“Buổi tối ngày 29, tức 2 ngày trước khi bọn tôi nhận phòng Makerspace, từ tám giờ tối đến chín giờ có một đội gồm 5 học sinh đã đến phòng 505 thay mới đổi cũ, em nói có đúng không thầy Viên?”
Phó Khả Dịch đi tới đặt cặp sách xuống rồi lấy máy tính xách tay từ trong cặp ra.
Trong phòng Makerspace, tất cả mọi người đều nhìn cậu.
Viên Quang Quốc quay đầu lại, ông có một dự cảm không lành về chuyện này.
“Đừng có nói lung tung, học sinh ở phòng 505 không có chìa khóa phòng.” Cô Dương đứng ra nói thay,
“Học sinh không có nhưng mấy người có mà.”
“Em có ý gì?”
“Ý em rõ thế còn gì nữa?”
Vừa nãy Đường Miểu giằng co với Viên Quang Quốc, bây giờ đến phiên Phó Khả Dịch giằng co với cô Dương nào đó, bầu không khí căng thẳng ở Makerspace vẫn tiếp tục.
“Nói thì phải có bằng chứng, không được há mồm đổi trắng thay đen.” Cô Dương kia chỉ có thể hít một hơi thật sâu, làm nghề giáo nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô gặp phải một đứa học sinh ngỗ ngược như này, trong mắt nó không coi giáo viên ra gì.
“Vậy là cô muốn bằng chứng à?”
Phó Khả Dịch nhìn về phía Viên Quang Quốc, người đứng kia vẫn bình tĩnh thong dong như cũ.
Cậu chỉ đàn bật mở laptop lên rồi nhấn vào mục video giám sát, trong video giám sát có sự hiện diện của một số sinh viên ra vào phòng 505.
Học sinh bên phòng 504 đứng ngoài cửa hoảng loạn.
“Sao bảo video kia xóa rồi? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây hả?”
“Xóa rồi, xóa thật rồi mà, do đích thân học trưởng A Lực xóa, xóa cả video gốc trên máy tính cơ mà.”
“Lần này lão Viên bị vả mặt rồi.”
“Lão Viên cũng keo kiệt thiệt mà, trả lương cho học sinh quá ít, mà trong khi đó học sinh cũng kiếm về được kha khá tiền, đã thế còn tham ô tài nguyên trường học.”
Mấy học sinh xì xào bàn tán, âm lượng lời nói không to lắm nên Viên Quang Quốc cũng không nghe được, nếu như lão ta nghe được nhất định sẽ tức chết.
Lúc này Viên Quang Quốc mặc một chiếc bành tô dài màu đen, thân hình và gương mặt gầy gò, ông nhìn video trong máy tính, tuy rằng ngạc nhiên, nhưng nét mặt vẫn rất bình tĩnh.
Mà cô Dương – người có cấp bậc thấp hơn đỏ hết cả mặt: “Này… Làm sao có thể…”
Đường Miểu và Hứa Hải Bình đứng một bên cũng cảm thấy kinh ngạc, cái video này…
Không biết Phó Khả Dịch đi đâu lấy được, hơn nữa còn nhanh như vậy.
“Thầy Viên à, thầy nói xem đây là ý của thầy hay là ý của học sinh thầy?” Phó Khả Dịch chất vấn.
Có video, có bằng chứng nên Viên Quang Quốc không còn lời nào để nói.
Thật ra tham ô mấy cái máy tính của trường không tính là chuyện gì lớn, nhưng bị học sinh làm ầm như vậy sẽ không có lợi lộc gì, nhất là khi người sai còn là giáo viên.
“Cô Dương và tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.”
Sau khi bị vả mặt, Viên Quang Quốc nhanh chóng ra khỏi Makerspace, học sinh đứng ở của cũng tự động nhường đường, và cô Dương nào đó phải chạy theo sau.
Giáo viên đi rồi, mười mấy học sinh vây xem vẫn còn đang nghị luận ầm ỉ.
“Ý của ông ý có vậy thôi à, không có sự đồng ý của ông thì nào có học sinh nào dám lấy chìa khóa đổi máy?”
“Má ơi, giáo viên này cũng ghê gớm quá.”
“Lão Viên nổi tiếng keo kiệt mà cậu không biết à?”
Thấy mấy vị học trưởng phòng 504 còn chưa đi, Phó Khả Dịch liền giơ ngón tay giữa lên với họ: “Hài lòng không mấy anh học trưởng?”
Mấy nam sinh liếc mắt nhìn nhau, sau đó họ rời đi, trước khi đi học trưởng phòng bên còn giơ ngón tay cái lên, tâm phục khẩu phục nói: “Bay cũng được quá!”
Hắn quả thực là người đã xóa video giám sát, bao gồm cả video gốc, tên nhõi khóa dưới không biết dùng cách gì mà khôi phục được video gốc, thật sự khiến người ta quá bất ngờ.
Chờ mọi người đi rồi Hứa Hải Bình mới đi tới chỗ máy tính tua lại video: “Khả Dịch cậu cũng tài đấy, cậu lấy video giám sát này ở đây thế?”
Phó Khả Dịch cười nhạt: “Em tìm thấy nó trong máy tính phòng giám sát.”
Nghiêng đầu nhìn Đường Miểu, vừa hay Đường Miểu cũng nhìn cậu.
Hai mắt đối nhau, chỉ trong một giây hai người lập tức rời mắt, bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ.
“Quản lý cho em vào phòng giám sát luôn?” Hứa Hải Bình lại hỏi.
Cậu không muốn giải thích thêm nên Phó Khả Dịch đã gật đầu: “Vâng, thừa dịp quản lý không để ý lẻn vào.”
“Như vậy cũng được luôn? Cái thầy Viên kia chắc tức chết mất.” Hứa Hải Bình cười nhạo: “Chẳng ngờ bọn họ còn giữ lại bằng chứng, tôi cứ tưởng bọn họ đã xóa sạch rồi.”
Phó Khả Dịch khẽ mím môi.
Đúng là đã xóa sạch, để khôi phục lại số liệu cậu đã phải ngồi bận rộn ở thư viện từ sáng sớm đến xế chiều đấy, cơm trưa cũng chưa ăn được miếng nào luôn.
Ngoảnh đầu nhìn Đường Miểu một chút, cô đang ngồi viết phần mềm trước máy tính.
Ài, cậu cực khổ mệt ngọc cần cù chăm chỉ như vậy cũng không biết vì ai.
Chạng vạng, Hứa Hải Bình có việc rời khỏi phòng Makerspace trước, chẳng mấy chốc phòng Makerspace chỉ còn lại mình Đường Miểu và Phó Khả Dịch.
Trong chốc lát máy tính của Đường Miểu chết, cô cáu kỉnh khởi động lại máy, cô biết Phó Khả Dịch vẫn luôn nhìn cô.
—— Cho em một chút thời gian.
—— Em sẽ tìm bằng chứng cho chị.
—— Nếu mà tìm được thì chị phải khen em đàng hoàng đấy.
Đó là những gì cậu đã nói với cô ngày hôm qua, và cậu thực sự làm được.
“Cảm ơn nhé.”
Đường Miểu không nhìn cậu.
“Có mỗi vậy thôi ạ?”
“Chứ còn gì nữa?”
“Không phải chứ?”
“Chị phải khen đàng hoàng cơ mà?”
“Cậu rất thông minh.”
Lại là câu này, nội tâm Phó Khả Dịch sụp đổ.
Thấy cậu rầu rĩ không vui mở sách, Đường Miểu cười một tiếng: “Đàn em, thật ra em rất đẹp trai, chắc em được rất nhiều em gái theo đuổi nhì?”
Quào ——
Không ngờ Đường Miểu sẽ nói những lời như thế này!
Chị đang trêu chọc cậu đấy à?
Tim bắt đầu đập loạn lên rồi.
“Đúng là có rất nhiều bạn nữ tỏ tình với em, nhưng mà em cự tuyệt hết rồi.” Phó Khả Dịch nghiêm túc trả lời, nhưng hình như cậu không hài lòng với câu trả lời của chính mình, vậy là cậu lại nói thêm: “Em không phải loại người tùy tiện hẹn hò với các bạn nữ, em phải hẹn hò với người em thích, xong rồi mới….”
Có vẻ như câu trả lời như vậy cũng không ổn nên cậu lại đổi giọng: “Ừm, trước đây em chưa yêu đương, em cho rằng cho dù mình có lên đại học cũng không cần phải tìm bạn gái, nhưng mà bây giờ em cần phải tìm chị ạ.”
Hình như càng nói càng loạn, lỗ tai Phó Khả Dịch đỏ lên.
“Ồ.” Đường Miểu nhìn cậu rồi tiếp tục viết số hiệu: “Cậu không cần nói nhiều như vậy.”
Phó Khả Dịch sửng sốt: “Nhưng vừa nãy chị….”
“Không phải cậu muốn tôi khen cậu sao?”
“??”
Ơ thế là chị khen cậu rồi tiện đường trêu chọc cậu luôn hả, chỉ vì cậu đòi chị khen mà chị làm thế?
Chị là tra nữ sao?
Tim lại bắt đầu rung động trước lời trêu đùa bông đùa của cô, lúc này tim cậu đập rộn lên.
Đặt cuốn sách trên tay xuống, Phó Khả Dịch gãi gãi lông mày: “Chị ơi, phim 《 Truyền thuyết hacker 》sắp công chiếu rồi, chị định đi xem không?”
“《 Truyền thuyết hacker 》sắp chiếu rồi?”
《 Truyền thuyết hacker 》là một bộ phim nói về cuộc đại chiến của gián điệp hacker, trailer rất hot, hầu như những ai có hứng thú với máy tính đều mong chờ ngày bộ phim ra mắt, Đường Miểu cũng không ngoại lệ.
Thấy phản ứng của cô, cậu liền biết cô nhất định muốn đi xem, vậy là mắt Phó Khả Dịch sáng hẳn lên: “Em có mua vé xem phim, tối mai chúng ta đi xem đi.”
Nhìn Phó Khả Dịch, Đường Miểu im lặng một chút rồi mới mở lời từ chối: “Không cần đâu, cậu tự đi xem đi.”
Cô định đi xem một mình.
“Chị không thích bộ phim này hả?”
“Không phải.”
“… Thế thì sao chị không đi?”
Đường Miểu không nói gì, tay lại tiếp tục biết mã trên bàn phím máy tính.
Phó Khả Dịch có chút mất mát khi bị từ chối: “Nếu mai chị không rảnh thì chúng ta có thể đổi ngày mà, em lúc nào cũng rảnh hết.”
“Cậu cứ đi xem đi, không cần phải xem xét đến tôi, tạm thời tôi chưa muốn đi.”
Cậu nhìn chị, chị thì nhìn máy tính, trong ấn tượng của cậu thì sự chú ý của chị luôn dành cho máy tính, chị rất ít khi nhìn cậu.
Có lẽ là cậu hiểu được mức độ si mê của cô đối với lập trình, bởi lẽ cậu cũng đã từng si mê như cô, nhưng cậu và cô đi theo những hướng khác nhau
Chị am hiểu về viết chương trình phần mềm, có thể sau này chị sẽ trở thành một kỹ sư phần mềm xuất sắc.
Mà thứ cậu am hiểu là phát hiện lỗ hở của người lập trình, tiến vào xâm nhập kho dữ liệu.
Nếu như muốn dùng phép loại suy để hình dung hướng nghiên cứu của họ, thì kỹ sư phần mềm sẽ giống với việc một kiến trúc sư xây ra nhà đẹp, phần lớn hacker thuộc dạng muốn vào nhà mà không cần chìa khóa, khó nói ai mạnh hơn ai, vì họ giỏi ở các lĩnh vực khác nhau.
Buổi tối, Phó Khả Dịch quay về ký túc xá, thay vì đi tắm như thường ngày thì cậu lại ngẩn người ngồi ở bàn học.
Cậu cầm điện thoại trên tay, mở khóa màn hình, lướt tới lướt lui.
Cao Hồng Bảo đang chơi game, vừa xong trận đang được nghỉ một lúc.
Thấy Phó Khả Dịch có vẻ không vui bèn hỏi: “Hot boy Phó làm sao đấy?”
“A Bảo này.” Phó Khả Dịch mím môi: “Phái nữ sẽ có những biểu hiện gì khi không có hứng thú với mình?”
“Mày hỏi đúng người rồi đấy.” Cao Hồng Bảo cười khẽ, cho đến tận này số lần cậu bị gái từ chối đếm nhiều không xuể: “Bình thường mày gửi tin nhắn cho người ta thì người ta trả lời rất muộn, mày ra ám hiệu ngầm với người ta thì người ta vờ như không biết, mày nói muốn đi xem phim với người ta thì người ta chê không muốn đi.”
Phó Khả Dịch: “…”
Cái quần què vậy mà… Trúng hết luôn ạ.
Thế là có một cuốn sách đáp thẳng vào gáy Cao Hồng Bảo.
“Mày im mồm đi!”
“Mẹ – thằng chó Phó Khả Dịch này! Mày bị bệnh à!”
Phó Khả Dịch đi tắm, Tô Luân trở lại phòng ngủ: “Này mai đi xem phim không?”
Cao Hồng Bảo: “Đi xem phim gì?”
“《 Truyền thuyết hacker 》, rủ nhóm chị Thiến Thiến đi cùng đi, tôi bao vé phim.”
“Ù ôi, phòng ngủ chúng ta có nhiều thần tài ghê.”
Mặc dù Phó Khả Dịch chưa bao giờ đề cập đến nghề nghiệp của bố mẹ mình với mọi người trong ký túc xá, nhưng dựa vào cách ăn mặc chi phí ăn uống của cậu, thì nhà cậu ắt cũng có điều kiện, mà Tô Luân đã kể cho mọi người nghe về gia đình mình, bố cậu ta đang điều hành một công ty hậu cần, có của ăn của để cậu và Phó Khả Dịch thường mời mọi người trong ký túc xá đi ăn, vì vậy quan hệ giữa mọi người trong ký túc xá rất tốt.
“Thế mày có đi không.”
“Đi chứ.”
Rủ rê Cao Hồng Bảo xong Tô Luân lại đến cửa phòng tắm í ới với Phó Khả Dịch.
“Khả Dịch, đi coi 《 truyền thuyết hacker 》không?!”
“Không đi!”
Giọng Phó Khả Dịch vang lên cùng tiếng nước chảy.
Tô Luân ngạc nhiên, hình như cậu nghe được cả mùi thuốc súng trong giọng thằng bạn mình.
“Mày không có hứng thú với 《 truyền thuyết hacker 》à?”
“Không có hứng thú.”
Tô Luân lại về phòng hỏi Cao Hồng Bảo: “Thằng giở trời kia sao vậy?”
“Đây nghĩ là bị đàn chị Đường Miểu ngược.”
“Haha ——”
Mười hai giờ khuya Tô Luân nằm trên giường gửi tin nhắn cho Hạ Thiến Thiến.
Tô Luân: Khả Dịch không đi.
Hạ Thiến Thiến: Em ấy không rảnh à?
Tô Luân: Nếu chị Đường Miểu đi thì chắc cậu ấy mới đi.
Hạ Thiến Thiến: Đường Miểu không đi cùng bọn chị, cậu ấy đi với một bạn nam trong lớp rồi.
Tô Luân: Khó trách, ha ha ha.
Hạ Thiến Thiến: Khó trách cái gì?
Tô Luân: Không có gì (mặt đáng iu)
Trong box chat của ký túc xá nam sinh.
Tô Luân: Vãi bìu, chị Đường Miểu có niềm vui khác rồi! Khả Dịch hết đường!
Hà Cao Phi: Biến gì thế?
Cao Hồng Bảo: Chị Đường Miểu có bạn trai hở?!
Tô Luân: Chị Hạ bảo chị ấy đi xem phim 《 truyền thuyết hacker 》với bạn nam khác trong lớp.
Mọi người nhìn về phía giường Phó Khả Dịch, trong đêm tối, điện thoại di động của cậu vẫn còn sáng, hiển nhiên cậu đã đang lướt điện thoại.
Không biết cậu có đọc được tin nhắn không?
“Khả Dịch ơi?”
Tô Luân thăm dò gọi một tiếng.
Đầu bên kia bận.
Cao Hồng Bảo kêu to: “Khả Dịch à?”
“Tao chưa chết!”
Ồ… Đã đọc tin nhắn.
Ba bạn nam trong phòng ngủ bảo trì yên lặng.Hết chương 20!