Ở dưới phàm thế, diễn viên hát tuồng Côn Sơn cất giọng lanh lảnh: “Lưu quang dung dịch bả nhân phao, hồng liễu anh đào, lục liễu ba tiêu…”
Ghé mắt vào Quan Trần Kính (*), hồ ly tiên ôm một cái đuôi cuộn tròn sáng rực trơn bóng, híp mắt ngâm nga theo ‘ưm ưm’ trong miệng, ta cũng ghé mắt vào Quan Trần Kính nhìn, chống cằm, gật gà gật gù… ngủ vô cùng hăng hái.
(*) Kính để nhìn xuống trần gian
Một trăm năm này, vì mục đích tu linh lực, ta làm chân thư đồng sai vặt đi theo gã Phượng Hoàng kia thực sự lãng phí rất nhiều khí lực, thời gian thảnh thơi nhàn rỗi như thế này quả thực không nhiều lắm, thế nên, giấc ngủ gà gật này của ta vô cùng sảng khoái.
Hễ vui vẻ mà có thừa thì không khỏi sinh ra lạc vào cảnh mộng. Trong mộng, ta – chân đạp trên mây, tiên hạc bay lượn trên đầu, rốt cục công lực có thành tựu viên mãn phi thăng làm thượng tiên. Trên trời chư vị thần tiên lũ lượt kéo tới chúc mừng, ngay cả Quán Khẩu Nhị Lang Chân Quân cũng dẫn theo Thiên Cẩu đến chúc tụng, con Thiên Cẩu béo ú chắc nịch vừa thở hồng hộc vừa chảy nước dãi, khiến chúng thần tiên vui cười không dứt, ta 「©xmydux.」 nhất thời cao hứng nên cũng đem sủng vật (pet của em í) của mình ra khoe —— một con quạ bự chảng đen thui.
Kéo kéo lông đuôi của nó, ta ra lệnh: “Tiểu Phượng, hót một bài cho các thượng tiên nghe xem.” Tiểu Phượng quào quào móng vuốt, chân giơ cao lườm ta một cái, im lặng, hằm hằm.
Ta quay sang chư tiên cười hihi hai tiếng, “Điểu nhi này vừa mới bị nướng, chắc là cổ họng bị nướng khô rồi.”
Lời còn chưa dứt, tiểu Phượng đã vỗ cánh bay lên, móng vuốt sắc bén bấu vào búi tóc của ta, lạnh lùng niệm chú: “Mài mực xong chưa? Pha trà xong chưa? Thái Âm Kinh học thuộc lòng chưa? Linh lực không cần nữa phải không?”
Ta giật mình một cái, hai mắt mở toang, thấy ngay một đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh trước mặt, lại giật mình cái nữa.
Ta bật người ra sau, suýt nữa làm rơi Quan Trần Kính, kéo giãn cự ly ra mới nhìn rõ chủ nhân của cặp mắt to tròn kia, một tiểu tiên cô hoảng hốt đỏ mặt đứng ở trước mặt ta, ánh mắt không ngừng nhìn khắp mặt ta. Ta ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.
Động tác này tất nhiên sẽ làm kinh động đến hồ ly tiên đang nghe hát kịch, hồ ly tiên tắt Quan Trần Kính, khúc hát trong kính bị ngắt im bặt.
“Ha ha, Tử Khí Tinh Sứ có khỏe không, hôm nay sao rỗi rảnh đến thăm lão sinh thế này?” Hồ ly tiên nhiệt tình hồ hởi tiến lại gần.
Tiểu tiên cô lại lúng túng mặt đỏ ửng lên, vặn vẹo chiếc khăn gấm trong tay, cất giọng trong veo nói: “Xin ra mắt Nguyệt Hạ Tiên Nhân, tiểu tiên là Nguyệt Bội, Tử Khí là tỷ tỷ của tiểu tiên, tiểu tiên. . . tiểu tiên. . . tiểu tiên. . .”
Ơ, tiểu tiên cô này nói chuyện sao lại có tiếng vọng lại thế này? (echo, )
Hồ ly tiên vỗ tay, vui vẻ nói: “Nguyệt Bội Tinh Sứ có phải đến để xin hồng tuyến hay không?”
Tiểu tiên cô á lên rồi lại đỏ mặt, gật đầu như mổ thóc, sau đó lại liếc trộm ta một cái, “Đúng vậy, chẳng biết vị thượng tiên này xưng hô thế nào?”
Từ trên trời xuống dưới đất, lần đầu tiên có người gọi ta là “Thượng tiên “, ta nhất thời vạn phần cảm động, đang muốn mở miệng, nhưng như thường lệ, lại bị hồ ly tiên nhiệt tình kia cướp lời, “Oh hohoho, đây là Cẩm Mịch, oa oa (đứa trẻ) Húc Phượng nhà ta đang nuôi dưỡng, trông tươi ngon mọng nước chứ?”
Ta đành chấp nhận mệnh trời thở dài não nuột, chuyện như cơm bữa.
Hồ ly tiên gặp ai cũng giới thiệu ta là người Phượng Hoàng đang nuôi dưỡng, ta chẳng qua chỉ ở trong Tê Ngô cung một trăm năm ngắn ngủi, được Phượng Hoàng truyền thụ cho một vài biện pháp tu luyện, linh lực và vóc người cũng phát triển rất nhiều, sao tự nhiên lại thành do hắn nuôi lớn chứ…
Tiểu tiên cô lại gật đầu lia lịa, gật xong cái cuối cùng thì thôi không ngẩng mặt lên nữa.
Hồ ly tiên lấy một sợi tơ hồng ra để đưa cho nàng, ta suy nghĩ tiểu tiên cô này tốt xấu gì cũng là một người có mắt nhìn mới gọi ta là “Thượng tiên”, thực là không biết báo đáp thế nào, liền giật lấy sợi tơ hồng, bện thành một đóa hoa, rồi mới đưa lại cho nàng, dặn: “Nguyệt Bội Tinh Sứ chỉ cần đặt bông hoa này vào trong một đụn mây, nó sẽ bám rễ ra cành.”
Tiểu tiên cô nghe vậy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhận lấy đóa hoa, khóe mắt đuôi mày hiện rõ vẻ ngọt ngào hạnh phúc, trước khi đi còn không quên nhìn ta lần cuối.
Ngày hôm sau, sắc trời còn âm u, lưỡng lự chưa muốn sáng hẳn, ta đã thức dậy đi ra hoa viên phía sau Tê Ngô Cung ngồi thiền, Phượng Hoàng nói: “Giờ Dần, khoảnh khắc lúc ngày đêm giao nhau, là lúc khí trời và đất giao hòa, có thể đả thông bách huyệt, tu luyện tuyệt hảo.” Thế là, suốt một trăm năm này ta không còn có thể thưởng thức cái tư vị ngủ nướng thêm một lần nào nữa, chẳng biết thiên giới có vị thần tiên nào có thể dậy sớm hơn cả Mão Nhật Tinh Quân giống như ta hay không.
Đương lúc ta trông xa giống như ngồi thiền, trông gần cũng giống như ngồi thiền, nhưng kì thực là đang ngủ gà ngủ gật, thì tiểu tiên thị Phi Tự hoảng hốt như kẻ bị giật kinh phong ngã xuống trước mặt ta, “Cẩm Mịch, tiên nga tỷ tỷ của Cửu Diệu Tinh Cung ở ngoài cửa nhờ ta đưa bức thư này cho ngươi.” Lời còn chưa dứt người đã giật kinh phong nhảy lên mấy bước. Ta 「©xmydux.」 nhặt bức thư thiếu chút nữa bay thẳng vào giữa trán mình, thở dài, biết khi nào thì Phi Tự mới có thể chững chạc giống như ta đây? Biết khi nào thì Phượng Hoàng mới có thể thôi không quyến rũ hoa đào nữa đây?
Giờ Mẹo, ta đem bức thư tình thơm tho trắng nõn đến dâng tận tay Phượng Hoàng, Phượng Hoàng theo thông lệ mở thư ra xem, nhưng lần này không đọc thư như xem rau cải giống mọi hôm, mà hai mắt nheo nheo, vẻ mặt tràn đầy thích thú, cuối cùng, cuối cùng còn không nhịn được phì cười một tiếng.
Ta không khỏi tiếc rẻ vì không chịu tranh thủ đọc trước bức tình thư kia xem thế nào. Xem ra một trăm năm gần đây bản lĩnh viết văn của các tiên tử đã tiến bộ rất nhiều rồi.
Đang lúc ảo não, thì Phượng Hoàng lại đưa đôi mắt hẹp dài kiêu ngạo, ném cho ta một ánh mắt giống như đang kiểm tra hoa quả, ngoắc tay nói: “Ngươi qua đây.”
Trước khi ta đến gần, hắn đã đưa bức thư thơm nức mũi kia cho ta, “Ngươi xem đi.”
Ha ha, thật đúng ý ta.
Ta cầm lấy bức thư xem xét kỹ càng, Phượng Hoàng hỏi: “Thế nào?”
Ta nghĩ ngợi một chút, rồi thành thật bình luận: “Hành văn lưu loát, ngôn từ tha thiết, chữ viết thanh tú, duy nhất một chỗ không được hoàn mỹ, chính là sử dụng quá nhiều dấu ngắt câu, đề nghị giảm bớt.”
Phượng Hoàng rõ ràng chẳng có hứng thú gì đối với lời nhận xét sắc bén lại rất công bằng của ta, đưa ngón tay chỉ chỉ lên mấy chữ trên tờ giấy, “Đọc chỗ này nè.”
“Cẩm Mịch thượng tiên, nhìn chữ như thấy người.”
Ủa, thư tình này là viết cho ta mà! Bình tĩnh lý trí như ta, bình tĩnh lý trí như ta, liền yên lặng cất thư đi.
“Có vẻ như mắt nhìn người của tiên cô ngày nay càng lúc càng kém rồi.”
Phượng Hoàng siết chặt tay lườm lườm ta.
Đến buổi trưa, sau khi cơm no rượu say, Phi Tự lại vội vàng đến báo: “Cẩm Mịch, bên ngoài có người tìm.”
Ta mang bộ dạng gật gù của một con sâu ngủ đi ra cửa, thì thấy một tiểu tiên cô mảnh mai yểu điệu rụt rè xấu hổ đang đứng bên ngoài, nhìn thấy ta thì nét mặt ửng đỏ còn hơn cả lão Hồ, à, cái màu đỏ này, là Nguyệt Bội Tinh Sứ hôm qua gặp ở Nhân Duyên Phủ đây mà.
Là Nguyệt Bội Tinh Sứ đã gọi ta là “Thượng tiên” đó!
Ta vui vẻ tiến lên, thân thiện nói: “Xin chào Tinh sứ!”
“Cẩm Mịch. . . Cẩm Mịch. . . Thượng tiên. . . xin chào, cái kia. . . cái kia. . . chẳng biết có đồng ý hay không?”
Câu này hỏi ta sao, không hiểu gì cả?
Thấy ta như vậy, tiểu tiên cô mặt đỏ như sắp nặn ra được nước tới nơi, lúng túng nói: “Chính là. . . là bức thư. . . sáng. . . hôm nay. . .”
Chân trời có một tia sét lóe lên, o`, bức thư hồi sáng hóa ra là của Nguyệt Bội tinh sứ viết cho ta, ta quên không nhìn lạc khoản. (chỗ ký tên)
Ta trầm tư suy nghĩ, Hồ Ly Tiên nói nam tử cùng với nam tử thì gọi là đoạn tụ, vậy nếu nữ tử cùng nữ tử thì gọi là cái gì đây? Rắc rối nhỉ!
Một cơn gió nhẹ vô tình thoảng qua, Nguyệt Bội tinh sứ đột nhiên lảo đảo nghiêng ngã về phía ta, ta tránh sang một bên, nàng trông như mất đi độ chính xác, không thể ngã trúng người ta, nhưng mà đôi môi đỏ kia đã nhẹ nhàng dán lên má ta một cái.
Ba đạo thiên lôi giáng xuống đùng đoàng đoàng.
Bình tĩnh lý trí như ta, bình tĩnh lý trí như ta, nhìn tiểu tiên cô đỏ mặt chạy đi, ta giơ tay lên chùi sạch dấu vết trên mặt, xoay người trở về tiếp tục ngủ trưa.
Lại một ngày trôi qua, ta đang ngồi ‘tụng kinh’ đến đau cả đầu, thì Liễu Thính báo với Phượng Hoàng có người cầu kiến, từ đôi mắt ti hí lấp lánh của hắn, ta ngửi thấy thoang thoảng đâu đây một mùi ngồi lê đôi mách, vì vậy sửa dáng ngồi nghiêm chỉnh bê sách chuẩn bị xem kịch.
Chẳng ngờ, Phượng Hoàng còn chưa mở miệng tuyên gặp, thì một vị tiên quân cường tráng oai phong lẫm liệt đã bước vào Tẩy Trần Điện, phía sau còn có cả một bầu đoàn tiên thị khê nệ khiêng vào rương rương hòm hòm.
Tiên quân cường tráng ôm quyền cất giọng đầy khí thế: “Cửu Diệu Tinh Cung Kế Đô tham kiến Nhị điện hạ!”
Phượng Hoàng thờ ơ gác bút, đáp lại một câu, nhưng ánh mắt thì vẫn không rời khỏi tập công văn trên bàn.
Vị tiên quân kia đằng hắng mấy cái, thẳng thừng quẳng ra một câu: “Kế Đô là người thô lỗ, không biết vòng vo, hôm nay đến đây là xin cầu hôn với Nhị điện hạ.”
Toàn bộ Tẩy Trần Điện nhất thời im phăng phắc. Hai tròng mắt Liễu Thính làm như sắp sửa lọt ra ngoài. Ta không khỏi bùi ngùi xúc động, thiên giới quả nhiên rất thần kỳ, hôm qua ta bị một tiểu tiên cô hôn lên má, hôm nay lại tới một một hán tử lỗ mãng muốn cưới Phượng Hoàng, hay, rất hay.
Nhìn sang Phượng Hoàng, gã chỉ đang day day thái dương, không hổ là cao thủ giữa rừng hoa, mặt không đổi sắc, chỉ ngước mắt lên nhìn mà thôi.
Lúc này, một tiểu tiên thị đứng phía sau Kế Đô Tinh Quân ho mạnh một tiếng, lo lắng vội vàng cải chính: “Nhị điện hạ chớ trách, tinh quân nhà thần không phải có ý đó. Tinh Quân là muốn thay mặt Nguyệt Bội tinh sứ cầu thân với Nhị điện hạ.”
Một tiểu tiên thị khác kéo kéo vạt áo của hắn, nhíu mày nói: “Sai rồi sai rồi, lại sai rồi! Là tinh quân thay Nguyệt Bội tinh sứ cầu thân với cao túc (học trò) của Nhị điện hạ là Cẩm Mịch thượng tiên.”
Cái vòng này sao mà lẩn quẩn dữ vậy, tất cả mọi người trong Tẩy Trần Điện sau một lát rốt cục cũng hiểu ra Kế Đô Tinh Quân lần này xông đến không phải để cướp đoạt Nhị điện hạ của bọn họ, việc làm đầu tiên là là thở phào nhẹ nhõm “phuuù” một tiếng, tiếp theo đó là ngạc nhiên “hả?” một tiếng vô cùng đồng thanh, cuối cùng tất cả mọi ánh mắt đều đồ dồn lên người của ta.
Kế Đô tinh quân cười thô lỗ, “Đúng vậy, đúng vậy, là tới cầu thân với Cẩm Mịch thượng tiên.”
Bình tĩnh lý trí như ta, bình tĩnh lý trí như ta, quyển sách rơi cái ‘bạch’ xuống đất.
Kế Đô Tinh Quân lần này không ngốc nữa, mà nhìn theo ánh mắt mọi người rồi tìm được ta, bước đến vui cười hớn hở vỗ vỗ vai ta, bàn tay gấu đó vừa đáp xuống tới nơi, trên vai ta liền đau thấu trời xanh, nhưng hắn thì cứ tỉnh rụi vui vẻ tự nói một mình: “Xem dung mạo phóng khoáng như vậy chắc đây chính là Cẩm Mịch thượng tiên rồi! Nghe nói hôm qua Nguyệt Bội nhà ta đã khinh bạc ngươi bên ngoài Tê Ngô cung, Cửu Diệu Tinh Cung chúng ta xưa nay dám làm dám chịu, đây là sính lễ. Ta thấy cũng chẳng cần chọn ngày lành tháng tốt làm gì cho mất công, ngay bây giờ ngươi theo ta trở về cưới tiểu nha đầu Nguyệt Bội kia luôn!”
Phượng Hoàng lần này cuối cùng cũng bắt đầu thấy hứng thú, sải bước qua trung tâm điện đi tới chỗ ta ngồi, không cần tốn sức cũng có thể giải thoát bờ vai ta khỏi bàn tay gấu kia, nhướng hai hàng lông mày và đôi mắt sắc bén đánh giá ta một tí, tiện thể dùng giọng điệu lạnh lẽo đáng sợ thường ngày của hắn hỏi một câu: “Khinh bạc? Hử?”
Ta cười hắc hắc sờ sờ lên má, “Chỉ là hôn một cái, không sao cả, không việc gì.”
Phượng Hoàng ngẩng đầu nhìn trời, vỗ vỗ trán. Sau đó, quay sang nói với Kế Đô Tinh Quân: “E rằng phải khiến cho Tinh Quân thất vọng rồi, Cẩm Mịch này tuyệt đối không thể cưới Nguyệt Bội Tinh Sứ được.”
Kế Đô Tinh Quân bùng nổ như thuốc súng, “Vì sao lại không được? Lẽ nào là ghét bỏ Nguyệt Bội nhà ta!”
Phượng Hoàng đè tay hắn, “Tinh Quân xin chớ sốt ruột, thật sự là bởi vì Cẩm Mịch hữu tâm nhưng vô lực. Từ xưa uyên-ương xứng đôi, nghê-hồng bầu bạn, Cẩm Mịch cũng là một nữ tử, đương nhiên không thể cưới Nguyệt Bội Tinh Sứ được.”
Chư tiên trong điện nghe xong mấy lời của Phượng Hoàng, hai mắt lại lồi ra lần nữa.
Kế Đô Tinh Quân phản ứng nhanh nhất, quan sát ta từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, “Thật ư?”
Phượng Hoàng thở dài, đưa tay rút cây trâm cài tóc trên đầu ta ra, mái tóc dài bung ra xõa xuống, “Như vậy Tinh Quân tin rồi chứ?” Có lẽ do bộ dạng của ta thay đổi trong nháy mắt khiến mọi người đều kinh hãi, một vài người bộ dạng lảo đảo như sắp ngã.
“Chuyện này là. . . là… “
“Lúc trước bị cây Tỏa Linh Trâm này áp chế, Tinh Quân và Nguyệt Bội Tinh Sứ nhìn nhầm cũng không có gì lạ.”
Gì? Phượng Hoàng làm sao biết đây là “Tỏa Linh Trâm”? Ta còn không biết nữa là. Cây trâm này là của Trường phương chủ Mẫu Đơn cho ta 「©xmydux.」 khoảng một ngàn năm trước, nói với ta rằng có thể nâng cao linh lực, ta liền vui mừng hớn hở cài nó từ đó tới giờ, linh lực cũng không thấy tăng lên bao nhiêu, nhưng một trăm năm trở lại đây vóc người ta cũng có lớn hơn một chút. Ta phát hiện hễ mỗi lần ta gỡ xuống cây trâm xuống, diện mạo thân thể sẽ có thay đổi, thập phần thần kỳ.
Sau một lúc lâu, ông Tinh Quân thô lỗ kia cuối cùng hoàn hồn, trên mặt từ từ ửng đỏ, không dám quay mặt lại, ngượng ngùng nói: “Cẩm Mịch tiên tử, thật là đắc tội, thật là đắc tội.”
Cửu Diệu Tinh Cung một hàng hòm xiểng tiên thị nối đuôi nhau, xiêu xiêu vẹo vẹo cuốn gói ra về.
Không quá hai ngày, cả phố ai cũng biết.
“Biết gì chưa? Tên thư đồng hay đi theo Nhị điện hạ đó, à, cái tên tiểu bạch kiểm môi hồng răng trắng đó, chính là một tiểu cô nương xinh đẹp thanh tú.”
“Đúng vậy! Nghe nói tên tiểu thư đồng kia không những quyến rũ Nhị điện hạ, còn khinh bạc Kế Đô Tinh Quân nữa.”
Bình tĩnh lý trí như ta, bình tĩnh lý trí như ta. . .Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK