Mới vừa rồi xảy ra chuyện, giờ phút này mọi người đều không có hứng thú ăn cơm, chỉ có Liễu Thiên Kỳ tham ăn không để ý hình tượng ăn ngấu nghiến.
Nhưng điều Mộc Phỉ cảm thấy ngạc nhiên là, trong miệng Liễu Thiên Kỳ nhiều đồ ăn như vậy, còn có thể nói rõ ràng từng chữ mời bọn họ ăn cơm, công lực như vậy, không phải một hai ngày là có thể luyện thành. Mộc Phỉ tối thiểu sống qua một đời, cam bái hạ phong.
“Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết ăn thôi!”
Liễu Nhiễm tức giận xông lên mắng Liễu Thiên Kỳ, che giấu bàn tay đang bấm vào bên hông của Liễu Thiên Kỳ ở dưới mặt bàn, hung hăng nhéo một cái.
“Ngao” Liễu Thiên Kỳ phát ra một tiếng kỳ quái, miệng ngậm nữa cái đùi gà, đỏ mắt trừng Liễu Nhiễm.
“Không được dùng khuôn mặt giống ta làm biểu tình xấu như vậy.” Liễu Nhiễm tuyệt không sợ Thiên Kỳ, hừ hừ quay mặt sang một bên.
Không khí trên bàn cơm vì đôi huynh muội ầm ĩ mà thoải mái hơn chút, sau khi Tưởng Vũ rửa tay sạch nhìn xung quanh bàn cơm một vòng, túy tiên áp trên bàn, còn có một mâm gà lá sen, liền chọn một cái đùi gà ngon nhất đưa cho Mộc Phỉ ngồi bên trái hắn, cười dịu dàng:
“Mộc Phỉ, cái này cho nàng, đói bụng lắm phải không.”
Một đôi tay thon dài không tỳ vết xẹt ngang qua lấy cái đùi gà đi, tiện thể cắn một cái, không rõ nói: “Cảm ơn, ăn ngon.”
Tưởng Vũ ngu ngơ nhìn miệng Viêm Dục dính đầy dầu mỡ, trong lòng dâng lên một trận lửa giận vô danh: Có lầm hay không, gặp qua da mặt dày, nhưng chưa thấy ai da mặt dày như vậy!
Mộc Phỉ lại cầm khăn tay lên, lau khóe miệng dính mỡ cho Viêm Dục, dịu dàng nói:
“Ăn từ từ, không ai tranh giành với người đâu.”
Nhưng ở trong lòng kêu rên, đùi này rất to, thịt thơm quá, ăn vào nhất định rất ngon! Ngươi là làm phụ thân sao, có phụ thân nào làm như vậy sao, rõ ràng người ta cho ta, cho ta mà!
Nhưng thấy bộ dạng thõa mãn ăn của Viêm Dục, thương hại giấu trong nội tâm lại bắt đầu tràn lan, thôi, ai bảo người ta là bệnh nhân chứ, có thầy thuốc nào lại đi giành ăn với bệnh nhân, “haizz”.
“Nữ nhi, cái này cho con ăn.”
Mộc Phỉ đang cố trấn định muốn làm cô con gái ngoan ngoãn thiện lương xinh đẹp nết na, thì mùi cánh vịt tản ra trong miệng nàng.
Thuận thế cắn một cái, oa, xốp giòn ăn thật ngon!
Mắt Mộc Phỉ mở thật to, vô số trái tim nhỏ từ bên trong bắn ra, phụ thân của nàng rất đẹp trai rất ngầu rất săn sóc nàng phải không? Quả thực là con giun trong bụng nàng, so với đùi gà, nàng thích ăn cánh vịt hơn, đây là lần ăn cánh vịt ngon nhất của nàng, đặt biệt trước mắt có một nam nhân xinh đẹp đang cười tươi với nàng, càng muốn ăn tiếp.
Ở hiện đại, nàng thích nhất chu hắc áp, tuy túy tiên áp không có cay bằng, nhưng xốp giòn, ăn ngon, ăn rất ngon!
Gò má thanh tú của Tưởng Vũ vì tức giận mà đỏ rực một mảnh, đặc biệt nhìn thấy Viêm Dục cách Mộc Phỉ, nhướng mày với hắn càng làm hắn thêm tức giận, hắn rất ít tranh chấp với người khác, nhớ tới hình tượng nho nhã, hít sâu một hơi đè lửa giận xuống, gắp một miếng cà thả vào trong bát của Mộc Phỉ, lại dịu dàng nói:
“Mộc Phỉ, Trám tương cà này rất tuyệt, nàng ăn thử một chút.”
Sau Khi Mộc Phỉ vừa ăn xong một cái cánh vịt, nghe Tưởng Vũ nói liền quay đầu cười ngọt ngào với hắn, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, miệng nói: “Cám ơn Vũ ca ca.”
Trám tương cà nàng chưa ăn qua, nghe tên rất mới mẻ, Mộc Phỉ cầm đũa lên gắp cà trong bát, đưa vào miệng. Viêm Dục vượtDiễễnđàànlêêquýýđôôn lên trước một bước đồng thời gắp thịt bò đưa vào trong miệng nàng thuận tiện đưa miệng đến gần đũa kẹp miếng cà của Mộc Phỉ cắn một cái, cười thõa mãn kêu:
“Nữ nhi, cái này ăn ngon.”
Mặt Tưởng Vũ từ đỏ chuyển sanh xanh, xanh sang tím, tím sang trắng, điều hòa như một vòng tròn. Nếu không phải hắn vẫn nhắc nhở chính mình, đối phương là phụ thân của Mộc Phỉ, sau này mình theo đuổi Mộc Phỉ cần phải được đối phương cho phép. Hắn thề, nếu trước mặt hắn là canh thì hắn nhất định định sẽ đổ lên đầu Viêm Dục!
Cái miệng Mộc Phỉ đỏ hồng ngậm lấy thịt bò trong miệng, tay duy trì động tác nhấc đũa đưa vào miệng, đối với định lực của mình nàng rất bội phục, vậy mà không có cầm đôi đũa trong tay đập vào gương mặt phóng đại trước mặt nàng.
Viêm Dục bên cạnh chỉ lo nhìn nàng cười, hàm răng đều sáng bóng, lông mi thật dài chớp chớp, không tiếng động phóng điện,như muốn nói: Ta còn muốn ăn, cho ta một miếng.
Một miếng cái đầu ngươi! Mộc Phỉ giận giữ nhai nát thịt bò trong miệng rồi nuốt vào bụng, giống như đang nhai thịt của Viêm Dục.
Không để ý tới hắn nữa!
Vừa quay đầu liền thấy khuôn mặt của Tưởng Vũ đỏ lên mắt hung hăng trừng Viêm Dục, ngồi giữa hai người khiến nàng cảm thấy khó chịu, vị trí nàng đang ngồi là tâm điểm của áp suất thấp, cảm thấy dễ chịu mới lạ.
Thấy Tưởng Vũ đè nén lửa giận, Mộc Phỉ suy nghĩ một chút liền cầm đũa lên gắp một miếng măng thả vào trong mâm của hắn:
“Vũ ca ca, đừng chiếu cố ta, ăn đi, ta sẽ tự gắp thức ăn.”
Rõ ràng Viêm Dục không muốn để Mộc Phỉ lấy lòng Tưởng Vũ, tuy rằng không biết có phải dở tính trẻ con hay không, nhưng người bệnh hỉ nộ vô thường là chuyện bình thường, đánh không được chửi không được, trước mặt nhiều người như vậy, không thể giảng đạo lý, chỉ có thể theo.
Tưởng Vũ gật gật đầu, không muốn tốn công vô dụng, buồn bực ăn đồ trong mâm của mình, nhưng mà nhai thức ăn trong miệng như nhai sáp nến, không thấy ngon.
Trái với một bàn nhỏ của người khác, Liễu Thiên Kỳ ăn đặc biệt nhiều, thỉnh thoảng Liễu Nhiễm cãi vả với hắn động tay động chân, rất náo nhiệt. Mà Liễu Thiên Sở cũng không bình tĩnh như trước, ánh mắt nhìn chằm chằm Viêm Dục, đôi mắt híp sắc bén không chớp một cái nào khiến cho Mộc Phỉ cảm thấy mắt hắn như bị rút gân, và lại thời tiết mùa thu không nóng lắm, nhưng hắn cứ phe phẩy quạt, có thể thấy trong lòng hắn rất nóng nảy đang không ngừng luân chuyển.
Viêm Dục tự ăn cũng không quên gắp thức ăn cho nàng, thỉnh thoảng lại ghé đầu vào gần thức ăn trên đôi đũa của nàng, lúc đầu Mộc Phỉ còn khiếp sợ nhưng một hồi lại không để ý tới nữa, thỉnh thoảng còn đút cho Viêm Dục một hai miếng, đổi lại là khóe môi hắn cười ngày càng rực rỡ ngày càng đẹp.
Khoảng hai canh giờ bữa cơm mới kết thúc, Mộc Phỉ thõa mãn ợ một cái, xoa xoa cái bụng tròn vo, ôm rương tiền của nàng đứng lên chuẩn bị cáo từ:
“Thiên Sở thúc thúc, cảm ơn thúc đã đãi, con và phụ thân còn có việc, xin phép về trước.”
Liễu Thiên Sở luôn muốn tìm cơ hội đến gần Viêm Dục, nhưng trong mắt Viêm Dục ngoài thức ăn ra thì chỉ có Mộc Phỉ, không còn biện pháp liền nghĩ lát nữa giải tán sẽ nói chuyện với Mộc Phỉ một chút, nào ngờ người ta cơm nước xong liền định đi, không hề có vẻ muốn tiếp xúc với hắn.
Đặc biệt tiếng kêu Thiên Sở thúc thúc, nghe cực kỳ chói tai.
“Mộc Phỉ à, muội có thể giống như bọn Liễu Nhiễm và Thiên Kỳ, kêu ta là Thiên Sở ca ca.”
Lần đầu tiên Liễu Thiên Sở rối rắm với một cái xưng hô, thực sự hắn cũng không lớn hơn so với Viêm Dục, nghiêm khắc mà nói, hắn còn nhỏ hơn Viêm Dục mấy tháng, hơn nữa cái xưng hô bảo chủ này lá do cha hắn muốn nghỉ hưu sớm lúc giao Liễu gia cho hắn thì hắn mới vừa tròn 15 tuổi. Cho tới bây giờ chưa được 2 năm, hắn cũng chưa tròn 17 tuổi, bị một tiểu cô nương hơn mười tuổi gọi là thúc thúc, thật quái dị.
Mộc Phỉ chớp chớp mắt, nàng biết gọi cac ca là hợp lý, lúc trước cũng đã từng gọi qua, nhưng ai bảo hắn chỉ xem diễn mà không ra tay, nên nàng cố ý trả thù hắn. Lại nói không phải nam nhân đều mong muốn mình trưởng thành một chút sao, gọi hắn bằng chú là hợp ý hắn quá rồi.
“Nhưng Thiên Sở thúc thúc, không phải người và phụ thân là bạn cũ sao? Nếu ta gọi người là ca ca, thì phụ thân sẽ cảm thấy mình già rồi.”
Mộc Phỉ cười nhợt nhạt, giống như nụ hoa lay động trong gió, tầng tầng nở rộ, trực tiếp ngấm vào đáy lòng của người ta.
Nhìn Mộc Phỉ cười như vậy, bàn tay cầm quạt của Liễu Thiên Sở dừng lại, gật đầu một cái: “Thúc thúc thì thúc thúc thôi.”
“Thiên Sở thúc thúc, mẫu thân cùng muội muội của Mộc Phỉ bất hạnh qua đời còn chưa an táng…cho nên…” Nụ cười trên môi Mộc Phỉ càng sâu hơn, như táo đỏ thấm vào lọ mật, khiến người nhìn cảm thấy mới mẻ.
“Nhờ Thiên Sở thúc thúc an táng dùm.”
Vừa dứt lời, Liễu Thiên Sở im lặng, trùng hợp gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào làm rối tóc đã buộc lên của hắn, một lúc sau đầu tóc hắn đã mất trật tự…