Bàn tay cô gái nhỏ nhỏ nhắn, da thịt đàn ông lại dày cứng, anh bị nhéo mà cứ có cảm giác như đang gãi ngứa, Đinh Nhàn lại nhéo một cái nữa, thấy anh không hề có phản ứng gì thì dứt khoát đấm một cái vào ngực anh, nhưng tay mới đưa lên đã bị người đàn ông cầm lại.
"Máu ghen còn rất lớn đó."
Đinh Nhàn dùng sức rút tay về, tức giận nói: "Ai ghen chứ."
Thời Dịch cười một tiếng, anh thật sự thích cái dáng vẻ cô gái nhỏ đang ghen nhưng không chịu thừa nhận, cái miệng nhỏ hơi chu ra, mắt to trừng anh, còn làm bộ nổi giận, thật sự rất đáng yêu.
Anh nắm tay cô, "Đi nào, dẫn em qua nhìn người có hôn ước từ bé với anh một cái nào."
"Ai muốn nhìn chứ."
Tuy ngoài miệng cô nói vậy nhưng vẫn đi theo anh qua đó, Anfia thấy hai người đi qua thì đứng lên, trên mặt treo nụ cười: "Xin chào, tôi tên là Anfia."
Đinh Nhàn có chút kinh ngạc, cô ấy biết tiếng Trung, mặc dù nói không lưu loát nhưng đối với người nước ngoài thì đây đã giỏi lắm rồi, cô sửng sốt hai giây, cười nói: "Xin chào, tôi tên là Đinh Nhàn."
"Có nghe bác giá nói qua, cô là bạn gái nhỏ của Thời Dịch, ngưỡng mộ đã lâu." Anfia không biết làm gì hơi nắm tay, đôi mắt xinh đẹp lóe lên một cái, "Xin lỗi, tiếng Trung của tôi không tốt lắm."
Đinh Nhàn không chút keo kiệt khen ngợi: "Không đâu, cô nói như vậy là rất giỏi."
Anfia cười hôn má cô mọt cái, Đinh Nhàn hơi kinh ngạc, có chút thụ sủng nhược kinh, đỏ mặt lên, không biết phải đáp lại thế nào.
Anfia nói một câu tiếng Nga, Đinh Nhàn nghe không hiểu, có chút mê mang nhìn về phía Thời Dịch, Thời Dịch cứ nhìn cô cười cười, không giải thích, còn nói tiếng Nga đáp lại.
Hai người anh một câu tôi một câu trò chuyện quên trời đất, còn cười rất vui vẻ, Đinh Nhàn một chữ cũng không nghe hiểu gì, cô có chút buồn bực, cầm một quả quýt trên bàn lên, cũng không lột vỏ chỉ cầm chơi thôi.
Dáng người Anfia rất đẹp, nói toạc ra là vô cùng xinh đẹp, nhìn một cái liền có thể hấp dẫn ánh mắt, Đinh Nhàn cũng không kìm được nhìn thêm mấy lần, ngũ quan và dáng người quá tinh xảo, giống như được nghệ thuật gia điêu khắc ra vậy, thật không có chỗ nào có thể bắt bẻ được.
Haiz, dáng người đẹp, cộng thêm tính tình thân thiện.
Còn biết nói tiếng Trung nữa.
Đinh Nhàn không khỏi liếc nhìn Thời Dịch, hai người chạm mắt nhau, trên mặt người đàn ông rất thản nhiên, đưa ta ra đoạt lấy trái quýt trong tay cô giúp cô lột vỏ, Đinh Nhàn đoạt lại tự mình lột ra, không muốn ăn nên đưa lại cho anh.
Cô phiền não gãi đầu, rồi nhìn vào mắt Anfia cười một cái, dứt khoát lấy điện thoại ra chơi.
Không yên lòng chơi hai trận, kết quả đều thua, cô có chút phiền muộn, chưa từ bỏ ý định tiếp tục chơi.
Thời Dịch nghiêng đầu liếc nhìn cô gái nhỏ, thấy cô chơi trò chơi rất hăng say, không khỏi bật cười, cùng Anfia nhìn nhau một cái, hai người càng cười sâu thêm.
Đinh Nhàn cảm giác trong lòng như bị nghẹn, kìm nén khó chịu, thật sự là nghe đến phiền, cô đứng dậy, trên mặt vẫn treo nụ cười như cũ, giọng nói bình thản như thường lệ: "Các người cứ tiếp tục trò chuyện, tôi qua ghế dài bên kia nằm chơi."
Kết quả người đàn ông cũng không kéo cô lại, nhìn cô một cái rồi khẽ gật đầu: "Đi đi."
"..."
Đinh Nhàn giờ phút này rất muốn đá bay anh.
Cuối cùng cô nằm trên ghế chơi game cả một buổi chiều, họp cùng nhóm Giang Ti Kỳ thành một dội cùng nhau ăn gà, cô hơi bị phân tâm, lâu lâu lại liếc nhìn hai người bên đình kia, hể không chú ý liền bị người ta bắn bể đầu, có một lần còn không cẩn thận tự ném bom nổ mình.
Giang Ti Kỳ vừa đánh vừa tức muốn chết: "Nhàn Nhàn, hôm nay cậu có chuyện gì vậy? Đây không phải là trình độ bình thường của cậu."
Vừa dứt lời, Đinh Nhàn đã bị ngã lầu máu chảy đầm đìa.
Giang Ti Kỳ hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"
Đinh Nhàn: "...Tớ không chú ý đó là lầu năm."
Cô từ trên lầu nhảy xuống té chết.
Ba người đồng đội khác: "..."
Trận này kết thúc, Đinh Nhàn nói: "Các cậu chơi đi, tớ không chơi nữa."
Cô thoát ra khỏi trò chơi, trong chốc lát, Giang Ti Kỳ đã gửi tin nhắn riêng hỏi cô: Sao vậy, sao không cùng giáo sư Thời của cậu tận hưởng khoảng thời gian lãng mạn hạnh phúc mà còn thời gian ngồi đây chơi game với bọn tớ.
Hơn nữa còn hố đồng đội, rất hiển nhiên người này có gì đó kỳ lạ.
Đinh Nhàn nhìn chằm chằm phía bên đình, hai người kia vẫn còn trò chuyện, nụ cười trên mặt người đàn ông không hề tắt.
Cười cười cười, không sợ cười mỏi miệng hả.
Cô dời mắt đi, gõ chữ gửi đi: Người ta đang tâm sự với người đẹp nước Nga, đâu còn thời gian ở với tớ.
Sợi Gừng: Nhìn giọng điệu này của cậu đi, chua giống như uống một chai giấm ấy, chuyện gì vậy, hai người cãi nhau hả?
Đinh Nhàn: Không có.
Sợi Gừng: Người đẹp nước Nga và giáo sư Thời có quan hệ thế nào?
Đinh Nhàn: Có hôn ước từ bé với anh ấy.
Giang Ti Kỳ nhìn tin nhắn rồi kích động nhắn lại: Hôn ước từ bé? Người đẹp nước Nga? Ngũ quan tinh xảo, ngực to chân dài, cái loại đó đúng không?
Đinh Nhàn liếc nhìn Anfia một cái, ôi...Đúng là ngực to chân dài, cô trả lời:....Ừ, dáng người vô cùng đẹp.
Sợi Dừng: Người đẹp nước Nga! Hôn ước từ bé! Đinh Tiểu Nhàn cậu đụng phải tình địch tầm cỡ như vậy!!!! Vậy mà còn nhắn tin với tớ làm gì, cậu lập tức đi canh chừng giáo sư Thời ngay đi, nếu bị người ta đoạt đi thì cậu hối hận cũng không kịp đâu!
Đinh Nhàn: Tớ mới không thèm đi.
Qua mấy giây lại nhắn thêm một tin: Người ta thích ai kệ đi, tớ không lạ gì đâu.
Sợi Gừng: A a, Đinh Tiểu Nhàn, cậu mạnh miệng ở đó đi, giáo sư Thời muốn ôm người khác bỏ chạy thì cậu đừng có khóc.
Đinh Nhàn đúng thật chỉ mạnh miệng, lúc ăn cơm tối, cô nhìn hai người đó vẫn còn trò chuyện hăng say, trong lòng càng khó chịu hơn, mắt có hơi chua xót, Khương Ngã và Thời Hoành Thâm cũng ở đây, trên bàn chỉ có mình cô nghe không hiểu gì, tiếng anh thì không nói, tiếng Trung cũng không, chỉ nói mỗi tiếng Nga, Đinh Nhàn cảm thấy Thời Dịch tuyệt đối cố ý.
Ăn không biết ngon, tâm tư đều bị Anfia và người đàn ông bên cạnh kéo đi, mãi cho đến khi về phòng, trong lòng cô vẫn buồn bực.
Thời Dịch tắm xong đi ra thấy cô ngồi trên sofa chơi điện thoại, cũng không hề nhìn mình cái nào, anh vội lau tóc rồi bước qua: "Còn ghen hả?"
Đinh Nhàn xoay người, vẫn nhìn chằm chằm điện thoại như cũ, lười phản ứng với anh.
Thời Dịch cúi người xuống, cười hỏi: "Có muốn biết bọn anh đã nói gì không?"
"Không muốn."
Thời Dịch nhíu mày: "Thật sự không muốn."
Đinh Nhàn thuận tay cầm cái gối ôm đánh lên người anh: "Anh phiền quá!"
Thời Dịch để mặc cho cô đánh, thuận thế cầm tay cô lại rồi trực tiếp ôm lấy người ném lên giường.
Giường vừa rộng vừa đàn hồi, Đinh Nhàn bị nảy lên mấy cái, liền thấy chóng mặt, còn bị người đàn ông nắm lấy mắt cá chân kéo đến cạnh anh, cô dùng sức đá anh: "Buông ra!"
Thời Dịch đè tới, chặn chân cô lại không cho vùng vẫy nữa, khóe miệng cong lên, mang theo ý xấu: "Quan tâm anh như vậy à."
"Ai quan tâm anh."
"Không quan tâm thì em ghen làm gì?"
Đinh Nhàn cắn môi, không nói lời nào.
Bị người ta bỏ mặt cả một buổi chiều, trong lòng cô thật sự không thoải mái, vào lúc này khi anh đến dỗ cô, cô liền thấy tủi thân, trong mắt có nước mắt, cô quay đầu đi, không muốn để anh nhìn thấy.
Thấy cô gái nhỏ tủi thân sắp khóc, Thời Dịch cũng không cười cô nữa, xoay mặt cô lại rồi cúi đầu hôn cô, Đinh Nhàn chặn môi anh lại, né tránh: "Không cho anh chạm vào em."
Thời Dịch theo hướng môi cô nghiêng nghiêng mà dễ dàng hôn lên, cô gái nhỏ còn muốn phản kháng, dùng sức đấm ngực anh, anh lập tức hôn sâu hơn, đầu lưỡi mới vừa đưa vào đã bị cô cắn một cái.
Trong miệng có mùi máu tanh, anh khẽ cau mày, giữ mặt cô: "Em dám cắn thật."
Đinh Nhàn: "Anh còn chạm vào em nữa, em còn cắn tiếp."
Tiêu rồi, phải dỗ dành cho tốt, nếu không tối nay xác định không được ăn cô gái nhỏ rồi.
Thời Dịch nằm cạnh cô, đang chuẩn bị mở miệng, ai ngờ anh mới vừa buông lỏng tay cô gái nhỏ đã chạy đi, anh xoay người kéo cô về: "Anh nói cho em biết bọn anh đã nói chuyện gì."
Đinh Nhàn che lỗ tai: Không nghe, không nghe, đồ trứng thối."
"..."
Mọi thứ rối tung lên.
Thời Dịch nhíu mày, đem cô đè lên giường, vỗ mông cô hai cái: "Sau này không cho phép nói bậy."
Người đàn ông ra tay không nặng, đánh không đau gì mấy, Đinh Nhàn hừ một tiếng, đạp chân muốn đứng lên, Thời Dịch buông cô ra, nhưng không chờ người đứng dậy đã ôm cô lại.
Cô gái nhỏ còn đang giãy giụa, anh hôn vành tai cô: "Bọn anh nói về em."
Đinh Nhàn ngạc nhiên: "Nói về em cái gì?"
Thời Dịch hôn dọc một đường đi xuống: "Em đoán xem."
Đinh Nhàn cúi đầu, trồn tránh đôi môi nóng bỏng của anh: "Nói thích anh."
"Anfia nói bạn gái nhỏ của anh đang ghen sao anh không đi dỗ dành." Thời Dịch ôm chặt cô, hôn lên cổ cô, giọng hơi khàn: "Anh nói dáng vẻ em lúc tức giận còn đáng yêu hơn nhiều nên để em giận một lát đã."
Đinh Nhàn: "Anh —— "
Thời Dịch cười nhẹ một tiếng: "Đúng, chính là cái dáng vẻ này."
Anh chính là muốn nhìn cô vì ghen mà tức giận, cô càng tức giận chứng minh càng quan tâm anh nhiều hơn, buổi chiều anh và Anfia toàn nói chuyện về cô, ngay cả chính bản thân anh cũng không biết khi nói về cô mình sẽ nói nhiều như vậy, kết quả đã chọc giận thành công cô gái nhỏ, tâm tình anh ngược lại vô cùng tốt.
Trong mắt Đinh Nhàn, lúc nhìn ánh mắt hai người đó không khó để đoán ra, bọn họ nói chuyện về cô nhưng trong lòng cô vẫn không khống chế được nổi cơn ghen, cô chính là người hẹp hòi vậy đấy, không muốn Thời Dịch thân cận với những người phụ nữ khác, hơn nữa cô không có lòng tin với chính mình, cảm thấy dáng người người ta đẹp hơn mình, giống như bất kỳ phương diện nào tùy tiện đem ra so với cô cũng thắng cô cả.
Môi người đàn ông rơi trên cổ cô, có khi nhẹ nhàng có khi mạnh mẽ mút vào, cô cắn môi dưới: "Anh Thời Dịch, dáng người cô ấy đẹp như vậy, anh thật...đối với cô ấy không có chút cảm giác nào sao?"
Thời Dịch than nhẹ một tiếng, ngừng lại động tác hỏi ngược lại cô: "Nếu như có một ngày bên cạnh em xuất hiện một người đẹp trai hơn anh, ưu tú hơn anh thì em sẽ thích anh ta à?"
Đinh Nhàn lắc đầu.
Thời Dịch: "Trên thế giới này có rất nhiều người ưu tú, không phải ai tốt liền thích ngay, nếu như tình cảm có thể chọn lựa, ai cũng chọn người ưu tú, người tốt nhất thì như vậy có ý nghĩa gì."
"Thích một người, là ưu điểm của cô ấy sẽ phóng đại lên gấp mấy lần, đồng thời khuyết điểm sẽ thu lại ở mức nhỏ nhất, thậm chí có thể biến thành ưu điểm, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, em có xấu xí đi chăng nữa đối với anh đều đẹp vô cùng."
Đinh Nhàn nghe được câu này, nhíu mày bất mãn nói: "Anh nói ai xấu."
Thời Dịch không nhịn được cười lên, nhéo mũi cô đầy cưng chiều: "Em đẹp nhất."
Đinh Nhàn hừ một tiếng, quay đầu đi, Thời Dịch ôm cô chặt hơn chút nữa, ngực dán sát vào lưng cô, giọng trầm thấp.
"Lần trước lúc em nói chia tay, lúc đó anh thật sự rất tức giận, giận em tùy tiện nói chia tay như vậy, giận em chưa phản kháng gì đã lùi bước, mặc dù biết em không muốn để anh bị tổn hại danh tiếng, nhưng anh rất tức, có chút buồn phiền vì không xử lý tốt mọi chuyện, lại cảm thấy sao mình thích cô gái nhỏ đến như vậy."
Đinh Nhàn hỏi anh: "Anh có hối hận không?"
"Không phải hối hận mà là không thể tưởng tượng được, không dám tin mình lại thua trước một cô nhóc nhỏ, hơn nữa còn lún sâu như vậy."
Thời Dịch đặt cằm lên vai cô, nói tiếp: "Sau đó, em nói không muốn chia tay với anh nữa, cũng sẽ không bao giờ nói hai chữ kia, anh thật sự rất vui, anh biết, khoảng thời gian đó em ở trong trường chịu không ít áp lực, cũng sẽ có nhiều người nhắc tới chuyện này, những lời đó chắc chắn rất khó nghe, mặc dù em chưa bao giờ biểu lộ ra trước mặt anh, mỗi ngày đều cười hì hì, nhưng lúc ấy anh cảm thấy cô gái nhỏ thật dũng cảm, trong lòng vừa kiêu ngạo vừa đau lòng."
Quả thật khoảng thời gian đó Đinh Nhàn không dám đến trường, trên diễn đàn trường mặc dù đã không còn bình luận gì nhưng sinh viên vẫn sẽ thảo luận khi không có ai, những thanh âm đó chui vào tai cô, lúc đầu cô lựa chọn trốn tránh không nghe, không nhìn, sau đó hoàn toàn chết lặng với chuyện này, cô không thèm quan tâm tới những lời nói đó nữa, thỉnh thoảng nghe bọn họ nói về Thời Dịch, cô vẫn sẽ tức giận, sẽ khó chịu, sẽ ngây thơ thầm mắng người ta trong lòng, nhưng cũng không giống như trước kia nữa, không cảm thấy chúng ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của mình.
"Trên đời này có cả ngàn loại người, người tốt người xấu, xinh đẹp hay xấu xí, nhưng không phải một câu nói, một sự việc là có thể kết luận được."
"Nơi nào có người nơi đó sẽ có cả ngàn ý kiến, nhiều người nói như vậy chúng ta không ngăn chặn nổi, lời nào nên nghe, lời nào có ích thì tự bản thân mình biết, những lời xấu xa thường xuất phát từ người có nội tâm xấu xí, cuộc đời là của mình, chỉ cần chúng ta làm việc tốt, làm điều mình thích, tuân theo tính ngưỡng của bản thân, sống hết mình, không thẹn với lương tâm, không hối tiếc là được."
"Có câu nói thế này: Không cần tốn thời gian và tinh lực đặt lên người và chuyện không quan trọng, phải quý trọng thời gian, quý trọng người trước mắt mình."
Những thứ này, đều là lời anh nói với cô.
Anh dạy cô rất nhiều điều, nghiêm túc như cha, bình thường rất thích chọc cô, cười một cái, trong mắt đều là dịu dàng, Đinh Nhàn sống đến bây giờ, không biết kiếp trước mình có giải cứu hệ mặt trời hay không mà kiếp này lại gặp được một người đàn ông như vậy, cưng chiều cô, thương yêu cô.
Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm trầm thấp" "Em có rất nhiều khuyết điểm, anh đều biết, thật ra anh cũng không hoàn hảo, cũng có khuyết điểm tồn tại, mẹ anh nói lần này trở về anh đã thay đổi rất nhiều, nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, không còn lạnh mặt trầm tính như trước kia nữa, những thứ này cũng vì em mà có."
Nghe anh nói như vậy, trong lòng Đinh Nhàn rất hạnh phúc, cô dùng sức mím môi nhưng cũng không che dấu được nụ cười.
Chỉ nghe anh nói tiếp: "Hai người sống với nhau, ngoài việc yêu thích nhau còn phải biết bao dung lẫn nhau, như vậy mới lâu dài."
Đinh Nhàn hỏi: "Vậy chúng ta cũng sẽ lâu dài sao?"
Thời Dịch nói: "Anh có lòng tin."
Đinh Nhàn: "Em cũng có lòng tin."
Cô dừng một chút.
"Nhưng mà tại sao lại là em?" Đinh Nhàn xoay người lại hỏi anh, "Anh Thời Dịch, tại sao anh thích em?"
Quả nhiên giống như những gì Thẩm Ngạn nói, con gái khi yêu đều sẽ hỏi vấn đề này.
Thời Dịch cúi đầu, ngậm lấy đôi môi đỏ tươi của cô, áp cô xuống giường, anh hôn vừa vội vàng vừa mạnh mẽ, Đinh Nhàn bị nghẹn không thở được, đẩy anh ra: "Anh nói cho em biết trước đi."
Tóc Thời Dịch có hơi rối: "Nói cái gì?"
"Tại sao anh thích em?"
"Chờ một lát rồi nói cho em biết.
........
Mấy phút sau.
Biểu cảm Đinh Nhàn có chút lạ: "Không, không phải nơi đó."
Thời Dịch: "..."
Mặt anh giật giật.
Đinh Nhàn vỗ vai anh, mặt đầy vui vẻ yên tâm nói: "Bây giờ đúng rồi."
"..."
...........
Mấy giây sau.
"Kết, kết thúc rồi?" Đinh Nhàn không thể tin được liếc mắt nhìn thời gian một cái, cô nhớ đến lời nói buổi sáng của anh, không nhịn được bật cười: "Ừ, thật sự là ấn tượng vô cùng sâu sắc."
"..."
Nha đầu chết tiệt! Nếu không phải cô khóc lóc náo loạn lợi hại như vậy thì anh đã không kết thúc nhanh chóng vậy rồi.
Thời Dịch ôm ngang người cô lên, xông thẳng vào phòng tắm, Đinh Nhàn còn chưa lấy lại được sức lực, đẩy anh, thanh âm mềm nhũn: "Đừng."
Thời Dịch không để ý, vùi đầu hôn cô, rồi đặt cô xuống.
Không lấy lại tôn nghiêm, sẽ bị cô cười nhạo cả đời.
............
Anh cúi đầu nói bên tai cô, giọng nói như đầu độc, khàn khàn vô cùng: "Đinh Nhàn, gọi tên anh."
"Anh Thời Dịch."
Thanh âm cô run rẩy, Thời Dịch nghe vào khiến trái tim mềm nhũn: "Một lần nữa."
"...Anh Thời Dịch."
"Anh muốn nghe tiếp."
"...Anh Thời Dịch....Anh Thời Dịch...Anh Thời Dịch..."
Trong mắt cô gái nhỏ lấp lánh ánh nước, từng tiếng từng tiếng yếu ớt gọi "Anh Thời Dịch", anh nghe mà trong lòng nổi lửa, nâng mặt cô lên hôn một cái nữa.
"Đinh Nhàn."
"...Vâng?"
"Anh thích em."
.....
Sau khi kết thúc Thời Dịch ôm cô để vào bồn tắm, xả nước xong, anh xoay người đi ra ngoài, lúc trở lại Đinh Nhàn nhìn thấy vật anh cầm trong tay, sửng sốt một chút, còn nữa hả, cô xấu hổ đẩy tay anh ra: "Không biết xấu hổ!"
Thời Dịch cười: "Không phải em muốn khắc sâu ấn tượng à?"
Đinh Nhàn mắng: "Cút ngay!"
Thời Dịch ngồi xuống hôn cô: "Anh giúp em tắm."
Đinh Nhàn bị anh làm nhột, né người đi: "Không cần đâu."
Thời Dịch nghiêm nghị, nhẹ giọng hỏi: "Còn đau không?"
Đinh Nhàn gật đầu một cái: "Ừ."
Nghe vậy, Thời Dịch ném vật trong tay qua một bên, vô cùng thành thật giúp cô tắm rửa, hoàn toàn không còn tâm tư trêu chọc.
Giúp cô tắm xong, anh định đi tắm vòi sen nhưng bị cô ôm lại, nói một câu bên tai anh, thanh âm thật thấp.
Thời Dịch đầu tiên là sửng sốt một chút, không nhịn được cười ra tiếng, thấy anh cười, Đinh Nhàn vừa xấu hổ vừa giận: "Xong rồi, anh đi ra ngoài đi."
Thời Dịch nào chịu, anh nhanh chóng bước vào bồn tắm, hôn môi cô.
Lời của editor:
Cảnh lăn giường của giáo sư Thời chỉ có vậy thôi, dù có hối tiếc, có thất vọng như thế nào thì sự thật chỉ có vậy. Mừng giáo sư Thời khai trai.