• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm nhận được ánh mắt của Đường Miểu, Phó Khả Dịch quay đầu nhìn lại, ý thức được kiểu tóc mới của bản thân quá đối đặc biệt nên cậu thấy hơi mất tự nhiên: “Chắc giờ tóc em nhìn lạ lắm chị nhì?”

Đường Miểu bên cạnh mở máy tính, cô thản nhiên đáp: “Cũng được.”

Cậu ngồi ngay bên cạnh Đường Miểu, ánh mắt chuyên chú: “Nhìn được hơn trước đây đúng không?”

Cậu trước đây có bộ dạng như thế nào?

Kiểu tóc ban đầu của cậu nhìn cũng tương đối đẹp trai trông cậu thời đó giống hệt nắng trời, còn tóc kiểu này thì có hơi lưu manh.

“Vẫn vậy thôi.”

Tay cô nhấn chuột, ánh mắt lại đặt trên màn hình máy tính, cô không nhìn cậu nữa.

Cô không nhìn, nhưng cậu thì có.

Phó Khả Dịch: “Nếu chị không thích thì để cuối tuần em đi làm kiểu khác.”

Đường Miểu ngẩng đầu khó hiểu hỏi lại cậu: “Chỉ vì tôi không thích mà cậu quyết định đi đổi kiểu tóc khác? Đây là logic gì vậy?”

Đương nhiên là muốn chị thích.

Nghĩ là vậy nhưng Phó Khả Dịch cũng không trả lời như vậy, mà chỉ sờ sờ tóc mình một chút: “Chắc là do em tin tưởng vào ánh mắt của đàn chị thôi.”

“À, không phải do tôi thích là được rồi.”

“…”

Tan học buổi chiều, Phó Khả Dịch đi ăn cơm cùng với bọn Tô Luân, ăn xong còn đóng gói hai cái đùi gà mang về, cậu chàng vội vàng rời khỏi căn tin với chiếc balo Jordan màu trắng trên vai.

Nhìn bước chân bay như gió của tên nào đó, Tô Luân bới bới cơm bảo: “Khi một chương trình được tải vào bộ nhớ thì hệ thống sẽ khởi tạo ra một tiến trình, câu này có ý nghĩa gì?”

Cao Hồng Bảo ăn một miếng rau xanh: “Chương trình cần không gian để vận hành, bộ nhớ chính là không gian, thế nên chúng ta cần phải tải nó vào bộ nhớ trước đã, ban đầu trong bộ nhớ không có gì, sau khi tải một chương trình vào, thì chương trình này chính là tiến trình do hệ thống kiến lập, không phải lúc nãy Khả Dịch đã nói với giáo viên ở trong lớp sao?”

“Tại sao cậu ta lại hiểu nhì?”

“Chắc do cậu ta chuẩn bị bài trước?” Cao Hồng Bảo vô cùng kinh ngạc: “Không phải chứ? Cậu ta lén bọn mình học bài lúc nào vậy?”

Tuần trước giáo viên có giao bài tập về nhà, giáo viên yêu cầu học sinh sử dụng ngôn ngữ C để tính toán theo công thức hiệu hai bình phương, sau khi Cao Hồng Bảo sử dụng ngôn ngữ C để tính toán thì phần mềm luôn báo lỗi khi chạy, lúc đó rất khó hiểu, nhìn thế nào cũng không tìm ra lỗi, ai dè Phó Khả Dịch chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã nói dầu chấm phẩy ở dòng thứ chín và dòng thứ mười phải phải nhập bằng tiếng Anh, xong cậu thử lại nó đúng thiệt.

“Cậu ta có vẻ học ngôn ngữ C dễ dàng hơn những người khác, cũng không biết trước đây đã từng tiếp xúc chưa.”

Dường như nghĩ đến cái gì đó, Hà Cao Phi nói tiếp: “Khả Dịch đã từng nói, trước đây muốn làm hacker.”

“Hacker?”

Trong mười tên lập trình thì phải có tám tên muốn làm hacker.

“Vậy là cậu ta học qua rồi?”

“Ai mà biết được, tối nay hỏi cậu ta một tí là được ý mà?”

Chạng vạng năm giờ.

Loa phóng thanh của trường vang lên, học tinh ở trên đường trường vội vã đi đi lại lại, mặc dù trời đông đang rất âm u lạnh lẽo, nhưng tiếng cười đùa của học sinh trong trường vẫn rất náo nhiệt.

Một đám người tuôn ra từ đầu bậc thang ở tầng dạy học, nhìn từ trên xuống, mọi người trông như một đoàn kiến đang chen chúc đang lan rộng ra xung quanh.

Phó Khả Dịch lại là tên đi ngược dòng trong đám người hỗn loạn, cậu đi đến phòng thí nghiệm, cái bóng lưng đẹp đẽ cao ngất của cậu cực kỳ nổi bật.

Đến tầng năm phòng Makerspace, tự nhiên cậu thấy một cặp nam nữ đang đi lên cầu thang, Phó Khả Dịch buộc lòng phải thả chậm bước chân.

“Cách vách bọn mình có người đến kìa.” Cô bạn bảo.

“Ai vậy?” Cậu bạn hỏi lại.

“Hình như là học năm ba đại học á, hôm nay lúc tan học tớ nhìn thấy một nam một nữ ngồi riêng trong phòng luôn á, hình như bọn họ chỉ có hai người thôi.”

Chàng trai ngồi đối diện với cô gái, trong mắt họ dường như cố ý cười, như thể đầu đề đàm luận của bọn họ ẩn chứa ý cười không người nào hiểu nổi, ý cười kia không tài làm người ta không tài nào miêu tả được.

“Máy tính của bọn họ có dùng được không?”

“Tớ cũng tò mò lắm, haha.”

Ban đầu Phó Khả Dịch cũng không để ý bọn họ đang nói cái gì, mãi cho đến khi cậu vào phòng không gian sáng chế số 505.

Chỗ này có tầm khoảng bảy, tám phòng Makerspace, riêng tầng năm thì có năm phòng, ngoại trừ căn phòng mà Đường Miểu xin vào thì bốn phòng khác đã có học sinh chiếm dụng, mà một nam một nữ ban nãy là học sinh làm hạng mục trong tòa thí nghiệm này.

Phòng số 505.

Cửa phòng mở ra, không lấy một bóng người.

Vừa mới nghi ngờ thì lại nghe được động tĩnh dưới mặt bàn, Phó Khả Dịch tiến lên trước, liền nhìn thấy Đường Miểu đang nửa quỳ sửa máy tính.

Cô cầm một chiếc tua vít trong tay, trên mặt hơi lấm lem bụi đất, tóc mái trên trán còn hơi rối bù, bàn tay nhỏ nhắn đang siết chặt các đinh ốc.

“Máy tính bị hỏng rồi ạ?” Phó Khả Dịch ngồi vào ghế bên cạnh.

Bỗng nhiên cậu lên tiếng hỏi, Đường Miểu giật mình, cơ thể cô hơi run lên cái tua vít cũng theo đó mà lệch khỏi quỹ đạo, trực tiếp đâm vào đầu máy phía sau.

Bộ dạng của cô thực sự rất buồn cười, Phó Khả Dịch cười ra tiếng: “Chị làm kẻ trộm đấy à?”

Đường Miểu lườm cậu, gắn đầu máy lại.

“Màn hình máy tính bị nhòe rồi. Tôi đang xem card đồ họa với bo mạch chủ có tiếp xúc tốt không.”

“Màn hình nhòe hả? Không phải vừa nãy vẫn bình thường sao?”

Gắn xong đầu máy rồi khởi động lại máy tính, màn hình vẫn còn hiện lên những đường kẻ sọc, Đường Miểu hít một hơi thật sâu: “Màn hình máy tính nhòe đi trong một buổi chiều, không phải do mối nối, cũng không phải do kết nối giữa cáp tín hiệu và màn hình máy cũng không phải do hỏng chân cắm. Khả năng cao là bị hỏng card đồ họa.”

“…”

Cô chỉ vào mấy chiếc máy tính bên cạnh, Đường Miểu lại nói: “Màn hình hiển thị của chiếc kia bị hỏng, hệ thống virus của chiếc này đã bị hỏng, hai bàn phím và con chuột không dùng được nữa.”

Phòng 505 không gian sáng chế có sáu máy, năm trong số đó đã gặp sự cố hỏng hóc…

Cậu nhìn bàn phím và chuột trên hai chiếc máy tính bên cạnh, đúng là không dùng được gì, Phó Khả Dịch nói nửa đùa nửa thật: “Máy tính hỏng trong trường đều ở đây sao?”

Xong khi cậu nhớ về những gì hai người kia đã nói khi cậu đến tòa nhà thí nghiệm vừa rồi, cậu dừng lại vài giây.

Một giây sau, cậu tùy ý ném cặp sách lên bàn, rồi đứng ở trước cửa phòng 504 chỉ về phía những người bên trong: “Bạn học, ra ngoài nói chuyện chút.”

Các sinh viên trong phòng 504 đã bắt đầu làm hạng mục từ năm ngoái, vì vậy những người ngồi trong đó đều là những tay chơi lão luyện, thậm chí có người còn hơn Phó Khả Dịch mấy tuổi.

Mấy người ngồi trong ngơ ngác nhìn nhau, có một anh học trưởng năm tư từ từ đi ra khỏi phòng 504.

“Có chuyện gì không?”

Cậu nhóc Phó Khả Dịch cau mày chẳng quan tâm người ta là học trưởng hay là viện trưởng, cậu nói: “Vì sao máy tính trong phòng 505 bọn tôi không dùng được?”

Người đến không có thiện ý, nam sinh kia quan sát Phó Khả Dịch từ trên xuống dưới, thờ ơ đáp lại: “Không dùng được thì liên quan gì đến bọn tôi?”

Các sinh viên trong phòng 504 nhìn nhau, sau đó nhỏ giọng làm việc, tiếng nói vừa nãy cũng im bặp không nói thêm gì.

“Chứ không phải mấy người đổi máy hỏng lấy máy dùng được trong phòng bọn tôi sao?”

“Hả? Cậu có chứng cứ không?”

Với tư cách là tay chơi lão luyện năm cuối, cậu nam sinh kia tất nhiên sẽ không sợ học sinh trường này, thế là cứ chất vấn: “Có bằng chứng không? Không có thì đừng đứng ở chỗ này sủa bậy.”

Bốn mắt đối diện, lửa bắn tung tóe.

Tất cả mọi người đang chờ chứng cứ từ Phó Khả Dịch.

Nhưng mà ——

“Tôi không có bằng chứng.” Cậu chàng đáp một cách tỉnh bơ.

Thái độ đó giống như kiểu — — đang muốn kiếm cớ, không cần lý do chính đáng.

“Cậu không có bằng chứng mà còn…”

“Không có bằng chứng thì sao? Chỉ cần lòng tôi tự biết là được.”

Nam sinh: “…”

Mọi người trong phòng 504: “…”

Đường Miểu mới bước ra khỏi phòng 505: “…”

Đàn em của cô hình như có hơi kiêu thì phải?

“Thế nên cậu muốn làm sao?”

“Trả mấy máy anh đã thay về chỗ cũ.”

“Tại sao bọn tôi phải đổi máy tốt để lấy máy hỏng?”

“Mấy máy đấy vốn là của bên tôi.”

“Cậu không có bằng chứng.”

“Đó là sự thật hiển nhiên không cần bằng chứng.”

“Sự thật? Sự thật gì?”

Chung quy không bên nào chịu nhường bên nào, hai tên nam sinh chuẩn bị lao vào đấm nhau.

Phó Khả Dịch muốn đạp người, nam sinh kia nhanh chóng né cú đạp.

Còn Đường Miểu thì tay mắt lanh lẹ ôm lấy cánh tay Phó Khả Dịch, nên đế giày của cậu nhóc chỉ hơi hơi chạm vào áo gió của học trưởng, sau đó ——

Cậu bị Đường Miểu kéo về phòng 505.

“Cậu muốn làm gì hả? Định phá phòng Makerspace của người khác trong ngày đầu hả?”

“Bọn họ lấy máy của bên mình mà chị!”

“Cậu không có bằng chứng.”

Bằng chứng bằng chứng bằng chứng, bằng chứng cái kít.

Nhã: Cu em tính nóng như kem =))Hết chương 16!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK