• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: 笑顔Egao.



Trong đại sảnh có hơn hai mươi người đang ngồi, con mắt đồng loạt tập trung nhìn vào Thẩm Đình, Thẩm Đình không dám chạy tới, cậu dùng thanh âm cực nhỏ gọi tiếng mẹ, chỉ có Cố Triều Ngạn nghe thấy.



Chị ba của Cố Triều Ngạn Cố Triều Nguyệt, ôm cặp sinh đôi ngồi lên đùi, nở nụ cười nhàn nhạt với cậu.



Mấy vị anh trai của hắn cũng không có vẻ muốn ôn chuyện, Dịch Hi Nam ngây thơ nói một câu: “Vợ của cậu đến rồi”, sắc mặt Cố Mẫn Hoa lập tức biến thành màu gan heo, tức giận đến mức ria méo đều run lên.



Ông chống gậy đứng lên, nói: “Triều Ngạn, cậu tới đây.”



Cố Triều Ngạn dắt Thẩm Đình theo, Cố Mẫn Hoa nhấn mạnh: “Một mình cậu.”



Cố Triều Ngạn không chịu di chuyển, nói: “Vậy không được.”



Thiên Cầm giảng hòa: “Triều Ngạn, cha của con muốn nói chuyện, con đi đi, Đình Đình ở chỗ của mẹ.”



“Vậy thì nói ở ngay đây đi.”



Cố Triều Ngạn nhìn bốn phía, ánh mắt không dao động: “Không có gì phải cố kỵ, có gì cứ nói, ngày hôm nay tôi mang Thẩm Đình đến đây chỉ để ăn bữa cơm, các người nếu không thích, năm sau tôi sẽ không đến.”



Lời này…



Nghe như đang giận hờn…



“Nói luyên thuyên cái gì!”



Cố Mẫn Hoa chỉ tiếc mài sắt không nên kim, xoay người, chỉ lưu lại cho bọn họ một bóng lưng, nói: “Tất cả theo tôi tới đây.”



“Đi thôi…”



Thiện Cầm dùng ánh mắt khẳng định nói: “Không có chuyện gì.”



Cố Triều Ngạn lúc này mới mang Thẩm Đình đi theo sau.



Cố Mẫn Hoa dẫn họ tiến vào phòng ngủ, dặn cả hai chờ ở cửa, lấy ra một chiếc hộp từ két sắt giao cho Cố Triều Ngạn, vẻ mặt không tình nguyện nói: “Mở ra đi.”



Cố Triều Ngạn mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay phỉ thúy.



Cố Mẫn Hoa lải nhải: “Không phải cho cậu, là cho nó.”



Ông bảo Thẩm Đình đeo thử, Thẩm Đình không dám đeo, lại không dám nhìn ông, Cố Mẫn Hoa nhìn qua rất hung dữ, lông mày vắt chéo như hai cây kiếm, đầu lông mày bắt đầu chuyển sang màu trắng.



Cố Triều Ngạn nắm tay Thẩm Đình đeo cho cậu, còn rất vừa tay.



“Đeo đi, nhóc con.”



“Con tên, tên Thẩm Đình…”



“Tôi biết…”



Cố Mẫn Hoa thật giống như không muốn nghe tên của Thẩm Đình, ông hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu không phải nể mặt cha của cậu…”



“Ngài đói bụng không?”



Cố Triều Ngạn thấy tình hình không đúng, chặn ngang một câu, ngắt lời Cố Mẫn Hoa.



“Chúng con sáng nay đi vội chưa ăn được nhiều, chỉ ăn qua loa, vòng nay này là của mẹ của con, ngài đưa cho em ấy, con thay Thẩm Đình gửi lời cảm ơn, sau này tìm được loại tốt hơn con lại gửi mấy đôi tới.”



“Đồ mất dạy!”



Cố Mẫn Hoa chống gậy mắng hắn: “Cậu vội cái gì, tôi còn chưa nói xong đâu!”



“Thẩm Đình còn nhỏ, ngài đừng dọa em ấy, có chuyện gì cứ nói với con.”



“Phí lời! Tôi lại không ăn thịt nó!”



Cưng chiều cũng phải có mức độ, hai mươi tuổi vẫn còn nhỏ? Đàn ông con trai cả ngày vây quanh một thằng nhóc làm còn ra thể thống gì, ánh mắt Cố Mẫn Hoa trở nên ác liệt, hỏi Thẩm Đình: “Cậu sợ tôi sao?”



Thẩm Đình làm trái lương tâm lắc đầu, đầu lưỡi run lên trả lời: “Không sợ, con không sợ.”



“Vậy cái vòng tay này, cậu nhớ giữ cho tốt.”



Cố Mẫn Hoa vừa nhìn thấy cái vòng tay này liền nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, ông già tám mươi tuổi này chỉ khi nghĩ đến vợ mình mới để lộ ra một chút chân tâm, một chút ôn nhu ít ỏi trong đời ông đều dành hết cho mẹ của đứa con trai trước mặt này, người phụ nữ cách ông ba mươi tuổi.



Ông chưa bao giờ ngờ tới, bản thân đến tuổi năm mươi vẫn còn rơi vào lưới tình, khiến ông trở nên kích động như một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, cảm tính vượt qua lý trí.



Thiện Cầm đợi một nửa đời người mới nhận được kết quả, ông không đền bù nổi cho bà, bởi vậy… bởi vậy việc này… ông đồng ý nhượng bộ.



“Đây đúng là đồ của mẹ cậu, bây giờ cho nó, nhiều hơn nữa tôi cũng không cần nói, cậu là người có chừng mực tự biết phải làm thế nào.”



“Vốn vẫn mong một ngày, có thể nhìn thấy cậu đeo cho người con gái cậu yêu…”



“Là nam hay nữ cũng đâu có gì quan trọng??



Cố Triều Ngạn đứng trước bảo hộ Thẩm Đình: “Ngài đã sớm biết tính hướng của con, em ấy như vậy cũng rất tốt.”



“Cậu nhìn lại đi, lại thế nữa rồi.”



Cố Triều Ngạn dù thế nào cũng sinh ra trong sự mong chờ và thương yêu của ông và Thiên Cầm, là con trai của ông, không thân thiết với bọn họ thì thôi, họ cũng không giữ được, nhưng giờ lại thản nhiên vì một thằng con trai mà coi cha nó như kẻ thù, thực sự vô vị.



“Tôi không ăn thịt người, cậu sợ tôi như vậy làm cái gì.”



“Không phải sợ ngàu, tuổi tác của em ấy nhỏ, chỉ là sợ người lạ thôi.”



“Một hồi lạ hai hồi quen, gặp thêm hai lần là được.”



Một hồi lạ hai hồi quen, ám chỉ quá rõ ràng.



Cố Triều Ngạn hiểu ý, hắn kéo nhẹ tay Thẩm Đình, nhắc nhở: “Thẩm Đình, nói cảm ơn.”



Đáng thương Thẩm Đình đứng bên cạnh không hiểu hai người này nói gì, chỉ biết là ca ca đeo cho mình một cái vòng ngọc tròn tròn, vừa lạnh vừa nặng, cậu nghe lời cói cảm ơn, còn cung kính cúi người xuống, Cố Triều Ngạn vò vò tóc cậu, động tác rất nhẹ nhàng, hắn nghĩ nếu không phải Cố Mẫn Hoa vẫn còn ở đây, hắn sẽ ngay lập tức ôm Thẩm Đình xoay ba vòng.



Thẩm Đình sau khi ra khỏi phòng trên tay liền có thêm một cái vòng, sắc mặt Cố Mẫn Hoa vẫn bình thường, không giống như vừa trút giận,, Cố Triều Ngạn càng vui vẻ, cả khuôn mặt đều là vẻ trời quang mây tạnh.



Thiện Cầm vừa nhìn liền biết, chuyện này kết thúc êm đẹp.



Ông không làm khó dễ Thẩm Đình, vòng tay cũng đã đeo trên tay Thẩm Đình.



Chỉ cần Cố Mẫn Hoa tỏ thái độ, trong phòng này sẽ không còn ai dám nghi vấn Thẩm Đình.



“Đình Đình lại đây, đến chỗ của mẹ.”



Thẩm Đình buông tay Cố Triều Ngạn, trong mắt chỉ có Thiện Cầm, ngồi xuống bên cạnh bà.



Thiện Cầm đưa cho cậu một cốc nước trái cây, cậu giơ bàn tay đeo vòng ngọc lên cho bà xem: “Mẹ xem này.”



Trong mắt Thiện Cầm chợt lóe qua ánh nước, bà thận trọng sờ sờ vòng ngọc, nói: “Đẹp lắm, Đình Đình nhà chúng ta đeo lên rất đẹp mắt.”



Đình Đình thành con dâu nhà họ Cố dồi *trấm nước mắt*… wait wait, tui ngửi thấy mùi lừa hôn thoang thoảng trong nhà họ Cố…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK