• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đèn phòng cấp cứu vụt tắt, bà bác sĩ bước ra khuôn mặt còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, anh vội bước lại hỏi:" Bác sĩ cô ấy sao rồi?"



Vừa lau mồ hôi trên tráng bà bác sĩ nói:" vết thương trên tráng của bệnh nhân, tôi đã khâu lại rồi, nhưng vì vết rách quá sâu có thể sau này sẽ để lại sẹo, còn cả người chỉ bị bầm vài chỗ thôi không có gì nghiêm trọng cả, chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày là được ."



Nói xong bà đi thẳng, thấy lạ anh vội kéo bà lại hỏi:" Bác sĩ, vậy còn đứa bé, nó không sao chứ?"



_Đứa bé nào? Bà bác sĩ nhíu mày khó hiểu nhìn anh



_Cô ấy đang mang thai mà, chẳng lẽ đầu óc bà có vấn đề sao, ngay cả bệnh nhân có thai hay không mà cũng không biết. Anh bực dọc trả lời



_Cô ta đâu có thai, vả lại nếu như là mang thai thì cậu nghĩ cô ta ngã như vậy đứa còn giữ được không, mà theo hồ sơ bệnh án của cô ấy có ghi là bệnh nhân bị vô sinh mà, lý do là vì do cô ta phá thai quá nhiều lần nên mới bị như vậy, tôi nói các người...làm ơn nếu như không muốn có con thì dùng biện pháp tránh thai dùm đi, chứ phá thai hoài như thế là tội lỗi lắm đó...? Bà bác sĩ lên tiếng quở trách, nói xong cũng bước đi luôn.



_Cái...cái gì? Cô ta không có mang thai? Cả người anh chấn động, lần này anh lại gây ra lỗi lầm với cô nữa rồi, sự hối hận vây kín cả người anh. Cả người anh như đình trệ, chân không còn 1 chút sức lực nào anh ngã phịch xuống hàng ghế chờ lỗi lầm lần này anh biết làm gì để cô tha thứ cho mình đây. Rồi anh đứng bật dậy không nghĩ nhiều vội chạy đi lấy xe rồi lái với tốc độ kinh hoàng, trong đầu anh giờ chỉ có hình bóng của cô, lúc cô khóc khi phát hiện cô ta có thai với anh, lúc khuôn mặt cô đờ đẫn khi bị anh tát mà không biết lý do... Anh muốn nói với cô, muốn xin lỗi cô mong cô ngàn vạn lần tha thứ cho anh. Xe vừa chạy vào khuôn viên biệt thự anh đã vội xuống xe lao nhanh phòng mình chỉ mong cô đang nằm trên giường khóc, chỉ cần có thế anh sẽ không ngần ngại mà ôm cô vào lòng và nói lời xin lỗi với cô. Vậy mà thứ anh nhìn thấy chỉ là căn phòng rộng thênh thang không có 1 ai, anh xoay người chạy vào phòng con trai và cũng là như vậy 1 căn phòng trống không, tĩnh mịch. Anh gầm lên:" Quản gia, ông mau lên đây cho tôi."



Tội cho ông quản gia già, đang cầm kéo tỉ mỉ tỉa lá bắt sâu cho cây hoa lan mà ông coi như mạng sống của mình, đây là cây lan mà ông chủ (ba Trọng Khôi) lúc đi du lịch ở Newziland đã mang về tặng cho ông, hằng ngày ông chăm sóc tưới nước lặt từng cái lá già chỉ mong cho cây ra hoa thôi, vậy mà bây giờ khi cây lan vừa mới nhú ra 1 nụ hoa nho nhỏ thì khi bị thiếu gia gọi mình như tula đòi mạng nên ông giật mình, tay cầm kéo cắt "phập" 1 phát cây lan còn lại chỉ có gốc rễ và thân cây, còn ngọn và nụ hoa vừa mới e ấp thì đang nằm trên mặt đất mẹ vỹ đại. Ông quản gia trong trạng thái "chết đứng lâm sàng " tâm can ông đau đớn gào thét " Tại sao? Tôi đã làm gì sai? Trời ơi lan của tôi, cây lan yêu qúy của tôi?" Cho đến khi có chị giúp việc chạy ra gọi ông vào lúc này ông mới hoàn hồn vội ba chân bốn cẳng chạy vào nhà, đứng trước mặt thiếu gia cung kính đáp:" Dạ vâng, thiếu gia gọi tôi."



_Thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia ở đâu? Giọng anh nghe ra không biết có cảm xúc gì, nhưng trong lòng anh thì đang lo lắng sợ hãi.



_Dạ lúc sáng thiếu phu nhân có về rồi dẫn tiểu thiếu gia ra ngoài rồi ạ, nhưng tới giờ thì chưa thấy về ạ. Ông quản gia trả lời bình thường, nhưng có trời mới biết bây giờ lòng ông đang thương tiếc cho sự ra đi đột ngột của cây lan qúy của mình.



_Cô ấy dẫn tiểu thiếu gia đi? Anh giật mình hỏi lại



_Vâng. Ông quản gia gật đầu chắc chắn



_Lúc đi cô ấy có mang gì không?



_Dạ không, thiếu phu nhân chỉ mang theo túi xách hằng ngày rồi nắm tay tiểu thiếu gia đi ra thôi ạ.



_Được rồi, ông ra ngoài đi.



_Dạ. Ông quản gia đi ra nhưng trong lòng lại không ngừng oán trách "Thiếu gia, cậu gọi tôi chỉ là để hỏi chuyện này thôi sao, vậy mà sao cậu lại hét lên như thế chứ? Báo hại cây lan của tôi ra đi mà không có 1 lý do nữa, trời ơi...."



Lòng anh vui mừng vì nghĩ cô không mang theo đồ đạc thì có lẽ là không phải cô lại ra đi như lần trước đâu, tâm tình anh thả lỏng 1 chút. Anh bước về phòng mình, nhìn 1 lượt đúng là mọi thứ vẫn còn y nguyên không hề thay đổi gì, rồi tầm mắt anh rơi xuống cái bàn để gần đó, 2 tờ giấy trắng tinh đang nằm ở đó, linh tính anh nghĩ là có chuyện gì xảy ra, anh vội lấy xem. Từng câu từng chữ như ghim thẳng vào trái tim anh, cả người anh đổ phịch xuống giường khuôn mặt nhìn vừa đau đớn vừa bi thương và xen lẫn cả sự hối hận. Cô đã đi rồi, lại 1 lần nữa bỏ anh đi rồi, 2 lần đều là do anh tổn thương cô với mức độ càng ngày tổn thương càng sâu. Anh đứng phắt dậy lấy điện thoại gọi cho Cảnh Nguyên:



_Alo, Cảnh Nguyên cậu điều người của cậu tìm Như Lam giúp mình, còn nguyên nhân thì mình sẽ nói sau. Giọng anh gấp gáp, Cảnh Nguyên bên kia nhíu mày vì không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng nếu bạn thân đã nhờ thì anh sẽ giúp.



Khoảng 30 phút trước, khi Bảo Linh đang nằm trong phòng thì có điện thoại, cô mỉm cười vội vàng bắt máy: "Alo, Lam Lam bồ nhớ mình à, gọi mình có gì không?"



_Linh Linh...mình..mình...Như Lam giọng nghẹn ngào, bạn bè vừa mới gặp mà giờ lại phải xa cách nữa, cô thật sự không nỡ .



_Lam Lam có chuyện gì vậy, bình tĩnh nói mình nghe xem nào. Nghe giọng bạn mình không giống bình thường Bảo Linh cảm thấy có gì đó không ổn.



_Mình...Linh Linh bồ phải nhớ giữ gìn sức khỏe nha, lần này mình đi không biết bao lâu mới gặp lại bồ được. Như Lam không thể cầm nổi nước mắt nữa rồi.



_Đi? Bồ đi đâu? Bảo Linh giật mình vội hỏi lại.



_Mình sẽ đi đến 1 nơi nào đó, không còn gặp mặt anh ta là được. Giọng Như Lam đầy tức giận.



_Mà tại sao bồ lại đi? Có gì nói cho mình nghe. Bảo Linh cố gắng khuyên nhủ bạn mình.



_Khi nào mình sang bên đó rồi mình sẽ nói sau, à mà Linh Linh bồ giúp mình 1 chuyện được không?



_Chuyện gì? Bồ nói đi nếu trong khả năng mình sẽ giúp hết sức.



_Phong tỏa mọi tin tức về mình trong chuyến bay này.



_Bay? Bồ xuất cảnh thật à. Bảo Linh giật mình



_Uhm, bồ giúp mình nhé. Như Lam năn nỉ



_Được, không thành vấn đề. Bảo Linh nhanh chóng đồng ý



_Cảm ơn bồ, mình phải đi rồi, bồ ở lại nhớ tự chăm lo cho bản thân mình nhé.



_Mình biết rồi, về sớm nhé, qua đó phải tự chăm sóc cho mình biết chưa.



Nếu như bạn mình có chuyện khó nói thì Bảo Linh sẽ không hỏi nữa.



_Uhm, mình biết rồi,bye bồ.



_Bye.



Cúp máy cả 2 cùng thở dài, thôi thì cứ việc làm theo mong muốn của mỗi người vậy. Bảo Linh gọi điện cho ba mình nói ông bảo mật mọi thông tin của Như Lam tất nhiên ông đồng ý, đứa con gái này ông rất cưng chìu 1 phần vì ông chỉ có 1 đứa con là cô, 1 phần 1 cô thật sự rất giống người vợ quá cố của ông.



(@
[email protected])



Trọng Khôi điên cuồng tìm kiếm Như Lam khắp nơi, anh cũng có về nhà mẹ cô tìm nhưng vẫn là không có, lại còn bị bà mắng chửi không thương tiếc. Không mắng chửi sao được, lúc nãy con gái có điện thoại cho bà nói rõ mọi chuyện, biết con gái bị đối xử như vậy ,người làm mẹ nào có thể chịu được, bà chưa vác chổi chà đuổi ra khỏi nhà là may lắm rồi.



Chiếc Hyper sport gào rú trên đường khiến cho mọi người phải vội né tránh sang 1 bên vì không muốn gặp Diêm Vương sớm. Cả 1 ngày tìm kiếm vậy mà không có 1 chút tin tức về cô anh như phát điên, nếu so với lần đầu cô bỏ đi anh chỉ im lặng không đi tìm cũng không nhắc tới, nhưng lần này anh thật sự không thể chịu nổi, cảm giác mất cô khiến cho anh đau đớn dằng vặt, tất cả là tại anh nếu như anh biết suy nghĩ, biết kiềm chế cảm xúc mà không ra tay tát cô thì có lẽ mọi chuyện đã không đi đến mức này, có trách chỉ nên trách anh ngu ngốc để cho cô ta dắt mũi mình. Nghĩ tới cô ta, khuôn mặt anh lạnh lùng đến lãnh huyết, đôi mắt hằng lên những tia máu đầy đáng sợ. Anh quyết định sẽ xử cô ta trước rồi mới dồn mọi tâm sức đi tìm cô sau. Cho dù là chân trời góc bể Anh nhất định phải tìm được cô.



(@¤@)



Bệnh viện, cô ta đã tỉnh dậy và đang nằm trong phòng hồi sức, nhìn khắp nơi không thấy anh cô ta rất tức giận, định lấy điện thoại gọi cho anh thì cửa phòng mở ra, người bước vào là anh. Cô ta cố nén vui mừng trong lòng, khuôn mặt giả vờ đau đớn khóc lóc nói:" Khôi, em đau lắm huhu..." Cô ta cố gắng diễn thật đạt chỉ mong anh sẽ thương hại mà ở bên cạnh chăm sóc cho mình, nhưng cô ta lại quên 1 điều đó là mình đã nói với anh đang mang thai, nên cô ta không đá động gì đến chuyện đó. Khuôn mặt anh bây giờ rất kinh khủng, anh gằng:" Cái thai sao rồi?"



_Hả? à...ừ...Lúc nãy bác sĩ có nói với em là em bị động thai, huhu...con chúng ta mất rồi Anh ơi....huhuhu...



Cô ta khóc như đúng rồi, anh tức giận không kiềm chế được tát cô ta 1 cái rất mạnh, máu trên tráng cô ta lại tuôn ra, thấm đỏ cả miếng gạc trên đầu cô ta. Anh hét:" Đến bây giờ mà cô vẫn muốn gạt tôi, cô cho tôi là 1 đứa con nít 3 tuổi sao hả?"



_Em...em... Bị anh tát bất ngờ, cô ta đớ lưỡi không nói được gì.



_Cô không hề mang thai, lại còn dám lừa dối tôi, cô gan lắm. Anh nghiến răng nói



_Em...sao...sao Anh biết? Cô ta giật mình nhìn anh, chuyện cô ta giả vờ mang thai không ai biết, chỉ có chị họ của cô ta biết thôi, và cũng chính người chị họ đó đã làm giả hình siêu âm cho cô ta.



_Chỉ cần là việmc có xảy ra thì ai cũng có thể biết. Anh lạnh lùng nói.



_Anh ơi... Em biết lỗi rồi, em làm vậy cũng chỉ vì em quá yêu anh thôi, anh đừng giận em mà. Cô ta nhìn thấy thái độ lạnh lùng của anh hoảng sợ, nên vội vàng rối rít xin lỗi.



_Giận cô? Cô nghĩ mình có tư cách hay sao? Cô và cả dòng họ nhà cô chuẩn bị ra đường ăn xin hết đi. Anh nói xong, không muốn ở nơi này 1 chút nào nữa, trực tiếp xoay người bước đi. Thấy vậy cô ta vội xuống giường chạy lại nắm lấy tay anh khóc rống lên:



_Không...Khôi...em xin lỗi...anh đừng làm như thế mà, em xin anh... Giọng cô ta nghe thê lương vô cùng, nhưng trong mắt anh chỉ có sự chán ghét cùng khinh thường, anh không nói gì chỉ đẩy mạnh cô ta qua 1 bên, bước nhanh ra khỏi phòng. Bỏ cô ta đứng đó kêu gào như 1 con điên.



(#_#)



Anh đi BAR uống rượu với Cảnh Nguyên, rồi kể cho bạn mình nghe hết mọi chuyện. Cảnh Nguyên chỉ biết thở dài, bây giờ thì thằng bạn cuả anh đã hiểu được cảm giác của anh khi Bảo Linh bỏ đi rồi.



Sau khi Trọng Khôi uống đến không còn biết trời trăng mây nước gì nữa, Cảnh Nguyên đành phải vác thằng bạn mình về nhà giúp, anh lắc đầu ngao ngán nhìn thằng bạn mình, cho dù say tới mức như vậy mà miệng vẫn liên tục gọi "Như Lam ", trách thì chỉ trách thằng bạn anh ngu bị con khốn kia dắt mũi, để bây giờ cho dù hối hận cũng không kịp nữa.



Cảnh Nguyên cũng có điện thoại nói cho Bảo Linh biết mọi chuyện, nghe xong cô tức giận cúp máy. Cô thề sẽ bắt Kim Ngân trả giá cho việc làm ngu ngốc của cô ta hôm nay.



_x_x_



Sau khi hay tin con dâu dẫn cháu trai bỏ đi, ông Trọng Nhân (ba Trọng Khôi)và bà Hằng (Mẹ Trọng Khôi) rất tức giận, chửi mắng anh rất nhiều rồi đùng đùng bỏ về, họ thiếu điều là chưa từ mặt anh thôi. Anh chỉ im lặng không nói gì vì anh bị mắng không sai 1 chút nào hết. Ông quản gia và những người giúp việc trong nhà thì buồn lắm, họ nhớ thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia lắm nhưng không dám nói ra.



Hôm nay tin tức đưa tin tập đoàn nhà họ Hồ bị phá sản, cả gia đình lao vào cảnh khốn cùng, còn đại tiểu thư của nhà họ Hồ, Hồ Kim Ngân vì không chịu nổi đả kích nên đã phát điên và bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Nhưng cuộc sống của cô ta trong đó không hề ổn 1 chút nào cả, lúc nào cũng bị đánh bị bỏ đói và tất nhiên người đứng sau chuyện này chỉ có thể là con gái cưng của ông Trùm mafia, Bảo Linh của chúng ta.



@
[email protected]



2 năm sau....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK