“A, các ngươi biết không? Phụ thân của Mộc Phỉ bị điên đấy.”
Mở miệng đầu tiên là vị thôn phụ Liễu nương, ả khác với Xảo Nương gả vào trong thôn, mà vì gia đình nghèo khó nên bị bán. Thân phận này bị người khác xem thường vô cùng, huống chi Tưởng đại nương còn là mẹ chồng của ả.
Nhưng trong một tháng ngắn ngủi ả đã thăm dò được tính tình của Tưởng đại nương, nói năng chua ngoa nhưng lòng lại mềm như tàu hủ, ả cũng luyện thành một người khôn khéo. Ngày ngày vuốt mông ngựa, còn thám thính thêm chuyện xấu của nhà người khác, bản lãnh cũng không thấp, không có chuyện gì làm liền kể mấy chuyện của nhà khác chọc vui mẹ chồng, nên cuộc sống cũng trôi qua nhẹ nhàng.
“Bị điên hả? Chuyện như thế nào, nam nhân đẹp như vậy mà.”
Tiếp lời là một người trong thôn còn độc thân chưa lập gia đình Tưởng Chi Nhi, ả là một trong đông đảo người mê luyến sắc đẹp của Viêm Dục, chỉ là không lớn mật như Tưởng Như Nhi, dám đuổi theo người khác lấy lòng.
Liễu nương liếc mắt nhìn Tưởng Chi Nhi, lập tức thấy được ánh mắt vừa mất mát vừa kinh ngạc của ả, âm thầm bĩu môi, lại là một tiểu hoa si ngu ngốc. Nhưng trên mặt lại giống như không thấy Tưởng Chi Nhi khác thường, trong lúc mọi người đang tò mò, giặt sạch sẽ quần áo rồi thả vào trong chậu, đáp lời:
“Không nghe nói sao, mấy hôm trước Xảo Nương đi vào Mộc gia, khóc chạy trở ra, khi về đến nhà thì ngã bệnh, là bị dọa sợ, đến nay còn chưa bò dậy được.”
“Thì ra đại nương bị bệnh, hèn chi dạo này không gặp được.”
Tưởng Chi Nhi không tin lắm, lắc đầu cười nói:
“Làm sao Xảo Nương khóc được, từ trước đến giờ toàn là ả làm người khác khóc chứ có ai chọc được ả đâu.”
Không chỉ có Tưởng Chi Nhi không tin, mà khi nghe tin này mọi người cũng bán tin bán nghi.
Nếu nói ngã bệnh thông thường thì có thể tin chứ vào Mộc gia bị dọa khóc xong ngã bệnh nằm trên giường không dậy nổi, ai mà tin được.
Lý Xảo là bá chủ trong thôn, cho tới bây giờ đều hiên ngang dùng giọng the thé dọa người khác khóc, gan to như vậy, làm sao có thể bị một tiểu nha đầu hù dọa đến phát khóc? Ah, hình như có gì sai sai, lạc đề rồi, không phải nói phụ thân của Mộc phỉ là kẻ điên sao, như thế thì liên quan gì đến Xảo Nương?
Mọi người đang cười cười vui sướng liền nhận ra mấu chốt, có người đã nhanh hỏi ra.
Liễu nương nhìn lại, hình như là Tưởng Tú Nhi con dâu của Tưởng Nhị thẩm, dáng người thanh tú, nói chuyện nhỏ nhẹ, lộ ra một sự tinh tế nhiệt tình. Liễu nương gật đầu một cái, quả thật rất thông minh, nhìn những người bị ả dẩn lòng vòng, cũng là Tưởng Tú Nhi phản ứng nhanh hơn.
Thường ngày Tưởng Tú Nhi không có tám mấy chuyện huyên thuyên này, nhưng vì dính tới trong nhà Mộc Phỉ, nàng lại biết bà bà đối tốt với Mộc Phỉ, nên mở miệng hỏi.
Có người hỏi coi như mục đích của ả đã đạt được, cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói ra:
“Lúc Xảo Nương khóc lóc chạy ra từ nhà Mộc gia thì bị ta thấy, mặt ả đỏ rực, miệng cứ lẩm bẩm, “kẻ điên, đồ điên”, ta gọi ả cũng không nghe, ta liền tò mò, đi qua đi lại xung quanh khu vực nhà Tưởng Mộc Công mấy ngày, đúng dịp ta gặp ngay chị dâu của ả tới thăm ả, liền nghe được những lời giải thích của Xảo Nương.
Liễu nương hạ thấp giọng, mấy người kia từ từ di chuyển đến chổ Liễu nương, dần dần vây quanh ả.
Liễu nương thở dốc một hơi, nhìn xung quanh, đè giọng xuống thấp nhất có thể, nói:
“Ả nói phụ thân Mộc Phỉ ở lại thôn Lý mà không đi, là do bị hóa điên, Mộc Phỉ tìm danh y âm thầm chữa trị cho hắn, thời điểm hắn phát bệnh rất đáng sợ, lại gọi Xảo Nương là nữ nhi, nói Mộc Phỉ là nương tử của hắn, ép Xảo Nương gọi Mộc Phỉ là mẫu thân đấy.”
“À” Mọi người thở hốc ra vì kinh ngạc, hiển nhiên bị chuyện này làm cho kinh hãi.
“Không chỉ như vậy đâu, cái tênDiễễnđàànlêêquýýđôôn điên kia còn muốn Xảo Nương dập đầu nhận lỗi, Mộc Phỉ cản cũng không cản được, mà ta nghĩ nàng cũng không dám cản. Xảo Nương kiên quyết chống đối, có biết đâu cái tên điên kia lại cầm bình nước lên trực tiếp đổ vào mặt ả.”
Liễu nương kể sinh động như thật, giống như tận mắt thấy.
Mộc Phỉ đang hái rau dại ở trong rừng Khê Thủy, nghe lời nói của Liễu nương không sót một chữ nào, “cái đồ điên” mấy chữ đó nghe thế nào cũng chói tai.
Có rất nhiều chuyện cho ngươi tám, sao cứ nhất định đụng đến phụ thân xinh đẹp vô song của ta làm chi?
Hừ, xem ra tỷ tỷ phải cho ngươi ngậm bồ hòn rồi!
Cách đó không xa Mộc Phỉ nhìn thấy tôn tử Tưởng Hòa của Tưởng Nhị thẩm đang chơi đùa liền ngoắc ngoắc tay, lấy ra một ít thịt đào chua trong ngực đút cho hắn một miếng, vỗ vỗ đầu hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu.
Tiểu hài tử được ăn ngon, lại thấy Mộc Phỉ khá thân thiện, vui vẻ chạy đi.
Rất nhanh, liền thấy một bộ dạng thướt tha của mỹ phụ dùng cái khăn quyên che mặt lại như đeo khẩu trang mò tới, Mộc Phỉ vội vàng đi tới sau cái cây, ẩn núp ở đó, chờ xem kịch vui.
“Wow, vậy không phải mặt Xảo Nương sẽ bị hủy sao?” Bên này vẫn còn tập trung vào đề tài, có người tiếc hận nói ra, nhưng nghe thế nào cũng như lời chế nhạo.
“Không bị hủy mới lạ, ai nha, Xảo Nương rất yêu gương mặt đó, tốn bao nhiêu đồ tốt để bảo dưỡng mới có thể dưỡng từ bốn mươi thành hai mươi tuổi, ngẫm lại đều làm người khác ghen tỵ. Lần này có thể nói là đỏ giống như cái mông khỉ, lốm đốm từng mảnh từng mảnh, hahaha.”
“Đỏ giống như cái mông khỉ, tốt, tốt lắm, ha ha, tả rất tốt!” Hơi đè thấp âm thanh có chút quái dị nói.
Liễu Nương cười híp mắt cúi đầu sắp xếp lại quần áo đã giặt, không có nghe được câu nói hàm ẩn ý châm chọc kia. Ả không sợ người khác nói, nhân duyên của Xảo Nương rất kém, ngày trước cũng trôi qua rồi, vì ả đắc tội không ít người, nhân dịp lúc ả gặp khó khăn, không ít người hả hê, chung quy đều vỗ tay vui mừng hoan hô.
“Đang êm đẹp, sao Xảo Nương lại chạy vào nhà Mộc Phỉ làm ầm ĩ, không phải trưởng thôn đã nói không được đi quấy rầy mấy người này sao?”
Tưởng Tú Nhi tiếp tục nói ra mấu chốt của vấn đề, suy nghĩ muốn nói chuyện với bà bà một chút, sau đó phản ánh tình hình với trưởng thôn.
“Cái này dễ mà, con nít cũng đoán được.”
Lần này đến lượt Tưởng Chi Nhi nói:
“Trong thôn ai mà không biết Xảo Nương chọn trúng Nhứ Nhi, đáng tiếc người ta chướng mắt nhà bọn họ, cố tình chạy vào nhà Mộc Phỉ trốn, nghe nói mấy ngày trước đây còn tặng ngô mới vừa nấu xong cho người ta, trong miệng suốt ngày Mộc ca ca Mộc ca ca, khéo đại nương tâm cao khí ngạo, chắc là rất giận.”
Hừ, đều là tại cái hồ ly tinh đó, cũng không nhìn chút xem mình là cái mặt hàng gì, ỷ vào có chút tư sắc, liền quang minh chính đại dụ dỗ Mộc đại ca.
Nói đến Tưởng Như Nhi trong lòng ả liền chua chát, có thể thấy ai cũng có lòng ghen tỵ, đặc biệt là người đó đẹp hơn mình, can đảm hơn mình, theo đuổi người mình ngưỡng mộ, lòng ghen tỵ nổi lên như nước lũ, cuồn cuộn trào ra.
“A, khó trách~” Mọi người đều kéo dài âm, có người mắt tinh nhìn thấy thiếu nữ mình hạc xương mai áo váy tinh xảo yểu điệu từ xa đi đến.
“Hắc, đó không phải là Tưởng Nhứ Nhi ư, ả gây ra chuyện lớn như vậy, còn dám huênh hoang ra ngoài.”
“Hừ, ả không giống chúng ta, cũng không đặt ai vào trong mắt.”
Tưởng Chi Nhi nhẹ giọng nói, ánh mắt phức tạp nhìn khắp người Tưởng Nhứ Nhi, không cam lòng cúi đầu sờ vạt áo của mình, nhìn y phục trắng bóc không có chút hoa văn của mình, cắn răng che giấu cảm xúc lại.