn ta kinh ngạc, sau đó khẽ nheo nheo mắt, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại vận khí, không thèm trả lời.
Khinh thường! Đây rõ ràng là khinh thường!
Ta một mình nhặt lấy sợi tơ hồng, ngồi bên cạnh tưởng tượng ra hình dáng của Linh Chi, tâm trí khẽ chuyển động, tơ hồng trong tay không bao lâu đã biến thành một khuẩn bào, rơi xuống đất bén rễ, thời gian nửa chén trà nở ra một cây có hai đóa Linh Chi màu đỏ.
Ta vui sướng đưa đóa Tiên Thảo đến trước mặt Phượng Hoàng, Phượng Hoàng vừa mở mắt ra nhìn, liền giật mình kinh ngạc, cầm lấy Linh Chi một cách cẩn thận nhẹ nhàng, sắc mặt không giấu được ngạc nhiên, cuối cùng dở khóc dở cười, nhận xét: “Uhm, cây nấm hương ngươi trồng này đem làm thức ăn cũng tạm được.”
Ta tròn xoe hai mắt, ngượng ngùng cười hắc hắc hai tiếng, giật nấm hương kia về, “Để ta thử lại, lần này bảo đảm không có sai sót.”
Chuyện này thật sự không nên trách ta, cũng như chim sáo và quạ đen hình dáng tương tự như nhau, linh chi, nấm hương, hắc mộc nhĩ cả họ nhà nấm này, trong con mắt của ta, tất cả đều trông như từ một khuôn đúc ra mà thôi, chả có khác biệt gì lắm, lẫn lộn một chút cũng không có gì đáng trách.
Phượng Hoàng chống tay bên má, hạ mắt nhìn ta đang ngồi chồm hổm dưới đất khí thế bừng bừng lần lượt trồng nấm hương, mộc nhĩ, nấm dại, nấm rơm, nấm cây trà…, tuy sắc mặt hắn càng lúc càng tái nhợt, nhưng hứng thú càng lúc càng tăng lên, lúm đồng tiền hơi khóe miệng lúc ẩn lúc hiện, “Nếu ngươi có thể trồng được Linh Chi Tiên Thảo, ta sẽ độ cho ngươi hai trăm năm tu vi, thế nào?”
Ta biết, hắn đang chế nhạo ta mà. Thế nhưng, trái cây như chúng ta đây không thèm chấp nhặt với một con chim, liền độ lượng giơ lên ba ngón tay ra dấu, “Ba trăm năm tu vi.”
“Được. Ba trăm năm tu vi.” Lúm đồng tiền của Phượng Hoàng dần dần nhạt đi.
Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (*). Sau khi ta liên tiếp trồng ra hơn mười loại nấm rồi lại trồng được một cây Lệ Chi (cây vải) quái dị, rốt cục một cây Linh Chi Tiên Thảo cao lớn tràn đầy linh khí cũng không chịu thua kém nở ra trước mặt Phượng Hoàng.
(*) Núi sông ngỡ chẳng đường vô. Qua hàng liễu thấy ruộng hoa, có làng. (Quỳnh Chi phóng dịch)
Chả hiểu sao sắc mặt Phượng Hoàng tối sầm lại, đưa tay túm chặt cổ tay ta, hàn quang trong mắt lóe lên áp sát, hơi thở lạnh lẽo như hàn băng rót vào tai ta: “Nói! Ngươi rốt cuộc là người phương nào?”
Thật là dữ dằn quá đi, đêm hôm khuya khoắt lại hù dọa người ta thế này. Ta dùng tay không sờ sờ trán hắn, “Chết thật, cái lông chuột này truyền bệnh nhanh quá, lẽ nào đã xông lên tới não?”
Tại nơi tiếp xúc, trán của Phượng Hoàng nóng đến bỏng cả tay, nhưng hàn quang trong mắt lại càng dữ dội, “Linh Chi Thánh Thảo của Hoa Giới há có thể để một tinh linh nhỏ bé như ngươi nói trồng là trồng được ngay! Nói! Ngươi và Hoa Thần quá cố có quan hệ gì?”
Uy lực của ôn châm này quả nhiên lợi hại, Phượng Hoàng đã bệnh tới mức nói năng lộn xộn rồi. Hoa Thần trước đây nghe nói thần lực chỉ kém Thiên Đế, vượt trên mọi chư thần, ta mà có quan hệ với bà ấy, hà tất phải vì ba trăm năm tu vi mà kì kèo với hắn.
Phượng Hoàng hùng hổ bức người, lực đạo trên tay không vì ốm đau mà giảm đi chút nào, còn túm lấy cả tay kia của ta. Nếu không kịp cứu hắn, sợ là không bao lâu nữa Hỏa thần điện hạ sẽ hồn lìa khỏi xác, ba trăm năm tu vi của ta cũng sẽ bay theo gió luôn. Trước mắt phải đánh hắn bất tỉnh để rịt thuốc mới là thiết yếu nhất.
Nhưng hắn đã giam chặt hai tay ra, khiến ta một cử động nhỏ cũng không thực hiện được.
Nhìn khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, trong lòng ta nảy ra một kế, đánh xỉu không được, dọa cho xỉu cũng như nhau cả thôi.
Ta thuận thế ngả người về phía trước, kề sát vào mặt hắn, há miệng ngậm lấy đôi môi của hắn nhẹ nhàng liếm một vòng.
Nhìn lại Phượng Hoàng, mắt hắn trợn trắng như vừa bị sét đánh, sững sờ đứng im không nhúc nhích, ha ha, quả nhiên có hiệu quả, sợ khiếp rồi. Ta dễ dàng rút hai tay về, vòng tay qua cái cổ, giơ bàn tay chém một phát lên gáy hắn, Phượng Hoàng cuối cùng cũng ngã sụp xuống đất một cách suông sẻ.
Ta niệm một bài quyết chuyển hắn lên trên giường, dùng dây nho biến thành một cái chày giã thuốc, đem linh chi một nửa giã nhuyễn đắp lên vết thương trên bàn tay, còn một nửa sắc trong nước rồi đổ vào miệng hắn.
Để phòng ngừa Phượng Hoàng sau khi tỉnh lại quỵt nợ không cho ta ba trăm năm linh lực, nên ta bèn ngồi ở cạnh giường trông chừng hắn. Trông được khoảng thời gian chừng hai chung trà, thấy hắn ngủ say như thế, ta khó tránh khỏi sinh ra cảm giác đố kị, nên cũng dựa vào cột giường nhắm mắt đánh một giấc.
Không biết ngủ được bao lâu, chỉ cảm thấy trên trán có chút ngứa ngứa, cảm giác giống như có một con rệp phấn (một loại côn trùng có hại trong nông nghiệp) đang bò tới bò lui, ta không khỏi cả kinh, bồ đào bọn ta ngoại trừ rắn ra, thứ sợ nhất chính là những con rệp phấn be bé trăng trắng kia, lỡ mà mắc phải thì không thể cứu vãn nổi.
Ta giả vờ ngủ say, rồi bất ngờ đưa tay lên để bóp nát con rệp chết tiệt kia, nhưng vừa mở mắt đã thấy Phượng Hoàng đang chống người ngồi dậy cách ta khoảng chừng hai gang tay, sắc mặt ửng hồng, trong mắt một phần hoảng hốt, hai phần nghi hoặc, ba phần gợn sóng, còn có bốn phần tránh né một cách khó hiểu, còn thứ mà ta túm trong tay cũng chẳng phải rệp bọ gì cả, mà là đầu ngón tay trơn bóng của Phượng Hoàng.
Đây là tình cảnh quái quỷ gì thế này?
Ta không hiểu nội tình gì nên nhìn hắn, hắn cũng nhìn ngược lại ta.
“Các ngươi đang làm trò gì vậy!”
Ngay lúc hai người bọn ta đang nhìn nhau không hiểu chuyện gì, thì một giọng nói đầy uy nghiêm xen vào chính giữa.
Ta quay đầu lại, trong căn phòng rực rỡ chói lòa, Trường phương chủ vẫn giống như trước mặc bộ hoa phục lộng lẫy, tóc búi gọn gàng cầu kỳ, đứng đó hai tay khoanh trước ngực, vạt váy sau người uốn lượn, hoa thị (người hầu ở Hoa giới) hai bên trái phải đứng kính cẩn cúi đầu, trong tay cầm Hoa Trượng. Đứng cách đó không xa là cô Biện Thành công chúa kia.
Ta và Trường phương chủ một trăm năm không gặp, hôm nay lại gặp nhau ở Ma giới, đúng là tha hương gặp cố tri, thật là vui mừng biết bao, liền nhoẻn miệng cười với nàng, nhưng nàng dường như hoàn toàn không có một chút mừng rỡ nào, sắc mặt u ám, ánh mắt như bão tố phong ba quét vào bàn tay trái của ta, đục khoét ác liệt.
Ta nhìn theo ánh mắt nàng, ô, Phượng Hoàng đang cầm bàn tay trái của ta, mơ màng nhớ lại vừa rồi rõ ràng là ta dùng tay trái tóm lấy ngón tay hắn, nhưng sao bây giờ thì ngược lại, chuyện đổi ngược này xảy ra lúc nào sao ta hoàn toàn không có chút ấn tượng gì vậy cà.
Phượng Hoàng khoan thai buông tay ta ra, quay sang Trường phương chủ chắp tay chào, “Trường phương chủ đại giá quang lâm, Húc Phượng nhiễm bệnh trong người, không nghênh đón từ xa.”
Trường phương chủ “Hừ!” một tiếng, nhìn không chớp mắt, “Hỏa thần đón chào, tiểu tiên làm sao dám đảm đương?” Rồi quay người về phía ta nói: “Cẩm Mịch! Mau qua đây!”
Trường phương chủ xưa nay tính tình nóng nảy, đối đầu với nàng thực sự là một việc làm dại dột, ta 「©xmydux.」 thông minh lanh lợi như vậy, đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời đến đứng bên cạnh nàng.
“Ngươi lén trốn ra khỏi thủy kính, xông bừa vào Thiên Giới, phá hỏng Hoa Quy, có biết tội hay chưa? !”
Hả? Một chuỗi danh mục dài ngoằn giáng xuống đầu làm ta choáng váng, vì sao ta ra khỏi Hoa Giới lại mang nhiều tội danh thế này?
“Việc này vốn không thể trách Cẩm Mịch tiên tử, chính là tiểu thần niết bàn vào nhầm Hoa Giới, tình cờ gặp gỡ nên mới kết bạn đồng hành.” Phượng Hoàng sửa sang lại vạt áo, từ trên giường đứng dậy.
“Chuyện nội bộ của Hoa Giới ta không đến phiên người ngoài nhúng tay vào. Cũng mong Hỏa thần tự trọng thu lại những lời nói và việc làm của mình. Các tiên cô tiểu tiên khác ta không quản, chỉ có tinh linh tiên tử của Hoa Giới ta dù Hỏa thần điện hạ có mị lực cỡ nào cũng đừng mơ chạm vào một ngón tay!” Ôi, Trường phương chủ nổi nóng rồi đây.
Sắc mặt Phượng Hoàng tối sầm, “Tiểu thần tự xét chưa từng có lời nói hành động nào không đứng đắn, cũng mong Trường phương chủ chớ tin vào những lời đồn đãi bịa đặt. Về phần Cẩm Mịch tiên tử…” Hắn quay sang ta, ánh mắt lấp lánh, “…chắc chắn là tiểu thần đã buộc chặt vào tim.”
“Ngươi! …” Trường phương chủ nét mặt tái đi, Biện Thành công chúa chớp mắt vẻ mặt đã chuyển thành nước mắt lưng tròng, hai tiểu tiên thị bên cạnh cũng trợn tròn mắt.
Ta còn chưa kịp hiểu ra “buộc chặt vào tim” có nghĩa là gì, thì cổ tay đã bị Trường phương chủ dùng dây hoa trói lại thật chặt.
“Bây giờ tiểu tiên sẽ mang Cẩm Mịch trở về, có lẽ Hỏa thần đừng nên vọng tưởng nữa! Từ nay về sau ly biệt, không hẹn gặp lại!” Sôi máu! Trường phương chủ sôi máu rồi.
“Trường phương chủ chớ nên nói lời dứt khoát như vậy, hôm khác tiểu thần nhất định sẽ đăng môn bái phỏng. Lúc đó, có thể nhân cơ hội này cải thiện quan hệ lưỡng giới chúng ta cũng không biết chừng.”
Trường phương chủ không đếm xỉa đến Phượng Hoàng, nắm tay ta xoay người rời đi.
Trong khoảnh khắc, ta đột nhiên nhớ ra Phượng Hoàng vẫn còn thiếu ta ba trăm năm tu vi, lần sau gặp lại hắn ta còn phải đòi nợ, liền xoay người hỏi hắn: “Nhưng ‘hôm khác’ là ngày nào?”
Nghe vậy, Phượng Hoàng khẽ nhướng đuôi lông mày, sóng mắt xao động như dòng sông xuân, hai lúm đồng tiền tựa như một cơn mưa rào bất thình lình đổ ào xuống mặt hồ, gợn sóng lăn tăn, “Hôm khác chính là ngày mốt.”
Trường phương chủ không cho ta nói thêm lời nào, chớp mắt đã tóm lấy ta cỡi lên một đóa hoa sen bay về Hoa Giới, chỉ có điều lần này nơi trở về không phải là thủy kính. Thu hồi bông hoa sen lại, Trường phương chủ quẳng ta vào giữa một đám hoa cỏ dầy đặc, ta cố gắng bò dậy, liền thấy trước mặt là một phần mộ nằm lẻ loi cô độc ở giữa một thảm ngải cứu rộng ngút ngàn.
“Quỳ xuống!”
Trường phương chủ trong chớp mắt đã biến đổi trang phục thành một thân váy trắng, sắc mặt tái nhợt ra lệnh cho ta: “Quỳ xuống!”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK