Phu nhân Alice vừa xuống xe ngựa đã lập tức chạy vội vào lâu đài, nhẹ nhàng lượn lờ xung quanh như một con bướm.
“Thật sự là quá tốt, con đã là Tử tước, mẹ biết con sẽ càng ngày càng khấm khá. Chúng ta nên tổ chức một buổi vũ hội, mời tất cả những người quý tộc thân cận đến, chúc mừng con kế thừa tước vị.” Bà ta hưng phấn nói.
Nam tước bất mãn nhíu mày, nhưng vẫn chưa nói lời phản đối.
“Có điều cái chỗ này thật sự quá cũ nát, mẹ nghe nói vị Tử tước bác con kia đã phá sản, cho nên đành phải bán hết gia sản, thật sự là xấu hổ mất mặt mà.” Phu nhân Alice tự hào nói. “Chúng ta phải xử lý toàn bộ nơi này, thuê thêm vài người hầu, còn phải trang hoàng một chút…”
“Mẹ, sao mẹ lại đến nơi này?” Nam tước trực tiếp cắt ngang cuộc lải nhải của bà ta.
Phu nhân Alice dừng chân, mặt bà biến sắc, nhưng không hề khóc nháo oán giận như trong quá khứ, ngược lại còn tươi cười dịu dàng.
“Mẹ là tới thăm con, vui vẻ thay con, nhưng nếu con không chào đón mẹ, mẹ sẽ rời đi ngay lập tức.” Bà ta nói rất đáng thương.
Nam tước vẫn một mực cau mày, nhưng cũng gật gật đầu nói. “Mẹ vui vẻ là được, mẹ là khách quý ở nơi này.”
“Mặc dù con rất ghét mẹ, nhưng cuối cùng người thật sự quan tâm đến con chỉ có một mình mẹ mà thôi.” Bà nhún vai nói. “Mẹ thấy con còn thu lưu hai đứa em họ kia, mẹ hỏi thật, con định cưới một người sao?”
“Không, con không có dự tính đó.” Nam tước nói.
Phu nhân Alice thở phào nhẹ nhõm. “Cám ơn trời đất, con không bị những đứa con gái thấp hèn đó mê hoặc. Hai đứa nó không có đồ cưới, thanh danh cũng không tốt, tốt nhất nên đuổi bọn nó ra ngoài đi, ở lại nhà của chúng ta lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?”
Phu nhân Alice hô trên gọi dưới, thừa dịp Nam tước bận rộn, bà ta hò hét sai bảo ra lệnh, ngang nhiên như thể là nữ chủ nhân mới của nơi này.
Nam tước không can thiệp vào sự ngang ngược của bà ta, lại nói tiếp hắn vẫn luôn là một người khoan dung. Cho dù khi còn nhỏ đã bị đối xử tàn nhẫn, sau khi lớn lên hắn vẫn phụng dưỡng mẹ của hắn. Bà ta muốn bao nhiêu tiền, hắn sẽ cho bà chừng đó.
Sáng mai, Nam tước sẽ đến phòng công chứng ở Thủ đô để ký tên vào văn kiện, chính thức kế thừa danh hiệu Tử tước.
Ngày mai sau khi hắn rời khỏi, tôi sẽ dẫn Catherine cùng Margaret đi.
Bọn họ biết bí mật của Nam tước, hơn nữa bí mật này sẽ uy hiếp đến tính mạng của hắn. Tuy rằng hắn nói đã không sao nữa, nhưng chỉ cần bọn họ còn sống thì nhất định sẽ vắt hết óc trả thù hắn.
Tôi bỗng nhiên hiểu được tâm trạng của nhân vật chính Esmeralda trong vở kịch kia… Tôi muốn kết thúc tất cả mọi chuyện…
Tối hôm đó, sau khi Nam tước trở lại phòng ngủ, tôi cố ý đi hầu hạ hắn thay Billy.
Đã vài ngày không thấy bóng dáng hắn, có lẽ sau này cũng không còn cơ hội nhìn thấy nữa… Tôi muốn gặp hắn một lần…
Thời điểm tôi cởi nơ giúp hắn, hắn nghiêng đầu hỏi tôi. “Cuối cùng cậu cũng chịu đến gặp tôi sao? Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ trốn luôn một tháng.”
Tôi tạm dừng một chút rồi nói. “Tôi không có trốn ngài, thưa ngài.”
“Coi như cậu không có.” Hắn thành thành thật thật đứng đó, để mặc tôi cởi quần áo cho hắn.
Đã là mùa đông, trong phòng mặc dù có lò sưởi âm tường nhưng vẫn vô cùng rét lạnh Sau khi thay quần, hắn nhanh chóng chui vào giường, còn thở hắt một tiếng.
“Các cậu quên làm ấm giường cho tôi sao? Bên trong lạnh như thế.” Hắn trách móc.
Tôi cho rằng người hầu nữ quên làm ấm chăn, theo bản năng đưa tay sờ vào, kết quả bên trong vừa ấm áp lại dễ chịu.
Hắn cười hì hì, nói. “Ở trong này ủ ấm một chút đi, tay cậu thật lạnh.”
Trái tim của tôi co thắt lại, cảm giác vừa chua xót lại đớn đau dâng lên trong lòng. Tôi nửa ngồi ở bên giường, ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú, muốn nhìn gương mặt hắn thật kỹ.
“Ngài đó cậu về nhà, mọi người có khoẻ không?” Hắn tùy ý hỏi.
“Nhờ phúc của ngài, bọn họ đều khoẻ mạnh. Thuế ở trang viên Delman không cao, ngài còn không bắt buộc cả nhà tôi làm ruộng, mẹ tôi có thể dựa vào đất cho thuê là đủ ăn no. Đáng tiếc bà ấy không thể cai rượu, nếu không nhất định có thể sống rất tốt.
“Ha ha.” Nam tước cười cười nói. “Đừng để bụng nhiều quá, mẹ của tôi cũng rất phiền toái vậy.”
Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, vươn tay chạm vào lưng mình.
“Năm đó tôi mười một tuổi, cha tôi gặp tai nạn trên biển. Lễ tang còn chưa qua, mẹ tôi đã đưa tình nhân của bà vào trang viên. Bọn họ sống rất phóng túng, âm thanh bọn họ say rượu vui cười quanh quẩn bên tai tôi suốt ngày. Gã tình nhân kia rất vô lễ với tôi, cả ngày lớn tiếng trách cứ tôi, giễu cợt tôi, thậm chí còn đánh tôi. Gã bán từng đồ vật của cha tôi, tiêu hết toàn bộ tài sản cha tôi để lại cho tôi, nếu không phải giết chết tôi bọn họ liền sẽ không còn nhà để về, tôi sợ tôi đã bị bọn họ đuổi ra ngoài, bọn họ thậm chí không muốn bỏ tiền cho tôi đến trường.”
Nam tước dùng giọng điệu bình thản như thể đang nói chuyện của người khác để kể về quá khứ của mình.
“Vào một mùa đông, gã ta uống rượu, đẩy tôi đang mặc quần áo đơn bạc ra khỏi cửa, rồi gã đứng ở cửa sổ mà cười to. Sau đó tôi mắc bệnh nặng, thật vất vả mới sống sót được… Đến khi tôi lớn hơn một chút liền lập tức rời khỏi nhà, tự mình ra ngoài sinh sống. Đến năm hai mươi mốt tuổi khi tôi được thừa kế tước vị, tôi đã tống gã đàn ông kia vào tù. Đến bây giờ, hàng năm tôi đều sẽ cho bọn canh tù một ít tiền. Tôi muốn bọn họ không giết chết gã, thay vào đó là tra tấn gã…”
“Thế nào? Nghe xong những lời này, cậu còn cảm thấy tôi là một người thiện lương nhân từ sao?”
“Ngài không có làm sai, người làm chuyện ác đương nhiên phải bị trừng phạt. Ai cũng vậy cả… Hơn nữa, tôi vẫn cho rằng ngài đã vô cùng nhân từ, cho dù ngài gặp phải đau khổ nhiều như vậy, ngài cũng chưa bao giờ trả thù mẹ của ngài.”
Nam tước bỗng nhiên nắm chặt tay tôi dưới chăn, hắn vuốt ve mu bàn tay tôi rồi nói. “Hôm nay mẹ tôi có nói, người quan tâm đến tôi nhất vẫn luôn chỉ có một mình bà ta. Lúc ấy tôi thật muốn cười, tôi muốn nói bà ta chưa bao giờ đặt tôi ở trong lòng, nhưng mà cũng chẳng cần thiết phải phản bác bà ta, bởi vì tôi không quan tâm đến bà, hơn nữa tôi đã có … một người quan tâm đến tôi rất nhiều…”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, lại phát hiện ánh mắt hắn lấp lánh, sắc mặt hơi hơi đỏ lên.
Tôi lập tức rút tay ra, không để ý phản ứng của hắn, nói thẳng. “Tôi phải đi, ngài… ngài hãy nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đến Thủ đô.”
Nam tước gật gật đầu. “Chúc cậu ngủ ngon, Owen.”
Tôi đang muốn bưng giá cắm nến rời đi, khi nghe được hắn gọi tên của tôi thì không khỏi dừng bước.
Tôi nhìn về phía hắn, hắn cũng đang nhìn tôi, trong ánh mắt có nét lưu luyến, có chút chờ mong.
Tôi không thể cứ đi như vậy…
Vì thế tôi quyết tâm nói thẳng. “Thưa ngài, tôi… tôi nói rồi… Tôi không hề có tình cảm nào vượt quá tình nghĩa chủ tớ với ngài, chuyện này ngài hẳn đã biết…”
“… Tôi biết.” Nam tước chần chờ nói, sau đó hắn nhíu mày, dùng một loại ánh mắt khó tả nhìn tôi.
“Nếu… tôi là nói nếu, đến khi ngài cảm thấy tôi đã trải qua đủ những trừng phạt nên có, sau khi chấp thuận để tôi rời đi…”
Tôi ngậm miệng, yên lặng thở dài, còn nói gì được nữa chứ, thật sự là rất ngốc.
“Không, không có gì, chúc ngài ngủ ngon.” Tôi lui ra ngoài, đóng cửa lại, ngăn cách hắn và tôi…
Ngày hôm sau, Nam tước khởi hành phi thường sớm.
Hôm nay hắn chính thức tới Thủ đô để kế thừa danh hiệu Tử tước, cho nên tất cả mọi người ở trang viên đều có vẻ cực kỳ long trọng.
Trên bàn ăn sáng, phu nhân Alice như một con vượn người hưng phấn, “oh oh” không ngừng.
“Mẹ sắp trở thành mẹ của Tử tước, mẹ thật sung sướng cho con, con trai tốt à.” Bà vừa nói vừa rơi lệ, biểu tình tràn ngập tình thương của mẹ kia ngược lại có chút cảm động.
Catherine và Margaret nhìn qua có chút khẩn trương, các cô cũng biết tôi sẽ trộm chiếc hộp vào hôm nay, cũng sẽ mang bọn họ rời khỏi nơi này. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau mấy lần. Tôi nhắm mắt lại làm ký hiệu, biểu đạt ý tứ “tất cả đều thuận lợi, chiếc hộp đã về tay”. Bọn họ cũng nhẹ nhàng thở ra, thậm chí mỉm cười, rồi chúc phúc cho Nam tước.
Nhưng Nam tước vẫn luôn cau mày, suốt một bữa sáng, hắn nhìn tôi liên tục, vẻ mặt cũng có chút kỳ quái.
Tôi không có tâm tư đi nghiền ngẫm ý nghĩ của hắn, thật ra tôi cũng rất sốt ruột. Tôi phải dựa vào lợi thế quen thuộc đường đi mà điều khiển xe ngựa chạy khỏi trang viên. Hơn nữa còn phải lừa gạt một Catherine thông minh, để cho hai cô ta ngoan ngoãn đi theo tôi.
Dùng xong bữa sáng, Nam tước bước lên xe ngựa trong tiếng chúc phúc của mọi người. Sau khi hắn trở về, sẽ chính thức trở thành ngài Tử tước Oscar.
Nhìn xe ngựa của Nam tước rời đi, tôi chỉnh sửa lại quần áo mình, sau đó đi đến chuồng ngựa.
Quả nhiên, Catherine và Margaret đều đang chờ ở nơi đó, bọn họ còn cầm theo bao lớn bao nhỏ hành lý.
Người lái xe ngựa còn chưa kịp khuyên can cái gì.
Sau khi Margaret nhìn thấy tôi, lập tức hét lớn: “Không cần anh điều khiển xe ngựa, chúng tôi đã có người hầu.”
Người chăn ngựa vừa thấy người đến là tôi, vội vàng phất tay ngăn cản. “Không thể, Owen không thể điều khiển xe ngựa, ông chủ đã ra lệnh không để cậu ấy rời khỏi trang viên.”
Margaret và Catherine nhìn nhau, đột nhiên dùng sức đẩy người lái xe ngã xuống mặt đất, sau đó nhảy lên xe ngựa. Tôi cũng nhân cơ hội mà nhảy lên chỗ ngồi cao cao, dùng roi điều khiển xe ngựa, chạy khỏi trang viên.
Phía sau tôi truyền đến tiếng gào của người chăn ngựa, còn có âm thanh đùa giỡn vui vẻ của hai chị em.
“Owen, chiếc hộp đâu? Đưa cho tôi chiếc hộp!” Catherine lo lắng vươn đầu ra từ cửa sổ xe ngựa.
“Xin tiểu thư hãy ngồi cho vững, đường đi rất xóc nảy. Tôi đã lấy được chiếc hộp rồi, chờ sau khi an toàn tôi sẽ đưa cho cô, hiện tại chúng ta phải chạy trốn thật nhanh.” Tôi nói.
Không ngờ Margaret cũng vươn cổ ra, cô ta lớn tiếng nói. “Đưa cái hộp cho tôi.”
Catherine trách cứ. “Chị điên rồi sao? Đừng có quấy rối.”
“Người quấy rối là mày, dựa vào cái gì phải đưa cái hộp cho mày.”
“Chị là đồ ngu xuẩn! Hiện tại chúng ta đứng chung một thuyền, đừng có gây phiền phức cho tôi!”
“Mày tưởng tao không biết sao!” Margaret lớn tiếng nói. “Mày muốn dùng cái hộp để tống tiền Oscar, đến khi mày lấy được tiền rồi, chẳng lẽ còn chia cho tao sao?”
Catherine nghiến răng nghiến lợi trong chốc lát, bỗng nhiên hét to với tôi. “Chúng ta bỏ chị ta lại đi, sau đó hai người chúng ta chạy trốn với nhau.”
“Không được!” Margaret hét to với tôi. “Nó lừa gạt anh đó, nó sẽ không kết hôn với anh. Đến khi nó lấy được tiền, nhất định lập tức đá anh đi!”
“Câm mồm! Chị nói bậy! Tôi yêu Owen, tôi muốn kết hôn với anh ấy! Owen, bỏ chị ta lại đi!”
Sau đó hai cô gái đánh nhau trong xe ngựa, bên trong rầm rầm loảng xoảng, cùng với tiếng kêu thảm thiết và âm thanh la mắng.
Tôi không để ý hai cô gái này, cứ việc điều khiển chiếc xe ngựa của tôi.
Nếu bọn họ không đánh nhau trong tình huống này, mà nhìn ra con đường bên ngoài cửa sổ, thì họ sẽ lập tức phát hiện chính mình đang đi trên một con đường hoàn toàn xa lạ.
Thậm chí căn bản đây không phải là con đường, mà chỉ là một sườn núi. Sườn núi dốc này sẽ dẫn đến một vách đá cao cao…
Tôi quyết định, tự tay giết bọn họ.
Tôi không có tư cách thay thế Thượng Đế trừng phạt tội ác của bọn họ, cho nên trong một khắc tay tôi nhuộm máu kia, tôi cũng sẽ phán xét tội ác của chính mình
Không có lý do gì để tôi được phán tội người khác mà lại không nhìn thấy tội lỗi của mình.
Vì vậy, tất cả sẽ kết thúc vào ngày hôm nay.
Cuối cùng, hai người bọn họ cũng ý thức được có gì đó không đúng.
Catherine hét lớn. “Anh đang đi đến nơi nào đó?”
“Tôi biết một nơi rất an toàn, chúng ta cứ trốn ở đó trước.” Tôi nói.
“Vì sao nơi này lại hoang vắng như vậy? Chúng ta có thể trực tiếp trốn đến Thủ đô.” Margaret nói.
“Dừng xe! Dừng xe lại đã!” Catherine kêu lên.
Khi giọng cô ta vừa dứt, một loạt tiếng la hét vang lên ở phía sau.
“Dừng xe! Owen Eric! Dừng lại!”
“A, trời ạ, là Oscar!” Margaret sợ hãi.
“Chạy mau! Chạy mau!” Catherine nhỏ giọng lo lắng nói.
Tôi luống cuống, vì sao hắn lại đi theo tôi, không phải hắn đến Thủ đô sao?
Đáng tiếc, mặc dù xe ngựa do bốn con ngựa kéo, nhưng vẫn không thể chạy nhanh bằng ngựa chạy đơn linh hoạt. Chúng tôi bị bắt kịp rất nhanh chóng, những con ngựa vây quanh chúng tôi, Nam tước Oscar cưỡi Tyra cũng đứng trong đó.
“Ngài Oscar, tên người hầu này điên rồi, hắn cố ý lừa chúng tôi!” Catherine vu khống tôi ngay lập tức.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Margaret vội vàng hùa theo. “Chúng tôi vốn định ra ngoài mua đồ, hắn lại lái xe đưa chúng tôi đến địa phương hoang vắng, còn uy hiếp chúng tôi không được lộn xộn, nếu không sẽ giết chúng tôi.”
Vài người hầu đi theo Nam tước phát ra tiếng hô nhỏ.
Cả người tôi căng thẳng, không dám ngẩng đầu. Gió thổi qua bên tai tôi, thân thể lạnh lẽo giống như nhốt mình trong hầm băng.
“Đưa tất cả bọn họ về.” Nam tước ra lệnh.
Dọc theo đường đi, đối mặt với hai vị tiểu thư khóc lóc kể lể, Nam tước một mực giữ im lặng. Có người hầu hỏi hắn có nên gọi cảnh sát đến không, hắn cũng không nói gì.
Sau đó, đoàn người giữ nguyên không khí trầm mặc quỷ dị.
Trở lại trang viên, tôi bị nhốt trong phòng ngủ của mình.
Có người mang thức ăn nước uống đến cho tôi, nhưng không có ai nói với tôi một lời.
Tôi chờ đợi từ giữa trưa đến chạng vạng, lại chờ từ chạng vạng đến lúc bầu trời tối đen.
Tôi nghĩ hôm nay sẽ không có ai đến xử lý, vì vậy liền nằm lên giường trong phiền não, nghĩ thầm rằng ngủ đi, mặc kệ nó.
Nhưng thời điểm tôi tỉnh dậy vào nửa đêm, tôi bỗng nhiên cảm thấy khô nóng. Một loại cảm giác khó nói thành lời dâng lên từ nửa người dưới, áp lực đến mức tôi thậm chí không thể hô hấp.
Tôi mãnh liệt bừng tỉnh, phát hiện một bóng đen đang đè lên người mình. Tôi vội vàng phản kháng kịch liệt, nhưng người ở phía trên lại áp chế tôi, hung hăng nói một câu. “Đừng động!”
Một câu này khiến cả người tôi cứng lại.
Là Nam tước…
Hắn nằm ở trên người tôi, tiếp tục động tác của hắn, tôi hơi do dự, lại tiếp tục phản kháng hắn.
Hắn bỗng nhiên cúi đầu, cắn cổ tôi, hơn nữa cắn khá mạnh.
Tôi bị đau mà kêu một tiếng.
“Câm miệng!” Hắn phẫn nộ nói. “Nằm ngoan ngoãn cho tôi! Cậu là đồ khốn nạn! Dám làm ra loại chuyện này, tôi muốn ném cả gia đình cậu đến Ấn Độ để hái hoa bông!”
Hắn cứng rắn cởi quần áo tôi, thả quần áo và áo khoác xuống giường, sau đó lại gặm lại cắn trên cổ tôi như bị nổi điên.
“Dừng lại, thưa ngài.” Tôi dùng sức đẩy hắn, trong đêm đen, tôi chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe được tiếng thở hổn hển của hắn bên tai tôi.
“Cậu mới phải dừng lại!” Hắn tức giận nói. “Cậu còn dám phản kháng tôi, tôi sẽ dùng dây thừng trói cậu lại! Con mẹ nó cậu định mang theo hai cô ta đi đâu hả?”
“Tôi…”
“Nói không nên lời sao? Phải bỏ trốn sao, bản lĩnh của cậu không nhỏ đâu, tiểu thư quý tộc cũng đồng ý trốn nhà đi với cậu.” Giọng điệu hắn châm chọc.
“Không phải!” Tôi khổ sở nói. “Tôi… Tôi muốn đưa bọn họ đi khỏi nơi này, bọn họ sẽ gây uy hiếp với ngài, ngài biết không? Bọn họ còn muốn tôi trộm cái hộp kia, cho nên tôi mới…”
“Làm sao tôi biết cậu nói thật hay giả. Đêm qua cậu còn nói với tôi rằng không có tình cảm đặc biệt với tôi, hôm nay lại diệt trừ uy hiếp cho tôi. Có lẽ cậu chỉ muốn lừa được bọn họ, bọn họ đều là mỹ nhân mà.” Hắn gây hấn. “Là chính cậu nói, cậu nói mình là một người hầu hèn mọn, làm việc không từ thủ đoạn. Cho nên muốn lừa hai vị tiểu thư, còn thuận tiện ăn trộm một chiếc xe ngựa của trang viên, có đúng không? Nếu không phải tôi tối hôm qua nhận ra cậu rất kỳ quái, buổi sáng hôm nay lại lén lút nháy mắt với bọn họ, cho nên liền chờ ở bên ngoài… suýt nữa đã để cậu, cái đồ khốn nạn này chạy thoát rồi!”
Những lời hắn nói như kim đâm vào trái tim tôi, cánh tay đang đẩy hắn cũng yếu ớt hạ xuống.
“Tôi nói tôi muốn trừng phạt cậu, trước khi tôi hết tức giận, cậu không được phép rời khỏi nơi này. Đây là trừng phạt cậu nên nhận, cho nên hãy ngoan ngoãn nằm yên!”
Hắn đè lên người tôi, cũng cởi sạch quần áo còn sót lại của tôi.
Da thịt bại lộ trong không khí lạnh lẽo, cảm giác rét lạnh khiến tôi không khỏi sợ run cả người.
Hắn cúi đầu gặm cắn ngực tôi, lực độ rất mạnh. Sau đó ngón tay lạnh lẽo của hắn vươn về phía sau người tôi, chậm rãi xoay tròn rồi đâm vào. Lưng tôi cứng ngắc, cũng muốn kháng cự.
“Đừng phản kháng, cậu muốn để cho người khác nghe được sao?” Hắn khàn khàn nói.
Tôi bỗng nhiên ý thức được Nam tước tới đây không phải chuyện bí mật, ít nhất hắn phải lấy chìa khóa phòng từ quản gia Hilton. Nếu tôi phản kháng mãnh liệt, có lẽ người cách vách sẽ nghe được.
Tôi ngầm đồng ý khiến hắn hưng phấn hơn. Sau khi hắn khuếch trương cho tôi trong chốc lát, thì không quan tâm tôi có đồng ý hay không, kiên quyết đâm dục vọng của hắn vào trong cơ thể tôi.
“A… Ưm…” Hắn vừa chinh phạt, vừa phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp bên tai tôi.
Tôi cắn chặt môi lại, không để cho mình phát ra âm thanh nào.
Sức lực đưa đẩy của hắn rất mạnh, chiếc giường rung động kêu cọt kẹt.
Trong những ngày trước đây, hắn vô cùng hiểu biết về cơ thể tôi, biết làm thế nào có thể khiến tôi hưng phấn, vì vậy hắn không ngừng va chạm vào nơi nào đó. Cho dù tôi không tình nguyện làm chuyện này, cũng nhanh chóng bị hắn kéo vào lốc xoáy ***, nhìn hắn ra sức đưa đẩy mà mất đi lý trí.
Chờ đến khi tôi khôi phục lại từ cao trào, đã phát hiện mình đang gắt gao ôm lấy lưng của hắn, hai chân cũng siết chặt quanh người hắn.
Hắn thở hổn hển nằm trên người tôi, mồ hôi làm mái tóc ướt đẫm.
Đôi tay hắn ôm tôi rất chặt, khép kín đến mức không có khe hở nào. Tôi có thể cảm nhận được trái tim hắn đang đập kịch liệt, bởi vì chúng tôi kề sát nhau như vậy.
Bỗng nhiên hắn cúi đầu hôn tôi một cái. Nụ hôn này rất nhẹ nhàng, như lông chim mềm mại.
Vì sao hắn lại hôn tôi?
Tôi nhớ rõ những lần hắn làm chuyện này khi tức giận, lúc ấy hắn vô cùng thô bạo, không muốn hôn môi, chẳng hề có âu yếm gì, sau đó tôi còn bị thương. Nhưng mà lần này, tuy rằng hắn tức giận như vậy, động tác lại cực kỳ dịu dàng.
Hô hấp nóng bỏng của hắn phả vào mặt tôi, hắn cứ nằm trên người tôi như vậy. Trong đêm đen, chúng tôi chẳng nhìn thấy đối phương, nhưng tôi biết hắn đang nhìn tôi.
Sau đó Nam tước cũng cởi hết áo quần của mình, chúng tôi trần trụi ôm nhau.
Hắn ôm tôi chặt chẽ, hai tay vòng qua phía sau lưng tôi, vuốt ve qua lại phần eo và bờ mông. Trong màn đêm yên tĩnh, tôi có thể nghe thấy âm thanh da thịt ma sát lẫn nhau.
Bên ngoài trời giá rét lạnh lẽo, nhưng thân thể hắn lại rất nóng. Tôi nhìn hắn chăm chú, chẳng muốn động đậy.
Tôi không có cách nào thoát khỏi suy nghĩ vẫn luôn đau đáu trong lòng.
Tôi nhớ ***g ngực của hắn, không lúc nào là không nhớ. Tôi vốn nghĩ sẽ không bao giờ được nằm trong ***g ngực này nữa, vốn tưởng rằng từ nay về sau sẽ không được gặp lại hắn…
Tôi thật ngốc, vì sao phải để những suy nghĩ hoang đường đó xâm chiếm, chẳng lẽ tội nhân như tôi không thể chuộc tội được sao? Chẳng lẽ không thể có được hạnh phúc sao?
Tôi thương hắn, tôi yêu hắn, tôi không muốn rời hỏi hắn.
“Cậu làm sao vậy? Vì sao lại khóc?” Hắn hôn hai má tôi, sau đó hoảng hốt ôm chặt tôi. “Tôi không cố ý nói như vậy, ai bảo cậu muốn chạy trốn. Cậu không thể rời khỏi tôi, cậu không thể…”
Giờ khắc này, tôi không muốn phản kháng trái tim của mình, tôi không muốn nghĩ đến chuyện gì nữa, chỉ siết sao ôm hắn thật chặt, và âm thầm chờ đợi bình minh không mong muốn dần đến.
…
Khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng ngủ, tôi mơ mơ màng màng tỉnh giấc.
Tôi mơ màng nửa ngày, sau đó đột nhiên ngồi dậy.
Tôi phát hiện tôi không mặc gì cả.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua lũ lượt ùa vào đầu óc tôi, tôi ảo não nằm lại về giường, dùng sức gõ gõ cái trán. Người bên cạnh đã sớm đi rồi, hẳn là hắn đã rời đi nhân lúc tôi ngủ say, vì tôi chẳng có cảm giác gì cả.
Tôi cảm thấy có chút hoảng hốt, bởi vì tối hôm qua tôi đã bật khóc thật lâu. Tôi là một người đàn ông, cho dù gặp phải bao nhiêu khó khăn, đều không nên rơi nước mắt. Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa bao giờ làm chuyện kinh khủng như vậy. Nhưng mà đêm qua, cũng có lẽ là nỗi đau đớn kéo dài lê thê đã không thể nào nhẫn nhịn được, cho nên tôi khống chế được nữa. Hắn cũng không làm gì tôi nữa cả, chỉ là ôm tôi, thẳng đến khi tôi ngủ mất.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy thật mỏi mệt, cũng có lẽ là sau khi làm ra hành động táo bạo như vậy, rồi lại thất bại, tôi không biết mình còn có đủ can đảm để làm thêm một lần nữa không.
Khi tiếng chuông trên tường vang lên, cơ thể của tôi hành động theo sự điều khiển của trí óc. Đầu tiên là bước ra khỏi ổ chăn, đây là thói quen vào mỗi sáng sớm bao năm nay của tôi.
Sau khi sửa soạn xong, tôi đi ra cửa, vừa đặt tay lên chốt cửa thì chợt do dự. Nam tước nhốt tôi ở nơi này, tôi có thể rời khỏi sao?
Nghĩ như vậy, tôi mở chốt cửa, cửa phòng “cạch” một tiếng rồi mở ra. Tôi đi ra khỏi phòng, thì thấy các người hầu đang vội vàng đi qua đi lại.
Lại là một ngày mới, mọi người đã bắt đầu bận rộn.
“Cậu Eric, cậu còn chưa đi ăn bữa sáng sao, đứng ở chỗ này lãng phí thời gian làm gì?” Một âm thanh nghiêm khắc lại lạnh lùng đột nhiên vang lên, làm tôi giật cả mình.
Tôi xoay người thì thấy quản gia Hilton đang đứng phía sau tôi. Sắc mặt ông ấy không có biểu hiện gì, tôi lại nhất thời đỏ mặt, tựa hồ máu toàn thân nhất thời vọt lên mặt. Tôi vội vàng cúi đầu nói: “Thật xin lỗi, tôi đi ngay đây.”
Sau đó tôi chạy như bay, chẳng khác gì gặp dã thú.
Tối hôm qua chính ông quản gia để Nam tước đi vào, hơn nữa ông ấy lại ngủ ở phòng bên cạnh…
Trong bữa sáng, tôi nghe được vài điều từ cuộc trò chuyện của bọn người hầu …
Catherine và Margaret đã bị Nam tước đưa đi, không ai biết bọn họ đi đâu cả. Ngài Nam tước đã đi đến Thủ đô từ sớm. Vốn dĩ hôm qua hắn sẽ được nhận Tước vị, nhưng không biết vì sao lại đổi thành hôm nay. Và chuyện xảy ra ngày hôm qua tựa hồ đã bị che giấu.
Trong trang viên chỉ còn có một mình phu nhân Alice. Bà ta làm mưa làm gió, đứng trên lầu như một vị vua, chỉ huy bọn người hầu chạy tới chạy lui.
“Chuẩn bị mọi thứ cho tốt, chúng ta phải nghênh đón ngài Tử tước trở về.” Bà ta nói lanh lảnh.
Đến giữa trưa, Nam tước trở lại.
Không, nói đúng hơn là Tử tước. Hiện tại hắn xem như đã chính thức kế thừa danh hiệu huyết mạch của tổ tiên. Hắn là Tử tước Bruce vừa mới đảm nhiệm tước vị.
Hắn đi vào từ cửa lớn, rất nhiều người đàn ông vây xung quanh, là người thu thuế của trang viên Momon, người trông coi gia súc, vân vân. Hắn đứng ở nơi đó, lại nâng mắt lên nhìn nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm ai đó. Thẳng đến khi hắn thấy được tôi, mới như thể đã an tâm hơn mà dẫn những người đàn ông đó đi vào phòng làm việc của hắn.