Cho đến lúc này tôi mới hồi phục tinh thần, mình thật sự lại bị Nam tước Oscar mang đi một lần nữa rồi.
Chuyện này trong kiếp trước vài năm sau mới xảy ra, mà hiện tại…
Lý trí bảo rằng tôi không nên tiếp cận Nam tước, nhưng tôi lại vô thức làm ngược lại, không ngừng tới gần, thậm chí ngày càng tiến thêm một bước.
Tất nhiên lần này khác với kiếp trước ở một điều là không ai biết Nam tước có tình cảm “đặc biệt” với tôi. Người nhà Bruce càng không thể phát hiện, chỉ cho rằng Nam tước làm như vậy để cảm ơn tôi. Cho nên bọn họ tuy rằng cảm thấy tôi có thể trở thành một quân cờ, nhưng lại không lưu ý đến tôi quá mức.
Rõ ràng nhất chính là, tiểu thư Catherine không tự mình đến lấy lòng tôi, mà muốn em gái tôi làm người hầu nữ của cô ta. Kiếp trước cô ta từng biểu hiện tình cảm với tôi, mà khi một vị tiểu thư quý tộc thổ lộ tình cảm với một người hầu hèn kém, thì hoặc là tiểu thư rất ngốc, hoặc là người hầu rất ngốc.
Cuối cùng, sự thật chứng minh là người hầu rất ngốc.
Mùa xuân ở thủ đô đến đặc biệt nhanh, cơ hồ trong nháy mắt đất trời đã tràn ngập màu xanh lá. Xe ngựa chạy vội vã hai ngày, chúng tôi đã đến ngoại ô trang viên của Nam tước vào một buổi trưa nắng trời tươi sáng.
Trang viên Delman chẳng thua kém chút nào so với trang viên Momon, thậm chí còn rộng hơn. Nam tước rất giàu có, cho nên đất đai của hắn nhiều kinh khủng, quả thực có thể bao trùm cả thị trấn nhỏ.
Tôi nghe Billy nói, hầu như tất cả nông dân trong trấn nhỏ đều thuê đất của Nam tước. Lúc hắn nói lời này đã vô cùng tự hào. Làm người hầu bên cạnh Nam tước, địa vị của hắn cũng không tầm thường. Địa vị của người hầu bên cạnh chủ nhân tương đương với quản gia trang viên, cho nên hắn đánh giá cao bản thân mình là điều hiển nhiên.
Đứng trên vùng đất của trang viên Delman, cõi lòng tôi ngập tràn cảm xúc.
Đây là nơi tôi từng sống trong kiếp trước.
Trong trang viên này, tôi đã được sống những ngày sung sướng nhất, bởi vì tôi là người hầu bên cạnh chủ nhân trang viên. Ngoại trừ quản gia, tất cả người hầu đều tôn kính tôi, lấy lòng tôi. Nhưng tôi lại không hài lòng, lại chán ghét những chuyện xu nịnh đó. Bởi vì những hành động lấy lòng đó quá mức ghê tởm, khiến cho bọn họ không nhận ra được Nam tước có tâm tư khác thường đối với tôi.
Lúc chúng tôi đi đến cổng lâu đài, mấy chục người hầu đã đứng đợi ở cổng lớn.
Trang viên Delman rất khác với trang viên Momon, người hầu ở đây mặc quần áo màu xanh đậm giản đơn, như tính cách trầm lặng của chủ nhân bọn họ.
Một người quản gia trung niên đến trước xe ngựa để chào đón Nam tước, cũng thông báo cho hắn lúc hắn bước xuống xe.
“Thưa ngài, Bá tước Hallock đến thăm…”
Nam tước gật gật đầu, một mình đi vào toà lâu đài to lớn, chẳng nhìn lấy tôi một cái. Trên thực tế từ khi tôi rời đi cùng hắn, hắn cũng chưa nói với tôi một câu nào. Biểu hiện của hắn như vậy làm cho tôi nghĩ rằng chuyện bị chạm vào ngày đó, chỉ là ảo giác mà thôi.
Lúc này, một người hầu cấp thấp lại gần nói với tôi. “Thưa ngài, tôi mang ngài đi làm quen với trang viên.”
Tôi đi theo người hầu qua đại sảnh, đi đến phòng nghỉ của người hầu trong trang viên. Căn phòng này vốn không nhỏ hẹp, nhưng khi người hầu tụ tập đông đúc ở đây thì lại có phần chật chội.
Trang viên Delman có hơn một trăm người hầu…
Bởi vì chiến tranh nhiều năm trước mà có rất đông nông dân mất việc làm. Bọn họ ào ạt vào thành phố kiếm ăn, sau đó tiến vào nhà máy khai thác quặng, xưởng dệt để làm công nhân, hoặc là vào gia đình giàu có để làm người hầu.
Nghe nói ở thủ đô, một phần mười dân số là người hầu, có thể thấy được nghề nghiệp làm người hầu này thịnh vượng đến mức nào. Có điều đại bộ phận dân chúng chỉ có thể thuê hai người hầu nữ trong nhà, có nhiều hơn cũng chỉ là một đầu bếp và người trông ngựa. Huống hồ rất nhiều gia đình thu nhận bé gái từ các trại tế bần về để làm hầu nữ, loại người hầu này không cần trả lương, chỉ cần cho ăn cho ở là có thể ngược đãi đánh chửi, cho nên một số nhà nghèo cũng có thể có người hầu nữ.
Một đôi vợ chồng thu nhập được 100 bảng Anh hoàn toàn có thể thuê hai người hầu. Thu nhập hơn 1000 bảng Anh thì có thể thuê được 10 người hầu. Thu nhập hơn 5000 bảng Anh, ở cấp bậc này ít nhất cũng phải thuê mấy chục người hầu, mới có thể xem là phù hợp với thân phận. Kẻ có tiền phải thuê người hầu, đây là biểu hiệu của thân phận, cho nên có vài người dù chẳng có tiền vẫn muốn thuê người hầu. Thậm chí có lúc bạn sẽ nhìn thấy một tình cảnh rất lạ kỳ, có vài người nhìn giống như ăn xin, bên cạnh thế nhưng lại có một người hầu đi theo lẽo đẽo. Số lượng người hầu là cách người giàu có khoe khoang thân phận và tài sản của mình. Chuyện này thể hiện bọn họ không cần động tay làm bất cứ chuyện gì, dù là mặc quần áo cũng có người giúp đỡ.
Trong một trang viên to lớn, lương của người hầu cấp thấp khoảng 5 bảng một năm, bao gồm người trông coi chuồng ngựa, người hầu làm việc vặt, giúp việc ở nhà bếp. Người hầu cấp trung bình một năm nhận khoảng 10 bảng, bao gồm người hầu khuân vác, người hầu mang đồ ăn, người hầu dọn phòng ốc, người nuôi ngựa, đầu bếp, người làm vườn, người trông coi trang viên. Người hầu cấp cao nhận lương từ 15 đến 20 bảng một năm, bao gồm người hầu bên cạnh chủ nhân, nữ quản gia. Người hầu đặc biệt được trả 20 đến 50 bảng một năm, bao gồm nam quản gia, gia đình mục sư, gia đình thầy thuốc. Vì vậy, hệ thống cấp bậc của người hầu trong trang viên vô cùng nghiêm chỉnh. Nếu bạn là người làm việc vặt, thì tuyệt đối không thể bưng trà dâng nước cho chủ nhân. Một khi vi phạm, quản gia sẽ đuổi bạn ngay lập tức.
Đương nhiên, cho dù làm người hầu cũng là việc không phải ai cũng làm được, nhất là người hầu trong trang viên. Không được trải qua huấn luyện chuyên môn, người bình thường ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Ví dụ như người hầu cao cấp ở nơi này thậm chí phải biết đọc sách viết chữ.
Một người phụ trách bưng chén đĩa, vì sao nhất định phải biết đọc sách viết chữ?
Bởi vì đối tượng mà bọn họ phục vụ là những người cao quý, cho nên hành động và lời nói của bọn họ phải hợp với thẩm mỹ của chủ nhân, phải tao nhã, đẹp đẽ, bình tĩnh, thông tuệ, tất nhiên cũng phải biết đọc sách viết chữ.
Cho nên, bạn xem đi, ngay cả người hầu của giới quý tộc cũng đều tài trí hơn người, khó trách các tầng lớp trong xã hội này cũng được phân chia rạch ròi.
Rất nhanh, tôi nhìn thấy đại quản gia của trang viên Delman, ông ấy tên là Hilton.
Kiếp trước, tôi đã từng tiếp xúc với quản gia Hilton. Người đàn ông trung niên ấy phi thường nghiêm khắc, thường xuyên biểu hiện sự khó chịu với tôi.
“Phòng người hầu ở tầng bốn, cậu là người hầu bên cạnh chủ nhân nên có phòng ngủ riêng của mình.”
“Không được mang bất cứ ai tiến vào lâu đài.”
“Không được bàn luận bất cứ chuyện gì của chủ nhân.”
“Không được lấy cắp bất cứ vật gì trong trang viên.”
Quản gia Hilton nói vô số lời cấm đoán, cuối cùng ông tổng kết. “Cậu phải tuân thủ bổn phận của chính mình.”
Tôi vội vàng cúi đầu nói. “Xin nghe theo lời của ngài.”
Có lẽ thái độ của tôi tương đối khiêm tốn, gương mặt nghiêm túc của quản gia cuối cùng cũng dịu lại, ông cũng cúi người với tôi. “Tôi nghe nói cậu không màng đến nguy hiểm mà chăm sóc ngài Nam tước, xin hãy nhận lòng biết ơn của tôi.”
“Ông đã quá lời, đấy là chuyện mà tôi phải làm.” Tôi vội nói.
“Cậu hiểu được điểm ấy có nghĩa cậu là người thông minh, chúng ta không thể dựa vào công lao mà cho rằng chúng ta đã có ơn với chủ nhân rồi quên đi bổn phận của mình.” Quản gia gật gật đầu nói. “Cậu chuẩn bị một chút, từ hôm nay trở đi hãy theo sát chủ nhân.”
Phòng của người hầu nam và người hầu nữ nằm ở hai khu vực hai bên lâu đài, khoảng cách khá xa. Như ký túc xá trong trường học, có một cửa chính, mỗi ngày có người phụ trách kiểm tra phòng, khóa cửa mở cửa, chuyện này để ngăn chặn gièm pha.
Phòng ngủ của tôi hướng về phía mặt trời, trong phòng có tủ quần áo và bàn, một chiếc giường mềm mại, còn có một lò sưởi âm tường nhỏ.
Tôi cũng thay trang phục quy định của người hầu trong trang viên, mặc thêm một chiếc áo khoác màu lam và đội một chiếc mũ thuyền đơn giản. Tôi còn nhận được một đôi giày da mới, chỉ là đế giày rất cao. Nghe nói đàn ông ở thủ đô bây giờ rất hay mang loại giày da đế cao này.
Một người hầu làm việc vặt mang bữa trưa đến cho tôi.
Bữa trưa nhìn qua phi thường phong phú, bởi vì trong đĩa của tôi thế nhưng lại có cả chân giò hun khói.
Hưởng thụ tất cả những điều này sẽ khiến bản thân cảm giác mình không giống với người thường, chẳng trách kiếp trước tôi đã rất tự cao.
Sau khi ăn trưa, tôi đi đến phòng làm việc của Nam tước.
Nhiều năm trôi qua, lần thứ hai tôi thấy được hình ảnh Nam tước đang làm việc.
Hắn là một người đàn ông rất chăm chỉ, chỉ cần ngồi xuống thì sẽ làm việc cả ngày, ký các loại thư từ,,, Hắn phải quản lý trang viên, còn có sản nghiệp ở nước ngoài, chắc chắn không thể không bận rộn.
Đó cũng là sự khác biệt giữa hắn và Tử tước Bruce, sinh hoạt của ngài Tử tước mỗi ngày là thức dậy, uống rượu, ngủ, uống rượu, ngủ. Cuộc sống như vậy, cai quản trang viên được mới là lạ.
Nếu bản thân đã khiến gia nghiệp lụi bại, vậy dựa vào cái gì mà dùng thủ đoạn hèn hạ đến cướp lấy thành quả vất vả của người khác chứ?
Tôi buồn bã cười cười, tất cả những chuyện này còn không phải do chính tay tôi tạo thành sao…
Nam tước thấy tôi, dừng bút lông lại hỏi. “Đã quen chưa?”
“Rồi ạ, thưa ngài, mọi người cũng đã chào đón tôi.”
Nam tước nhìn chằm chằm tôi trong chốc lát, bỗng nhiên nói. “Cậu mặc đồ của trang viên tôi rất hợp.”
“…”
Nam tước thường xuyên thốt lên những câu khiến tôi không biết nên trả lời thế nào.
Vì tránh né đề tài này, tôi vội vàng rót một tách trà cho Nam tước. Vừa mới đặt lên bàn, Nam tước liền nhẹ nhàng lắc đầu, hắn nói. “Cậu nhớ kỹ, không thể để tách trà lên bàn làm việc của tôi, như vậy lúc không cẩn thận có thể làm đổ vào giấy tờ quan trọng.”
“… Vâng, thưa ngài.” Tôi sửng sốt một chút, rồi lập tức mang tách trà đi. Tôi nghĩ thầm, nhớ lại kiếp trước hắn chưa từng đưa ra yêu cầu như vậy với tôi. Cho dù tôi hầu hạ hắn thế nào, hắn đều bình tĩnh tiếp nhận, cho dù tôi có lạnh lùng với hắn.
Cứ như vậy, tôi bắt đầu cuộc sống ở trang viên Delman.
Nam tước càng ngày càng thường xuyên gọi tôi đến hầu hạ hắn, dường như hắn đã quên mất người hầu vốn luôn hầu hạ hắn là Billy rồi.
Được chủ nhân xem trọng là một chuyện rất tốt, có nghĩa rằng địa vị của tôi ở trang viên cũng sẽ được khẳng định. Dường như tất cả người hầu cấp thấp đều cung kính với tôi. Nhưng có đôi khi bạn khó có thể vui mừng được vì sự xem trọng này, bởi vì ánh mắt Nam tước dừng lại trên người tôi càng lúc càng nhiều, đó cũng là ánh mắt nhìn chăm chú trong khoảng thời gian dài.
Ban đầu khi tôi phát hiện ánh mắt của hắn, hắn sẽ né tránh, nhưng sau đó hắn sẽ nhìn chằm chằm vào tôi, cho đến khi tôi bị hắn nhìn mà cả người cứng ngắc.
Hắn thậm chí còn không kiêng dè tôi nữa, bảo tôi ở bên hầu hạ hắn. Sự hầu hạ này bao gồm mặc quần áo, cởi áo quần, tắm rửa và những chuyện riêng tư khác.
Tôi nghĩ, hắn đã yêu tôi lần thứ hai.
Đã yêu tôi thêm một lần nữa rồi.
Rõ ràng là như vậy…