Từng nhà bắt đầu thắp đèn, có nhà người vẫn chưa về liền thắp những chiếc đèn lồng dưới mái hiên để chiếu sáng đường về cho người thân, dưới ánh đèn lờ mờ, làm kéo dài bóng hình của Viêm Duệ, càng làm tăng thêm vẻ cao lớn sáng ngời của hắn.
"Viêm Duệ biết hành động lần này có chút mạo muội, nhưng sắc trời bên ngoài đã tối cộng thêm đã trễ nên việc chuẩn bị thức ăn sẽ làm trễ nãi các vị, với lại thấy hai vị đi nhiều cũng đã mệt rồi, chắc là vừa vào kinh thành, dẫn nhau đi mà không xem phương hướng thì chắc là đi tìm chỗ ở, nếu như vậy thì có thể ở trọ ở nhà tại hạ một đêm, coi như đây là tấm lòng cảm kích của tại hạ."
"Xúc động như vậy làm gì, chúng ta đã làm gì đâu, được rồi được rồi, ngươi về nhà ngươi, chúng ta ở điếm của chúng ta, ai về đường nấy, cứ như vậy đi." Mộc Phỉ rất nôn nóng muốn đi khám phá vùng đất tiếp theo, Khôi Diệu đang muốn dẫn nàng đi sòng bạc, cơ hội hiếm có, nàng lại rất thích, nhất định không thể bỏ qua.
"Hai vị chắc là muốn tới Ngọa Hương Cư, thực không dám dấu diếm, Ngọa Hương Cư là sản nghiệp của Viêm gia chúng ta, nghe nói hai người muốn chơi xúc xắc, tại hạ có thể giảm giá một chút, cung cấp chút tiện nghi cho hai vị." Viêm Duệ bị cự tuyệt cũng không nổi giận, hắn đã nghe thấy hết cuộc hội thoại của hai người họ, hợp tình nói ra một điều kiện mê người, không sợ họ không đồng ý.
Ý tưởng của Viêm Duệ rất đơn giản, hắn nhận thức được nhân tài, Viêm Gia gần đây lại rối loạn, thiếu hụt người tài, mặc dù cô nương trước mắt này chỉ là một tiểu hài tử, nhưng đôi mắt kia đã có sự cơ trí, như đã trải qua rất nhiều kinh nghiệm đời sống, nàng là người cẩn thận lại đại khí trầm ổn, là ngôi sao mới, nếu mình có thể dùng, lại thêm thời gian nhất định sẽ khuấy đảo một vùng thế gian.
Vả lại nhìn nữ tử bên người nàng, trông không có vẻ cuồng vọng hay câu nệ gò bó, kì thực để ý kỹ thì thấy là một nữ tử vô cùng thông tuệ, quan trọng nhất là, võ công cao cường, đến cả hắn đứng cạnh nàng còn không cảm nhận được nội lực, có thể thấy đây chính là cao nhân trong cao nhân.
Nghe tiểu cô nương kia gọi nàng là sư phụ, Phượng hoàng đế quốc không ngại có nhiều cao nhân có sở thích kỳ quái không giống người bình thường, nếu người này đã thu đồ đệ, nếu có thể thu cả hai người, đó sẽ là một trợ lực rất lớn cho Viêm gia.
"Ý của ngươi là, chúng ta tới nhà ngươi, ngươi chiêu đãi chúng ta ăn mạnh uống khỏe xong, còn mời chúng ta tới Ngọa Hương Cư chơi thử miễn phí?" Mộc Phỉ mở to mắt, nhấn mạnh từng chữ lặp lại lời nói của Viêm Duệ, cũng chẳng khác gì khi nàng nói thẳng ra như vậy, thực là tốt quá đi, có đồ tốt cho nàng thì ngại quá.
"Chính là như vậy, không biết ý hai vị thế nào?" Viêm Duệ cười yếu ớt, đứng chắp tay chờ quyết định của Mộc Phỉ.
Mộc Phỉ ngửa đầu nhìn Khôi Diệu, Viêm Duệ cũng theo mắt nhìn Khôi Diệu.
"Nhìn cái gì? Lão nương Phong Hoa Tuyệt Đại, mỹ lệ hơn hoa khôi Ngọa Hương Cư của ngươi nhiều, đi, đi trước dẫn đường, vừa hay một đường gió cát chưa kịp rửa mặt, nhớ chuẩn bị cho thầy trò chúng ta tơ lụa để chúng ta may y phục mới."
Khôi Diệu đưa tay chộp lấy, Mộc Phỉ đang sững sờ đột nhiên bị nàng kéo phăm phăm về phía trước, lảo đảo vài cái.
Khóe miệng Mộc Phỉ co rút, quay đầu lại lén nhìn nét mặt của Viêm Duệ, chỉ thấy mép hắn giật một cái rồi khôi phục lại bình thường, trong lòng thầm giơ ngón cái với hắn: tiểu ca, định lực không tệ, sức chịu đựng rất tốt, là một người làm nên chuyện lớn .
Mặt sắp đen như củi như đường cháy rồi, hắn thật sự không nghĩ ra, đại thiếu gia là nhân vật tôn quý tới cỡ nào, lại hạ mình mời hai người họ để rồi bị soi mói đủ thứ, cho nhiều thứ tốt như vậy còn đi thẳng không thèm nói một tiếng tạ ơn, còn bị mỉa mai nữa chứ.
Hai người này thật không biết điều chút nào!
Còn có tiểu nha đầu kia nữa, mới vừa rồi nhìn gì vậy, khoa tay múa chân như vậy là có ý gì còn bình chân như vại khen nhà đại thiếu gia, nhà của đại thiếu gia cần gì nàng ta khen!
Quả thực là cả gan làm loạn!
Ngao Dực không ngừng đi lòng vòng ngoài phòng của U Minh, trong miệng liên tục than thở, mặc dù ngoài phòng chẳng có gì khác thường, nhưng U Minh đã dựng lên một kết giới ngoài cửa, khiến cho hắn căn bản không cách nào vào được bên trong.
Chung quanh viện có nha bộc và nha hoàn đi ngang qua, hắn cũng không thể la lối gây chú ý ở ngoài này được.
Thật làm mất hình tượng đệ nhất thị vệ của hắn quá mà.
Trong lúc Ngao Dực đang thở dài lần thứ một trăm lẻ tám, cửa phòng "Ken két" một tiếng bị đẩy ra, Viêm Dục một thân trường bào màu tím xuất hiện trước mắt Ngao Dực, Ngao Dực mừng rỡ đến muốn cúng lễ bái ông bà, bước nhanh tới nghênh đón, lúc sắp đến gưỡng cửa lại gần Viêm Dục, cả người đột nhiên đụng vào một chỗ hư vô, sau đó bật ngược người lại, may nhờ Phong Ảnh kịp thời xuất hiện đỡ lấy hắn nên hắn mới không bị một phen té cho gặm phân.
Ngao Dực khóc không ra nước mắt, hắn sao lại kinh hoảng như vậy, chủ tử ra ngoài cũng không có nghĩa là lão U Minh kia sẽ gỡ bỏ kết giới!
Phong Ảnh trước khi đi nhìn ánh mắt của hắn, còn thương xót nở nụ cười, có thể khiến cho đệ nhất máu lạnh cười, cũng coi như là bản lãnh của hắn.
"Ngao Dực, khi nào thì ngươi trở nên nôn nóng như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Viêm Dục chắp tay chậm rãi đi xuống thềm đá, đứng lại trước mặt Ngao Dực, nhìn hắn từ trên cao, đương nhiên đáy mắt không che được vẻ trêu tức.
Ngao Dực rất muốn khóc, rất muốn phản bác, càng muốn trợn mắt trắng, nhưng vừa nghĩ tới chuyện hắn sắp hồi báo sau đây sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của hắn, rất nhanh chóng khom lưng tiến tới thì thầm bên ai Viêm Dục, nói: "Chủ tử, đã tra ra được vị trí của tiểu chủ tử rồi."
"Ở đâu?" Vẻ mặt Viêm Dục lập tức nghiêm túc, trong đôi mắt lưu ly chưa một tia khẩn trương.
"Bẩm chủ tử, tiểu chủ tử trước thời gian mặt trời lặn đã tới Triều Dương Thành, vừa đúng đi ngang qua lúc Kinh Phủ đang gây chuyện trước cửa hàng châu báu của Lý quản gia, nàng liền cùng tham gia náo nhiệt.” Ngao Dực quan sát vẻ mặt Viêm Dục, mỉm cười kể lại chuyện lúc đó một lần.
"Cái tiểu nha đầu này, còn cơ trí như vậy à, thế giờ thì sao, người đang ở chỗ nào?" Viêm Dục nghe xong tâm tình thật tốt, nghĩ tới Mộc Phỉ ra tay là vì đó là tiệm của Viêm gia thì trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
"Vốn là hai người tính dừng chân ở quán rượu, ngược lại bị Đại công tử cản đường, vào lúc này, tiểu chủ tử đang ở cùng với đại công tử."
"Sao bọn họ lại ở với nhau?" Vẻ mặt Viêm Dục lập tức biến đổi, giọng nói tiếp theo cũng căng cứng không ít.
"Chủ tử ngài cũng biết, người phụ trách chuyện lần này là đại công tử, ngài ấy vẫn luôn quan sát tiến triển của sự việc, muốn ngỏ lời cám ơn với tiểu chủ tử, cám ơn nàng thay mình giải vây thôi."
Ngao Dực nói ra phỏng đoán, nhưng trong nội tâm lại có chút thầm kêu khổ, trước đây đại công tử có mời Viêm Dục cùng đi, nhưng chủ tử nói có việc khác cần làm liền cự tuyệt, lập tức trốn ở trong này cùng U Minh không biết bàn luận chuyện gì, đến bữa tối còn không dùng.
Viêm Dục vung ống tay áo, tay áo to lớn phất qua một luồng gió lướt qua mặt Ngao Dực, may mà không có nghiêm khí, sẽ không làm người bị thương, giọng nói lười biếng của hắn lạnh như mưa đá, gằng mạnh từng chữ: "Ở đâu?"
"Túy Hương Cư." Ngao Dực rùng mình một cái, nói một mạch, cảm thấy như có một luồng tử phong thổi qua, nhìn lại thì bóng dáng của Viêm Dục đã biến mất từ khi nào.
Ngao Dực bĩu môi lắc đầu, nói với hư không: "Võ công của chủ tử tiến bộ nhanh như vậy, làm gì còn cần tới sự phục vụ của chúng ta chứ."
Một cơn gió đen úp thẳng vào mặt, làm mắt của Ngao Dực bị cào không mở ra được, sau đó thì thấy một bóng đen bay về phía chân trời, lại tìm Phong Ảnh vốn núp ở bóng tối thì lại không thấy đâu.
Không thể nào, chẳng lẽ chỉ có mình là không hề tiến bộ? Ngao Dực có chút suy sụp tinh thần, nghĩ nghĩ một chút, vội vàng chuẩn bị xe ngựa đi theo chủ tử tới Túy Hương Cư.
"Hai vị muốn ăn gì cứ việc gọi, không cần khách khí với tại hạ." Viêm Duệ cười chuẩn bị đồ ăn cho Mộc Phỉ, gặp các nàng không chút khách khí vừa ăn vừa nói chuyện, hơi híp mắt, bên trong ánh lên sự tìm tòi và nghiên cứu.
"Yên tâm, sẽ không khách khí." Mộc Phỉ không thèm ngẩng đầu bóc đùi gà gặm, mơ hồ không rõ mà nói.
Lộ Sấm cảm thấy bộ dáng của Mộc Phỉ thế nào cũng vẫn rất ngứa mắt, đặc biệt là còn nói chuyện với công tử nhà hắn mà không hề giữ hình tượng như vậy, phẫn hận trong lòng khiến hắn khẽ “hừ” một tiếng trong mũi.
Mộc Phỉ và Khôi Diệu vốn là đồng ý theo Viêm Duệ về phủ, nhưng khi đi ngang qua tiệm này bụng lại ùng ục kêu lên, vì vậy nàng và Khôi Diệu nhất trí trước tiên là phải đầy bụng đã, đã trễ thế này gia đình giàu có chắc cũng đã dùng xong bữa tối, nếu các nàng tới thì cũng chưa chuẩn bị mà có làm tiếp xong đi nữa cũng chẳng còn hơi sức đâu mà ăn, huống chi, ngộ nhỡ người ta có chuyện dây dưa với mình như Viên Hạo lúc trước thì phiền lắm.
Còn nghe nói gia chủ nhà họ bệnh nặng nữa chứ, cho nên nha, chân thực nhất là mau ăn uống cho no rồi nói tiếp đến mấy thứ khác sau.
Nếu cảm thấy nơi này ăn ngon rồi không còn ý định đi theo Viêm Duệ thì hắn cũng chẳng còn cách nào.
"Vị tiểu ca mặc đồ đen kia, ngươi đang bất mãn với sự an bài của đại thiếu gia nhà ngươi sao?" Mộc Phỉ phun xương trong miệng ra rồi nhìn Lộ Sấm vẻ mặt đang đen như Bao Công, ánh mắt lộ vẻ đồng tình, cố tình thả chậm nhu hòa giọng nói, muốn dùng cách này trấn an hắn.
Viêm Duệ rất kinh ngạc vì sao Mộc Phỉ lại chĩa mũi nhọn về phía Lộ Sấm, quay đầu lại liếc nhìn.
Lộ Sấm nhận thấy ánh mắt của Viêm Duệ, sống lưng đột nhiên thổi qua một cơn gió lạnh, khiến hắn run lên vài cái, vội cúi đầu chắp tay thở dài xin tội với Viêm Duệ: "Công tử bảo tiểu nhân làm gì tiểu nhân liền làm cái đó, chưa từng có bất kỳ sự bất mãn nào."
Viêm Duệ liền vòng ánh mắt trở lại, mỉm cười nhìn Mộc Phỉ vẫn bình chân như vại cười vô lại tiếp tục ăn thịt gà, chờ lời giải thích của nàng.
"A, ta biết rồi, nhất định là ngươi bị đói bụng, ừm, cục thịt gà này cho ngươi ăn nè."
Mộc Phỉ cầm lấy cái cánh gà trong tay còn chưa kịp ăn ném về phía Lộ Sấm, cánh gà như được gắn tên lửa bay vụt đến trước mặt, tránh còn chưa kịp tránh ra cánh gà đã mang một sức mạnh chui vào trong miệng của hắn.
"Ăn đi, không cần cảm tạ ta, ta thật là lương thiện mà, lúc vừa nhìn thấy ánh mắt đó của ngươi là ta đã biết ngươi muốn ăn cánh gà rồi, haizzz, trước giờ cánh gà luôn là phần mà ta thích nhất, ta chỉ cho ngươi một cái thôi." Mộc Phỉ híp mắt cười khoe hàm răng trắng, đôi môi nhỏ hồng cười rộ lên, trên hàm răng còn dính chút dầu mỡ lấp lánh, càng làm tôn lên vẻ đáng yêu của nàng.
Mộc Phỉ cười yên bình nhẹ nhõm, nhưng người ngồi đối diện nàng lại không hề cảm thấy như vậy, mặc dù nụ cười trên môi Viêm Duệ vẫn không đổi, nhưng khí tức quanh người hắn đã biến đổi, cả người vô thức cứng ngắc lại, tiếng xé gió vừa rồi vẫn còn thoang thoảng bên tai, một khắc lúc nãy kia, hắn như bị điểm huyệt đạo chẳng thể nào nhúc nhích.
Cả người của Lộ Sấm cũng không hề thoải mái, miệng bị cánh gà chặn lại, mùi thơm khiến nước miếng tiết ra ngoài, nhưng hắn biết, đó là vì cằm đang chết lặng, khiến hắn không cách nào có thể nhai được quai hàm.
Là người hộ vệ tùy thân của đại công tử, thân thủ chắc chắn phải bất phàm, mặc dù không bằng Ngao Dực bên cạnh Viêm Dục, nhưng gặp phải cao thủ bình thường vẫn có thể ứng đối thoải mái, không ngờ lại bị yếu thế trước một cô nương mười tuổi này.
Nhìn lại ánh mắt của đại thiếu gia thì biết trong lòng ngài ấy đã dâng lên cảm giác, hắn cố dùng lực khạc cánh gà trong miệng ra, tay phải giơ lên tính rút kiếm từ vỏ kiếm ra để lấy lại danh dự.
"Dừng tay!" Viêm Dục cảm thấy có sát khí nặc nồng, vừa vào Túy Hương Cư đã thấy đại ca đang tối mặt ngồi phía đối diện, còn Lộ Sấm lại tính rút kiếm ra tay với nữ nhi bảo bối của hắn.
Phỉ nhi bảo bối của hắn, vừa nuốt trọn nửa cái cánh gà trong tay, còn lưu luyến liếm chút mỡ còn dính trên cánh tay.
Viêm Dục quả thật vừa bực mình vừa buồn cười, hắn đổi vẻ mặt lười biếng thường ngày của mình, chậm rãi bước tới cạnh mọi người, ngồi xuống bên phải Mộc Phỉ, trong khoảnh khắc hắn ngồi xuống, cảm thấy rõ ràng khí tức của Viêm Duệ biến hóa một chút rồi lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Viêm Duệ khoát tay với Lộ Sấm, Lộ Sấm nhận lệnh liền thu hồi kiếm. Sau đó Viêm Duệ cười nhìn Viêm Dục, hỏi "Nhị đệ hôm nay không phải có chuyện quan trọng quấn thân đến không có thời gian được sao, sao lại có thời gian rảnh rỗi tới đây vậy?"
"Mới vừa hết bận, nghe nói ý kiến do đệ đưa ra gây rắc rối, may nhờ có một tiểu cô nương nên mới có thể giải quyết, nên tới để xem rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại có khả năng ấy, không ngờ vừa tới đã nhìn thấy một màn đặc sắc như vậy." Khóe mắt Viêm Dục nhếch lên tạo thành một nụ cười tà khí, nhìn Lộ Sấm đứng bên cạnh Viêm Duệ: "Thân là thị vệ thân cận của đại ca mà lại muốn hướng kiếm về phía ân nhân của chúng ta, mà đại ca còn không thèm ngăn cản, vì sợ đại ca sẽ mắc sai lầm lớn mà trở thành kẻ không biết tri ân báo đáp, nhị đệ ta đây liền lên tiếng ngăn cản."
Cuối cùng, Viêm Dục chỉnh tư thế ngồi, nghiêng đầu nhìn về phía Viêm Duệ, tự tay nâng bình trà rót cho Viêm Duệ một ly trà đầy, miễn cưỡng cười: "Đại ca chắc sẽ không trách ta nhiều chuyện chứ?"
Viêm Duệ rũ mắt, khóe môi treo một nụ cười rực rỡ, nhìn chằm chằm khớp xương tay dài trắng noãn của Viêm Dục, nhàn nhạt mở miệng: "Làm sao lại vậy chứ, nhị đệ đúng lúc ngăn cản thủ hạ của ta gây đại họa, đại ca ta đến cảm kích đệ còn không hết."
Nói xong, Viêm Duệ nâng chung trà lên uống cạn một hơi, nghiêng miệng chén cho Viêm Dục thấy không còn nước trà mới thả chung trà xuống, rồi dời tầm mắt nhìn hai người vẫn đang ngồi chuyên tâm ăn uống từ đầu buổi đến cuối buổi kia.
"Đại ca, ta thấy tiểu cô nương này tuổi cũng không lớn, tương đương cỡ Tuyền Nhi, đệ vừa trở về đã nghe Tuyền Nhi suốt ngày kêu la buồn bực, suốt ngày giày vò nha hoàn xuất phủ, hai người có đại ân với nhà chúng ta, nghĩ chắc phụ thân cũng muốn tự nhìn thấy mặt, đưa các nàng vào phủ an bài, đầu tiên là có thể báo chút ân tình, thứ hai cũng có thể mang về bằng hữu chơi với Tuyền Nhi, giải buồn với nàng, ý của đại ca như thế nào?"
Viêm Duệ sâu xa nhìn Viêm Dục, nụ cười không thay đổi, gật đầu đồng ý: "Như thế được chứ, rất hợp với ý nghĩ của đại ca."
Mộc Phỉ tức giận trợn mắt nhìn Viêm Dục, cảm thấy vô cùng nổi giận với sự tự đại của hắn, giọng nói giận dữ nói: "Vị đại thúc này, ngài muốn ta vào phủ chơi với Tuyền Nhi của ngài đã có hỏi qua ý kiến của ta chưa?"
Viêm Dục không ngờ câu đầu tiên Mộc Phỉ nói với hắn lại là phản bác hắn, mắt lưu ly chậm rãi rơi lên người Mộc Phỉ, nhíu mày, nhếch môi, cười tà hỏi ngược lại: "Ngươi nhất định sẽ đồng ý, đúng không?"
Ánh mắt của hắn không nhìn Mộc Phỉ lâu, lướt qua nhìn Khôi Diệu ngồi cạnh nàng.
"Sao ngài biết là ta sẽ đồng ý? Đại thúc, ngài có tự tin quá mức rồi không?" Mộc Phỉ vô cùng coi thường hừ mũi.
Khôi Diệu nãy giờ vẫn luôn làm một cái bóng, cảm thấy có người chú ý đến mình nên nàng ngẩng đầu một cái, nhận ra là người ở trong sơn cốc ngày ấy lập tức xấu hổ một trận, mắt như tóe lửa, đột nhiên cất cao giọng hỏi "Hắn đang ở đâu?"
"Đang ở trong phủ ta..." Viêm Dục vừa dứt lời, bóng người bên cạnh Mộc Phỉ đã không thấy đâu, hắn miễn cưỡng cười nhìn về phía Mộc Phỉ: "Ta đã nói ngươi sẽ đồng ý mà."
Mộc Phỉ kinh ngạc nhìn bóng người nhỏ bé đã sớm hóa thành một điểm đen trên không trung, lẩm bẩm lên tiếng: "Sức mạnh của ái tình quả nhiên là vĩ đại, không ngờ Diệu Diệu sư phụ cũng vì lao vào tình yêu mà không thể kiềm chế được, đã như vậy, ta cũng nên đi giúp nàng một tay thôi."
Viêm Dục mỉm cười, chờ Mộc Phỉ đứng dậy về nhà cùng hắn, vừa nghĩ đến hai chữ về nhà này hắn đã thấy cả người sung sướng.
Viêm Duệ không có bất kỳ sự bất mãn nào, hắn vẫn lễ độ nhìn Mộc Phỉ, không hề so đo với sự tranh giành cuối cùng của Viêm Dục, trong lòng hắn, đệ đệ làm như vậy nhất định là có đạo lý của nó.
Lộ Sấm cau mày, trong lòng có chút bất mãn với sự không diễn theo của Viêm Dục, nhưng danh vọng của nhị công tử ở Viêm ga cao hơn đại công tử rất nhiều, không dễ có người dám làm trái ý, hắn thân là thủ hạ không thể mang lòng bất mãn với chủ tử mình được.
Vì thế hắn liền quy hết cảm xúc này lên người Mộc Phỉ, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, nghĩ tới mặt thật dày, một tiểu cô nương mới bây lớn mà há mồm nói tình yêu, thật không biết thẹn.
Giờ phút này hắn đã quên mất cái cánh gà bị Mộc Phỉ chỉnh, nghĩ giờ đã trễ thế này, còn đứng dậy đi nhanh chóng, thật không đúng mực. ( Mavis: đang nói Khôi Diệu đấy )
Vì vậy, ba nam nhân sáu con mắt nhìn chằm chằm soi mói, cuối cùng Mộc Phỉ đứng dậy, lùa một bàn gà của Khôi Diệu đặt lại trước mặt mình, hưởng thụ thật đã.
"Lãng phí thức ăn ngon là hành động đáng xấu hổ, nhất là cánh gà mỹ vị thế này." Mộc Phỉ nói xong liếc nhìn cánh gà đã bị Lộ Sấm nhổ ra, gương mặt thương xót và tiếc nuối.
Lộ Sấm trong nháy mắt hóa đá.