“Tôi nghe được một tin tức, thì ra Nam tước Yozak thực sự có khả năng đã không còn sống trên đời. Tôi nghe nói vị Nam tước kia là một kẻ ong bướm, cả ngày lưu luyến ở nhà chứa. Mấy năm trước ông ta yêu một cô gái *** cao cấp tên là Hayley, cơ hồ không hề trở về nhà. Nhưng đột nhiên, Hayley bị chẩn đoán chính xác nhiễm phải bệnh tình yêu, tất cả các khách của ả ta chỉ trong vòng một đêm đều không đến chỗ ả nữa, trong đó cũng bao gồm Nam tước Yozak yêu ả ta đến chết đi sống lại.”
Oscar lắc lắc đầu, tiếc nuối nói. “Ả Hayley kia đã chết từ lâu, những người khách của ả cũng liên tục mắc bệnh tình yêu mà rời khỏi cuộc sống, chỉ còn mỗi người thân mật với ả nhất là Nam tước Yozak còn sống trên đời. Đừng nói cái gì mà Thượng đế bố thí thương hại, cho nên chỉ không mang duy nhất Nam tước Yozak đi. Giải thích duy nhất chính là, Nam tước Yozak cũng nhiễm bệnh mà chết, nhưng sau khi ông ta chết, vợ ông ta là phu nhân Avril đã tìm một người đàn ông cực kỳ tương tự ông ta để thay thế chồng của mình, cũng chính là cha của em.”
Bệnh tình yêu là một căn bệnh rất đáng sợ, bắt đầu lan truyền ở châu Âu cách đây một thế kỷ, nhất là ở các nhà thổ. Dường như chỉ cần một người bị nhiễm, vậy thì không lâu sau, mọi người nơi đó đều sẽ bị nhiễm bệnh. Bởi vì lây lan qua đường ***, cho nên nó cũng có cái tên lãng mạn là bệnh “tình yêu”. Tuy căn bệnh rất đáng sợ, nhưng giữa nước Pháp thơ mộng, lại có không ít người tự hào vì đã mắc bệnh tình yêu này, nghĩ rằng chết vì tình yêu là một điều rất lãng mạn, cho nên cho dù biết mình nhiễm bệnh, vẫn không chịu tiết chế mà khuếch tán chung quanh.
Người nhiễm bệnh ban đầu sẽ bị nổi mụn đỏ dày đặc, sau đó các cục mủ sẽ vỡ ra, rồi toàn bộ thân thể đều sẽ bốc mùi, cuối cùng cả người hư thối mà chết. Loại bệnh này là bệnh nan y, chỉ cần là người nhiễm bệnh thì không thể nào thoát khỏi tiếng gọi của Tử thần.
“Vì sao nhất định phải tìm người thay thế chứ?” Tôi hỏi.
Oscar khoanh tay đi trong phòng, chậm rãi nói. “Tình huống cụ thể chúng ta không thể hiểu hết được, tôi chỉ nghe được một tin tức vô cùng riêng tư. Con gái của phu nhân không có bất cứ quyền kế thừa nào cả. Như vậy chúng ta có thể phỏng đoán, một khi Nam tước Yozak bỏ mình, phu nhân Avril lập tức mất nơi nương tựa, trang viên cùng tước vị đều thuộc về con trai của vợ trước Nam tước, mà quan hệ của bọn họ cũng không hòa hợp. Tình huống có khả năng nhất là, Avril và con gái bà ta sẽ đồng thời bị đuổi ra khỏi trang viên, bọn họ sẽ triệt để mất đi thân phận và tiền tài, không một xu dính túi.”
Phỏng đoán này tương đối đáng tin, tựa hồ tất cả đều trở nên rõ ràng. Nếu là vì tiền, như vậy mọi chuyện không có khả năng đều trở nên có khả năng.
Tôi không khỏi hoảng loạn cả lên, khó trách cha tôi lại nói cuộc sống của ông không thoải mái, có lẽ ông đã bị ép buộc leo lên thuyền giặc. Một khi chuyện giả mạo Nam tước bị bại lộ, người đứng mũi chịu sào chính là cha tôi, không nghi ngờ rằng ông sẽ bị tuyên án treo cổ.
“Cho nên hiện tại có một vấn đề.” Oscar nhìn tôi nói. “Mà vấn đề này liên quan đến việc em muốn xử lý chuyện này như thế nào.”
Tâm trí của tôi đã bị sự tình bất ngờ này làm cho rối tung rối mù, căn bản không thể có được chủ ý nào, cho nên tôi nhìn Oscar, chờ hắn nói tiếp.
Oscar hiển nhiên đã suy nghĩ kỹ càng trong đầu, hắn nói trật tự rõ ràng. “Chúng ta không biết cha của em có phải là tự nguyện hay không, nếu ông ấy là bởi vì ham mê vinh hoa phú quý, cố ý cùng với phu nhân Avril lừa gạt mọi người, như vậy tôi muốn đề nghị em hãy bảo vệ mẹ và em trai em gái em cho tốt. Bởi vì rất có khả năng là, bọn họ bởi vì sợ hãi bị người khác vạch trần, mà đối với những người biết các thông tin bất lợi cho bọn họ như gia đình em, thậm chí có khả năng bọn họ sẽ phái người ám sát.”
Trái tim của tôi thoáng chốc nhảy tới cổ họng, hắn nói không sai, chuyện này rất có thể.
Oscar nói tiếp. “Còn có một khả năng khác, cha em thật sự bị ép buộc. Ông ấy vốn dĩ không muốn làm Nam tước gì cả, chỉ là phu nhân Avril vì muốn bảo đảm cuộc sống sung túc, cho nên đã ép buộc cha em. Nếu như là tình huống này, chúng ta phải nhanh nghĩ phương pháp khác, chẳng qua tất cả đều phải chờ đến khi em với cha em gặp mặt rồi hãy tính toán.”
Lời Oscar nói khiến tôi không khỏi nghĩ tới kiếp trước, khi đó tôi chán ghét người mẹ luôn đòi tiền tôi, say xỉn mỗi ngày, cho nên hàng năm đều không về nhà. Đến ngày nào đó trở về được, mẹ và các em đã biến mất không còn bóng dáng, trong nhà là một đống hỗn độn, sớm bị những tên vô gia cư chiếm cứ. Người trong thôn cũng không rõ họ đã đi nơi nào. Như vậy thì lúc ấy bọn họ đến cùng là gặp phải chuyện gì? Là chạy trốn? Hay là…
Mặc dù còn chưa biết rõ chân tướng, nhưng Oscar lại vì chuyện của tôi mà bôn ba như thế, khiến tôi vô cùng cảm động và cũng bất an. Ngay cả phu nhân Sherry còn không biết bí mật này, Oscar nhất định đã tốn rất nhiều công sức.
“Thưa ngài, ngài thật lợi hại, đến tột cùng là ngài có được tin tức từ nơi nào?” Tôi chẳng keo kiệt chút nào mà tán dương. “Khiến ngài hao tâm tổn trí, em thật cảm kích.”
“Đừng nói như vậy, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Hắn tựa hồ có chút ngượng ngùng, nâng nắm tay lên đặt ở bên miệng, xấu hổ ho khan.
Chuyện này đương nhiên không phải là việc nhỏ, đối với tôi và người nhà của tôi mà nói, chuyện này thật sự là kinh thiên động địa.
Người quan tâm đến việc khó khăn của tôi, không chối từ cực khổ bôn ba vì tôi, cũng chỉ có người đàn ông yêu tôi sâu sắc này.
Có lẽ là bởi vì cảm động, tối hôm đó, tôi cũng chiều lòng của hắn.
Ngày hôm sau, hắn mang theo vẻ mặt thoả mãn, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tôi thậm chí nghe được hắn đang nghêu ngao hát một khúc nhạc đồng quê, điều này làm cho tâm tình của tôi cũng vui vẻ không ít.
Nhưng tâm tình phấn khởi không duy trì được bao lâu. Vào lúc chạng vạng, tôi ở trong phòng người hầu lại nghe được một tin tức khiến người khác không thoải mái nổi.
“Ngày hôm qua Tử tước đã đến câu lạc bộ cao cấp từ sáng, mãi cho đến sau buổi trưa mới đi ra…” Đó là người hầu đi theo Oscar ra ngoài ngày hôm qua, tuy rằng hắn dùng âm thanh rất nhỏ để nói chuyện, nhưng mà tôi vẫn nghe được toàn bộ rõ ràng.
Thì ra ngày hôm qua Oscar đã đến nhà thổ cao cấp kia, chính là nơi mà ngài Gabriel thường xuyên đến thăm, nơi tôi còn bởi vì đánh một vị Nam tước mà thiếu chút nữa bị bắt.
Đây thật sự là một phát hiện rất tệ.
Tôi tự nhủ với mình, có lẽ Oscar chỉ đến nơi đó để hỏi thăm tin tức thôi…
Nhưng nếu là hỏi thăm tin tức, vì sao không mang tôi cùng đi chứ? Thời điểm tôi hỏi, hắn cũng trả lời vòng vo, huống hồ ở nơi đó có một người mà hắn vô cùng thân mật, lần trước còn hôn nhau nồng nhiệt trước mặt tôi…
Tôi bỗng nhiên rất muốn hỏi Oscar, ngày hôm qua hắn đã đi nơi nào? Đã làm những chuyện gì? Nhưng tôi lại có chút do dự, bởi vì chúng tôi mặc dù là người yêu, nhưng dù sao thân phận vẫn khác biệt. Cho nên trong tiềm thức, cuối cùng tôi vẫn có cảm giác tình yêu của hắn rất cao quý, vinh hạnh vạn phần lắm tôi mới có thể có được tình yêu ấy, hơn nữa lúc nào cũng có khả năng mất đi.
Cuối cùng tôi nói với mình, đừng có hy vọng xa vời, có thể có được sự cuồng nhiệt mê luyến nhất thời của hắn đã là chuyện rất hạnh phúc. Cho dù có một ngày tình yêu biến mất, ít nhất tôi cũng đã từng có được một tình cảm trân quý thuần túy như vậy, điều tôi cần phải làm là quý trọng. Huống chi cũng không nhất định đã có chuyện gì xảy ra, tôi hẳn nên tin tưởng hắn. Tình cảm hắn dành cho tôi mãnh liệt như vậy, chẳng lẽ còn không đủ để bù đắp cho một lời nói dối nho nhỏ sao?
Mặc dù như thế, các loại ý nghĩ kỳ quái vẫn không ngừng bùng lên, tôi bắt đầu miên man suy nghĩ.
Kết quả càng nghĩ càng tức giận, thậm chí âm thầm cảm thấy hắn thật sự đã làm chuyện có lỗi với tôi, nếu không hắn cần gì phải giấu giấu diếm diếm. Nghĩ đến đây, không cần phải hy vọng xa vời cái gì, quý trọng hiện tại cái gì, đã bị cơn tức giận bốc lên của tôi đánh tan chỉ còn khói bụi.
Tôi quyết định phải hỏi để biết được, cho dù thân phận tôi thấp kém, nhưng tình cảm của tôi cũng chân thành tha thiết và thuần túy như của hắn, không cho phép bất cứ sự lừa gạt và giấu diếm nào xuất hiện. Nếu không, tình yêu sẽ rất buồn cười, thậm chí căn bản chẳng phải là yêu thương lẫn nhau.
Cho nên tối hôm đó, khi hắn hưng phấn khó có thể tự cao dưới kỹ xảo cao siêu của tôi, không ngừng gọi tên của tôi, tôi bỗng nhiên nói vào tai hắn. “Ngài Quintas anh tuấn hơn em sao?”
Vẻ mặt Oscar đỏ bừng, thở hổn hển một lúc bỗng cứng ngắc, hắn ngơ ngác nhìn tôi, tựa hồ không nghe ra tôi đang nói gì.
Tôi nhẹ nhàng nhéo hắn một chút, sau đó nói. “Trả lời em, đừng giả bộ ngốc.”
“A…” Cả người hắn run rẩy, lại gần cầu xin tha thứ, hôn hôn cằm tôi rồi vội vàng nói. “Xin em đó, cưng à, đừng như vậy…”
“Cho nên, ngài đã đến nơi đó đúng không? Chẳng những giấu diếm em, ngài còn nói dối em.” Tôi chất vấn.
Oscar thở hổn hển dồn dập, mồ hôi lấm tấm đầy trên trán, vừa hôn lại vừa xin tôi tha thứ. Thật vất vả mới thoát khỏi tay tôi, sau đó hắn ảo não lại bất đắc dĩ nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập biểu tình cưng chiều.
“Em tức giận… Có điều bộ dáng em tức giận cũng thực mê người…” Bởi vì vừa mới triền miên, âm thanh của hắn nhẹ dịu đến nỗi có thể nổi trên mặt nước.
“Tốt nhất ngài đừng nói sang chuyện khác, em đang chờ ngài giải thích.” Tôi đè cổ của hắn rồi nói.
“Ha ha.” Ai biết hắn lại nở nụ cười, ôm tôi xoay người, vẻ mặt hạnh phúc nói. “Em đang ghen tị sao?”
“Em đương nhiên sẽ ghen, chẳng lẽ không thể sao?”
Ánh mắt Oscar sáng ngời nhìn tôi, mái tóc thật dài của hắn rũ xuống, rơi rụng hai bên tôi, như thể cách ly chúng tôi với thế giới xung quanh.
Sau đó, hắn liền mang vẻ mặt ngây ngô cười cười lủi lủi trước ngực tôi, cũng không biết nghĩ tới chuyện tốt gì, khóe miệng càng lúc càng cười lớn.
Tôi còn chưa bình tĩnh lại được, thở hổn hển dập dồn, xoa xoa mồ hôi trên trán rồi nói. “Cho nên ngài muốn lừa dối để được cho qua, không chuẩn bị giải thích với em sao sao?”
“Đừng nóng giận.” Hắn vuốt ngực tôi và nói. “Tôi cam đoan không làm chuyện gì sau lưng em cả, tôi không mang em đi là bởi vì…”
“Bởi vì lần trước tôi ở nơi đó… làm những việc ngu ngốc, còn làm hại em chẳng những bị thương, còn khổ sở như vậy. Tôi không muốn em nhớ lại những điều đó, cho nên mới tự mình đi.” Hắn cắn cắn tôi, ngẩng đầu nhìn tôi nói. “Không ai có thể so sánh với em cả, em là báu vật của tôi, tôi không bao giờ muốn để cho em cảm thấy không vui vẻ.”
Thì ra là như vậy, tôi không khỏi đỏ mặt vì mình tự dưng lại phiền não cả ngày, cũng càng cảm thấy bực mình vì đã hoài nghi hắn.
“Bà chủ nơi đó thiếu tôi không ít tiền, có rất nhiều tin tức là tôi nghe được từ miệng bà ta, lần này cũng không ngoại lệ.” Oscar giải thích.
“Một khi đã như vậy, ngài không cần phải giấu diếm với em…” Tôi ngại ngùng nói.
“Em biết không?” Âm thanh Oscar bỗng nhiên dịu dàng không thể tưởng tượng nổi. “Tôi thật sung sướng, bởi vì em thích tôi như vậy, thích đến mức cũng ghen vì chuyện nhỏ như vậy…”
Tôi không biết lời này của hắn là đang chê cười tôi, hay là đang trách cứ lòng dạ tôi hẹp hòi.
Tôi đành nhanh chóng thổi tắt ngọn nến, trong tiếng cười nhạo của hắn, hóa thành đà điểu nói: “Đã khuya rồi, chúng ta nhanh chóng nghỉ ngơi đi.”
Trong bóng đêm, hắn ôm chặt tôi, ***g ngực nhẹ nhàng rung động, tôi biết hắn đang nín cười…
Khi tuyết trên mặt đất kết băng, thì cũng đã tới ngày tôi và cha mình hẹn gặp. Chúng tôi đã hẹn đến quảng trường Boolean để xem triển lãm tranh.
Đây là triển lãm tranh do học viện hoàng gia tổ chức, hằng năm học viện đều sẽ treo các tác phẩm của học sinh lên tường, sau đó mời nhân vật nổi tiếng trong xã hội đến bình luận.
Đây là một sự kiện vô cùng quan trọng, rất nhiều người trẻ tuổi thành danh ở nơi này sau một đêm. Người đầu tư khôn khéo có thể dùng một số tiền nhỏ để mua được tác phẩm của những hoạ sĩ nổi tiếng trong tương lai, có thể nói đây là một chương trình được mọi người hoan nghênh.