Buổi trưa, Chu Đồng Vũ mang Người Nhà Quê đến makerspace.
Mọi người mới ăn cơm, buổi trưa có chút ít thời gian nghỉ ngơi, vì vậy Đường Miểu ngồi chơi với Người Nhà Quê trong makerspace, còn Chu Đồng Vũ kéo một cái ghế đẩu ngồi bên cạnh Đường Miểu.
Người Nhà Quê rất nhỏ, cả người không tới hai mươi cm, Đường Miểu có thể bế nó bằng một tay: “Mày nhỏ thật.”
Ý cười trên mặt Chu Đồng Vũ càng đậm khi nhìn thấy màn Đường Miểu và Người Nhà Quê đang đùa nghịch với nhau, cậu bảo: “Hình thể của con chó Chihuahua nào cũng nhỏ như vậy.”
“Ừm.”
“Người Nhà Quê, đây là chị Đường Miểu đấy, mày có nhớ chị ấy là ai không hả?”
Người Nhà Quê gật gù đắc ý, cũng không biết nó đang muốn biểu đạt điều gì.
“Có lẽ nó nghe không hiểu những gì mà cậu nói.” Đường Miểu bảo.
“Không phải đâu, nó thông minh lắm đấy, bây giờ nó đang rất thích chị.”
Người Nhà Quê nằm gọn trong lòng Đường Miểu, Chu Đồng Vũ duỗi tay xoa đầu nó.
“Sao cậu lại biết nó thích tôi?” Đường Miểu duỗi tay vuốt v3 bộ lông mềm mại của nó, Đường Miểu cười nhạt: “Tôi thấy nãy giờ nó toàn nằm sấp, cũng chẳng thấy nó nhảy cẫng lên mừng mà?”
“Nó để chị ôm thì có nghĩa là nó rất thích chị, không tin thì chị cứ để nó chọn đi.”
Đường Miểu còn chưa kịp phản ứng, Chu Đồng Vũ đã đặt Người Nhà Quê lên bàn, sau đó lôi Hứa Hải Bình đang ngồi sửa máy tính sang.
“Người Nhà Quê mày chọn đi, mày muốn chơi với ai hả?”
Người Nhà Quê nhìn Hứa Hải Bình mặt đầy mụn, rồi lại quay ra nhìn Đường Miểu da trắng mịn màng, quả quyết nhấc chân chạy về phía Đường Miểu.
“Gâu gâu gâu.”
Chu Đồng Vũ cười cười: “Quả nhiên Người Nhà Quê thích chị gái ruột nhà nó hơn.”
Hứa Hải Bình – kẻ bị một con chó chê không cần – dở khóc dở cười: “Kéo tôi qua chỉ để tổn thương tôi?”
Đường Miểu cũng cười, cô sờ đầu Người Nhà Quê xem như là khen thưởng cho việc nó chọn đúng người.
Phó Khả Dịch ngồi đối diện nhìn cô cười: “…”
Chị ruột nhà cơ đấy.
Cho cô và chó có quan hệ với nhau mà cô không thấy kỳ hả?
“Chị ơi, chị qua đây một chút đi.” Phó Khả Dịch gọi Đường Miểu.
Đường Miểu đang vừa cười vừa đùa với chó, nhưng sau khi nghe thấy tiếng cậu nụ cười liền biến mất, chị hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhìn đi, đây là phân biệt đối xử, địa vị của cậu thậm chí còn không cao bằng một con chó.
Phó Khả Dịch: “Mã chương trình em viết luôn báo lỗi, chị ra xem giúp em với.”
Đường Miểu đi qua ngồi ở bên cạnh cậu, kéo chuột nhìn mã số trong máy tính.
Sau một lúc cô bảo: “Ký hiệu này sai rồi.”
Thấy cậu không phản ứng. Đường Miểu nghiêng đầu nhìn cậu, cậu cũng đang nhìn cô.
Môi cậu mím lại, ánh mắt cậu rất nhạt, thế nhưng không hiểu vì sao Đường Miểu lại có thể cảm nhận được sự không vui và tâm trạng bất mãn của cậu.
“Còn sai ở đâu nữa không ạ?” Cậu hỏi lại.
Đường Miểu: “Tự cậu chạy trước đi.”
“Chị bất công quá.”
Đường Miểu: “?”
Cô bất công lúc nào, cô có thiên vị ai à?
Còn chưa hiểu cậu muốn nói gì thì khuôn mặt tuấn tú kia đã ghé sát vào, các đường nét trên khuôn mặt của cậu bất thình lình hiện ra.
“Cậu em khóa dưới kia có đẹp không?” Cậu nh0 giọng hỏi cô, âm lượng nhỏ tới mức chỉ có hai người bọn họ nghe được.
Khi cậu ghé sát, Đường Miểu lùi lại: “Nhìn cũng được.”
“Cho nên chị thấy cậu ta đẹp trai?”
“Đúng vậy.”
Thế mà chị lại thừa nhận…
Thật sự thừa nhận tên nam sinh trông giống tiểu bạch kiểm kia đẹp trai…
“Chị đi đi.”
Đường Miểu sững sờ, bước ngoặt này có phải hơi nhanh không?
Cậu em này…
Vừa định rời đi, thì cổ tay cô lại bị giữ lại.
“Tối nay em không đến đâu.”
Lại nữa rồi.
Lần trước cậu nói không đến makerspace nữa, bây giờ lại nói tiếp.
Đường Miểu: “Tùy cậu.”
“Em xin chị nghỉ một buổi.”
Thì ra là xin nghỉ.
“Ừ.”
Đường Miểu mở máy tính bắt đầu làm việc, Phó Khả Dịch không nhìn Đường Miểu nữa mà quay ra nhìn con chó Chu Đồng Vũ đang ôm trong lòng, hai người nhìn nhau, trong không khí có một loại cảm giác quái dị không nói nên lời.
Một giờ rưỡi chiều, mọi người bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc.
Bỗng nhiên, máy tính của Đường Miểu lại chết máy, từ khi cô đến makerspace thì cái máy này không biết đã chết bao nhiêu lần, Đường Miểu đã sửa nhưng thỉnh thoảng nó vẫn chết máy.
“Thầy Viên kia nói bao giờ đổi máy tính cho chúng ta?” Viên Quang Quốc không hay ở trường, cô Dương thì bảo khi nào quỹ trường xuống sẽ mua máy mới cho chúng ta.”
“Còn phải đợi quỹ trường tới mới được đổi máy?”
“Đúng vậy, nghe như kiểu đang khí trẻ con ý.”
Đường Miểu khẽ nhíu mày.
“Chỉ cần gây áp lực lên bọn họ là được mà.” Phó Khả Dịch trả lời trong khi viết code chương trình.
Từ khi Đường Miểu khen cậu đàn em kia đẹp trai, thì sắc mặt cậu đã đen thui.
“Có ý gì?” Đường Miểu hỏi.
Phó Khả Dịch: “Không có ý gì. “
Cậu không định nói nên Đường Miểu cũng không định hỏi, chuyện máy tính cô sẽ tự nghĩ cách.
Có thể cậu em nào đó nói đúng, cô cần nghĩ cách gây áp lực lên Viên Quang Quốc.
Buổi tối, Phó Khả Dịch xin nghỉ nên không đến makerspace, trong lúc đó Chu Đồng Vũ đã tiếp cận Đường Miểu vài lần, luôn hỏi ý kiến của cô về ý tưởng thiết kế giao diện phần mềm.
Thành thật mà nói thì Đường Miểu khá ngạc nhiên với khả năng thiết kế của Chu Đồng Vũ, từ khả năng sử dụng công cụ phần mềm hay tư duy thẩm mỹ đều cao hơn những gì Đường Miểu mong muốn, hơn nữa người này rất hoạt ngôn, mẩu chốt là miệng ngọt.
Cậu nói ngọt đến mức, Đường Miểu không hiểu sao lại nghĩ đến Phó Khả Dịch, người đó lúc đầu cũng dẻo miệng, lúc cười rộ lên cũng rất ngọt ngào, nhưng gần đây cậu có vẻ hơi lạnh nhạt.
Buổi tối mười một rưỡi, Đường Miểu chuẩn bị lên giường đi ngủ, nhưng mà tự nhiên chuông điện thoại lại vang lên.
Cô cầm điện thoại nhìn, đúng là tiếng điện thoại cô.
ID người gọi là một số không xác định, là ID của thành phố F.
Có chút kỳ quái, tại sao điện thoại cô lại kết nối được?
Tháng này cô chưa thanh toán tiền điện thoại, mấy tháng này cũng không dùng mạng, may mà trong ký túc xá có wifi, không ảnh hưởng đến liên lạc.
“Xin chào?”
Lúc này trong ký túc xá nữ sinh, Từ Ưu Nhã đang đắp mặt nạ, Hoàng Vận mua sách tham khảo làm tài liệu, còn Hạ Thiến Thiến đang nghe điện thoại ở ngoài ban công…
“Đường Miểu là em.”
Là giọng của Phó Khả Dịch.
“Cậu trả tiền điện thoại cho tôi à?”
“Dạ.” Bên kia trầm mặc một lúc rồi nói: “Bây giờ em đang ở trong nhà, có lẽ ngày mai em không đến được makerspace rồi.”
Ở bên kia rất yên tĩnh, có lẽ cậu đang ở trong phòng của mình.
“Bao nhiêu tiền?”
“Cái gì cơ?”
“Phí điện thoại của tôi hết bao nhiêu? Tôi trả lại cho cậu.”
“…” Bên kia khẽ cười một tiếng, giọng nói có chút chọc ghẹo: “Đường Miểu, chị đúng là không hiểu tâm tư phái nam.”
“Từ trước đến giờ tôi có hiểu đâu.”
“Được rồi, em sẽ khiến chị hiểu được.”
“Vì sao phải hiểu chứ?”
“Chị ơi chị chưa từng nghĩ đến chuyện đi tìm một người đàn ông để yêu đương, rồi kết hôn chưa ạ?”
“Tạm thời chưa nghĩ đến.”
“Sau này thì sao? Chị Đường Miêu khi gặp được một bạn nam vô cùng ưu tú, thích người ta lắm, mà kiểu hai người nói chuyện phiếm được có đôi ba câu thì phải làm sao?”
Đường Miểu: “…”
Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến cái giả thiết này.
“Cái giả thiết này làm em có hơi khó chịu, quên đi, không nói nữa, chị thích người ta, người ta nhất định sẽ rất thích chị.”
“…”
Vì sao chứ? Đường Miểu chưa bao giờ cảm thấy mình là người tốt.
“Có lẽ em sẽ không thể gặp chị cho đến thứ hai.”
“Ừ.”
“Em muốn thời gian trôi thật nhanh.”
“…”
“Ngày mai em không có ở đây, chị phải đối xử với tên kia lạnh nhạt như cách chị lạnh nhạt với em nhá? Phải học làm người công bằng.”
“?”
“Chị khen tên kia đẹp trai làm em khó chịu cả ngày.”
Chuyện này rất quan trọng?
Rất nhanh, cậu nhóc trầm mặc không nói gì nữa.
Đường Miểu hỏi: “Phí điện thoại hết bao nhiêu, để tôi trả cho cậu.”
“…” Bên kia có tiếng gì đó rơi xuống, có thể là rơi sách vở, giống như kiểu chuyện cô hỏi phí điện thoại là một chuyện rất khác người, đầu kia vang lên: “Em cúp máy đây, tạm biệt!”
Một giây sau điện thoại cúp, cứ như thể sợ cô hỏi đến cùng.
Cậu không nói thì cô có thể kiểm tra hóa đơn điện thoại.
Gọi 10086…
— Xin chào khách hàng, tính đến thời điểm hiện tại, hoá đơn cuộc gọi của ngài là 0. 55 tệ, số dư là 4946. 54 tệ.
Thế nên cậu đã nạp cho cô 5000 tệ phí điện thoại…
Đường Miểu hít một hơi thật sâu, cô phải trả 5000 tệ thế nào đây?
Ting ting có một tin nhắn hiện lên, lại là đàn em kia.
Phó Khả Dịch:【 Ảnh chụp】
Phó Khả Dịch:【 Ảnh chụp】
Phó Khả Dịch:【 Ảnh chụp】
Phó Khả Dịch:【 Ảnh chụp】
Vuốt màn hình, tất cả đều là ảnh tự chụp của cậu.
Tấm ảnh phía dưới – tấm cuối cùng, cậu nhóc nằm lì trên giường, mặt chôn trong gối đầu chỉ để lộ cặp mắt đào hoa kia nhìn thằng vào camera, trong đôi mắt lóe lên sự nóng bỏng, cách một màn hình Đường Miểu như có cảm giác cậu đang nhìn cô.
Ánh mắt chọc người, mặt bên đẹp trai, nhưng những thứ này không phải trọng điểm, trọng điểm là trong ảnh chụp cậu chàng để trần cổ, vai trần, cánh tay cũng lộ ra… Cậu không mặc quần áo, ít nhất là không mặc đồ trong.
Đây có được coi là ảnh riêng tư không?
Phó Khả Dịch: Chị nhìn em nhiều một chút đi, em đẹp hơn tên kia.
Đường Miểu: “…”
Cô rất mong cậu gỡ ảnh, đây là lần đầu tiên cô nhận được một bức ảnh đẹp trai khiêu khích như vậy từ một người khác phái, cảm thấy có chút kỳ lạ.
…
Buổi trưa chủ nhật, có mấy công nhân chuyên chở mang máy tính mới vào makerspace 505.
“Nào, đặt ở đây, nhẹ một chút nhẹ một chút!”
“Ở đây không đủ chỗ, anh chuyển qua bên kia đi!”
Một bác khoảng bốn mươi tuổi đang chỉ huy công nhân di chuyển máy tinh, đây là lần đầu makerspace 505 náo nhiệt như vậy.
“Mấy bạn học ơi, bây giờ các cháu không cần máy tính đúng không? Bọn bác muốn giúp mấy đứa lắp máy tính mới.” Bác nói.
Vốn tưởng lương tâm Viên Quang Quốc cuối cùng cũng trỗi dậy đổi máy tính cho họ, mấy người Đường Miểu đứng lên: “Tạm thời không cần, mọi người cứ lắp đặt đi ạ.”
Ba người đứng sang một bên, mấy bác thợ bắt đầu thi công.
Mấy bác lôi từ trong thùng giấy ra từng chiếc Mac, bọn người Đường Miểu trợn tròn mắt.
Viên Quang Quốc cái tên keo kiệt đó sao có thể sẵn sàng chi tiền mua táo cắn dở cho bọn họ…
“Bác ơi, là ai bảo bác đem những máy tính này tới đây vậy ạ?”
Bác thợ trung niên đứng thẳng, lấy ống tay áo lau mồ hôi mỏng trên trán: “Bác cũng không rõ lắm, bọn bác chỉ nghe theo sự sắp xếp của công ty thôi, nghe nói hình như là thiếu gia của một gia đình giàu có.”
Thiếu gia nhà giàu, bọn họ tiếp xúc với thiếu gia nhà giàu từ lúc nào vậy?
Đang nói chuyện thì đã có bác khuân điều hòa vào phòng 505.
Đường Miểu: “…”
Hứa Hải Bình: “?!!”
Chu Đồng Vũ: “?!!”
Người Nhà Quê: “???”
Quỷ keo kiệt Viên Quang Quốc sẽ lắp điều hòa cho bọn họ sao? Tất nhiên là không rồi…
Hỏi người lắp điều hòa là ai bảo lắp điều hòa ở chỗ này, thì câu trả lời của họ cũng không rõ ràng lắm.
Bánh từ trên trời rơi xuống sao?
Trong chốc lát, lại có người mang đến một máy lọc nước, Đường Miểu kiên nhẫn hỏi ai gửi tới, bác thợ trung niên chỉ cười tủm tỉm: “Vị khách đó mua tám cái máy tính liên tiếp, nên công ty của bọn bác tặng kèm một máy lọc nước.”
Đường Miểu: “…”
Còn rất thực dụng.
Sau khi lắp xong máy tính, điều hòa, toàn bộ nhân viên vận chuyển rời khỏi makerspace, makerspace lại khôi phục dáng vẻ yên tĩnh như thuở đầu.
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, Người Nhà Quê nhảy cẫng lên trên bàn.
Chiếc bánh đột nhiên rơi xuống khiến mọi người cảm thấy khó xử.
“Là của Phó Khả Dịch à?” Hứa Hải Bình hỏi.
Chỉ có thể là cậu nhóc kia thôi.
So với những người khác trong trường thì đồ ăn cái mặc của cậu cao hơn mấy bậc, lấy áo khoác của cậu làm ví dụ, cái loại vải kiểu đó có mất trăm tệ cũng không mua được, trong cái makerspace này thì chỉ có cậu là kẻ cận kề cái giàu thôi.
Đường Miểu không trả lời, nhưng người đầu tiên cô nghi ngờ chính là Phó Khả Dịch.
Giúp cô nạp tiền điện thoại, cái loại nạp một lần mất hẳn năm nghìn tệ ấy, mua máy tính và lắp điều hòa hình như cũng là chuyện mà cậu có thể làm được.
Cô ngẩn người ngồi trước máy tính mới một lúc, cuối cùng Đường Miểu chủ động gửi tin nhắn cho người nào đó.
Đường Miểu: Có phải cậu mua máy tính và điều hòa cho makerspace không?
Phó Khả Dịch: Không phải em, em làm gì có tiền.
Cậu trả lời ngay tức thì.
Cậu nói mình không có tiền, nhưng Đường Miểu nào tin, mỗi lần đi ăn cơm cậu gọi rất nhiều món, xong cuối cùng sẽ chia cho cô vì không ăn hết.
Phó Khả Dịch: Chị đang nghi ngờ em đấy à? Chị không tin em sao?
Không phải, cái này thì liên quan gì đến chuyện không tin với tin?
Đường Miểu: Tôi không muốn vòng vo với cậu, mang hết đống máy tính của cậu đi, mang cả điều hòa đi nữa, phí điện thoại tôi sẽ nghĩ cách trả lại cậu sau.
Phó Khả Dịch: Tiền điện thoại cứ coi là phí chị giúp em đi.
Đường Miểu: Tôi không rảnh.
Phó Khả Dịch: Em cũng thế.
Có phải gần đây cô hòa nhã với cậu quá rồi đúng không?
Thật sự, trước kia cậu cũng không phải là kiểu con trai khó bảo như này, rõ ràng lúc đầu cậu rất biết điều.
Đường Miểu: Tôi đang cáu đấy, tốt nhất thứ hai cậu đừng về makerspace.
Người nọ không trả lời, có thể cậu đã ý thức được Đường Miểu đang cáu thật.
Cậu tiêu tiền cho cô, mà cô không thích mắc ân người khác, cậu cho tiền tài cô lấy gì đáp tạ?
Không thích thiếu nợ người khác, cũng không thích người khác thiếu nợ mình, đây là nguyên tắc trước sau như một của Đường Miểu.
Cuối cùng Đường Miểu không hề sử dụng số máy mới trong phòng, cô chỉ sử dụng máy cũ.
Hứa Hải Bình khuyên bảo: “Tôi thực sự rất thích những cái máy như này; vả lại điều hòa và máy lọc nước đều là những thứ cần thiết, chúng ta tính hết vào sổ sách, coi như là khoản đầu tư của người ta vào dự án của chúng ta.”
Đường Miểu không nói gì, tiếng gõ bàn phím cứ thế lớn dần, đây là lần đầu tiên Hứa Hải Bình thấy Đường Miểu có cảm xúc khi viết code.
Chu Đồng Vũ vừa vuốt chó vừa kéo Hứa Hải Bình sang một bên: “Đàn chị đang cáu, hai ta trốn xa một chút.”
“Yên tâm đi, Đường Miểu là một cô gái biết điều, cô ấy sẽ không giận chó đánh mèo đâu.” Hình như nghĩ đến cái gì, người khác lại nói: “Nói đi nói lại thì cái cậu Phó Khả Dịch này cũng có bản lĩnh lắm, có thể làm Đường Miểu hao tâm tốn sức cáu bẩn.”
Chọc con gái cáu giận có gì tài ba? Lời này mà để Phó Khả Dịch nghe được chắc chắn sẽ nổi giận.
Buổi trưa ngày thứ Hai.
Thường ngày Đường Miểu ở lại makerspace, buổi trưa Hứa Hải Bình phải đi gặp học trưởng nên không thể tới makerspace, còn Chu Đồng Vũ vốn muốn ở lại vun đáp tình cảm với đàn chị nhưng buổi chiều cậu lại có lớp, nên chỉ đành quay lại ký túc xá lấy sách tiện nghỉ trưa luôn.
Trước khi đi, cậu cũng mang Người Nhà Quê đang ngồi cạnh Đường Miểu đi cùng: “Người Nhà Quê, ngoan ngoãn gọi chị đi, bảo người ta đừng liều mạng như thế nữa, buổi trưa phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Người Nhà Quê: “Gâu gâu gâu.”
Đường Miểu ôm nó đặt trên bàn phím: “Không phải liều mạng, đây là sở thích của tôi nên không có cảm giác mệt mỏi.”
Màu da Đường Miểu trắng nõn, da nhẵn nhụi, mắt đen láy, mũi cao thẳng, môi đỏ sẫm, nếu nhất định phải tìm khuyết điểm trên khuôn mặt cô thì đó hẳn là hàng lông mày, Đường Miểu chưa bao giờ kẻ lông mày, hơn nữa lông mày cô còn rất nhạt màu, may mắn thay hàng lông mày không hề ảnh hưởng đến tổng thể dung mạo của cô, cả người nhìn rất lạnh lùng kinh diễm.
Chu Đồng Vũ nhìn chằm chằm mặt cô, cười nhạt gọi: “Chị ơi.”
“Ừ?”
“Em thật sự muốn nhìn bộ dạng lúc yêu đương của chị.”
Đường Miểu: “…”
Nam sinh bây giờ….
Bọn họ lên đại học chỉ muốn yêu đương thôi à?
Vì cậy tính năng tình yêu trong phần mềm hình như rất có tiềm năng.
Không biết vì sao lại chuyển sang phần mềm, Đường Miểu ôm Người Nhà Quê đi: “Cậu về nghỉ ngơi trước đi, thời gian nghỉ trưa cũng không dài lắm đâu.”
Chu Đồng Vũ gật đầu, ôm Người Nhà Quê rời đi.
Chờ hai tên kia rời đi rồi, Đường Miểu lại đắm chìm trong từng chuỗi code…
Không biết qua bao lâu, một con mèo xông vào makerspace.
Chỉ thấy con mèo nhỏ có màu xám đậm, bộ lông cực ngắn, bộ lông màu xám của nó thực sự trông rất giống như chiếc áo khoác lông chồn của một quý cô.
Ban đầu Đường Miểu không chú ý lắm, mãi đến khi nó lon ton dưới chân Đường Miểu, còn kêu mấy tiếng meo meo đáng thương.
“Meow~”
Đường Miểu cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là một con mèo nhỏ xinh đẹp, hình như nó khác hẳn với những giống mèo bình thường, thân thể nó tương đối tròn trịa, thoạt nhìn rất ngốc cái loại vừa ngốc vừa đáng yêu.
Đang muốn ôm thì có một bàn tay thon dài vươn ra ôm lấy nó.
Ngẩng mắt nhìn, là Phó Khả Dịch.
Mới không gặp một ngày mà cậu lại đi cắt đầu đinh, à đầu cậu còn có thêm một chiếc mũ bóng chày màu đen.
Phó Khả Dịch không nhìn cô, mà véo cổ con mèo bảo: “Chị ấy là mẹ mày, mau gọi mẹ đi.”
“Meow~”
“Ngoan quá.”
Đường Miểu: “…”
Cô có một em trai chó, bây giờ có thêm một đứa con thơ…
Nghĩ đến chuyện máy tính, Đường Miểu cũng không cho người ta sắc mặt tốt, còn làm mặt lạnh với bé mèo kia.
Thấy cô không thèm hòa nhã với mình, Phó Khả Dịch liền ôm mèo nhỏ ngồi cách xa cô một chút.
Vì vậy một người viết code, một người ngồi trêu mèo trên bàn, hai người nhìn không có miếng liên quan gì luôn.
“Meow~”
“Mày gọi ai thế hả? Chị không để ý đến mày đâu.”
“Meow~”
“Chị không để ý đến mày nên mày đừng kêu nữa, chị ý thương em trai chó kia hơn thương mày rồi.”
“Meow~ Meow~”
Một người một mèo thực sự quá ồn, Đường Miểu: “Cậu mang mình mang mèo ra ngoài.”
Phó Khả Dịch li3m khóe môi, liếc mắt nhìn Đường Miểu, sau đó dẫn con thơ của bọn họ ra chơi ngoài hàng lang makerspace.
Hết chương 24!