Đinh Nhàn hơi sững sờ một chút, không nghĩ đến điều mà anh quan tâm đầu tiên là vết thương trên mặt cô.
Thấy cô chậm chạp không trả lời, người đàn ông lại hỏi một lần nữa: "Ai đánh?"
Giang Ti Kỳ đưa tay chỉ Lưu mập: "Cô ta, giáo sư Thời, chính là cô ta đánh Đinh Nhàn."
Thời Dịch xoay người qua hướng đó, một thân hình cao gần một mét chín, trên người là quân trang thẳng tắp, thần sắc vô cùng nghiêm nghị, đứng trước mặt cô ta mang theo một cổ nguy hiểm.
Bình thường Lưu mập rất ngang ngạnh nhưng giờ phút này trong lòng cũng rất e ngại.
Thời Dịch hỏi: "Tại sao đánh cô ấy?"
Lưu mập bình thường hay bắt nạt các bạn học khác, ỷ vào nhà có tiền có thế nên cho dù có người nói với giáo viên thì trong nhà cũng không có ai dám mắng cô ta.
Đây vẫn là lần đầu tiên.
Cô ta cúi thấp đầu, ấp úng không biết nói như thế nào, đột nhiên liếc mắt thấy một thân ảnh, cô ta giống như thấy cứu tinh vậy kêu "Cha" một tiếng rồi nhanh chóng trốn ra sau lưng người đó.
Chỉ thấy cha Lưu kéo cô ta hỏi: "Nhìn bộ dáng ủy khuất của con kìa, sao vậy?"
Lưu mập không khỏi nhìn về phía Thời Dịch một cái, cha cô ta cũng ngẩng đầu nhìn theo, có chút bất ngờ sau đó vội vàng tiến lên chào hỏi, "Giáo sư Thời, không nghĩ đến sẽ gặp cậu ở đây."
Thời Dịch cũng không nghĩ sẽ gặp người quen ở đây, gật đầu một cái: "Lưu tổng."
"Lần trước cậu đã phẫu thuật thành công cho cha tôi, cảm ơn rất nhiều."
"Đó là công việc của tôi." Thời Dịch dừng một lát rồi ý vị sâu xa nói, "Lưu tổng, cho dù kinh doanh có phát triển lớn thế nào thì cũng không thể không để mắt đến giáo dục con cái trong gia đình."
Lời nói của Thời Dịch rất rõ ràng, Lưu Hành nghe thế cũng có chút xấu hổ.
Trước khi đến đây, chủ nhiệm lớp đã kể hết chuyện xảy ra, con gái mình có tính tình thế nào thì ông ta biết rất rõ, vội cười theo: "Giáo sư Thời, con nhỏ không hiểu chuyện, mong cậu bỏ qua."
"Mười tám tuổi đã trưởng thành rồi, đây là cố ý gây thương tích, nếu tình hình nghiêm trọng hơn thì phải nhận trách nhiệm hình sự."
Thời Dịch tuy bình thường có bộ dáng yên lặng, lạnh nhạt giống như bất kỳ chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến anh nhưng nếu anh đã thực sự tức giận thì trong lời nói đều là mũi nhọn.
Tự biết mình đuối lý nên Lưu Hành kéo kéo con gái đang đứng sau lưng, "Đi nói xin lỗi mau."
"Cha!"
Lưu Hành đẩy cô ta: "Nhanh lên một chút."
Lưu mập vô cùng không tình nguyện đi đến trước mặt Đinh Nhàn, mấy giấy sau mới khó chịu nói: "Thật xin lỗi."
Thanh âm rất nhỏ, cơ hồ không nghe rõ là nói cái gì.
Thời Dịch hỏi Đinh Nhàn: "Cô ta đánh em bằng tay nào?"
Lưu mập vừa nghe liền sợ hãi vội vàng tăng cao âm lượng nói: "Thật xin lỗi."
Lưu Hành lúng túng gãi đầu một cái: "Giáo sư Thời, chuyện này quả thật xin lỗi cậu, đứa nhỏ này từ nhỏ đã bị cưng chìu thành hư rồi, cậu đừng so đo với nó làm gì."
"Nếu lần sau xảy ra chuyện tương tự thì không chỉ là một câu xin lỗi đơn giản như vậy đâu."
Thời Dịch nói xong cũng không ở lại nữa mà nhanh chóng kéo Đinh Nhàn rời đi.
Đi được một khoảng xa mới chợt cảm thấy không đúng, theo bản năng buông tay cô gái nhỏ ra.
Đinh Nhàn còn đang đắm chìm trong sự ngọt ngào này thì lực đạo trên tay chợt biến mất, thấy vậy trong lòng không khỏi có mấy phần mất mác.
Cô ngẩng đầu lên nói: "Anh Thời Dịch, thật ra thì em cũng đánh người."
Thời Dịch không lên tiếng mà mở cửa xe cho cô.
Lên xe, anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt thâm trầm, nói: "Đinh Nhàn, em phải học được cách thức tự bảo vệ bản thân mình."
"Anh Thời Dịch, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em đúng không?"
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm mấy giây, sau đó mới nói: "Không có ai sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình cả, Đinh Nhàn, em phải học cách độc lập."
Không chỉ có cuộc sống mà còn cả tình cảm.
Đinh Nhàn không biết tại sao anh lại nói như vậy với mình, việc này làm cho cô có một loại cảm giác buồn bã bất lực, giống như giây kế tiếp anh sẽ rời bỏ cô vậy.
Khoảng thời gian này Thời Dịch lại vô cùng bận rộn, bận đến nỗi rất ít khi về nhà, trên bàn cơm thường chỉ có hai người là Đinh Nhàn và Thời Nặc, không được bao lâu thì Thời Nặc bị mẹ bắt về, cuối cùng trong nhà càng vắng lặng hơn.
Loại trạng thái này dường như đang quay về lúc đầu khi cô mới đến, cô dường như không thấy được anh, đại đa số thời gian đều là dùng tin nhắn để liên lạc với nhau mà thôi.
Gặp bài tập không biết làm, Đinh Nhàn muốn hỏi anh nhưng lại sợ quấy rầy đến anh nên tự mình đi tìm cách giải.
Anh đối xử với cô vẫn tốt như cũ, người không có mặt ở đây nhưng lại an bài cuộc sống cô vô cùng thỏa đáng. Lúc thi có thành tích, Đinh Nhàn nhắn số điểm thi vừa mới biết cho anh, nhưng đến tận hai ngày sau mới nhận được tin nhắn trả lời của anh.
[Ừ, có tiến bộ, cố gắng nỗ lực lên.]
Đinh Nhàn nhìn chằm chằm mấy chữ trên màn hình một lúc lâu, nhìn những lời anh nhắn đến bất giác cô ý thức được một điều, anh giống như cố gắng giữ khoảng cách với cô.
Tại sao lại như vậy?"
Chẳng lẽ anh biết được...
Không đâu không đâu, ngày đó rõ ràng anh đã ngủ mà.
Đinh Nhàn đè xuống loại tâm tình này, không để bản thân suy nghĩ linh tinh nữa.
Nhưng cô càng kiềm chế thì đầu óc càng loạn lên thêm, trong giờ học không thể tập trung tinh thần được, vừa hết tiết thì lại suy nghĩ đến anh.
Nhớ anh, vô cùng nhớ anh.
Thấy Giang Ti Kỳ đang ăn gói miếng cay, đầu óc Đinh Nhàn vừa mới tỉnh lại liền lấy một thanh, kết quả cắn một cái nước mắt liền rơi ra, cô vội vàng uống nước, uống hơn nữa chai mới làm dịu xuống được.
Giang Ti Kỳ gục xuống bàn không ngừng cười nói: "Cậu làm sao lại ăn miếng cay hả?"
"Cậu đúng là ăn cay đến biến thái mà, người bình thường cũng không ăn nổi."
Đinh Nhàn đặt chai nước lên bàn, chợt thấy rung rung tưởng là ảo giác nhưng rất nhanh sau đó cả người và ghế đều rung theo, chai nước cũng ngã mất, cô cả kinh chợt đứng lên, có bạn học lên tiếng kêu: "Động đất! Động đất! Mọi người chạy mau lên!"
Trong phòng học nhất thời loạn cả lên, theo bản năng sinh tồn, tất cả đều chạy về phía cửa lớp, cửa nhanh chóng bị nghẹt lại, người bên trong gấp đến mức đẩy người phía trước.
Trong loa phát thanh của trường vang lên âm thanh: "Mọi người không nên hoảng loạn, hai tay ôm đầu ngồi dưới bàn học, chủ nhiệm các lớp..."
Bên tai là một mảnh tiếng huyên náo, ai nói gì cũng không còn nghe thấy rõ nữa, trong lòng Đinh Nhàn cũng hoảng theo, lý trí nói cho cô biết phải bình tĩnh, cô kéo Giang Ti Kỳ đang chạy đi nói: "Đừng chạy lung tung, mau ngồi dưới bàn học đi!"
Giang Ti Kỳ hất tay cô ra, "Nếu không chạy sẽ chết đó!"
Đinh Nhàn muốn đuổi theo chợt cơ thể bị đẩy ngược lại, Địch Nhiên kéo cô ngồi xuống, "Cậu ở đây đừng đi đâu hết, để tớ đi tìm cậu ấy cho."
Nói xong đã không thấy bóng người đâu nữa.
"Địch Nhiên!"
Lúc này mặt đất cũng không còn rung nữa, chủ nhiệm lớp đang duy trì trật tự, để cho mọi người xếp hàng ngay ngắn rồi theo thứ tự đi ra ngoài.
Đi đến sân thể dục đứng một lúc lâu mới thấy Địch Nhiên chạy từ cửa đông đến, vội hỏi cậu ta: "Sợi Gừng đâu?"
"Cậu ấy..." Mắt Địch Nhiên đỏ thẫm, không biết phải mở miệng nói thế nào.
Thấy cậu ta như vậy làm Đinh Nhàn càng gấp gáp thêm, "Cậu ấy làm sao hả?"
"Cậu nói nhanh đi chứ!"
Tay Địch Nhiên nắm thành quyền, nắm vô cùng chặt, yên lặng hai giây cậu ta mới nói: "Lúc nãy cầu thang xảy ra giẫm đạp, Giang Ti Kỳ bị thương rất nghiêm trọng đã được đưa đến bệnh viện rồi."
Rất nhanh các bài báo đồng loạt đưa tin, thành phố C xảy ra động đất ở mức 6.2, chiều sâu tâm địa chấn có mức độ ảnh hưởng khoảng 11 km.
Lúc Đinh Nhàn đi đến bệnh viện thì Giang Ti Kỳ đã tỉnh, cô ấy nằm trên giường bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt, thấy cô đến thì miễn cưỡng cười một cái, "Nhàn Nhàn."
Mẹ Giang Ti Kỳ đi ra khỏi phòng bệnh, nhường lại không gian cho hai cô gái.
Thấy bộ dáng của cô ấy, mắt Đinh Nhàn có chút chua xót, một lúc lâu cũng không biết nói gì, cô mang trái cây đặt trên tủ, hỏi: "Ăn táo không, tớ gọt cho cậu?"
"Nhàn Nhàn, tay phải của tớ..." Giang Ti Kỳ nghẹn ngào, buồn bực có chút mất khống chế nói: "Bác sĩ nói tay phải tớ sau này không thể hoạt động như người bình thường được nữa, tớ đáng ra nên nghe lời cậu mới đúng."
Cô ấy vừa mới chạy đến cầu thang liền bị người phía sau đẩy ngã, trong lúc hốt hoảng nên mọi người chỉ biết lo chạy thoát thân, những người đó đều đạp lên người cô ấy, cô ấy giơ tay bảo vệ đầu, nếu thầy giáo không phát hiện kịp thời không biết sẽ còn nghiêm trọng thế nào nữa.
Động tác trên tay Đinh Nhàn hơi ngừng lại một chút, ngực như bị cái gì chặn lại vô cùng khó chịu, cô cố gắng nuốt nước mắt vào trong, dùng sức cắn cắn môi nói: "Sợi Gừng, tay cậu sẽ tốt hơn."
"Anh Thời Dịch biết rất nhiều bác sĩ, tớ sẽ nói với anh ấy, tay cậu nhất định sẽ được chữa khỏi thôi."
Vừa nói xong cô lấy điện thoại ra gọi điện điện nhưng chỉ nghe được giọng nữ máy móc phát ra.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy."
Trong lòng Đinh Nhàn liền luống cuống, vội vàng gọi lại lần nữa nhưng vẫn ở trạng thái tắt máy.
Cô cố gắng không để mình nghĩ nhiều, nhanh chóng gọi một số khác.
"Tiều Nhàn à"
"Dì Trương, anh Thời Dịch có nhà không ạ?"
"Con không biết sao? Thành phố C phát sinh động đất, giáo sư Thời đã đi theo đội cứu hộ rồi."