• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc cô tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau, khi nhìn thấy mọi thứ xung quanh rõ ràng cô mới giật mình ngồi dậy, xung quanh không có ai lòng cô khẽ chùng xuống ánh mắt nhìn về xa xăm không có tiêu cự. Cánh cửa được mở ra, cô đã rất mong đó là Trọng Khôi chồng của mình, nhưng cô đã phải thất vọng khi người đó là Nhật Trường, phải rồi bây giờ chắc là anh đang ở bên cạnh cô ta, quan tâm chăm sóc cho cô ta rồi, còn nghĩ gì đến cô nữa chứ, cô cười tự giễu cho bản thân mình đã quá đa tình rồi. Khi thấy ánh mắt thất vọng của cô dành cho mình Nhật Trường thoáng hụt hẫng, nhưng rồi sau đó anh cũng lấy lại tinh thần rất nhanh. Bước đến gần cô anh mỉm cười:" Em tỉnh rồi à, Tôi có mang cháo em ăn đi cho nóng."



_Tôi không ăn đâu, Tôi không đói. Cô trả lời nhưng không nhìn anh.



_Em không ăn cho em thì cũng phải ăn cho bảo bối trong bụng chứ. Anh vẫn mỉm cười ôn nhu với cô, qua tìm hiểu anh biết cô đã có 1 đứa con trai anh đã rất buồn , vậy mà hôm qua khi đưa cô vào viện bác sĩ bảo con mang thai anh đã buồn nay còn buồn hơn, nhưng buồn thì biết làm gì, anh đâu có quyền gì mà tra hỏi cô.



_Anh...Anh biết... Cô giật mình tròn mắt nhìn anh.



_Uhm, hôm qua bác sĩ đã nói cho tôi biết, chúc mừng em. Miệng anh nói chúc mừng mà sao tim lại đau đến vậy chứ



_Uhm, cảm ơn anh. Cô lại cười buồn, tin này cô định sẽ nói để cho anh 1 bất ngờ, vậy mà anh lại cho cô 1 bất ngờ còn lớn hơn nữa, đúng là ở đời chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.



_Em ăn cháo đi. Nhật Trường mở hộp cháo thịt còn nóng hổi ra đưa đến trước mặt cô.



Mùi cháo thơm phức khiến cô cảm thấy đói, bèn dùng thìa múc 1 muỗng cho vào miệng rất ngon cô ăn 1 phát hết gần nửa hộp cháo. Nhật Trường mỉm cười nhìn cô ăn ngon như vậy anh cảm thấy rất vui, thật không phí công anh nấu cháo suốt hơn 2 tiếng đồng hồ mà.



Vì cô đòi xuất viện nên Nhật Trường cũng không ép cô nữa, được ở bên cô gần 1 ngày hôm qua cho đến sáng hôm nay là anh đã vui lắm rồi. Trong khi chờ anh đi làm thủ tục xuất viện cho mình cô thơ thẫn đi đến 1 chỗ gần cầu thang đứng, nhìn từ góc độ này có thể nhìn thấy mọi người đang ra ra vào vào bệnh viện, rất đông rất nhộn nhịp. Cô đang lơ đãng nhìn thì 1 bóng người xuất hiện phía sau cô, kèm theo những lời nói đầy chua ngoa:" Sao hả? Bị Khôi bỏ rơi rồi nên giả bộ bệnh vào đây để cho anh ấy thương hại à, Tôi nói cho cô biết Khôi bây giờ chỉ quan tâm đến tôi thôi, anh ấy nói sẽ ly hôn với cô để cưới tôi đó...hahaha...Hôm nay anh ấy còn đưa tôi đi khám thai nữa đó."



Như Lam không cần quay lại cô cũng biết đây là giọng của ai, ngoài bạn giường của chồng cô thì còn ai ngoài đây nữa.



Khi thấy cô quay lại, vốn cô ta chỉ định đẩy cô 1 bên thôi nào ngờ cô né tránh cánh tay cô ta, vì cô ghét sự va chạm, nhất là với hạng người như cô ta. Cô ta mang giày cao gót, tính tình thì ngúng nguẩy, chảnh chẹ hở 1 chút là quát người, đẩy người nên lần này cô ta đã có ý định đẩy cô nên dùng 1 lực cũng không nhẹ, nhưng cô ta trăm tính ngàn tính cũng không tính đến việc cô lại né được cái hất tay của cô ta, bị mất đà cô ta thất thế không bám vào được cái gì, cả người trực tiếp rơi tự do xuống cầu thang. Cô thất thần, không nghĩ cô ta sẽ bị ngã vì 1 lý do hết sức củ chuối như vậy. Chưa kịp định thần thì khuôn mặt cô đã bị lệch sang 1 bên, vì 1 cái tát với 1 lực đạo không nhẹ, cô ngỡ ngàng nhìn người đã ra tay đánh mình, là anh là Vũ Trọng Khôi, là chồng của cô. Máu từ bên mép miệng cô tứa ra, khuôn mặt anh lạnh lùng đáng sợ, anh gằng từng chữ :" Tôi thật không ngờ cô là loại đàn bà độc ác, nham hiểm như vậy, chỉ vì cô ấy có thai với tôi mà cô lại đành lòng ra tay như thế sao? Cô thật khiến cho tôi kinh tởm, khốn kiếp nếu như 2 mẹ con cô ấy mà có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô."



Trọng Khôi sau khi đánh chửi cô xong, cũng không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, trực tiếp xoay người chạy lại bế cô ta vào phòng cấp cứu bỏ cô đứng đó với khuôn mặt không 1 chút huyết sắc, lúc nãy anh đánh cô thật sự rất đau, nhưng nó không là gì so với nỗi đau trong lòng cô bây giờ. Cô cố gắng không khóc, cô không cho phép mình khóc thêm 1 lần nào nữa, vì 1 người như vậy không đáng. Nhật Trường sau khi làm xong giấy xuất viện cho cô, khi anh quay lại thì đã thấy mặt cô in hằng 5 dấu tay nhức mắt, khóe miệng lại còn đang rỉ máu, tim anh nổi lên 1 trận đau xót, vội hỏi:" Như Lam em sao vậy, ai đánh em?"



_...Tôi không sao? Bị chó cắn thôi. Cô lạnh lùng trả lời.



_Chó...Chó cắn. Khóe môi Nhật Trường giật giật, đây rõ ràng là dấu tay người mà vả lại đây là bệnh viện thì làm gì có chó chứ, nhưng nếu cô không muốn nói Anh sẽ không ép.



_Về thôi. Cô bước đi



Anh vội vàng chạy theo, ngồi vào xe cô tựa người vào ghế mệt mỏi nhắm mắt, 1 lúc sau mới mở miệng nói:" Khi nào anh về Anh Quốc?"



_Trưa nay, sau khi đưa em về tôi sẽ lên máy bay. Giọng anh rất buồn, nghĩ tới việc mình sẽ không được gặp cô, anh cảm thấy rất khó chịu.



_Cho tôi đi với, được không? Cô nhìn xa xăm ngoài cửa xe, ánh mắt không 1 chút cảm xúc.



_Hả? Em nói gì? Nhật Trường cứ nghĩ mình nghe nhầm nên anh vội hỏi lại.



_Tôi nói, tôi muốn đi cùng anh, Không được à. Cô quay lại nhìn anh nói.



_Tất nhiên là được rồi, nhưng còn Trọng Khôi, anh ta....Khi nghe cô nói muốn đi cùng mình, anh đã rất vui, nhưng khi nghĩ đến chồng cô anh lại cảm thấy khó xử.



_Anh ta từ bây giờ không còn là chồng tôi nữa. Cô lạnh giọng, nhắc tới người đàn ông đó, cô cảm thấy kinh tởm.



_Hả? À...ừ... Vậy em có muốn lấy đồ đạc gì không? mà thôi khỏi đi sang bên đó chúng ta mua mới cũng được. Tâm trạng Nhật Trường hiện giờ rất phấn khích nha.



_Uhm cũng được, nhưng bây giờ anh chở tôi về nhà được không? Tôi muốn đón con trai mình. Nghĩ tới con trai tâm tình của cô mới vui vẻ 1 chút.



_Được. Anh sảng khoái đồng ý chỉ cần có cô thì dù cô có bao nhiêu đứa con anh cũng chấp nhận. Vì anh lỡ yêu cô mất rồi.



(*_*)



Sau khi chuẩn bị 1 số đồ dùng cần thiết, cô nhìn lại căn phòng 1 lần cuối từ bây giờ cô nhất quyết sẽ không quay lại nữa. Cô viết cho anh 1 lá thư và 1 lá đơn ly hôn để lên bàn rồi nắm tay con trai bước ra khỏi nhà không quay đầu lại. Ông quản gia và mọi người do không biết chuyện gì đã xảy ra và không thấy cô mang theo hành lý khi đi ra ngoài, nên họ cũng không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục làm việc của mình.



Trong thư cô viết:



Vũ Trọng Khôi, 5 năm trước anh phản bội tôi cùng cô ta lên giường, lúc tôi biết được anh có xin lỗi tôi 1 câu, hay giải thích với tôi 1 câu nào không? tôi ra đi anh có níu kéo tôi không?



Rồi lúc anh vô tình tìm được tôi, anh muốn tôi quay về tôi cũng chấp nhận mà quay về bên anh. Có bao giờ anh tự hỏi tại sao tôi lại dễ dàng tha thứ cho anh hay không? Vậy thì hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết. Vì tôi còn yêu anh, rất yêu, và tôi cũng muốn con mình cho ba có mẹ như những đứa trẻ khác nên tôi chấp nhận quay lại.Vậy mà hôm qua anh lại tiếp tục phản bội tôi cũng là vì cái người gọi là "Bạn giường " của anh, anh cho tim tôi thêm 1 nỗi đau đớn tột cùng, nỗi đau này như 1 nhát dao đâm nát trái tim tôi. Và hôm nay anh vì cô ta mà tát tôi, tôi nói cho anh biết cái tát này tôi không bao giờ quên đâu và cả đời này anh cũng đừng mong tôi sẽ tha thứ cho anh. Cả đêm hôm qua tôi nằm viện, lúc đó anh ở đâu? Anh nói tôi độc ác, kinh tởm sao? Vậy sao anh không tự nhìn bản thân mình, anh có điểm nào đáng để tôi phải yêu anh tới mức mù quáng như vậy chứ? Đúng tôi rất kinh tởm, vì vậy cho nên tôi sẽ đi thật xa để cho anh không thấy khuôn mặt kinh tởm của tôi nữa. Giấy ly hôn tôi đã ký và gửi cho luật sư rồi, nếu như anh không ký tôi cũng sẽ đơn phương ly hôn, à mà quên anh làm sao có thể không ký được chứ, có khi anh mừng còn không kịp ý, anh mau ký đi, để khỏi mất thời gian của tôi và anh, vậy nhé vĩnh biệt không hẹn ngày gặp lại.



Ký tên:Hoàng Ngọc Như Lam



(&_&)



Trong bệnh viện sau khi cô ta được đưa vào phòng cấp cứu tính đến bây giờ cũng gần 2 tiếng rồi ,bên ngoài khuôn mặt anh đau khổ đến thê lương, nếu người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là anh rất lo cho người đang nằm trong phòng cấp cứu. Nhưng có trời mới biết khuôn mặt anh đau khổ là vì hối hận, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, anh tự trách tại sao lúc nãy lại nóng vội mà tát cô như thế, anh hứa nhất định sau khi lo cho cô ta xong anh sẽ về xin lỗi cô (nhưng không biết có cơ hội không).



Đèn phòng cấp cứu vụt tắt, bà bác sĩ bước ra khuôn mặt còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, anh vội bước lại hỏi:" Bác sĩ cô ấy sao rồi?"



Vừa lau mồ hôi trên tráng bà bác sĩ nói:...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK