Giọng nói của cô nghe rất dịu dàng và nhỏ nhẹ nhưng khi lọt vào tai của tất cả mọi người có mặt ở bàn tiệc này lại làm cho bọn họ giật mình. Nhất là người ngồi đối diện với cô Trọng Khôi, tâm trạng anh bây giờ rất phấn khích, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cô anh thật sự muốn chạy đến ôm cô vàero lòng không cho bất kỳ người nào nhìn thấy, nhìn ánh mắt thèm thuồng của bọn đàn ông đang nhìn cô anh rất muốn mang cô giấu đi không cho ai nhìn thấy.
_Sao anh lâu thế, làm em chờ thực lâu. Giọng cô dỗi hờn nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười duyên dáng.
Trọng Khôi đang định mở miệng trả lời rằng anh đã đến lâu rồi, nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì phía sau lưng anh truyền đến 1 giọng nói trầm ấm mà ôn nhu của 1 người đàn ông:
_Xin lỗi bảo bối, vì anh bận tìm chỗ đậu xe.
Giọng nói này rất quen, Nhật Trường dám chắc là mình đã nghe qua ở đâu rồi nhưng nhất thời lại không nhớ ra. Thay vì ngồi suy nghĩ đoán già đoán non, Trọng Khôi dứt khoát xoay người lại xem người kia là ai và rồi anh bất ngờ, đây chẳng phải là Huỳnh Nhật Trường đối tác của anh hay sao, trong lòng anh đang dâng lên 1 cảm giác khó chịu.
Như Lam giơ tay ra hiệu cho Nhật Trường lại ngồi cạnh mình, Bảo Linh tò mò hỏi bạn:
_Lam Lam, đây là ai vậy? Người yêu của bồ à, nhìn bảnh quá nha.
Cảnh Nguyên nhíu mày không vui, nhưng cũng không nói gì, nói đúng hơn là anh không dám nói, mà nói chính xác hơn nữa là anh sợ vợ.
Như Lam chỉ cười cười không trả lời, vì ngay cả cô cũng không biết mối quan hệ giữa cô và Nhật Trường là gì? Người yêu? Chắc Chắn không phải. Anh em? Cũng không phải vì anh đã nói không chấp nhận cô là em gái mình. Bạn bè? Xem ra lý do này là hợp lý nhất rồi.
_Anh là người yêu của Như Lam. Nhật Trường mỉm cười trả lời.
_Oaa..thật sao? Lam Lam bồ xấu nha, có người yêu mà không chịu nói cho mình biết. Bảo Linh giả vờ giận dỗi
_Tại mình không gặp bạn nên không có thời gian nói thôi, đừng giận mà. Nghe Nhật Trường trả lời vậy, cô cũng không biết nói gì nên đành phối hợp với anh mà diễn thôi.
_Được rồi mình bỏ qua cho bồ, nào hôm nay là ngày vui của tôi xin mời mọi người nâng ly. Bảo Linh vui vẻ, nhìn thấy bạn mình có người yêu như vậy cô cảm thấy vui thay cho bạn mình. Sau ý nghĩ đó Bảo Linh cũng không quên lườm Trọng Khôi 1 cái cháy mặt.
Đang vui vẻ thì Như Lam có điện thoại, nhìn vào màn hình cô nhíu mày, sao mẹ lại gọi cho cô không biết 2 bảo bối có xảy ra chuyện gì không. Cô xin phép ra ngoài, không biết bà Lan ( mẹ Như Lam) nói gì mà cô hối hả đi nhanh vào nói nhỏ gì đó vào tai Nhật Trường, nghe xong khuôn mặt anh cũng căng thẳng vội xin phép rồi cả 2 cùng khoác tay ra về. Trước khi đi cô quay sang nói với bà Hằng ( mẹ Trọng Khôi ):
_Bác cho cháu gửi Trọng Khang vài ngày được không ạ? Tại cháu bận 1 chút việc.
_Được, Được chứ, ta mong còn không được nữa đây này. Bà Hằng vui mừng cháu nội tâm can của bà cuối cùng cũng quay về với bà rồi.
_Bảo bối, ngoan ở với ông bà nội phải biết vâng lời biết không? Cô ôn nhu vuốt tóc con trai nói.
_Vâng, con biết rồi. Cậu ngoan ngoãn trả lời.
Bỏ lại mọi người nhìn nhau ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra, 2 người vội đi nhanh ra cửa.Tâm trạng Trọng Khôi bây giờ đang rất tồi tệ, anh chỉ biết uống và uống. Lúc nãy cô đã làm cho anh bị hố nặng vì nghĩ là cô gọi mình, rồi lại còn từ lúc cô bước vào cô chưa hề để anh vào trong mắt, dù chỉ là 1 cái nhìn lơ đãng cũng không có, bây giờ anh thật muốn chạy theo kéo cô lại nhưng cũng chỉ là ...anh không có tư cách. Giấy ly hôn năm đó, mặc dù không muốn nhưng anh vẫn phải ký vì luật sư của cô nói nếu như anh không ký cô cũng có thể đơn phương ly hôn vì có lý do chính đáng, lúc đó khi đặt cây viết, ký vào lá đơn tim anh đau đớn nhưng tất cả cũng chỉ là lỗi do anh mà ra thôi. Ba mẹ anh nhìn con trai chỉ biết lắc đầu, ai bảo lúc trước làm mà không biết suy nghĩ đến bây giờ hối hận thì đã muộn rồi, nhưng cũng may con dâu của họ là người biết suy nghĩ sau chuyện đó mà vẫn cho cháu trai nhận tổ quy tông, điều này làm cho họ rất hài lòng. Càng nhìn cháu trai họ lại càng yêu thương, thật sự là càng lớn càng giống nha.
(#_#)
Vừa xuống xe Như Lam đã vội chạy vào nhà bà Lan, vào tới cửa cô đã nghe thấy tiếng khóc chói tai của 2 con gái bảo bối, không kịp cởi giày cô chạy vào bế Susi lên giọng vừa xót xa vừa dụ dỗ:" Susi ngoan nào, mẹ cưng nha..."
Nghe giọng mẹ bé nín khóc ngay, nhưng mắt và cả khuôn mặt đã đỏ lên hết cả rồi, cô nhìn mà xót xa đau lòng không thôi. Nhật Trường cũng không chậm trễ, anh cũng bế Susu lên đung đưa trên tay mình, được người quen bế, Susu nín khóc tròn mắt nhìn Nhật Trường. Bà Lan nhìn con gái ra vẻ áy náy :"Như Lam, mẹ xin lỗi, chỉ có mỗi việc trông cháu thôi mà mẹ làm cũng không được, mẹ thực vô dụng mà."
_Mẹ, mẹ đừng nói vậy, chỉ tại 2 bảo bối còn lạ chỗ nên mới vậy thôi, sau này khi đã quen nơi này rồi 2 bảo bối nhất định sẽ không còn quấy như vậy nữa đâu. Cô vẫn mỉm cười dịu dàng ôn nhu nói với mẹ mình. Nhật Trường nhìn cô cười đột nhiên trong đầu anh lại xuất hiện 1 khuôn mặt của 1 người là người Anh Quốc, người đó trước mặt anh lúc nào cũng cười, nhiều lúc khiến anh phát ghét, rồi anh nhanh chóng gạt đi mọi suy nghĩ đó trong đầu mình.
_Uhm. Bà Lan cười cười, rồi quay sang Nhật Trường nói:" Hai đứa ở lại ăn cơm nhé, mẹ sẽ nấu vài món ngon cho 2 đứa ăn." Vì lúc trước bà cũng có nghe Như Lam nói về Nhật Trường cho bà biết, rồi lúc anh cùng Như Lam mang 2 bảo bối về thì bà cũng có gặp qua nên mới không thắc mắc về anh. Nhưng bà rất mong muốn con gái mình sẽ chấp nhận người đàn ông này, vì so với người con rể trước kia của bà thì người này tốt hơn nhiều, chỉ cần nhìn thấy cách của cậu ta đối với con gái mình thì bà cũng đủ biết đây là 1 người đàn ông tốt rồi. Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ,sau bữa cơm cả 2 xin phép ra về vì sợ trời tối sẽ không tốt cho bảo bối. Đưa cô về nhà xong Nhật Trường lái xe đi vì anh phải đến 1 nơi có người đã hẹn mình sẵn. Cho 2 bảo bối ngủ xong cô mệt mỏi nằm trên giường và cũng từ từ chìm vào giấc ngủ, hôm nay thật sự là 1 ngày mệt mỏi với cô.
Nhật Trường lái xe đến điểm hẹn, nơi đó có 1 người con gái đang chờ anh, khuôn mặt anh phút chốc trở nên lạnh lùng, kéo ghế ngồi đối diện với cô gái anh lạnh nhạt mở miệng:" Sao cô lại sang đây?"
_Em tìm anh. Cô gái mỉm cười trả lời, giọng nói cô lợ lợ vì là người Anh mà nói tiếng Việt Nam.
_Tìm tôi làm gì? Anh vẫn giữ giọng lạnh lẽo nói.
_Em nhớ anh. Cô gái vẫn mỉm cười
_Lina, tôi phải nói bao nhiêu lần thì cô mới hiểu đây, tôi không thích cô, cô đừng làm phiền tôi nữa. Chào. Anh định bước đi nhưng giọng Lina lại vang lên 1 lần nữa.
_Khoan, em muốn hỏi anh 1 câu, nếu anh trả lời thật lòng thì em sẽ về Anh Quốc ngay.
_Được, cô nói đi
_Anh có bao giờ nghĩ đến em dù chỉ 1 chút không? Giọng Lina nghe rất buồn
_Không. Anh lạnh lùng trả lời, thật ra đó là lời nói dối bởi vì đã hơn 1 lần anh cũng nghĩ đến cô, nhưng anh không cho phép mình nghĩ nữa.
_Thật sao? Cô cố gắng níu kéo chút hi vọng cuối cùng? Nhưng 1 lần nữa anh lại trả lời:
_Thật.
Cô lắc đầu tuyệt vọng:"Anh biết không, em đã yêu anh ngay từ lần đầu gặp mặt anh, em vì anh học làm 1 cô gái giỏi nữ công gia chánh, em vì anh học Tiếng Việt Nam, em vì anh học nấu những món Việt Nam mà ngay cả tên gia vị hay màu sắc hình dạng ra sao em cũng không biết. Em vì anh làm tất cả, vậy mà đổi lại em nhận được gì ngoài sự vô tình của anh, vậy thôi...em buông..chúc anh hạnh phúc... Em về Anh Quốc đây và em sẽ lấy chồng theo mong muốn của ba mẹ, em không làm phiền anh nữa. Chào anh.
Cô bước đi không nhìn lại tim cô đau đớn đã đủ rồi, nó không thể nào chịu đựng đựng nữa thôi thì buông là giải pháp tốt nhất cho anh và cô. Không hiểu sao nghe cô buông tay trái tim Nhật Trường lại nhói lên 1 chút, rồi khi nghe thấy cô nói sẽ lấy chồng anh cảm thấy đau đớn mà không hiểu lý do, cố gắng lấy lại bình tĩnh anh bước vào xe lái về nhà.
(A_A)
Cũng đã 2 ngày nay Trọng Khang ở bên nhà nội, tuy rằng được cưng chìu hết mực nhưng cậu vẫn không thấy vui chút nào cả, vì cậu thực nhớ 2 em gái bảo bối của mình nha. Hôm nay cậu đang ngồi gọi Video call cho mẹ để gặp 2 em, nhìn thấy 2 bảo bối đang ngồi chơi với nhau mà cậu cảm thấy rất hạnh phúc, đang gọi thì Như Lam có điện thoại, cô bỏ laptop lên bàn rồi đi nghe, vì cô để laptop trên cái giá đỡ gần đó nên Trọng Khang ở bên này vẫn có thể nhìn thấy rõ 2 em mình. Đang say sưa nhìn 2 em chơi cậu không biết cánh cửa phòng mình đã được mở ra và người bước vào là Trọng Khôi. Thấy con trai chăm chú nhìn vào màn hình quá nên anh thấy lạ cũng tò mò nhìn vào. Trên màn hình có 2 bé gái đang ngồi nghịch đồ chơi, không hiểu sao khi nhìn thấy 2 bé trong lòng Trọng Khôi lại sinh ra 1 cảm giác yêu thương, giống như lúc anh nhìn thấy Trọng Khang vậy, anh ôn nhu vuốt tóc con trai hỏi:" Con trai, 2 bé này là con ai vậy? Nhìn đáng yêu quá?"
Vì mải mê nhìn 2 em nên cậu nói rất tỉnh:" Là con của mẹ Như Lam và là em gái của con."
Lời cậu nói nghe rất dể thương nhưng khi vào tai Trọng Khôi thì nó như 1 quả bom nổ chậm, anh cố giữ bình tĩnh hỏi lại 1 lần nữa:" Con nói là con của ai?"
_Con của mẹ Như Lam. Cậu vẫn vô tư nói
_CÁI GÌ? Anh hét lên
Cậu bé giật mình vội vàng gấp laptop lại cúi mặt không dám nhìn Trọng Khôi, khuôn mặt cậu trắng bệch. Trọng Khôi tức tối bỏ ra ngoài, Anh nhất định phải làm rõ mọi chuyện mới được.
Bên kia Như Lam sau khi nghe điện thoại xong thì quay vào nhìn thấy màn hình laptop hiển thị đã ngắt kết nối, cô mỉm cười nghĩ chắc là laptop của con trai đã hết pin rồi. Cô ngồi xuống vuốt tóc 2 bảo bối, giọng đầy cưng chìu:" 2 bảo bối của mẹ đi măm măm thôi."
Không hẹn mà gặp 2 bé cùng lúc ngẩng mặt lên nhe răng cười tươi với cô, 2 bé chỉ mới mọc có mấy cái răng cộng thêm khuôn mặt đã đáng yêu rồi nay còn cười như vậy lại còn thập phần đáng yêu hơn nữa. Cô nhịn không được hôn vào má mỗi bé 1 cái thật kêu, rồi 2 tay bế 2 bé vào toilet rửa tay, rồi ra vui vẻ đút cho 2 bé măm măm mà không hề biết ngày mai cô sẽ gặp 1 chuyện rất thú vị.