• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, ta tức tối xoay người, quên luôn phải niệm chú hong khô thân thể sũng nước của mình. Có điều vừa cất được một bước, cánh tay liền bị một sức mạnh bất thình lình giữ lấy, sức mạnh mãnh liệt đó xoay ngược người ta lại rồi đẩy ngã lên thân của một cây Phượng Vĩ mọc bên cạnh bờ ao.

Cây Phượng vĩ bị chấn động dữ dội, những cánh hoa trên cây rơi lả tả, phớt qua mặt ta rồi lặng lẽ rơi xuống đất. Giữa màn hoa rụng dày đặc đó, Phượng Hoàng một thân bạch y, vạt áo mở ra một nửa, lông mày lưỡi mác sũng nước, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, bỗng nhiên giữa mơ hồ từng giọt từng giọt nước trong veo chảy xuôi theo lồng ngực trắng mịn của hắn, chìm vào nơi sâu nhất, rồi mất tích không dấu vết.

Ta dựa lưng vào thân cây thô ráp, quần áo ẩm ướt dán vào người khiến ta càng thêm mẫn cảm đối với những vật quanh mình, chỉ cảm thấy phía sau lưng dán chặt đến đau buốt bỏng rát, ta 「©xmydux.」 cố vùng vẫy, nhưng bị thần sắc âm u và sát khí hừng hực quanh thân của Phượng Hoàng trấn áp, không thể nhúc nhích.

“Ngươi… Ngươi… Ngươi muốn thế nào… ?” Khó khăn lắm mấy từ kia mới thoát ra khỏi cổ họng nhưng dưới sự tấn công của đôi tay lạnh lẽo của Phượng Hoàng, âm thanh lên đến cổ liền đứt đoạn.

“Ta muốn thế nào ư? Trái lại ta rất muốn biết nàng định làm thế nào khiến ta không thể làm người? Hử… ?” Âm tiết cuối cùng lên giọng cao vút tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt những sợi dây mỏng manh đang căng lên trong đầu ta, ta không thể kềm chế thoáng rùng mình. Nhưng hắn không hề mảy may chuyển động, buông tay thả hai cánh tay bị siết sắp tê cứng của ta ra, từng tấc từng tấc, vuốt vuốt từng tí da thịt một trên cổ ta, động tác bàn tay có thể nói là ôn nhu cực hạn, hoàn toàn tương phản với thần sắc trên mặt. Nhắc người ta nhớ tới một con mãnh thú đang ẩn nấp rình mồi, khát máu và tàn khốc.

Trăng treo giữa trời, gió đêm chuyển lạnh, sáng trong như xối nước, ngân hà hiện ra.

Trong Nguyệt cung chắc hẳn đèn đuốc sáng choang, ánh trăng tỏa ra sáng tỏ trong vắt, bóng của nó phản chiếu trên mặt nước lung linh bàng bạc, sáng loáng khiến người ta không tìm được chỗ ẩn nấp.

Thân thể tỏa hương nguyệt quế thơm nồng của Phượng Hoàng chậm rãi áp sát, mười ngón tay mềm dẻo từ từ siết chặt yết hầu ta, ta yếu ớt vùng vẫy hai lần, hơi thở càng lúc càng yếu, càng lúc càng đứt đoạn, bấy giờ ta mới hiểu được bản thân quả nhiên đã làm Đông Quách tiên sinh, tốt bụng cứu hắn xong, hôm nay hắn lại muốn đưa ta vào chỗ chết. Gần như hít thở không thông, ta bắt được một luồng khí nhỏ bé cuối cùng, cất giọng đứt đoạn ngập ngừng: “Phượng… Phượng… Hoàng… Húc Phượng…”

Phượng Hoàng đột ngột thả lỏng các ngón tay đang siết chặt trên cổ ta ra, nở một nụ cười mị hoặc điên đảo chúng sinh. Ta nhìn hắn mà trong lòng thấp thỏm xen lẫn ngạc nhiên, lồng ngực phập phồng lên xuống. Một trận gió thổi qua, một đám mây đêm mỏng manh chậm rãi chuyển động, che khuất ánh trăng giữa trời, bóng tối đột nhiên phủ trùm lên bọn ta.

Trong khoảnh khắc tĩnh mịch đó, ta cảm thấy hắn cúi đầu xuống. Đôi môi ướt đẫm dán lên đôi môi cũng ướt đẫm của ta, nghiêng qua ngả lại không chừa một chỗ nào, đôi môi lành lạnh như nước suối cọ rửa hòn đá cuội dãi dầu năm tháng, trơn nhẵn sáng bóng, thần trí mê người. Hắn đưa tay giữ chặt sau gáy ta, nghiêng người bao phủ lên ta, giữa hai người dán chặt kín kẽ, không một khe hở. Ta khẽ hé miệng lấy hơi liền bị cái lưỡi của hắn tấn công thần tốc càn quét dọc ngang sạch sẽ. Nhất thời quên hết mọi lo lắng cho tính mạng của mình, ta thả lỏng toàn thân, trong lòng bỗng thấy có chút hiếu kỳ, cũng đưa lưỡi ra hôn lại hắn, cả người Phượng Hoàng bỗng run lên, một luồng khí nóng bừng như lửa dâng trào khắp cơ thể. Thân cây sau lưng gồ ghề thô ráp cọ xát vào người khiến ta không rõ là đau hay là nóng, trước sau đều bị kềm kẹp, chỉ cảm thấy cuồn cuộn như dầu đang sôi trên lửa nóng, chân tay bủn rủn, như muốn rã ra.

Một lát sau, phía sau lưng bỗng thoáng đãng, mát lạnh, là bởi Phượng Hoàng đã đặt ta xuống bên bờ ao chỗ nước cạn sâm sấp, quần áo trên người hắn chẳng biết đã cởi sạch sẽ từ khi nào, ta 「©xmydux.」 không chút e dè nhìn về phía lồng ngực cường tráng và cái bụng phẳng lì kia, mặc dù đang ở trong tình trạng án binh bất động vẫn cảm thấy một luồng sức mạnh đang vận sức chờ tung ra.

Ánh mắt dần dần hướng xuống dưới, ta nhìn thấy một vật dị dạng, thoáng giật mình, không khỏi lấy làm lạ, hồi ở trong thủy kính mới thấy hắn lần đầu, hình như không phải như thế này…

Hơi thở của Phượng Hoàng càng lúc càng gấp, ta lại ngẩng đầu lên, va phải ánh mắt mãnh liệt sôi sục của hắn, nhìn không ra đọc không hiểu. Chỉ có những cơ bắp như ngọc thạch và những đường cong rõ ràng tựa như Ma chú đang cám dỗ ta, ta đưa tay chạm đến xương quai xanh của hắn, đột nhiên cảm thấy không còn sợ hãi gì nữa.

Hắn lại tóm lấy hai tay của ta, cúi đầu mút một ngón rồi lại hôn một ngón, ta không thể ức chế khẽ run lên, ngón tay nối liền với tim, nhất thời, trong tim cũng trở nên ướt đẫm.

Dưới ánh trăng màu hồng cánh sen, hương thơm hoa quế như có như không lẩn quẩn quanh thân ta, ta mới mơ hồ ý thức được đây rõ ràng là mùi thơm của rượu ủ. Xử mười ngón tay xong, hắn lại ngậm đến vành tai của ta, lần lần đi xuống dưới. Bấy giờ, ta mới nhận ra không chỉ mình hắn, mà xiêm y của ta cũng biến mất sạch sẽ không biết từ khi nào, chỉ còn lại ánh sao đầy trời che đậy thân thể.

Mặt nước cạn rải rác bồng bềnh những cánh hoa trôi dập dềnh dưới thân ta, gột rửa thân thể ta, nhưng mà, nụ hôn của Phượng Hoàng còn êm ái hơn cả dòng nước, từ sau tai đến bên gáy, từ đỉnh ngực đến mũi chân, nam tử này bình thường cao ngạo không xem ai ra gì, giờ đây lại phủ phục bên người ta, nồng nhiệt chiếm hữu từng tấc da thịt của ta như nắng hạn lâu ngày gặp mưa.

Thần trí ta trở nên lẫn lộn, nhưng trên cơ thể lại cảm nhận rõ ràng gần như mọi thứ nhỏ nhất. Chỉ cảm thấy nóng rực, nóng rực, toàn thân nóng rực bừng bừng như thiêu như đốt. Trong lúc hỗn độn, lại cảm thấy niết bàn của Phượng Hoàng e rằng cũng không nóng bằng thế này.

Hắn không còn chế ngự ta, nhưng ta lại quên cả đào tẩu.

Tim đập như sấm, có cái gì đó lấp đầy từ bên trong, ta há hốc miệng, âm thanh phá hủy lạ lùng từng hồi từng hồi vỡ vụn thoát ra. Ta không hiểu được đó là cái gì, giữa lúc hỗn loạn một sức mạnh như chẻ tre xâm nhập vào cơ thể. Cơn đau buốt trong khoảnh khắc, phảng phất như một tiếng sấm đầu xuân, khai thiên lập địa. Nhưng mà, sau một tích tắc tỉnh táo lại rơi vào trong hư ảo, sương khói lượn lờ.

Ta theo bản năng muốn giơ bàn chân trần lên đá văng cái kẻ đã gây ra đau đớn cho mình, còn miệng thì dùng hết sức bình sinh cắn chặt bờ vai hắn, hai hàm răng nghiến chặt. Bên tai hơi thở như thiêu như đốt vang lên hổn hển.

Khoảnh khắc đó, gió bất động, nước bất động, mây bất động, thời gian đứng im. Chỉ có kẻ đang ở trên người ta là chuyển động nhấp nhô lên xuống.

Hành lai xuân sắc tam phân vũ, miên khứ vu sơn nhất phiến vân. (Tạm dịch: Cảnh xuân giăng mắc mưa lất phất, lượn lờ đỉnh núi một đám mây.)

Ta giống như ngã vào trong vở kịch thường xem qua Quan Trần Kính, nghe thấy cô đào dùng giọng hát cao vun vút, mỏng như tơ nhện hát: “Hồng phiên thúy biền, nhạ hạ phong sầu điệp luyến. Tam sinh thạch thượng duyên, phi nhân mộng huyễn. Nhất chẩm hoa tư, lưỡng hạ cự nhiên.”

Mặt nước gợn sóng lăn tăn lóng lánh dập dềnh những cánh hoa Phượng vĩ rụng đỏ tươi, một tia đỏ kỳ lạ mỏng manh từ dưới thân ta chảy ra, cuốn trôi theo dòng nước, biến mất không tung tích.

“Húc… Phượng… Húc Phượng…” Không biết là đau buốt, là ấm áp, hay là rối loạn, ta 「©xmydux.」 ở trong lồng ngực hắn nhiều lần đau đớn gọi tên hắn, bản thân cũng không biết gọi hắn như vậy là muốn bảo hắn dừng lại, hay là tiếp tục.

Mớ tóc dài đen nhánh của bọn ta bện vào nhau trong nước, tay chân trần trụi của bọn ta quấn lấy nhau giữa trời. Sau khi nước triều đã trở lại như cũ, hắn kéo ta vào trước ngực, nhịp tim như tiếng trống thình thịch thình thịch dường như phải gánh chịu một sức nặng vô hình, cứ dâng lên tràn đầy, rồi không còn chứa đựng nổi nữa, cuối cùng tràn ra khỏi miệng.

“Cẩm Mịch… Cẩm Mịch… Cẩm Mịch…” Hắn nhìn ta không rời, gọi tên ta không dứt, hắn nâng cằm ta lên, trong mắt lóe lên một tia sáng cuồng nhiệt rực rửa, tựa như chỉ cần ta đưa tay ra là có thể hái được ánh sao trong mắt.

Lấy trời làm chăn, lấy nước làm giường.

Đêm nay, dưới gốc cây hoa đỏ lửa, giữa làn nước ao trong suốt, một lần rồi một lần, một phen lại một phen, ta cùng với kẻ mà mới một phút trước còn muốn bóp chết ta quấn quýt nhau không rời.

Thì ra, đây chính là song tu mà Hồ Ly Tiên đã nói. Một kiểu tu hành vô cùng đau đớn.

Hôm nay, mùng tám tháng Hai, thích hợp tang ma, cưới gả, dạm hỏi, liên minh, tế tự, cầu phúc, nhập trạch, xuất hành, khai quang, đào móng, tu tạo, động thổ, lợp mái, dựng trụ, lắp xà [nhà], gắn cửa, an táng, cày mộng…

Nói tóm lại, mọi việc đều thích hợp, không kiêng kỵ gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK