Công ty cuối năm khá bận rộn, Cố Triều Ngạn tăng ca vài buổi tối, thường thường đến rạng sáng mới về nhà, đôi khi quá bận liền trực tiếp ngủ lại ở công ty, buổi tối gọi điện dặn dì Ngô cho Thẩm Đình uống sữa, đốc xúc cậu nhất định phải đi ngủ trước mười một giờ, cũng không cho phép cậu ăn khuya.
Thẩm Đình tuy vẫn nghe lời, nhưng lại có chút không thành thật, sau khi dì Ngô tắt đèn vẫn chưa chịu đi ngủ, trốn trong chăn mở iPad ra xem.
Cứ như vậy mấy ngày biến thành vành mắt đen sì, ban ngày lại ngủ gật, khi Cố Triều Ngạn về nhà cậu cũng không để ý, ủ rũ không có tinh thần.
Cố Triều Ngạn phát một cơn giận, tịch thu iPad cùng một nửa đồ ăn vặt, nói phải dạy dỗ lại cậu, Thẩm Đình nhanh chóng nhận sai, bày ra thái độ thành khẩn ngồi trong phòng viết bản cam kết 500 chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, đảm bảo bản thân cậu sẽ không bao giờ lén thức đêm nữa, nếu vi phạm sẽ không được ăn khuya.
Cố Triều Ngạn đã có ý định cho Thẩm Đình cai đồ ăn khuya từ lâu, không chấp nhận điều kiện này, ép cậu viết lại một lần nữa, Thẩm Đình không nghĩ nổi ra điều kiện nào khác nữa, khóc, Cố Triều Ngạn không thể làm gì khác ngoài ngậm miệng, không truy cứu nữa.
Nói tóm lại, người này hắn càng nuôi càng yếu ớt, mắng cũng mắng không được, một thằng nhóc đã ngốc lại còn thích ăn mềm không ăn cứng, Cố Triều Ngạn cảm thấy mình cũng sắp vì thằng nhóc này lo muốn nát tim.
___
Ngày hai mươi hai tháng chạp, mẹ Cố – Thiện Cầm bỗng nhiên gọi điện thoại cho Cố Triều Ngạn, nói vừa đi du lịch Nhật Bản mua được một ít đồ bổ, muốn đến nhà đưa dì Ngô hầm canh cho hắn uống, hỏi hắn trong nhà còn có ai không, lúc nào có thể tới.
Cố Triều Ngạn nghe khẩu khí của bà có gì đó không đúng, nghe không giống như tặng quà, mang đồ đến tặng cần gì phải hỏi nhiều nhưu vậy, trước đây đều là sai người mang đến, hoặc đến nhà một chuyến đưa đồ xong lập tức rời đi, giữa hai mẹ con hắn không tồn tại cái gọi là ôn nhu.
Hắn không có ý định giấu chuyện mình đón Thẩm Đình về nhà, nhưng cũng không cần cố ý nói cho Thiện Cầm, chuyện của bản thân hắn xưa nay không có nghĩa vụ phải báo cáo cho ai”Ngài muốn đến nhìn Thẩm Đình?”
Cố Triều Ngạn đã hỏi như vậy, Thiện Cầm vốn là người văn minh, vốn không có ý định chất vấn, lại càng tình nguyện làm bà mẹ chồng đọc ác, nếu con trai đã nhìn thấu mình bà cũng thẳng thắn thừa nhân.: “Đúng, đến thăm một chút, ngày mai có rảnh không?”
“Rảnh thì có, nhưng mà…”
Cố Triều Ngạn sợ bà không tìm hiểu trước, không biết tình trạng của Thẩm Đình, Thiện Cầm thích tiểu thư khuê các hiền lành nhu thuận, tốt nhất là tinh thông cầm kỳ thư họa, nếu không phải phụ nữ cũng phải tìm người hiểu chuyện, Thẩm Đình nhìn ngang nhìn dọc đều sợ không lọt nổi vào mắt xanh của bà, không bằng dự phòng trước một chút: “Thẩm Đình là như thế nào, ngài biết không?”
“Có nghe người ta nhắc tới,” ngữ khí của Thiện Cầm nghe có vẻ nhẹ nhàng qua loa: “Là người là họ Thẩm đúng chứ?”
“Là em ấy.”
Thiên Cầm nói: “Mẹ có xem qua ảnh chụp, là một đứa trẻ rất tốt, con có thích không?”
“Cũng có, chỉ là yêu thích bình thường.’
“Vậy còn không đơn giản.”
Thiện Cầm không còn gì để nói, từ khi Triều Ngạn bắt đâu hiểu chuyện đến nay, rất ít khi bà nghe được từ miệng hắn hai chữ “yêu thích”, tình cảm của hắn vẫn luôn rất lạnh nhạt, kể cả khi đối diện với thân phận con riêng của mình, hẵn vẫn dựa vào thực lực bò được đến vị trí cao hơn Cố Mẫn Hoa, tựa như hắn không bao giờ có cảm xúc cự kỳ vui vẻ hay đau khổ trong đời.
Chỉ bằng bỗn chữ “yêu thích bình thường”, bà dù có bảy phần không ủng hộ, đến lúc này cũng miễn cưỡng hao mòn bớt năm phần.
“Nếu tiện thì ngày mai ăn cùng mẹ một bữa cơm đi, không cần ra ngoài, ăn ngay trong nhà cũng được, đừng quá câu nệ.”
Cố Triều Ngạn đáp ứng, cúp điện thoại quay đầu dặn dì Ngô ngày mai mua thêm thức ăn.
Thẩm Đình đang ngồi chơi flashcard trên ghế sofa, bút sáp màu rực rỡ bị cậu văng tung tóe đâu đâu cũng có, nghe thấy Cố Triều Ngạn nahwcs tới mua đồ ăn, cậu ném bút sáp màu chạy ra nói mình cũng muốn đi.
Cố Triều Ngạn nhìn mặt cậu toàn là hoa, cả ngày ngây ngốc, hận cậu không thể hiểu tâm sự lòng mình, đầu óc như tảng đá chậm chạp, nói nhiều hơn cũng chẳng có ích gì, hai chữ “yêu thích” đối với cậu mà nói cũng không đáng giá.
“Em muốn đi đâu?”
“Mua thức ăn, em cũng muốn đi mua thức ăn.”
Thẩm Đình chạy đi thấy thành quả vẽ vời cả ngày của mình cho Cố Triều Ngạn xem, trên flashcard vẽ cá loại rau dưa hoa quả, đều là loại Thẩm Đình thích.
“Mua cà rốt em cũng muốn đi theo à?”
“Ai muốn ăn cà rốt thế, anh muốn ăn à?” Thẩm Đình ghét nhất là cà rốt: “Vậy em không đi đâu, mọi người đi đi.”
Cố Triều Ngạn đặt điện thoại di động xuống, cau mày: “‘Anh cũng không đi, em đi rửa tay đi, rửa cả miệng nữa, cái gì cũng ăn được, em định ăn cả bút sáp màu hay sao?”
Thẩm Đình nhạy bén nhận ra Cố Triều Ngạn đang áp suất thấp, lập tức chạy đi rửa tay, khi quay lại còn thu dọn sáp màu sạch sẽ, Cố Triều Ngạn đứng bên cạnh nhìn, cũng không khen cậu, Thẩm Đình liền cong đuôi chạy đi chơi một mình.
Nghĩ tới việc ngày mai Thiện Cầm tới nhà, Cố Triều Ngạn sinh ra cảm giác quái dị trong lòng, giờ khắc này hắn thật sự hi vọng Thẩm Đình thông minh hơn một chút, chỉ cần một chút, không cần phải thông tuệ hơn người, chỉ là bình thường cũng được, có thể giống người bình thường nói một câu yêu thích, như vậy hắn phỏng chừng sẽ lập tức đưa Thẩm Đình xuất ngoại kết hôn.
Nhưng đây là chuyện không có khả năng, Cố Triều Ngạn biết, bản thân hắn vẫn luôn không muốn đối diện trực tiếp với vấn đề này, nhóc con này cũng đã ngây ngốc như vậy mấy năm, đến cuối cùng có thể khỏi hay không, vẫn là do ý trời.
Nếu như không thể, cả đời làm một thằng nhóc ngốc cũng không có gì không ổn, không biết buồn phiền, cả đời không buồn không lo tốt biết bao nhiêu.
Nhưng nếu như vậy, một tấm lòng nhiệt tình của hắn, làm nhiều như vậy đến cùng là vì cái gì.
Cố Triều Ngạn lạnh mặt đứng bên cửa sổ một hồi lâu mới lên lầu, quay về phòng không thấy bóng dáng Thẩm Đình, dì Ngô vừa dọn dẹp xong đi ra khỏi phòng, nói không nhìn thấy Thẩm Đình, Cố Triều Ngạn gọi một tiếng, không ai đáp lại, tức giận đi tìm khắp mọi nơi.
Dì Ngô nói có thể là cậu lại chơi trốn tìm trong phòng nàu đó, một lát nữa sẽ tự ra, không cần sốt ruột.
Cố Triều Ngạn làm sao có thể không sốt ruột, vừa nãy cố tình lạnh lùng với người ta, hắn lo lắng Thẩm Đình đi mất.
Sau sự kiện ở phòng tắm lần trước, Cố Triều Ngạn lắp camera ở các góc nhà, giờ không tìm thấy người chỉ có thể đi kiểm tra camera từng phòng.
“Thẩm Đình!”
Cố Triều Ngạn gọi vài tiếng, giọng rất lớn, Thẩm Đình ở bất kì phòng nào đều có thể nghe được.
“Chuyện gì thế?”
Cậu chui ra từ một gian phòng trữ đồ, Cố Triều Ngạn nhìn thấy cậu, tảng đá đè nặng trong lỏng rơi xuống, cái gì cũng không muốn suy nghĩ.
“Em chạy đi đâu?”
Thẩm Đình đứng tại chỗ nhìn xung quanh, đầy mất mát nói: “Em đang đi tìm đồ.”
“Tìm cái gì?” Cố Triều Ngạn bước tới nắm lấy cánh tay cậu, kéo người lại gần mình một chút: “Làm mọi người tìm không thấy em.”
“Em tìm thỏ của em.”
Thẩm Đình cúi đầu, dùng tay áo lau nước mắt, nói: “Thỏ của em tìm không thấy.”
Cố Triều Ngạn vẫn nhớ, con thỏ cũ nát kia là cầm từ nhà cũ họ Thẩm về.
“Em để ở trên giường, không thấy, em muốn đi ngủ, ca ca, em muốn thỏ.”
Ngô tẩu nghe thấy nhắc đến thỏ, hồi tưởng lại vừa nãy hình như vừa dọn đi cùng vỏ chăn, vội vã chạy đi tìm, quả nhiên là tìm thấy, trả cho Thẩm Đình.
Thẩm Đình tìm thấy thỏ liền nín khóc, tự lau nước mắt quay về phòng.
Cố Triều Ngạn yên lặng theo sát cậu vào phòng, đặt tay lên vai cậu, bảo cậu đừng khóc nữa