Trước kia cô không ngủ trễ như vậy, đây là do bị người nào đó nuông chiều thành thói quen, dĩ nhiên cũng có nguyên nhân ở những phương diện khác.
Buổi sáng đúng sáu giờ Thời Dịch luôn tỉnh dậy, đi ra ngoài chạy bộ sẵn tiện mua bữa sáng về cho cô, có lúc tự mình xuống bếp làm rồi bưng lên trước mặt cô, dỗ cô dậy ăn, nhưng Đinh Nhàn vẫn còn muốn ngủ tiếp, mặc kệ anh gọi thế nào cũng không dậy, cuối cùng người đàn ông không còn biện pháp nào đành để cô ngủ thêm lát nữa, tính toán chút thời gian rồi ôm cô vào phòng tắm rửa mặt.
Thời tiết đã chuyển sang ấm hơn, Thời Dịch định dạy cô thuật phòng thân và cùng chạy bộ buổi sáng, nhưng một khi đã dưỡng thành thói xấu thì rất khó sửa đổi, như bây giờ, anh ngồi ở mép giường gọi cô thật lâu mà cô không có chút phản ứng gì, anh không thể làm gì khác hơn là cúi người xuống hôn đến khi cô tỉnh mới thôi.
Đinh Nhàn bị làm phiền, cau mày đẩy anh ra, "Anh phiền quá."
"Mau dậy chạy bộ với anh." Thời Dịch nhẹ giọng dỗ bên tai cô, "Tối hôm qua không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao."
"Đó là anh tự nói, em không có nói."
Cô vẫn nằm không nhúc nhích, ngay cả mắt cũng nhắm tịt, Thời Dịch trực tiếp ôm cô lên, "Mới bắt đầu hai ngày sẽ khá khó khăn nhưng thành thói quen rồi sẽ không sao nữa."
Thời Dịch lấy quần áo mặc vào cho cô, "Ngoan nào, phải rèn luyện nhiều một chút, điều này sẽ tốt với thân thể của em."
Tố chất cơ thể cô không tốt lắm, có lẽ do bẩm sinh cô không thích vận động, muốn dạy cô thuật phòng thân cũng phải nửa lôi nửa kéo, lúc thì nói thời tiết không tốt, lúc lại nói tâm tình không tốt, nói tóm lại anh muốn dạy cô nhưng lý do nào cô cũng viện ra được, còn sử dụng mỹ nhân kế với anh, nũng nịu ôm hôn anh, nói lời ngon tiếng ngọt, chiêu trò gì cũng lôi ra hết, nhất quyết không chịu học.
"Anh Thời Dịch, em không muốn chạy bộ buổi sáng." Lúc này cô lại bắt đầu giở mánh khóe cũ, ôm cổ anh định hôn, chu đôi môi đỏ mọng ra, nhỏ giọng nói: "Em có thể không chạy bộ buổi sáng được không?"
"Không thể."
Từ hôm nay trở đi, anh nhất định phải quản lý cô, buổi sáng phải chạy bộ, ngày nghỉ sẽ dạy cô thuật phòng thân, bất luận như thế nào cũng phải học, cô có nũng nịu cỡ nào anh cũng không đáp ứng.
"Anh Thời Dịch, em rất mệt mỏi mà." Đinh Nhàn hôn môi của anh từng cái từng cái, "Ngày khác chạy có được không hả anh?"
Cô nhóc ăn vạ, dáng vẻ mềm mại kia quả thật khiến người ta khó mà chống cự được, Thời Dịch chợt cảm thấy cổ họng hơi khô, anh ôm chặt eo cô, "Hôn sâu một cái."
Cho là anh thỏa hiệp, cô liền nghe lời dâng cái lưỡi đinh hương lên, vô cùng kiên nhẫn dây dưa hôn với anh.
Thời Dịch đè nén, mặc cho cô chủ động, Đinh Nhàn ôm đầu anh, vừa hôn vừa chú ý biểu cảm trên mặt anh, ngay tại lúc cô chuẩn bị rút lui chợt người đàn ông giữ chặt đầu cô lại, khiến cho bốn cánh môi dán vào nhau càng thêm chặt chẽ, anh mút vào, mặc dù lúc này đầu lưỡi Đinh Nhàn hơi tê dại nhưng vẫn để anh tùy ý.
Chờ anh hôn đủ rồi, vốn tưởng mình có thể ngủ tiếp ai ngờ người đàn ông này căn bản không có ý bỏ qua cho cô.
Nụ hôn nóng bỏng kết thúc, cô dựa vào ngực anh thở hổn hển, Thời Dịch hỏi cô: "Tỉnh chưa?"
Đinh Nhàn nhìn anh một cái, đang muốn đẩy anh ra để ngủ tiếp thì chợt bị anh ôm lên, "Tỉnh rồi thì đi chạy bộ buổi sáng."
"Gì!" Lúc này Đinh Nhàn mới phản ứng được mình đang bị đùa giỡn, cô tức giận đấm vào lưng anh, "Anh dám lừa em!"
Thời Dịch đi vào phòng tắm rồi đặt cô xuống, áp cô vào bồn rửa tay, cười khẽ hỏi cô: "Anh gạt em gì hửm?"
"Anh gạt em..." Đinh Nhàn hừ một tiếng, quay đầu đi không nhìn anh.
Thời Dịch bật cười, quay người đi giúp cô lấy kem đánh răng, kết quả anh mới vừa đi cô đã chạy, anh nhanh chóng kéo người lại, đè cô lên bồn rửa tay rồi vỗ mông cô, "Chạy đi đâu?"
Nói xong lại vỗ thêm cái nữa: "Đàng hoàng chút cho anh."
Đinh Nhàn nằm trên bồn rửa tay, bị người đàn ông khống chế hai vai, động cũng không động được, cô còn chưa kịp nói thì mông đã bị vỗ hai cái, cô xấu hổ cực kỳ, quay đầu nhìn anh, "Không phải anh nói là không đánh vợ à!"
Thời Dịch vẫn còn đè cô, nhướng mày hỏi: "Còn chạy nữa không?"
Bây giờ Đinh Nhàn chính là cá nằm trên thớt, không còn sức đánh trả, chỉ có thể mặc cho người ta lóc thịt, cô cắn môi, "Không chạy."
Cái tư thế này quá xấu hổ, thấy người đàn ông còn chưa buông tay, cô có chút buồn bực, cau mày nói: "Anh Thời Dịch."
Thời Dịch nói: "Buổi chiều học thuật phòng thân với anh."
Đinh Nhàn ngoan ngoãn đồng ý: "Vâng."
Lúc này Thời Dịch mới bỏ qua cho cô, cô gái nhỏ cũng không phải người dễ bắt nạt, anh mới vừa buông lỏng cô liền nhào lên cho anh một trận đấm đá, "Anh dám đánh em, anh dám đánh em!"
Thời Dịch cười cười vây cô vào trong ngực, nhẹ giọng dụ dỗ: "Để cho em rèn luyện cũng vì sức khỏe của em, con gái nên học một chút thuật phòng thân, anh chỉ muốn an tâm thêm chút mà thôi, trước kia em nói trời lạnh chờ trời ấm lên rồi học, anh đã đồng ý, bây giờ sắp đến mùa hè rồi, em nói xem, em đã kéo dài bao lâu rồi."
Đinh Nhàn đúng là đã kéo dài quá lâu, từ đầu năm kéo đến tận bây giờ, mỗi lần đều dùng vài chiêu để qua loa lấy lệ, bây giờ người đàn ông không còn thuận theo cô nữa, cô không thể làm gì khác hơn là đi thương lượng với anh: "Em không muốn mỗi ngày đều chạy, một tuần chạy hai ngày có được không?"
Cô không hề thích chạy bộ chút nào, thể dục chính là điểm yếu của cô, chạy 800m cho đến giờ cô chưa bao giờ đạt được tiêu chuẩn cả.
"Hai ngày quá ít." Thời Dịch nói, "Bốn ngày."
Đinh Nhàn nhượng bộ lần nữa, "Ba ngày."
Thời Dịch còn chưa mở miệng cô đã nói thẳng: "Quyết định ba ngày, không thể nhiều hơn nữa, em sẽ mệt chết thật đấy."
"Được, quyết định ba ngày." Thời Dịch không biết làm sao, nhét bàn chải và ly súc miệng vào tay cô, "Mau đánh răng đi, làm xong thì cùng anh đi ra ngoài."
Đinh Nhàn đưa ly nước vào dưới vòi lấy nước, trong miệng vẫn không quên lầm bầm nhắc anh: "Em nhìn anh là biết anh muốn luyện cho em dẻo dai, người hưởng phúc này chỉ có anh mà thôi."
Nghe vậy, người đàn ông nhướng mày cười khẽ, "Ý tưởng không tệ."
"Dẻo dai." Anh sờ cằm một cái, "Xem ra phải tăng thêm hạng mục vận động."
"Đừng hòng!"
Chạy bộ buổi sáng và học thuật phòng thân đã đủ dày vò người rồi, còn gia tăng hạng mục vận động, sợ là muốn lấy mạng cô luôn rồi.
Thấy anh vẫn nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ đó như có điều suy nghĩ, cô đứng thẳng người lên, nói: "Mặc dù em không dẻo dai nhưng eo của em nhỏ là được rồi, một chút thịt dư cũng không có."
"Để anh nhìn xem."
Anh nói xong liền vén áo cô lên, Đinh Nhàn không chút lưu tình đập tay anh, "Cút ngay!"
Hai mươi phút sau, trong công viên của tiểu khu xuất hiện hai bóng người, Thời Dịch quay đầu lại nhìn thì thấy cô bị bỏ một đoạn xa, anh giảm bớt tốc độ, thúc giục: "Nhanh lên chút nào, theo kịp anh."
"Em chạy hết nổi rồi." Đinh Nhàn mệt mỏi không thở được, chân như muốn nhũn ra, cô cong người, hai tay vịn vào đùi, nói: "Em thật sự chạy hết nổi rồi."
Thời Dịch chạy về cạnh cô, kéo cô đứng lên, "Kiên trì chút nữa."
"Mệt quá đi." Đinh Nhàn lảo đảo hai bước rồi nắm chặt tay anh, "Anh Thời Dịch, anh phải tiến hành từ từ, hôm nay nhiêu đây thôi, ngày mai, ngày mai chạy thêm một vòng nữa được không?"
Khóe miệng Thời Dịch không khỏi cong lên một nụ cười, "Được, ngày mai chạy thêm một vòng nữa."
"Không đúng." Đinh Nhàn đột nhiên kịp phản ứng lại, "Đã nói là một tuần chỉ chạy ba ngày thôi, hôm nay là chủ nhật, em chẳng phải sẽ thua thiệt ư, a a a, đáng lẽ ra nên bắt đầu vào ngày mai mới đúng! Anh Thời Dịch, hôm nay tính luôn cho tuần sau có được không?"
"Không được."
"Anh Thời Dịch!"
Cô mới vừa chạy bộ xong, gò má hơi đỏ hồng, Thời Dịch dùng khăn lông giúp cô thấm mồ hôi trên trán, "Gọi chồng cũng không được."
"Chồng!" Thấy anh vẫn không động đậy, Đinh Nhàn trực tiếp nổi lên cơn ngang bướng, "Mặc kệ, tính vào ngày mai, em quyết định rồi."
"Được được được, em quyết định." Thời Dịch khoác khăn lông lên cổ, hỏi: "Sáng nay muốn ăn gì?"
"Anh làm trứng chiên cà đi." Đinh Nhàn quả thật mệt mỏi vô cùng, vỗ vỗ vai anh, "Anh quay lưng lại đi."
Thời Dịch liền biết ngay ý của cô, không còn biện pháp gì liền xoay người, ngồi xổm xuống, cô leo lên lưng anh, sau đó anh nắm đùi cô, đứng lên, cõng cô đi về phía nhà.
Người xung quanh hoàn toàn không xa lạ gì với cảnh tượng như vậy, tại vì trong tiểu khu bọn họ hầu như đều là những cặp vợ chồng ngọt ngào thế này.