Chờ máu mũi ngừng lại, Thẩm Đình rốt cuộc mới ngừng khóc, nhưng vẫn cầm giấy ăn trong tay tiếp tục nức nở, hai vai liên tục run lên.
Cố Triều Ngạn sau khi bình tĩnh mới nhớ lại, cầu thang kỳ thực chỉ có mười mấy bậc, cũng trải thảm mềm, không thể gây ra vết thương nghiêm trọng gì, là do hắn quan tâm quá nên bị loạn.
Chỉ là mũi có chút đỏ, Cố Triều Ngạn ôm Thẩm Đình đặt lên đùi dỗ, dùng khăn ấm lau khô mặt cho cậu. Thẩm Đình xẹp miệng, trốn trong lồng ngực Cố Triều Ngạn, lén lút nhìn Thiện Cầm xuyên qua khe hở cánh tay hắn.
“Đừng khóc, có đói bụng hay không?”
Thẩm Đình hít hít mũi không trả lời, mặt cọ cọ vào cẩn cổ hắn như người không xương.
“Tại sao không đi dép?” Thanh âm Cố Triều Ngạn nghẹn lại, không còn sức lực đi trách móc cậu.
Thẩm Đình oan ức nháy mắt mấy cái, rớt ra hai giọt nước mắt, đáp: “Không tìm thấy…”
“Không tìm thấy, hay là rơi xuống gầm giường rồi,” Cố Triều Ngạn xoa xoa gáy của cậu, không đành lòng nhìn cậu khóc tiếp, vội vàng bổ sung: “Không tìm thấy thì thôi, đừng khóc.”
Thẩm Đình nhỏ giọng rầm rì kêu đau, vẫn tiếp tục nhìn lén Thiện Cầm, trong phòng xuất hiện người lại khiến cậu thấy tò mò.
“Biết đau chưa, ai bảo em đi không nhìn đường.”
Cố Triều Ngạn ôm cậu đong đưa, một nhúm nho nhỏ núp trong lồng ngực, người lại không nặng, nhìn không khác gì đang dỗ trẻ con, Thiện Cầm nhìn cảnh này, trong mắt tràn đầy phức tạp.
“Còn đau nữa không? Đã muốn ăn cơm chưa?”
Thẩm Đình lắc đầu một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được ghé vào tai Cố Triều Ngạn, dùng giọng nói mình tự cho là nhỏ hỏi hắn: “Dì này là ai thế?”
Cố Triều Ngạn đáp: “Mẹ của anh.”
Thẩm Đình khẽ nhếch miệng, tỏ ra kinh ngạc, sau đó có chút ngại ngùng trốn tránh nói với Thiện Cầm: “Con chào mẹ.”
Cố Triều Ngạn lặp lại một lần: “Đây là mẹ anh.”
“Xin lỗi… Em không thể gọi thế được sao?” Thẩm Đình vịn tay hắn, nhút nhát cúi thấp đầu: “Em cũng muốn có mẹ.”
“Được chứ.” Thiện Cầm dùng cùi chỏ huých Cố Triều Ngạn, sau đó lục túi xách, lấy ra một viên kẹo bạc hà, viên kẹo này do bà tiện tay lấy trên bàn ở nhà, đưa cho Thẩm Đình, cười nói: “Gọi là dì hay mẹ cũng được, Tiểu Thẩm nhà chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, không cần phải sợ.”
Thẩm Đình nhận kẹo xong nói cảm ơn, xoay đầu lại dùng ánh mắt hỏi Cố Triều Ngạn mình có thể ăn hay không.
Cố Triều Ngạn gật đầu đồng ý, cậu mới bóc vỏ cho vào miệng.
“Sao bác sĩ vẫn chưa tới?”
“Từ nãy đến giờ mới có chín phút.”
“Không phải mẹ nói ở dưới chân núi sao?”
“… Con mất não rồi?” Thiện Cầm tới gần Thẩm Đình nắm nắm tay cậu: “Người ta còn phải chuẩn bị dụng cụ nữa chứ?”
Thẩm Đình đưa tay cho Thiên Cầm sờ, cảm thấy ngứa liền cười cười, nhưng lại không có trốn.
Kẹo bạc hà sau khi tan ra trong miệng có hương thơm thanh mát, Cố Triều Ngạn cúi đầu dùng chóp mũi cọ xát mặt cậu, cảm xúc buồn bực dần lắng xuống.
“Mẹ đi ăn trước đi, con ở đây chờ.”
“Mẹ không đói bụng,” Thiên Cầm càng nhìn càng thấy Thẩm Đình đáng yêu, bộ dạng ngoan ngoãn không quấy khóc: “Tiểu Thẩm có đói bụng hay không?”
Thẩm Đỉnh ngiêng đầu nhỏ, quai hàm phồng sang một bên, học theo giọng điệu của Thiện Cầm: “Con không đói bụng!”
“Thật là ngoan.”
“Em ấy mới không ngoan.” Cố Triều Ngạn cố ý chọc phá: “Cái gì cũng không biết làm, bước đi cũng không xong còn bị ngã.”
“Em rất ngoan.”
Thẩm Đình nghĩ đến gì đó, có chút tủi thân: “Mẹ nói em thật nghe lời, là rất nghe lời, em ngoan.”
Cố Triều Ngạn quên mất, khi Thẩm phu nhân còn sống, Thẩm Đình đại khái cũng là bảo bối được nâng trong tay cưng chiều.
“Được rồi, là rất ngoan.”
Chưa có chương nào edit sướng như chương này =))